THEO ĐUỔI LẠI VỢ


Giọng nói Hoàng Lập Thành vang lên, cả văn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Mặt mũi mấy người vừa thảo luận nhiệt liệt nhất đều trắng bệch, sợ hãi không thôi.
“Tổng… tổng giám đốc Thành.”
Trợ lý Lưu thấy mọi người trong phòng đều đổ mồ hôi lạnh, nói chuyện gì không nói tự nhiên lại bàn tán về đời tư của tổng giám đốc, tốt xấu gì bên ngoài hai người họ vẫn là vợ chồng, như vậy không phải đang đánh vào mặt Hoàng Lập Thành một cái sao?
Dù sao cũng là đồng nghiệp, trợ lý Lưu không đành lòng để mọi người bị mắng, lập tức đứng lên hoà giải: “Giải tán đi, còn đứng đó làm gì? Mau đi làm việc đi.”
Sắc mặt Hoàng Lập Thành vẫn khó coi như cũ, giống như một khối băng, đôi mắt đen nhánh quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Quốc Anh.
Trẻ con bình thường nhìn thấy một người xa lạ nhìn chằm chằm vào mình như vậy đã sớm bị dọa khóc, nhưng lá gan Quốc Anh lại rất lớn, trực tiếp ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của anh: “Cháu đã từng gặp chú rồi.”
Lúc Trượng Uyển Giao mang Quốc Anh đến nói là con của một người bạn, cô và Hoàng Lập Thành là vợ chồng, đứa nhỏ này đã từng gặp Hoàng Lập Thành cũng không có gì kỳ lạ.
Người trong văn phòng mới bị dọa sợ không nhẹ, lúc này cũng không dám tùy tiện hỏi thăm điều gì.
Hoàng Lập Thành hỏi: “Cháu vẫn nhớ chú à?”
“Vâng.” Quốc Anh gật đầu, dáng vẻ không chút sợ hãi, ngược lại còn giơ gói bánh quy trong tay lên hỏi: “Chú có thể bóc ra giúp cháu không?”
Hoàng Lập Thành ngẩn người nửa giây, sau đó nhận lấy gói bánh quy trong tay Quốc Anh mở ra cho cậu bé.
“Cảm ơn chú.”
Nhìn Quốc Anh ăn bánh, lửa giận trong lòng Hoàng Lập Thành cũng dập tắt đi vài phần, anh nhíu mày xoay người về văn phòng.
Trợ lý Lưu theo sau hỏi: “Tổng giám đốc Thành, đứa bé này…”
“Đưa vào văn phòng đi.”
“Vâng.”
Thay vì để cậu bé ở đây khiến cho người khác nghi ngờ vô cớ, không bằng đưa cậu bé vào văn phòng, có thể lấp kín miệng lưỡi thế gian.
Văn phòng của Hoàng Lập Thành rất lớn, mọi đồ vật đều theo phong cách cổ xưa.
Trợ lý Lưu nói: “tổng giám đốc Thành, tôi ra ngoài trước.”
Cửa văn phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Quốc Anh và Hoàng Lập Thành.
Hoàng Lập Thành chưa từng ở chung với trẻ con, anh mặc kệ Quốc Anh, đi đến bàn làm việc, sau khi mở hai trang tài liệu ra thì nghe thấy Quốc Anh nói: “Cháu có thể ngồi không?”
Anh ngẩng đầu nhìn Quốc Anh cầm bánh quy, chớp đôi mắt to tròn nhìn anh.
Lần đầu tiên gặp cậu bé anh không để ý nhiều, nhưng lúc này nhìn kĩ lại thì thấy khuôn mặt cậu bé có một bóng hình quen thuộc, giống như Trượng Uyển Giao thu nhỏ.
Hoàng Lập Thành nói: “Có thể, cháu muốn uống gì không?”
Quốc Anh gật đầu một cái.
Hoàng Lập Thành đi đến chỗ tủ lạnh lấy đồ uống: “Cháu uống gì? Có sữa bò và nước trái cây.”
“Sữa bò ạ.”
Sau khi rót cho Quốc Anh một ly sữa bò, Hoàng Lập Thành ngồi xuống đối diện cậu bé.
Quốc Anh nói: “Cảm ơn chú.”

