THỊ LANG ĐẠI NHÂN, ĐỪNG CHẠY!

Ninh Sơ Nhị chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày chính mắt mình chứng kiến tập thể tông thân Liên thị ngồi ở trên cỏ gặm đồ ăn.

Trên người bọn họ đều mặc quần áo cấm vệ Hộ Bộ, từng gương mặt đều tái nhợt mà mệt mỏi, bởi vì thời gian qua theo tổ tông sống Liên Thập Cửu ngày đêm không ngừng lên đường mà khó coi đến cực điểm.

Trương Tư Trung bị Chiêu Tài chém đầu, tùy tay ném lên tường thành Gia Hưng quan khẩu.

Lương thảo đầy đủ mọi thứ, tông thân Liên thị cũng không thiếu một người đi theo đến đây, mỗi người còn thần thanh khí sảng mang theo mấy người đầu bếp.

Những lão tổ tông này đã ở kinh thành hơn nửa đời người, không thể nghi ngờ là có oán niệm sâu nặng với quan khẩu cằn cỗi. Chỉ là ngại dâm uy của Liên Dụ đại nhân, cho nên không thể phát tác.

Dùng lời của Liên Thập Cửu nói, chính là cho dù phát tác, cũng phải thành thành thật thật đi theo.

Còn nhớ rõ lúc trước khi đại quân xuất phát, Liên các lão ngáp dài ngồi ở chính sảnh, chậm rì rì nói.

"Nhi tử muốn tạo phản, các ngươi trở về thu dọn đồ đạc. Muốn đi, thì buổi trưa ngày mai, thay quần áo của cấm vệ, không đi, vậy chờ xét nhà đi."

Phải nói Liên các lão không thích nói lời vô nghĩa, phàm là những gì nói ra đều đi thẳng vào vấn đề.

Ngày thường nhìn thì im lặng không lên tiếng, nhưng chỉ chờ tên đã lên dây thì nói cho ngươi tin tức kinh thiên động địa.

Nhân gia cũng không sợ ngươi khuỷu tay quẹo ra ngoài, chạy đến trước mặt Hoàng Thượng mật báo.

Rốt cuộc lăn lộn như thế nào, thì ngươi cũng là người Liên gia, nói ra cũng không có quả ngon để ăn.

Liên tục nửa tháng hành quân gấp, mấy bộ xương già này đã mệt đến rời ra.

Ninh Sơ Nhị lén mắt nhìn bộ dáng tam thúc công run run rẩy rẩy ăn bánh bao lau nước mắt, trong lòng thực sự rất băn khoăn.

Đương nhiên, đó chỉ là sắc mặt không tốt, khiến Ninh Sơ Nhị khó chịu nhất không gì hơn Liên Tiểu Thú.

Hài tử năm nay đã gần năm tuổi, cao hơn, không còn dáng người tròn vo, nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn phấn nộn, mũm mĩm.

Hắn hôm nay mặc cẩm ý màu lam nhạt thêu trúc văn, nàng còn chưa kịp mở miệng, hắn đã nhanh như gió chạy vọt đến đây.

"Nương ~ Tiểu Thú rất nhớ người."

Thân hình có chút chút mập mạp như chú gấu túi, yên lặng leo lên người gắt gao ôm lấy nàng.

Ninh Sơ Nhị thật sự đau lòng phảng phất giống như trái tim sắp vỡ tung.

Hai năm đi qua, một đời người có bao nhiêu lần hai năm để phung phí.

Nàng không thể chứng kiến hài tử trưởng thành, không thể hoàn thành trách nhiệm của một người mẫu thân, sự áy náy không nguôi này vẫn luôn giống như cự thạch đè nặng trong lòng nàng.

Nàng đau lòng ôm hài tử vào lòng, hôn lên khuôn mặt phấn nộn ửng hồng.

"Mẫu thân cũng nhớ con, con là bảo bối nương yêu nhất."

Khuôn mặt nhỏ của Liên Tiểu Thú không ngừng rớt ra những hạt đậu vàng.

