THÌ RA LÀ KHUYỂN

EDITOR: PARK HOONWOO

BETA: EMMA

-o0o-

Sesshoumaru không thích ánh mắt chằm chặp này của Esme, làm cho hắn có loại cảm giác đồ vật của bản thân vị người khác dòm ngó, là một đại yêu quái, ý thức lãnh thổ của Sesshoumaru lớn vô cùng.

Esme nhìn chằm chằm Carlisle, người trước mặt vẫn ôn nhu lịch lãm như vậy, nhưng mấy thứ y ta nói là gì vậy, sao mình chẳng hiểu gì hết thế.

"Anh nói mình là ma cà rồng?" Esme xác định lại lần nữa, ngữ khí run rẩy, mấy thứ kinh dị này làm sao có thể biến thành sự thật được, nhất định là gạt người!

"Đúng vậy, tôi là ma cà rồng, hiện tại cô cũng vậy." Carlisle kiên nhẫn giải thích nghi hoặc của Esme, y hiểu cái cảm giác bất an đó, làm người biến đổi, y có nghĩa vụ phải diệt trừ nỗi kinh sợ và bài xích thân phận của người nhà mới này.

Đôi mày Sesshoumaru xoắn hết vào với nhau, ngữ khí ôn nhu của Carlisle làm hắn không thoải máu, đặc biệt là khi loại giọng điệu này được dùng với người phụ nữ kia, làm hắn có chút không khống chế được yêu lực vừa mới khôi phục lại của mình.

Tình huống này chắc không giải quyết nhanh chóng được rồi, lại sợ mình không khống chế được yêu lực giết chết người phụ nữ đáng ghét trước mặt này, Sesshoumaru quyết định mắt không thấy tâm không phiền quay lưng rời đi, mái tóc màu bạc lướt qua cánh tay Carlisle, cảm giác lạnh lẽo, y quay đầu lại chỉ nhìn được bóng dáng trắng nào đó.

Esme cũng chú ý đến việc Sesshoumaru rời khỏi, giọng nói nhiễm chút tò mò: "Cậu ta là ai thế, cũng là ma cà rồng sao?" Trông rõ đẹp trai đấy, nhưng bộ dạng lạnh lùng quá, ánh mắt cũng có chút đáng sợ.

"Cậu ấy, là người nhà nhưng không phải ma cà rồng." Đôi mắt Carlisle sáng lên khác hoàn toàn với khi nói chuyện với người khác, thật ra y muốn nói là bạn lữ hơn, nhưng hai người vẫn chưa xác nhận xong, nói thẳng như thế mắc công Sesshoumaru thẹn quá hóa giận lại khổ, nhưng mà người nhà cũng rất quan trọng nha.

Y nói như thế khiến Esme càng tò mò hơn, có thể trở thành người nhà với ma cà rồng, thật là một người tràn đầy bí ẩn mà. Nghe hết mấy câu nói kia, cô cuối cùng cũng không quá bài xích thân phận ma cà rồng của mình nữa, huống cho lần này cũng giống với làm lại cuộc đời lần nữa. Đổi một cách khác mà tự hỏi, cô thực sự khá chờ mong với kiếp sống ma cà rồng này.

Carlisle nhìn Esme mãi đã chấp nhận thân phận mới của mình, thở phào nhẹ nhõm, kế tiếp là dạy cô cách đi săn.

"Có thể cho tôi một cái gương được chứ, tôi muốn soi một chút." Esme mở miệng, có chút ngượng ngùng, dù sao con gái vẫn khá để ý đến dung mạo của mình.

Carlisle bao dung cười cười, lấy gương cho cô, nhìn biểu cảm kinh ngạc của cô, giải thích: "Sau khi trở thành ma cà rồng, cơ thể cô sẽ trở về thời điểm đẹp nhất, thậm chí còn hoàn mỹ hơn cả lúcđó, cho nên hiện tại cô đẹp vô cùng."

Esme bị mấy lời khen ngợi của Carlisle chọc cho ngượng ngùng, cô gái nào chẳng mong mỏi thanh xuân kéo dài chứ, huống chi còn được người mình dùng làm tiêu chuẩn chọn chồng, nghe mấy câu y khen, Esme không khỏi có chút ảo tưởng, có lẽ mình có thể....

"Ủa, đây là?" Esme bỗng nhìn thấy trên cổ mình có vết sẹo rất kỳ quái, khác với mấy vết thương đã hoàn toàn biến mất kia, làn da trắng nõn, khiến vết thương trở nên rất rõ ràng, nhìn hình dạng có vẻ giống một vết cắn.

"Là dấu hiệu chuyển biến của cô, răng của ma cà rồng có độc, nên miệng vết thương không thể biến mất, e rằng cô phải sống chung với nó mãi mãi, thực xin lỗi." Carlisle giải thích, trong giọng nói mang theo chút áy náy, dù sao với phái nữ yêu đẹp mà nói, miệng vết thương rõ ràng như thế rất khó coi.