Khuôn mặt đoan trang này quá giống Trương Uyển Giao, Hoàng Lập Thành nhịn không được hỏi: “Hôm nay ai đưa cháu tới đây?”
Quốc Anh nuốt một ngụm sữa bò xuống, nói bằng chất giọng trẻ con non nớt: “Mẹ.”
Chữ “mẹ” như chọc thẳng vào màng nhĩ của anh, nghe có chút chói tai.
Hoàng Lập Thành nhíu mày hỏi tiếp: “Bố của cháu đâu?”
Khuôn mặt Quốc Anh hiện lên sự mờ mịt, một lát sau cậu bé lắc đầu.
Lúc đầu Hoàng Lập Thành không hiểu gì, suy nghĩ một lúc, anh lại hỏi: “Lần trước chúng ta gặp nhau, người ôm cháu không phải bố cháu sao?”
Quốc Anh chớp chớp mắt, lắc đầu phủ nhận: “Không phải.”
“Lâm Kiến Đông không phải là bố cháu sao?”
“Là chú Kiên.”
Nghe được lời này, Hoàng Lập Thành nhíu mày càng chặt.
Tên nhóc này không phải con của Lâm Kiến Đông thì sao lại ở bên cạnh Trượng Uyển Giao?
Nghĩ ngợi một lúc, Quốc Anh hỏi: “Có phải chú thích mẹ cháu không?”
Hoàng Lập Thành sửng sốt, không ngờ năng lực biểu đạt ngôn ngữ của đứa nhỏ này lại giỏi như vậy, nói chuyện giống y như người lớn.
“Vì sao lại nói như vậy?”
“Cháu thấy hết rồi, chú đến bệnh viện thăm mẹ, cháu thấy chú rất nhiều lần, nhưng chú đều không đi vào.”
Lúc Trượng Uyển Giao nằm viện, đúng là anh đã đến bệnh viện không ít lần, mỗi lần đều lấy cớ đến thăm ông nội, nhưng thật ra là muốn “tiện đường” đi thăm Trương Uyển Giao, bởi vì thái độ lạnh lùng của cô nên những lần sau anh không đi vào nữa mà chỉ đứng ngoài cửa nhìn một chút.
Hoàng Lập Thành phủ nhận: “Chú không đến thăm cô ấy.”
“Chú nói xạo.” Quốc Anh nói với dáng vẻ không tin: “Nếu nói dối, mũi sẽ dài ra.”
Có một câu chuyện xưa, người gỗ Pinocchio chỉ cần nói dối thì mũi sẽ trở nên rất dài.
Rốt cuộc Quốc Anh vẫn là một đứa trẻ, không thể nhận thức như người lớn.
Hoàng Lập Thành sờ đầu cậu bé: “Muốn ăn gì thì cứ nói với chú trợ lý Lưu nhé.”
Trong trí nhớ của anh, hình như Trượng Uyển Giao cũng không phải người thích trẻ con.

Trong mấy năm kết hôn, anh đã từng nghe cô oán giận mấy đứa trẻ trong khu chung cư đá cầu vào sân làm hỏng hoa của cô mấy lần, nhưng bây giờ cô lại dẫn theo một đứa trẻ không rõ lai lịch ở bên cạnh.
Trợ lý Lưu đẩy cửa tiến vào: “tổng giám đốc Thành, ông Huỳnh tới rồi, đang chờ anh trong phòng họp.”
“Ừm.” Hoàng Lập Thành khẽ gật đầu, nhìn thấy Quốc Anh ngủ trên sô pha, thấp giọng nói: “Tìm thư ký tới chăm sóc thằng bé, bế nó vào trong giường ngủ đi.”
“Vâng.”
Trợ lý Lưu cung kính đáp lại.
Lúc đi tới cửa, Hoàng Lập Thành bỗng nhiên nhớ tới gì đó, lại nói: “Điều tra lai lịch của đứa nhỏ này.”
Giống Trượng Uyển Giao có thể là trùng hợp, nhưng đã giống rồi lại còn ở bên cạnh Trượng Uyển Giao thì không thể dùng hai chữ “trùng hợp” được nữa.
Trương Uyển Giao làm xong việc trở về thì không thấy Quốc Anh trong văn phòng, thư ký cô nhờ trông Quốc Anh nói bằng vẻ mặt khó xử sợ hãi: “Quốc Anh bị tổng giám đốc Thành mang đi, lúc đó tổng giám đốc rất tức giận, chúng tôi cũng không dám ngăn cản.”

