THỊ LANG ĐẠI NHÂN, ĐỪNG CHẠY!

Ba ngày sau, Nhạc gia quân chính thức công thành, nhất cổ tác khí* đánh một trận đẹp mắt, bức Bàng Viêm liên tiếp bại trận lui về sau.

*: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: "phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt". Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.)

Chỉ tiếc viện quân đến sớm hơn so với dự đoán, đang lúc đối chiến bỗng nhiên xuất hiện.

Trên thực tế, trận đánh ác liệt này khiến cả hai bên đều mỏi mệt, Bàng Viêm ngồi trên lưng ngựa cũng thở hồng hộc vì mệt, dù sao thì tuổi tác cũng không tha con người.

Phó tướng Nhạc gia quân Lưu Nhiễm đánh ngã con ngựa trước mặt khiêu chiến.

“Tôn tử Bàng Viêm nghe đây, gia gia Lưu Nhiễm ngươi bây giờ đang ở trước mắt ngươi, có gan thì tiến lên nghênh chiến, đừng trốn ở đó mà rụt cổ. Ân nghĩa lúc trước của Nhạc tướng quân đối với ngươi đều bị cẩu ăn, gia gia thấy ngươi thì cả người đều thấy khó chịu.”

Hai người kia cũng coi như là bạn cũ, trước đây trong quân doanh Nhạc gia, hai người còn sóng vai sát cánh đánh đuổi phiên bang ngoại tộc đến xâm lấn, cũng có chút giao tình.

Bàng Viêm thở hổn hển nói.

“Đi con mẹ ngươi Lưu Nhiễm, Bàng gia gia ngươi còn lớn hơn ngươi ba tuổi, dựa vào cái gì mà ngươi nói đánh thì lão tử phải đánh theo ngươi.”

Lưu Nhiễm vốn dĩ đã tức giận với hành vi của Bàng Viêm, vừa nghe lời này càng tức giận hơn.

Những lời ra khỏi miệng, nhắc đến tổ tiên đối phương từ trên xuống dưới một loạt.

Tông thân Liên thị đến xem náo nhiệt đều yên lặng lắc đầu, tố chất quá kém.                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                            Hai bên trận doanh giằng co la hét ầm ĩ không ngừng, không ai nghĩ đến Liên Thập Cửu phe phẩy cây quạt đi ra, lưu loát sai người dựng lều trướng giữa hai quân.

“Bàng Viêm ngươi xuống đây.”

Hắn lười biếng nói một tiếng, gương mặt còn chưa tỉnh ngủ đi vào trướng.

Đánh nhau có cần sớm như vậy không?

Bàng Viêm ngơ ngác ngồi trên lưng ngựa, trường đao trong tay vẫn chĩa về phía Lưu Nhiễm, nuốt xuống những lời giấu trong miệng vì tình huống cổ quái bất thình lình.

Đây là, có ý gì?

Liên đại nhân cũng không để lắm, trực tiếp ngồi vào trong lều.

Liên Thập Cửu dựng cái lều này, nhìn qua là đặt tùy ý, nhưng trên thực tế đúng ở giữa hai quân, kích thước vừa phải.

Cửa lều hai bên đều mở rộng, một khi đối phương có hành động bất thường, cung thủ hai quân đều có thể dùng một tên bắn chết ngươi.

Động thái này, khiến người hai bên đều an tâm.

Lưu Nhiễm cũng không biết Liên Thập Cửu định bày trò gì, ngoài miệng vẫn nhịn không được chế nhạo Bàng Viêm.

“Sợ? Vào lều cũng không dám?”

Bàng Viêm trợn to mắt nhìn Lưu Nhiễm, hai chân kẹp bụng ngựa tiến lên hai bước.

“Liên thị lang có gì chỉ giáo?”

Liên Thập Cửu không hé răng, ở trong trướng, rót hai chén trà đặt trên chiếc bàn con, làm thủ thế, rõ ràng là muốn ngồi xuống nói chuyện. Hơn nữa, quân trướng rộng mở trước mí mắt bọn họ, không hề che giấu nguy hiểm gì, nghiễm nhiên là thái độ của quân tử.

Bàng Viêm trong lòng lại hiểu rõ, quân tử gì đó ở chỗ Liên Thập Cửu đều là vô nghĩa.

Nhưng hắn đã có ý kêu ông vào trướng, tất nhiên là có vụ mua bán thích hợp để làm.

Liên Thập Cửu nhấp một ngụm trà.

“Đường đường là đại tướng quân số một Đại Yển, chẳng lẽ còn sợ kẻ hèn đọc sách như Liên mỗ?”

Kẻ hèn đọc sách....

