THÌ RA LÀ KHUYỂN

EDITOR: YUE

BETA: MATCHA

- o0o-

Chương 2:

Trong dãy núi non Olympia, phía Tây Bắc bang Washington, có một thị trấn nhỏ quanh năm bị bao phủ bởi sương mù gọi là Forks. Nơi này mưa nhiều không tưởng, không có bất kỳ nơi nào ở Mỹ có lượng mưa nhiều hơn nơi này, còn có rừng rậm nguyên sinh vô tận. Carlisle cảm thấy nơi không có đến 4000 người này vô cùng phù hợp với y, tất nhiên càng thích hợp chính y và Edward.

Gần một năm từ lần y đụng phải Sesshomaru cũng như thu lưu hắn đến nay, hai người chậm rãi trở nên quen thuộc. Đương nhiên, đều do Carlisle bao dung, kiên nhẫn không nề hà hỏi han từng chữ từ Sesshomaru. Cũng trong một năm này, Sesshomaru học xong tiếng Anh cơ bản, giao tiếp không thành vấn đề, vấn đề là Sesshomaru cao lãnh điện hạ không dễ dàng mở miệng.

Ba người sống trong biệt thự ẩn sâu trong rừng rậm của thị trấn Forks. Năng lực của quỷ hút máu thật đáng sợ, tốn thời gian không đến một buổi chiều, biệt thự đã lộng lẫy hẳn lên. Sesshomaru mặc một bộ quần áo màu trắng thoải mái, dựa vào cửa xe ô tô màu đen đỗ ở cửa, gương mặt tuấn mỹ vô cảm. Trải qua một năm, hắn đã tập mãi thành thói quen đối mặt với đồ vật chưa từng thấy này. Hắn nhìn ra, nam nhân lúc trước giúp đỡ mình và con y khác biệt với người thường, họ cũng không muốn sự khác biệt của họ bị bại lộ, tuy rằng đều là thừa thãi, nhưng cùng hắn dù sao cũng không quan hệ gì cả.

Cơn mưa nhỏ rơi xuống, Sesshomaru nhíu mày. Mặc dù nơi này không giống trần thế nóng lực, ồn ào, náo động, lại quanh năm bị sương mù bao phủ, nhưng từ sau khi yêu lực biến mất, cánh tay trái luôn ẩn ẩn đau đớn không ngừng, huống chi là ngày mưa. Hừ, thân thể nhân loại thật yếu ớt!

Trên đầu xuất hiện một chiếc ô màu đen, Sesshomaru ngẩng đầu, tầm mắt chạm đến đôi mắt vàng mang theo trách cứ cùng quan tâm. Sesshomaru sửng sốt, có chút hốt hoảng, đã thật lâu không có ai nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy. Thật là, xen vào chuyện của người khác. Xem nhẹ rung động trong nháy mắt, Sesshomaru xoay người đi vào phòng trong, mái tóc đen dài màu đen đảo qua chóp mũi Carlisle, lưu lại hương thơm ám muội. Ha hả, thật biệt nữu!

"Carlisle, con vẫn không đọc được nội tâm của hắn, chuyện như vậy trước đây chưa từng xảy ra, vì sao ạ?" Edward buồn rầu gãi đầu hỏi Carlisle, trong mắt đong đầy khó hiểu. Hiện giờ cậu đã có thể khống chế được dục vọng hút máu. Lúc trước, lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân kia, hương vị ngọt ngào kia suýt chút nữa làm cậu bạo động, nếu không phải Carlisle trấn an, không chừng trước tiên là phải chuyển nhà, quỷ hút máu không thể bại lộ trước nhân loại. Nhưng mà kỳ lạ ở chỗ, khi nam nhân kia tỉnh lại, cỗ hương vị kia liền biến mất, thật là một người kỳ quái, tính tình cũng không tốt.

"Lúc trước gặp được hắn, ta liền biết hắn không giống người thường, chắc là gặp biến cố, ta cảm thấy hắn rất lợi hại, con không cần vô cớ đi trêu trọc hắn." Đối với đứa trẻ do chính mình chuyển hóa này, Carlisle luôn kiên nhẫn giảng cho cậu về cách cư xử của huyết tộc, nhắc cậu phải thật thận trọng với nam nhân tên Sesshoumaru mà chính y cũng không thể đoán ra kia.

"Được, con nhớ rồi." Edward gật đầu đáp ứng. Carlisle cười, gật đầu, vỗ vỗ bả vai Edward rồi rời đi, đôi mắt nâu của Edward hiện lên một sợi kim quang.

Tầng hai biệt thự, Sesshomaru dựa vào cửa phòng, che lại tay trái đang chịu từng trận đau đớn, tóc đen ướt đẫm mồ hôi đang rối tung lên che đi biểu cảm trên gương mặt hắn, mồ hôi lạnh không ngừng chảy dọc xuống cái cằm trơn bóng. Quần áo đơn giản màu trắng bị nước mưa dội ướt, dính sát cơ thể, lộ rõ thân thể thon dài mà không hề gầy gò. Cánh tay trái từng bị nữ nhân Kagome chém đứt tuy rằng đã được nối lại nhưng không có yêu lực duy trì, nỗi đau đứt xương càng thêm kịch liệt, thân thể nhân loại thật sự quá yếu ớt.