Hoàng Lập Thành dẫn Quốc Anh đi?
Trương Uyển Giao nhíu mày, lập tức đi đến văn phòng của Hoàng Lập Thành.
Văn phòng tổng tài là nơi bí mật của công ty, ngoài Trợ lý Lưu còn có hai trợ lý và hai thư ký, đều là người rất có năng lực.
Lúc này Trượng Uyển Giao đã đi tới cửa văn phòng, một thư ký trực tiếp ngăn cô lại: “Phó giám đốc Uyển Giao, bây giờ tổng giám đốc Thành không có trong văn phòng, cô tìm anh ấy có việc gì không ạ?”
“Anh ấy đi đâu vậy?”
“Ông Huỳnh đến đây, họ đang bàn chuyện trong phòng nghỉ.”
Trương Uyển Giao nói: “Tôi không tìm anh ấy, có phải anh ấy dẫn theo một đứa bé đến đây không? Đó là con của bạn tôi, tôi phải đưa thằng bé về.”
Đầu tiên thư ký sửng sốt một chút, sau đó bỗng nhiên thần sắc kinh hoảng: “Đúng vậy, có một đứa bé.”
“Nó đang ở đâu?”
“Ở bên trong.”
“Cái gì?” Sắc mặt Trượng Uyển Giao chợt thay đổi.
Hoàng Lập Thành dám để một mình Quốc Anh ở trong một căn phòng kín?
Cô không suy nghĩ gì nữa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Tiếng thở dố c kịch liệt của đứa bé trong phòng giống như yết hầu bị thứ gì đó đè lên.
Trương Uyển Giao lập tức hoảng loạn chạy tới.
Nghe thấy tiếng thở hổn hển trong phòng, sắc mặt Trương Uyển Giao lập tức thay đổi.
Thư ký Ngưu tức tốc chạy vào phòng nghỉ nối liền với văn phòng làm việc của Hoàng Lập Thành.

Khi mở cửa ra, cô ấy nhìn thấy một cậu nhóc nhỏ đang khó nhọc nằm cuộn mình ở bên góc giường.
“Quốc Anh.” Trương Uyển Giao vội vàng xông vào.
Lúc này Tiểu Vũ Tử đã cuộn mình giống như một con tôm, sắc mặt trắng bệch không còn một giọt máu, mồ hôi chảy đầm đìa.

Nhưng cậu bé chỉ nằm yên tĩnh ở đó, dường như những lần chịu đựng cơn đau đớn như thế này đã là điều bình thường đối với cậu bé rồi, bây giờ chỉ có cật lực thở ra chứ không có hít vào.
Trương Uyển Giao bị dọa sợ, hốt hoảng ôm lấy Tiểu Vũ Tử lên và giục Thư ký Ngưu: “Ra gara lấy xe cho tôi, nhanh lên, chạy tới trước cửa công ty.”
Thư ký Ngưu cũng vô cùng hoảng sợ, phải mất hai giây mới hoàn hồn lại, vội vã chạy ra ngoài.
Hoàng Lập Thành vừa mới kết thúc cuộc họp trên đường trở về văn phòng làm việc thì đụng trúng Thư ký Ngưu đang hớt ha hớt hải.
Trợ lý Lưu vội vàng hét theo bóng dáng dần biến mất của Thư ký Ngưu: “Thư ký Ngưu, cô đi đâu mà lại gấp gáp như thế?”
Mà ở trong văn phòng, Trương Uyển Giao đang ôm Tiểu Vũ Tử bước ra đúng lúc đối mặt với Hoàng Lập Thành.
Nhìn thấy cậu bé trong lòng Trương Uyển Giao không được bình thường cho lắm, Hoàng Lập Thành cũng lo lắng hỏi: “Làm sao thế này?”

Trương Uyển Giao cũng có thời gian tranh chấp với anh, lạnh lùng bỏ lại một câu rồi rời đi: “Hoàng Lập Thành, em không nghĩ anh là người nhỏ nhen như thế đấy, làm khó một đứa bé rồi bỏ đi, tránh ra đi.”
Vừa nói xong, cô ôm Tiểu Vũ Tử vội vàng rời đi mà không cho Hoàng Lập Thành nửa giây để giải thích.
“tổng giám đốc Thành.” Trợ lý Lưu lo lắng nhìn Hoàng Lập Thành.
Hoàng Lập Thành khó hiểu khẽ cau mày lại nhưng vẫn dặn dò: “Cậu theo sau cô ấy xem sao đi, nhất định đừng để cô ấy lái xe.”
“Được ạ.”
Trương Uyển Giao bế Tiểu Vũ Tử lo lắng đứng ở trước cửa chờ mà vẫn không thấy Thư ký Ngưu lái xe lại đây, chờ cả nửa ngày cũng chỉ thấy trợ lý Lưu đến.
“Thư ký Ngưu đâu?”
Trợ lý Lưu xuống xe mở cửa hàng ghế sau cho cô, vội vàng thúc giục: “Phó giám đốc, mau lên xe đi.