"Cha hư, không mang theo nhi tử đi tìm mẫu thân. Tiểu Thú mấy năm nay đã thay răng mới, không còn đen như trước nữa. Hơn nữa nghe còn nghe lời nương, để dành rất nhiều tiền mừng tuổi, cũng không tùy tiện thưởng cho người khác. Gặp được khất cái, thân thể khoẻ mạnh không cho, tứ chi đầy đủ cũng không cho, thấy người già yếu bệnh tật thì tuỳ người mà cho nhiều ít bao nhiêu. Mỗi lầm kinh thành có người tang hôn tang cưới gả, nhi tử sẽ chạy đến chỗ đó cọ cơm, hỉ sự thì nói hai chúc mừng, tang sự thì rơi mấy giọt nước mắt, kiếm được không ít bạc."

"Người thường nói với nhi tử nói, chớ thấy ít tiền mà không kiếm, bạc phải tích góp từng chút từng chút một mà ra, phải tự mình cố gắng trở thành điểm sáng luôn luôn phát sáng, nhi tử đều nhất nhất ghi tạc trong lòng. Hiện tại trong thành còn có mấy nhà bỏ bạc ra mời nhi tử khóc tang, có thể thấy được người cực kỳ biết nhìn xa trông rộng."

"Nương, nhi tử thật sự rất ngoan, chúng ta không bao giờ tách ra nữa nhé?"

Ninh Sơ Nhị không nghĩ đến, thời gian hơn hai năm ở thượng kinh, mình đã lừa hài tử thành người chuyên moi bạc giống gia gia hắn. Tuy nghe có chút đau lòng, nhưng vẫn vui mừng.

Nước mắt mơ hồ rơi xuống, không rõ là lo lắng hài tử sau này càng ngày càng đi sai đường, hay là áy náy vì những lời nhảm nhí mà mình đã nói.

Nàng không muốn hài tử sợ, chỉ có thể ôm chặt hắn nhìn về nơi xa, trong đám người hỗn tạp, thấy được một gương mặt ngoài ý muốn.

Đó là nam tử dáng người thon gầy, lưng đeo bao đồ. Gương mặt trắng nõn ban đầu đã phơi nắng đến đỏ bừng, nhìn thấy nàng, hai mắt ngấn lệ.

Là Đông Quan!

Thế nhưng là Đông Quan!!!

Ninh Sơ Nhị căn bản không nghĩ đến hắn cũng sẽ đi theo, một thư sinh đang êm đẹp lăn lộn cũng mất đi bộ dáng nho nhã.

Dù sao hắn cũng làm cấp dưới của mình nhiều năm, Sơ Nhị nhìn thấy một màn này, trong lòng khó tránh khỏi động lòng. Nàng kích động định ôm Tiểu Thú chạy lên phía trước hai bước, liền nhìn thấy Đông Quan lau nước mắt chạy như bay đến đây.

Vốn là thân thể thon gầy dường như có thể tan biến theo gió, nhưng trường bào lướt qua nàng, còn mang theo một trận gió lạnh.

Nàng giật mình thấy hắn chạy như điên, sau đó gắt gao ôm lấy.... đùi Ninh Sơ Nhất, gào khóc.

"Đại nhân, hạ quan rốt cuộc tìm được ngài."

Ninh Sơ Nhị: "...."

*

Rất lâu sau đó, mọi người đều nhìn thấy thân ảnh Liên thị lang phong nhã như mây trong truyền thuyết, ngốc nghếch kéo tay áo Sơ Nhị ngồi giữa cái bếp và nồi canh.

Trong ấn tượng của rất nhiều người, vị này nên có phong thái lỗi lạc, là vị công tử có tiếng quyền quý dưới chân kinh thành, lười nhác nhất, tiêu sái nhất trong mắt bọn họ, vốn là một người có hình tượng công tử ngọc thụ lâm phong. Bây giờ lại cả ngày đều như côn trùng bám đuôi, không biết xấu hổ phu nhân quấn lấy nhà mình.

Vừa đến Gia Hưng quan khẩu được hai ngày, Liên Thập Cửu liền ngã bệnh, sắc mặt tái nhợt uống thuốc bị Phong Sầm bỏ thêm một đống hoàng liên.