Bàng Viêm run lập cập, người đọc sách Đại Yển chỉ cần gạch rơi xuống cũng đã đập chết một đống người. Nhưng Liên gia các ngươi tính sao?

Thư sinh văn nhược, bút mực thư hương trước nay không dính dáng đến bọn họ.

Trước trận như thế, một tên có chỉ số thông minh hiển nhiên vượt qua ngươi, nhưng vũ lực thua xa với đối thủ, thỉnh ngươi đi vào.

Đi vào?

Sợ là cái bẫy do Liên Thập Cửu giăng ra.

Không đi vào?

Lại thật sự không thể để mất mặt như vậy được.

Huống chi phó tướng bên người Bàng Viêm, cùng hắn vào sinh ra tử nhiều năm Tiếu Cố còn ở đó, 25 vạn binh lớn giọng hò hét.

“Tướng quân, có gì to tát đâu. Liên Thập Cửu tên tiểu tử mới mọc tóc, cái đùi của hắn còn không to bằng cánh tay của ngài, sợ hắn làm gì? Ngài sợ như vậy, thật sự mất phong độ của đại tướng quân, lão tử nhìn thấy có chút khinh thường ngài.”

Ai mẹ nó cần ngươi để mắt à? Hành binh đánh giặc, mãng phu chi dũng (hữu dũng vô mưu) là loại không có não nhất. Chính Bàng Viêm cũng thấy mình không có não, lại nhìn không ra Tiếu Cố so với hắn còn không có não hơn.

Tướng sĩ trong trận dần dần bắt đầu xôn xao, tiếng nghị luận càng lúc càng lớn. Văn thần gọi là khí tiết, võ tướng gọi là khí thế.

Bàng Viêm trên sa trường, còn chưa vung đao đã rơi mình, khó tránh khỏi mang tiếng là kẻ sợ chiến.

Bàng đại tướng quân cũng có chút nôn nóng, ngồi trên lưng ngựa rối rắm hồi lâu mới chắp tay nói với Liên Thập Cửu.

“Nếu Liên thị lang đã thành tâm mời, Bàng mỗ từ chối thì bất kính.”

Sau đó nài ép lôi kéo Tiếu Cố cùng vào trướng.

Tạo phản đều là phản tặc, kẻ phản nghịch triều đình càng là trọng phạm số một.

Bàng Viêm là thượng tướng quân, vốn nên là hãn tướng ở lại kinh thành, hắn cũng thật sự muốn như vậy.

Thân hình cường tráng sau khi tiến vào quân trướng, theo bản năng muốn ngồi xuống. Nhưng bị mắt phong của Liên Thập Cửu đảo qua, sợ đến mức ngẩn ra.

Hắn cũng không biết mình tại sao lại sợ Liên Thập Cửu, tính ra, ông suýt nữa còn làm nhạc phụ của hắn.

Nhưng tranh đấu vây cánh văn thần trong triều nhiều năm như vậy, oog tuy rằng không rõ, nhưng cũng biết phụ tử Liên gia phụ tử có thể yên ổn đứng ở vị trí thứ hai trong triều không chỉ bằng bùn loãng.

Đây không phải chuyện người bình thường chỉ dựa vào công huân gia thế là có thể làm được.

Thừa tướng Trương Tư Trung ương ngạnh nhiều năm như vậy, Liên gia cuối cùng cũng chỉ một đao liền đưa hắn về tây. Thánh Thượng nể trọng bọn họ, bọn họ lại đi theo Nhạc gia quân làm phản, Bàng Viêm ngoài miệng không nói, lại ngầm cảm thấy, người Liên gia kỳ thật rất tuấn tú.

Nếu không phải quan hệ đối lập, ông đại khái muốn tìm hắn uống thượng mấy chén.

Liên Thập Cửu vùi đầu quẹt nắp trà.

“Các ngươi lúc trước cũng coi như từng ở trong Nhạc gia quân, Tiếu Cố là kẻ thuần nuôi thả tạm thời không nhắc đến, Bàng Viêm là do một tay Nhạc Thâm đề bạt. Qua nhiều chuyện như thế, không cần bàn đến, chỉ nói trận Gia Hưng quan này, ngươi không muốn đánh.”

Liên Thập Cửu hôm nay không muốn vòng vo, vốn chuyện này nên nói với người hiểu biết. Trước mặt hai đồ ngốc này.... Vẫn là thôi đi.

Mặc dù Liên đại nhân đã nói rất thẳng thắn, nhưng Tiêu Cố lại cứ muốn vòng vo.

Hắn hỏi Bàng Viêm: “Vì sao nói lão tử là nuôi thả? Ta cũng được sinh ở nhà, chẳng lẽ lão tử được nương ta nhặt về nuôi?”