Bây giờ Thư ký Ngưu đang hoang mang lo sợ, cô ấy không lái nổi xe đâu.”
Cứu người mới quan trọng, Trương Uyển Giao cũng không để ý nhiều, nhanh chóng ôm cậu bé lên xe.
“Đến bệnh viện gần nhất đi.”
Bệnh viện gần nhất là bệnh viện thành phố, chỉ cần lái xe khoảng mười phút là đến.
Nhưng Trương Uyển Giao nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Vũ Tử ngày càng xanh tím, dường như đang rất khó khăn mới hít thở được, trái tim lo lắng bồn chồn của cô ngày càng gấp gáp: “Lái xe nhanh hơn nữa đi.”
Trợ lý Lưu đạp mạnh chân ga, không nhịn được định mở miệng giải thích thay cho Hoàng Lập Thành vài câu, nhưng vừa muốn mở miệng lại nghe Trương Uyển Giao ở đằng sau tiếp tục thúc giục.
“Nhanh hơn chút nữa đi.”
Thôi đi, không có thời gian mà giải thích nữa, sự an toàn của cậu bé mới quan trọng nhất.
Lúc xuống xe, trợ lý Lưu nhanh chóng nhận lấy đứa bé từ trong tay của Trương Uyển Giao rồi vội vàng chạy vào trong, theo sau là tiếng giày cao gót gấp gáp vang lên của cô trên hành lang bệnh viện.
Rất nhanh đã có y tá khoa cấp cứu ra hiệu cho trợ lý Lưu đặt cậu bé lên giường bệnh.
Bác sĩ cũng được gọi đến từ trước, tay cầm đèn pin mở mắt của Tiểu Vũ Tử kiểm tra, vừa nhìn vừa hỏi: “Làm sao thế này, triệu chứng của cậu bé thế nào?”
Trương Uyển Giao nói năng lộn xộn: “Lúc tôi phát hiện ra là thằng bé đang nằm cuộn mình ở góc giường co giật, sắc mặt tái nhợt, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Trên đường đi tới đây hình như rất khó thở, mặt mày tím tái.”
“Có nôn mửa không?”
“Không có.”
Ngay khi Trương Uyển Giao vừa trả lời xong, đột nhiên Tiểu Vũ Tử lên cơn co giật, vị bác sĩ nhanh tay lẹ mắt nghiêng người cậu bé lại, “ọe” một tiếng, cậu bé nôn những chất nhầy ở trong miệng ra, cái mùi hỗn hợp này đặc biệt gay mũi.
“Quốc Anh...” Trương Uyển Giao sợ tới mức không biết nên làm cái gì, sắc mặt vị bác sĩ hết sức nghiêm túc, dặn dò y tá: “Gọi bác sĩ khoa nhi và bác sĩ khoa tim mạch đến hội chẩn, chẩn đoán ban đầu nghi ngờ là bệnh tim, lập tức chuẩn bị phòng mổ.”
“Bệnh tim?” Trong lòng Trương Uyển Giao đột nhiên lộp bộp một tiếng.
Phòng mổ khoa tim mạch đã sáng điện từ lâu.
Trên hành lang bây giờ chỉ còn lại một người là Trương Uyển Giao, cô đứng ngồi không yên, cứ đi tới đi lui trong hành lang, không ngờ là có vấn đề về tim mạch.
Cô vừa mới cho rằng đó là do Hoàng Lập Thành nghe mấy người trong công ty tung tin xấu về Tiểu Vũ Tử nên đã nhốt cậu bé ở trong phòng, thì ra là cô đã sai và trách nhầm Hoàng Lập Thành.
Ba giờ đồng hồ sau, đèn trong phòng mổ khoa tim mạch vụt tắt.
Bác sĩ và y tá giải phẫu theo nhau đi ra ngoài.
Trương Uyển Giao tiến lên hỏi: “Bác sĩ, thằng bé thế nào rồi?”
Cũng đúng lúc các y tá giải phẫu khác ở trong phòng mổ đẩy cậu bé ra và đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Ca giải phẫu thành công, Trương Uyển Giao mới thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ chủ trì ca mổ tháo khẩu trang xuống: “Đứa bé này bị bệnh tim bẩm sinh, loại bệnh này chỉ có thể bảo dưỡng, kiểm tra định kỳ thường xuyên, sau đó may ra mới có cơ hội để làm phẫu thuật bắc cầu.”
“Bệnh tim bẩm sinh sao?”
“Đúng vậy, chúng tôi sẽ thảo luận về phương án điều trị cụ thể trong buổi thảo luận với các bác sĩ khoa tim nhi, chủ yếu là bây giờ cậu bé vẫn còn quá nhỏ cho nên sẽ có những trở ngại nhất định trong việc chăm sóc trước và sau phẫu thuật.”
“Tôi hiểu rồi.”
Trương Uyển Giao đi đến phòng bệnh, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang đeo mặt nạ dưỡng khí của Tiểu Vũ Tử, trong lòng lập tức trở nên chua xót.
Lúc này cô mới hiểu được vì sao tờ giấy trên người Tiểu Vũ Tử lại có mấy dòng chữ là: “Tôi không thể tiếp tục nuôi con được.”
Những đứa trẻ mắc bệnh tim bẩm sinh cần được bố mẹ và gia đình chăm sóc gấp hàng trăm lần so với những đứa trẻ bình thường.