Rất nhiều người cảm thấy, Liên đại nhân thật sự là hán tử. Bởi vì hắn bệnh thành như vậy, vẫn có thể không biết xấu hổ uể oải nằm bệt trong quân trướng gân cổ lên kêu "Sơ Nhị."

Lại còn chuyên chọn vào lúc trời tối, la hét ầm ĩ khiến người ngủ trong mấy cái lều gần đó không được ngủ giấc nào yên ổn.

Quả thật đây là kẻ không có tiền đồ.

Nhưng phương pháp này lại rất hữu ích.

Không đến hai ngày, Ninh nhị cô nương quả nhiên đen mặt bưng chén canh gà vào cho hắn uống.

Quân nhu được cung cấp đều là đồ vật vừa thiết thực lại nhiều, có rất nhiều gạo trắng cùng bột mì, đối với những tướng sĩ ăn rau dại hơn một tháng trời mà nói không thể nghi ngờ là món ăn trân quý mỹ vị. Nhưng đối với người như Liên Thập Cửu, thì nhạt như nước ốc.

Ninh Sơ Nhị ngoài miệng không nói, trong lòng khẳng định là đau lòng, tận tâm tận lực bắt gà rừng hầm nhân sâm, để bồi bổ cho hắn.

Ai ngờ, vị tiểu gia này phát sốt đến hồ đồ.

Ngửi thấy mùi nhân sâm, theo bản năng cho vào miệng súc miệng.

...

Sau đó thời gian như ngừng lại.

Liên đại nhân ngây ngốc nhìn ngụm canh bị phun trên mặt đất, cả người đều cảm thấy không tốt.

"Sơ, Sơ nhị, ta không phải... Ta...."

Lại sau đó, nhị cô nương xanh mặt đi ra ngoài, không bao giờ xuất hiện nữa.

Sống trong nhung lụa, trà sâm súc miệng, Liên Tiểu Gia cả đời ngậm thìa vàng, lần đầu biết cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống.

Cuộc chiến tranh lạnh này diễn ra cùng với lòng tự oán của Liên đại nhân sống lại, một vòng lì lợm la liếm mới lại bắt đầu.

Chiêu Tài lắc đầu nói với Tiểu Xuân.

"Tình yêu thật sự là thứ hại chết người, có thể khiến một người đập vỡ tiết tháo, xé nát da mặt thành mảnh vụn."

Chỉ cần thiếu phu nhân của bọn họ có thể đáp lại chủ tử gia một câu, người nọ liền sung sướng giống như nhặt được bạc.

Nếu hắn có thêm cái đuôi, chắc chắn nó cũng vẫy vẫy theo.

Tiểu Xuân nâng mà, lắp bắp nói.

"Đừng ~ đùa, chủ tử chúng ta ~ làm gì có mấy thứ đó."

Da mặt cùng tiết tháo, đã sớm hóa thành bùn loãng chui vào đất nhiều năm rồi?

Đối với sự xuất hiện của Liên Thập Cửu, ngoại trừ Ninh Sơ Nhị bị chọc giận, người không thích hắn nhất đương nhiên là Phong Sầm.

Hắn bây giờ là phó tướng dưới trướng Ninh Sơ Nhất, một thân áo giáp bạc xứng với đôi lông mày thô dày, thật sự hiện ra mấy phần oai hùng.

Liên Thập Cửu đang phe phẩy quạt xếp đi tìm tức phụ, thì gặp được Phong Phong đang ngậm rơm lau bội kiếm.

Còn chưa đi xa, liền nghe thấy hắn không chút để ý nói.

"Nếu ta là ngươi, sẽ bớt đi làm phiền nàng, hai năm rưỡi không có chút tin tức nào, ngươi còn mặt mũi mà mò đến đây."

Tuy rằng hắn cũng biết Ninh Sơ Nhị vẫn muốn tha thứ cho Liên Thập Cửu, nhưng vẫn muốn khiến cho hắn đau lòng, khó chịu một trận.