Chẳng trách lúc trước bọn họ nói không muốn.

Liên Thập Cửu bao năm qua chưa từng giao tiếp với người văn hóa thấp như vậy, nghiêng đầu đảo qua cái mặt vuông của hắn.

“Nương ngươi mù sao? Nhặt cũng không nhặt người đẹp.”

Tiếu Cố liền phát hỏa, giơ cánh tay muốn liều mạng với Liên Thập Cửu, bị Bàng Viêm ở một bên nhanh tay lẹ mắt đưa tay giữ chặt.

Vừa rồi đã nói qua, Bàng Viêm cùng Tiếu Cố đều là kẻ có đầu óc nhưng không dùng được. Bất đồng chính là, Tiếu Cố ngốc là khờ thật, còn Bàng Viêm ngốc, ít nhiều ít còn có chút đầu óc.

Giống như hiện tại, mấy câu văn từ phía trước hắn nghe cũng không hiểu. Nhưng câu cuối cùng ông lại hiểu rõ.

Chỉ nói trận Gia Hưng quan này, ngươi không muốn đánh.

Đây là hỏi câu, Liên Thập Cửu nói ra lại là ngữ khí khẳng định.

Bàng Viêm thở dài, đứng ở một góc không nói gì.

Trận này, ông xác thật không muốn đánh, hoặc là nói, ông không biết có nên đánh hay không.

Liên Thập Cửu biết rõ, trận Gia Hưng quan này tuy nói gian nan, nhưng cố gắng tấn công mạnh mẽ cũng không phải là không thể.

Bàng Viêm ở chỗ này vẫn luôn chu toàn, ngoài mặt nhìn qua là muốn Nhạc gia quân hao hết lương thảo, nhưng trên thực tế lại không muốn đánh trận này.

Lúc Nhạc đại tướng quân còn sống, cho dù là phó tướng hay tiểu binh vô danh trong quân đều được đối xử bình đẳng, trong mắt ông bất luận tính mạng của ai đều trân quý, khi ông vẫn là kẻ hèn xung phong, tiểu tướng Bàng Viêm càng là chiếu cố có thêm.

Lúc trong cung truyền đến tin tức ông bị chém đầu, Bàng Viêm đã có công huân trong người, công thành danh toại.

Ông không phải không muốn ngăn cản, thậm chí có rất nhiều lần, trên người đã mặc sẵn quan phục chuẩn bị tiến cung. Nhưng cuối cùng, tầm mắt rơi xuống một nhà già trẻ, lại nản lòng ngồi xuống đất.

Trong các triều đại trước đây, tướng lĩnh mang binh đều khó tránh khỏi gian nan rắc rối công cao át chủ.

Nhạc thâm chết, khiến Bàng Viêm tiếc hận, đau lòng, tự hối, nhưng cho dù lúc ấy ông có thực sự ngăn cản, cũng chỉ nhiều thêm một vong hồn vô tội. Huống chi, ông còn có một nhà già trẻ vô tội.

Sau khi Nhạc Thâm chết, ông càng thêm suy sút, giả ngu giả ngơ ở trên triều đình thành thành thật thật sắm vai một võ tướng lỗ m4ng.

Tuy rằng ông vốn không cơ linh.

Hiện giờ ông cũng đã hơn bốn mươi, đột nhiên nhận được thánh chỉ tiễu trừ Nhạc gia quân phản loạn, ông nhìn thánh chỉ kia thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Nhạc gia quân sao?

Ông thậm chí có thể cảm giác dòng máu lạnh trong trong xương cốt đang dần sôi lên.

Hoá ra bọn họ thật sự còn sống,

Những bạn già từng cùng nhau bò qua xác  người chết, thật sự đã lâu không thấy, lâu đến nỗi, ngay cả đương kim Thánh Thượng cũng quên mất, ông cũng từng là trướng lĩnh từng trong Nhạc gia trong quân, từng đi theo Nhạc Thâm vào sinh ra tử.

Ông không muốn theo chân bọn họ đánh giặc, càng không muốn nhìn thấy sự khinh thường trên mặt những người đó.

Bọn họ tất nhiên khinh thường ông, nếu lúc trước không phải Nhạc Thâm kiên quyết vây những người này ở Tự Phong cốc, chỉ sợ ngay lúc đó bầu trời phải thay đổi rồi?

Nói đến cùng, Nhạc Thâm vẫn là ngu trung, ông tình nguyện tin tưởng tiên đế chỉ muốn kiểm tra lòng trung thành của ông chứ không phải muốn mạng của ông.

Bầu trời Đại Yển, là do họ bảo vệ. Mà những người bảo vệ bầu trời này, cuối cùng lại bị hoàng đế chém đầu.

Thật đáng buồn, đáng tiếc.