"Không quan trọng, không sao." Esme nói, Carlisle đã bắt trái tim cô làm tù binh rồi, chỉ cần là Esme cắn, thì không sao cả, không chỉ thế, nghĩ đến việc từ rày về sau cô sẽ mang theo nó, không biết vì sao trong lòng lại có chút vui vẻ.

Nghe được suy nghĩ của Esme, Edward đứng bên cạnh đã không nỡ nhìn thẳng cô nữa, cái bóng dáng màu trắng ngoài cửa lại biến mất nữa rồi kìa, thật lo lắng mà, như vậy đến khi nào Carlisle mới bắt được tâm tình của người đẹp chứ!

Sau khi trấn an Esme xong, nói cho cô lát nữa sẽ đưa cô đi săn, Carlisle liền chuẩn bị đi kiếm Sesshoumaru, sốt ruột đến mức y không hề nhìn thấy ánh mắt đồng tình Edward cho mình.

Sesshoumaru bây giờ đang đứng nhìn trăng tròn hiếm gặp mà tự hỏi, hắn tuy không rõ mấy cảm xúc xa lạ mà mình cảm thấy gần đây là gì, tuy rằng hắn là vua tương lai của quốc gia phương tây này (???), nhưng từ nhỏ chẳng ai dạy hắn mấy thứ liên quan đến tình cảm, cho nên hắn cảm thấy mấy chuyện này xa lạ vô cùng.

Carlisle vừa vào đã nhìn thấy bộ dạng rối rắm này của Sesshoumaru, cảm thấy đáng yêu quá đi mà. Carlisle đi qua sóng vai với anh, cũng ngẩng đầu nhìn ánh trăng tròn vành vạnh trên đầu.

Có lẽ thật lâu sau đó, Sesshoumaru mở miệng, hắn nghĩ không ra, có lẽ nên hỏi người bên cạnh một chút, vừa quay đầu đã va phải ánh mắt ôn nhu như nước.

"Ngươi nhìn gì vậy?" Sesshoumaru hỏi. Đêm nay hắn cứ như con người bình thường, cởi lớp vỏ bọc lạnh băng bên ngoài ra, bên trong mềm mại lộ ra ngoài, cứ như mấy đứa con nít ngây ngô không biết gì, đặc biệt là tình cảm của bản thân.

"Ngắm phong cảnh, trăng đêm nay đẹp thật." Carlisle nhìn chăm chăm Sesshoumaru, hoa văn màu tím trên trán anh dưới ánh trăng càng thêm xinh đẹp, tôn lên làn da trắng ngần, khiến người ta có cảm giác nam nữ bất phân.

Sesshoumaru bất ngờ nghe hiểu, quay đầu đi, có chút không tự nhiên, nhân loại có sức mạnh quái lạ này không biết bị gì, mỗi lần nói chuyện đều làm hắn không biết phải làm sao, bị cái gì vậy hả!

"Bởi vì ta rất thích cậu, mà cậu cũng để ý ta." Carlisle cười cười, ôn nhu trong mắt sắp hóa thành nước mà tràn ra rồi, đã biết Sesshoumaru cũng có cảm xúc giống mình, lo sợ trong lòng cuối cùng cũng đã biến mất.

Nhưng mà, nói đến chuyện này, Sesshoumaru nhớ lại mấy thứ vừa rồi mình nghe được ngoài cửa, ánh mắt hơi loé, duỗi tay kéo cổ Carlisle, trên đó quả nhiên có một vết cắn rất rõ ràng, hắn không nói gì mà nhìn chằm chằm nó.

Carlisle hiểu hắn để ý cái gì, siết chặt bàn tay trong tay mình "Này không nói lên gì cả, ta chẳng có chút năng lực phản kháng nào lúc mình bị cắn." Cái này là nói thật, cái lão ma cà rồng kia lúc cắn hắn không thèm hỏi ý kiến thân chủ là hắn đây.

Sesshoumaru nhướng mày không nói, ánh mắt lại nhìn sang Esme trong phòng.

Carlisle bật cười, bộ dạng lòng dạ hẹp hòi này của Sesshoumaru khó gặp lắm đấy, hắn nâng bàn tay trắng nõn của Sesshoumaru lên miệng hôn nhẹ, mở miệng nói: "Lần này là lần cuối cùng, sau này sẽ không còn mấy chuyện thế này nữa."

Sesshomaru lúc này mới vừa lòng, hắn rút tay ra và kéo Carlisle xuống hôn, đối với người thuộc về mình, không nên keo kiệt vài phần thưởng mỗi khi hắn nghe lời.

Carlisle hiển nhiên rất vừa lòng chủ động của Sesshoumaru, hắn chuyển bị động thành chủ động làm sâu hơn nụ hôn này, môi lưỡi cả hai dây dưa đến mức phát ra vài âm thanh khiến người khác mặt đỏ tim đập, làm bầu không khí xung quanh đột nhiên nóng lên.

HẾT CHƯƠNG 10

Bình luận

Truyện đang đọc