Liên Tiểu Gia chớp mắt hai cái, cảm thấy lĩnh ngộ triệt để, rất thản nhiên nói câu.

"Thứ da mặt này, người không có kinh nghiệm xác thật rất khó nắm bắt độ dày. Ngươi cũng theo đuổi Sơ Nhị nhiều năm như vậy, cũng không đuổi được không phải bởi vì không biết xấu hổ khi không có ta hay sao?"

.... Không biết xấu hổ khi không có ta.

Kiểu ăn nói thẳng thắn mà tự thưởng thức mình đến bành trướng như vậy, phỏng chừng cũng chỉ một mình Liên đại nhân mới có thể làm được.

*

Liên gia công khai hành vi phản chiến, không thể nghi ngờ là một tai hoạ lớn cho triều đình.

Lúc lâm triều, Lưu Lăng đế vô cùng tức giận, tấu chương cùng chiến báo chồng chất như núi bị hắn đẩy xuống đất.

"Xét nhà! Xét nhà! Xét nhà!!! Cái loại thần tử ngỗ nghịch này, trẫm muốn đem bọn chúng thiên đao vạn quả!!!"

Khẩu hiệu kêu hết sức vang dội, chỉ tiếc chỉ có thể nói bằng miệng cho đã.

Tất cả Liên gia và tông thân đã sớm rời đi, bất động sản, điền sản đã bán toàn bộ không còn một chỗ nào để đổi thành ngân phiếu.

Cho dù có kéo đứt hết tóc, dậm chân mắng to cũng không thay đổi được gì.

Lưu Lăng nghĩ lại lúc trước Liên Thập Cửu cự tuyệt áp giải lương thảo, chính là hắn trừng mắt một hai bắt Liên Thập Cửu phải mang theo cấm vệ Hộ Bộ đi cùng.

Bây giờ Trương Tư Trung đã chết, Bàng Viêm không được cung cấp quân nhu, bao nhiêu dạ minh châu hắn moi ở Cần Chính Điện xuống cùng bạc trong quốc khố đều đưa hết cho đại cữu ca của Liên Thập Cửu, thật sự là vừa mất phu nhân lại thiệt quân.

Lưu Lăng sao có thể không buồn bực, gương mặt lớn to mọng, bị chọc tức đến mức mất hai lạng mỡ lợn.

Trình Nguyên nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, cũng sợ đến mức không dám thở mạnh, đang định chuồn đi dọc theo vách tường, bị hắn kéo tóc lảo đảo ngã xuống đất.

"Đồ vô dụng, ngươi bị đần hả? Người dưới mắt có dị động cũng không phát hiện được?!!"

Trình Nguyên bị hắn kéo da đầu đến đau rát, chỉ có thể hét lên xin tha.

"Hoàng huynh tha tội, ngài cũng biết đấy, tuy ta đính thân với Liên Thập Cửu, nhưng hắn chưa từng vui vẻ với ta, bình thường còn không chịu nói với ta một câu, ta làm sao biết được."

Vừa nói đến đây, Lưu Lăng càng thêm tức giận. Giơ tay quăng cho nàng ta một cái tát, tức khắc mặt sưng phù một bên.

"Ngươi còn có mặt mũi nói cái này! Nếu không phải ngươi cùng Viên Thiệu kiệt nháo ra chuyện kia, đến nỗi chuyện thành như vậy sao? Mặt mũi hoàng gia đều bị tiện nhân ngươi làm mất hết, ngươi không chỗ bán thân phải không? Nhà thổ có rất nhiều mua bán như vậy, ngươi muốn đi trẫm liền thành toàn ngươi, cho ngươi suốt ngày hao hết tâm tư hiếu thắng!!"

Thật ra Lưu Lăng giận chó đánh mèo, Liên Thập Cửu có thái độ gì đối với Trình Nguyên, người sáng suốt đều nhìn ra được.

Chỉ là lúc trước, có tin đồn về quá khứ của nàng ta cùng Viên Thiệu Kiệt, với hoàng thất mà nói đâu chỉ là thiên đại gièm pha.