Hiện giờ một màn này lại tái diễn lần nữa, nhưng thượng vị giả lại đổi thành Lưu Lăng còn ngu ngốc vô đạo hơn.

Hàng năm áp bách cùng thuế má, sớm đã làm quốc gia khỏe mạnh thành mỏi mệt bất kham.

Ông muốn đầu quân dưới trướng Nhạc gia quân, nơi đó mới là quân trướng chân chính ông nên ở.

Nhưng sao có thể dễ dàng như vậy?

Mấy lần ra trận giao phong, lão hữu châm chọc mỉa mai, cùng sự bài xích khiến ông cảm thấy.

Thật mẹ nó mất hết rồi.

Cũng năm lần bảy lượt đánh lén, chính là muốn chứng minh chính ông cũng không muốn làm con chuột tránh nóng dưới triều đình hư thối.

Viện quân trong kinh đến, Tiếu Cố cầm chuỳ chạy đến. Nhưng trong lòng ông rất rõ, mặc dù có thêm hai mươi vạn quân nữa, vận số của Đại Yển cũng đã hết.

Liên Thập Cửu chậm rãi buông chén trà.

“Một vương triều thay đổi, máu chảy thành sông là kết cục tồi tệ nhất. Bá tánh trôi giạt khắp nơi nhiều năm như vậy, cũng đến lúc phải cho họ một ngôi nhà. Ngươi là người thông minh, hành động theo cảm tính không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, nhất định phải tranh đấu đến ngươi chết ta sống, bất quá cũng chỉ là đưa mấy vạn người lên đường mà thôi. “

Bàng Viêm nhấp môi, nhìn về phía Liên Thập Cửu.

“Nhạc gia quân.... “

Có thể chấp nhận ông sao?

Nếu ông trở về Nhạc gia quân, những lão thất phu đó có thể chấp nhận sao?

Đáp án kỳ thực không thể nói ra, trong lòng lẫn nhau đều hiểu rõ. Trận này thật sự muốn liều mạng đánh toàn lực, Bàng Viêm nhất định sẽ thua. Nhưng với Nhạc gia quân mà nói, cũng là vết thương trí mạng cực lớn. Trong quân mấy lão thần Nhạc gia không chịu nói lời chiêu an Bàng Viêm, Bàng Viêm cứng cổ không chịu, cũng chỉ chờ bậc thang đi xuống này thôi.

Võ tướng nặng nhất nghĩa khí, cũng giống tổ chức thổ phỉ hoành đao lập mã trên đỉnh núi. Ngươi bị chiêu an, đó chính là chân chó, đại gia khinh thường ngươi.

Bàng Viêm hỏi câu này, cũng đơn giản là muốn an tâm.

Nhưng là Liên đại nhân hiển nhiên cũng không nguyện ý để ông an tâm, trực tiếp nói.

“Khẳng định là chướng mắt ngươi. Nhưng Bàng Viêm, so với đi theo vương triều xuống dốc cùng nhau diệt vong, đường ra duy nhất của ngươi cũng chỉ có thể là phản chiến...... Nhạc gia quân có lẽ không thể chấp nhận ngươi, nhưng Ninh Sơ Nhất nguyện ý, đây là đường lui của ngươi. “

Một lời trúng đích.

Còn có gì uy quyền hơn lời nói của tân đế ‘sắp nhậm chức’.

Bàng Viêm không lên tiếng nhìn trường đao trong tay, nhìn đến Tiếu Cố vung hai cái chuỳ la hét lên với ông.

“Hai người nói cái gò? Có phải muốn lão tử làm phản hay không? Lão tử nói cho ngươi, lão tử từ lúc sinh ra đến bây giờ là hán tử đỉnh thiên lập địa, ra trận giết địch chưa bao giờ hành sự như phụ nhân, muốn thu.... “

Tiếu Cố bị Bàng Viêm đánh ngất xỉu.

Kẻ ngốc này, nếu không phải do một tay ông dẫn dắt, thật sự không muốn quản hắn.

Lều trướng giữa hai quân vẫn luôn mở rộng, tướng sĩ hai bên đều thấy cảnh Bàng Viêm đánh Tiếu Cố.

Ông ngẩng đầu nhìn Liên Thập Cửu nhàn nhã uống trà, thở dài một hơi ngồi xuống đất.

“Lão tử quy phục. Nhưng chỉ có một yêu cầu, chính là để cho đám vương bát đản kia bớt nói nhiều về ta. Ninh gia ngồi trên long ỷ, ta cũng không muốn dính chút vinh quang nào, chỉ cầu hắn có thể cho phép ta dẫn theo nương ta cùng về quê là được.”

Bình luận

Truyện đang đọc