Ngoài vấn đề về nhân lực, còn có vấn đề tiền bạc mà những gia đình bình thường không thể nào gánh nổi.
Trương Uyển Giao tin rằng bố mẹ của Tiểu Vũ Tử không phải cố ý vứt bỏ cậu bé.

Có lẽ Tiểu Vũ Tử cũng biết điều này, nếu không cậu bé sẽ không khóc không nháo, ngoan ngoãn ở bên người cô như vậy.
Chỉ là có những lúc trong đời sẽ lâm vào những tình cảnh khó khăn như vậy, mà đương nhiên là không thể không đưa ra quyết định được.
Thật khó cho một đứa bé còn nhỏ như thế mà đã phải hiểu cho những chuyện mà mẹ cậu bé làm, chính là vì tốt cho nó.
Tiểu Vũ Tử ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, một tấm kính thủy tinh ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Trương Uyển Giao đứng đó rất lâu, hình như huyết áp đang giảm xuống, cô nhắm mắt dựa đầu vào tấm cửa kính.
“Có phải lại quên ăn cơm không?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
Cô mở to mắt ra nhìn thấy hình bóng cao lớn của người đàn ông bên cạnh phản chiếu qua ô cửa kính.
Là Hoàng Lập Thành.
Cũng không biết là anh đã đến đây từ lúc nào, đã đứng đây bao lâu rồi.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi ở văn phòng cô chưa phân biệt được phải trái đã vội chỉ trích anh thì trong lòng cảm thấy hơi băn khoăn: “Anh đã đến đây từ lúc nào đấy?”
Hoàng Lập Thành nói: “Mới vừa đến thôi, thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào Quốc Anh nên tôi mới không muốn quấy rầy cô.’
“Chuyện vừa rồi là lỗi của em, em không biết rõ tình hình đã vội trách mắng người khác.

Trợ lý Lưu nói là anh đưa Quốc Anh vào phòng nghỉ, cũng không ngờ là Quốc Anh đột nhiên lại phát bệnh, thực sự xin lỗi anh.”
Hai lần xin lỗi liên tiếp dừng ở trong tai của Hoàng Lập Thành khiến anh cau mày: “Cô không cần khách khí với tôi như vậy, cho dù là ly hôn rồi, chúng ta cũng sẽ không trở thành người xa lạ.”
Trương Uyển Giao có hơi sửng sốt, cũng không biết đột nhiên nghĩ tới cái gì, giọng nói đờ đẫn: “Ừm, tốt xấu gì cũng là ở trong cùng một công ty, cho nên hẳn là người hợp tác đi.”
Đây rõ ràng không phải là lời giải thích mà Hoàng Lập Thành muốn.
Thấy hai chân của cô không đứng vững, Hoàng Lập Thành cũng không muốn nói nhiều với cô: “Đi ăn chút gì đi.”
“Không cần, em ở đây với Tiểu Vũ Tử một lúc nữa.”
Vừa mới dứt lời, đột nhiên thắt lưng của cô căng cứng, không chờ cô phản ứng lại, Hoàng Lập Thành đã trực tiếp bế cô đi thẳng đến phòng nghỉ của người nhà ở tầng này


Bình luận

Truyện đang đọc