Hắn lúc ấy đã tức giận không chịu nổi, chỉ là ngại hôn ước với Liên gia, không tiện truy cứu trắng trợn.

Cho nên hắn ngầm săn sóc cùng an ủi phụ tử Liên gia thêm vài phần. Hiện giờ nghĩ đến, đều là tặng không đồ ăn đến cửa nhà người ta, càng thêm không khống chế được cảm xúc của mình, ra tay đánh càng thêm tàn nhẫn.

"Đồ vô dụng! Ta giữ ngươi lại có tác dụng gì!!"

Trình Nguyên đau đớn hét lên nhưng cũng không thể thoát ra, đang định mở miệng xin tha, lại thấy Lưu Lăng thu tay, đi đến trước bàn. Giơ tay ném thánh chỉ xuống, tước phong hào huyện chúa, biếm Trình Nguyên thành thứ dân, để nàng ta tự sinh tự diệt.

Một tờ giấy hoàng tuyên rơi xuống đất.

Trình Nguyên ngơ ngẩn nhìn, đôi mắt trừng đỏ lên như đổ máu.

"Ngươi không thể đối với ta như vậy, Lưu Lăng! Ngươi không thể đối với ta như vậy!!"

Người hoàng gia nhẫn tâm bao nhiêu, nàng ta đã sớm biết.

Nhưng vậy thì sao? Chỉ cần có vinh hoa phú quý, chỉ cần có cẩm y ngọc thực, cho dù bảo nàng ta cởi hết quần áo đi bồi vị tướng quân nào đó, nàng ta cũng chấp nhận.

Hiện tại muốn phá đám sao? Vở diễn còn chưa xướng xong đâu!

Thứ dân.

Ha ha.

Nàng đường đường con gái của tướng quân, dưỡng nữ của Thái Hậu, liền như vậy mà bị biếm thành thứ dân?

"Hoàng huynh, ta còn có tác dụng, thật sự, ngươi xem trong triều còn vị đại nhân nào cần chính thê, lớn tuổi cũng không quan trọng. Tuy rằng chuyện của Liên Thập Cửu ta không làm tốt, nhưng mặt ta cũng không tệ lắm. Ta cầu xin ngươi, cho ta một con đường sống, để ta tùy tiện gả cho ai cũng được."

"Ta không bắt bẻ, chỉ cần là quan tam phẩm trở lên, đều có thể cân nhắc."

"Tam phẩm trở lên?"

Lưu Lăng hừ lạnh.

"Ngươi cho rằng mình là thứ gì? Nếu không phải ta thượng vô trưởng tỷ, hạ vô ấu muội, ngươi cảm thấy việc gả cho Liên Thập Cửu đến lượt ngươi sao?"

Lúc trước Trần Thái Hậu còn sống, ngoại trừ mấy vị nương nương lớn tuổi trong cung may mắn sinh được hoàng tử hoàng nữ, toàn bộ hậu cung đều không có con.

Lưu Lăng xưng đế, hoàng tử chết chết tàn tàn, chỉ còn hai vị công chúa cũng gả đến phiên bang hòa thân.

Nếu không phải chỉ còn lại Trình Nguyên, hắn sớm đã để nàng ta chết đói.

Lưu Lăng đế chậm rãi ngồi trở lại long ỷ.

"Ngươi cũng nên thấy đủ, làm huyện chúa nhiều năm như vậy, cũng coi như là hưởng thụ phú quý nhân gian, trẫm không trực tiếp bán ngươi vào lầu xanh, đã là ban ân đối với ngươi."

"Ban ân?"

Trình Nguyên mặt không còn chút máu,, cũng biết đường sống đã không thể vãn hồi, trừng mắt bước đến gần hắn.

"Nếu không phải ngại mặt mũi hoàng thất các ngươi, chỉ sợ bạc này, ngươi vẫn vui vẻ kiếm một chút? Người cha đoản mệnh của ta vào sinh ra tử nhiều năm cho ngươi như vậy, kết quả là hoàng gia các ngươi đối đãi nữ nhi ruột của ông như vậy? Loại chuyện làm kỹ nữ còn đòi lập đền thờ, hoàng thất các người thật sự làm không biết mệt."

Đối với việc Trình Nguyên ngỗ nghịch, Lưu Lăng cũng không tức giận, chỉ híp mắt gõ bàn hai cái.

"Thì sao? Toàn bộ thiên hạ đều là của trẫm, trẫm muốn làm gì thì làm, ngươi cũng bắt buộc phải làm theo. Cha ngươi muốn tinh trung báo quốc, đó là hắn ngốc, chủ động lấy lòng đi đấu tranh anh dũng. Ngươi cũng chỉ có thể trách mệnh mình không tốt, không ôm lấy cây đại thụ Liên Thập Cửu."

Cả người Trình Nguyên run rẩy, cũng không thèm giả vờ ôn thục như thường ngày, duỗi tay muốn tóm Lưu Lăng.

Sức lực nữ nhân, sao có thể địch nổi nam nhân.

Sau một lúc, Trình Nguyên bị ném trên mặt đất như giẻ rách.

Huyện chúa vẫn thường cao ngạo không ai bì nổi hoàn toàn thay đổi, hai cánh tay cũng bị thị vệ vội vàng đến "cứu giá" bẻ mạnh ra phía sau, không chút thương hương tiếc ngọc kéo ra ngoài điện.

Trình Nguyên đầu tóc tán loạn quỳ rạp trên đất, hung tợn chửi bậy.

"Lưu Lăng! Ngươi không được chết tử tế, Trần thị nhất tộc các ngươi đều không được chết tử tế!! Buông ta ra, các ngươi đám nô tài đê tiện, có tư cách gì chạm vào ta, mau buông ra!!!!"

Buông ra?

Chỉ cần thành không bị phá, Lưu Lăng vẫn là chủ thượng kinh. Hắn muốn ai chết, thì người đó không còn quyền sống.

Bộ cung bào rộng lớn, hoa văn cẩm tú tinh xảo, miễn cưỡng cầu được nửa đời phú quý rồi cũng giống như giẻ rách bị hoàng thất ném ra ngoài cửa.

Góc áo biến mất, tượng trưng cuộc đời không quá chói lọi của Trình Nguyên hạ màn.

Sinh ra trong nhà võ tướng, vốn nên tiêu sái rực rỡ, sống với chính mình.

Nhưng lại cứ tự cho mình kiều quý, nuôi dưỡng trong hoàng thất. Hậu nhân nhà tướng sống trong hoàn cảnh như vậy, Trình Nguyên rời đi, ngoài việc bôi một vết nhơ lớn lên mặt Trình tướng quân quá cố, thì gần như không ai thở dài.

Người sống cả đời, mặc dù không vì người khác, cũng nên sống vì lòng tự tôn của mình.

Trình Nguyên tự mình gánh chịu hậu quả xấu, cả đời tính toán, cuối cùng rơi vào kết cục lưu lạc đầu đường xó chợ.

Người mắt cao hơn đỉnh, nhưng lại không thể trịch thượng (không coi ai ra gì).

Phú quý, có thể mong, có thể niệm, nhưng không thể tham.

Bí tịch hoàng triều Đại Yển ghi lại.

Năm Thiên Khải thứ 32, Trình Nguyên huyện chúa đột nhiên nổi điên, nói lời ác ngôn nhục mạ tiên hoàng. Hoàng đế giận dữ, tước phong hào, biếm thành thứ dân. Vì để giấu Tư thông hầu chuyện này, Viên Thiệu Kiệt cũng bị cách chức quan, vĩnh viễn không được làm quan. Trình Nguyên lang thang ở thượng kinh mấy ngày, trước làm thiếp của Lại tư Thượng Thanh, sau làm thiếp của Lục tư Liêu Hồng làm thiếp, hai người đều đã hơn năm mươi tuổi, không có đứa con trai nào, sau đại chiến, càng thêm lang bạt kỳ hồ (*sống đầu đường xó chợ), buồn bực mà chết, quanh nămm không rõ.

Bình luận

Truyện đang đọc