Thính lực của quỷ hút máu vốn dĩ nhạy bén, huống chi y cẩn thận chú ý động tĩnh của Sesshoumaru. Còn chưa đi lên tầng hai, y đã lờ mờ nghe thấy từ trong phòng Sesshomaru truyền ra âm thanh như là mạnh mẽ đè nén nỗi đau, không khỏi căng thẳng. Có thể khiến nam nhân kiên cường như hắn phát ra thanh âm đau đớn, xem ra bệnh tình rất nghiêm trọng, chỉ là y không biết rốt cuộc vì sao.

"Sesshomaru, xảy ra chuyện gì, mở cửa, để tôi vào giúp cậu." Dằn lại lo lắng sốt ruột, Carlisle gõ cửa, nói, trong giọng nói mang theo trấn an.

"Không có việc gì." Sesshomaru ngẩng đầu nhìn ván cửa, như thể đang đối diện Carlisle mà nói, ngữ khí đạm mạc cường ngạch, lại mơ hồ lộ ra sự suy yếu cùng mỏi mệt.

Đã sớm biết nam nhân quật cường, đối với đáp án này, Carlisle cũng không có bao nhiêu phản ứng, chỉ là trong lòng nghĩ có nên xông vào hay không, y cũng không bỏ qua sự suy yếu trong lời nói của Sesshoumaru. Y còn không kịp biến suy nghĩ trong lòng thành hành động, đã nghe được trong phòng truyền ra "đông" một tiếng. Lúc này y rốt cuộc vứt bỏ cái gọi là phong độ thân sĩ, mạnh mẽ mở cửa liền nhìn thấy nam nhân vẫn luôn thẳng lưng kiêu ngạo ngã trên mặt đất, quần áo còn ướt, tóc đen tán loạn trên đất, gương mặt vốn trắng nõn nay càng tái nhợt.

Carlisle không khỏi tức giận, giận nam nhân này không biết quý trọng thân thể, cũng giận bản thân không sớm nhận ra hắn có sự khác thường. Hiện tại cấp bách nhất là giúp hắn đổi quần áo, kiểm tra xem hắn có chỗ nào không thoải mái.

Edward nghe được tiếng vang cũng đi đến, nhìn tình hình trong phòng, sau đó vào phòng tắm xả đầy nước ấm vào bồn,hai người gật đầu. Carlisle bế Sesshomaru lên đi đến phòng tắm, nam nhân cao một mét tám mấy, trọng lượng cơ thể lại nhẹ đến dọa người. Carlisle nhíu mày, quyết định sau khi nam nhân tỉnh lại phải bồi bổ cơ thể thật tốt.

Tắm rửa phải cởi quần áo, Carlisle không muốn ai nhìn thấy cơ thể Sesshomaru, liền để Edward rời đi trước. Cởi bỏ quần áo trắng bị nước mưa xối ướt nhẹp, liền lộ ra trước mắt Carlisle thân hình mềm dẻo thon dài của Sesshomaru, trắng nõn lại không bóng loáng, thật nhiều vết sẹo lớn nhỏ phân bố không đều trên ngực, có những vết thương ở rìa còn đang lên da non hồng nhạt.

Carlisle khiếp sợ, đã phải trải qua sự việc gì, mới để lại nhiều những vết sẹo ghê người như vậy. Có chút đau lòng, y cũng có chút tò mò quá khứ người này.

Có lẽ tiếp xúc với không khí lạnh, Sesshomaru co rúm lại, cánh tay trái không ngừng run rẩy. Carlisle lúc này mới nhìn thấy ở đó một vòng vết sẹo chỉnh tề. Là một bác sĩ, Carlisle rõ ràng biết vết thương đó là cụt tay, không phải chỉ là vết cắt, mà là xương cốt đều đứt gãy sau đó được gắn lại. Chỉ là hắn sao có thể chịu đựng nỗi đau phi thường này, lại có thể là ai đem cả cánh tay như vậy gọn gàng cắt xuống rồi lại chỉnh tề nối liền lại? Người này có thân phận thật thần bí.

Đem Sesshomaru ngâm vào trong nước ấm, nâng đầu hắn để tránh ngộp nước, tóc đen tán loạn trông bồn tắm, hơi nóng quanh quẩn khiến gương mặt luôn lạnh nhạt nhu hòa không ít,những nếp nhăn giữa hai mày vì đau đớn cũng biến mất. Quả nhiên, chỉ trong lúc ngủ, hắn mới an tĩnh và dễ gần hơn một chút.

Ngâm được một chốc, làn da trắng nõn của Sesshomaru chuyển sang màu hồng phấn, biết cơ thể hắn đã ấm áp, Carlisle liền chuẩn bị ôm hắn ra. Cơ thể quỷ hút máu mất nhiệt ngay từ thời khắc chuyển biến, vì tránh Sesshomaru lại lần nữa cảm lạnh, Carlisle cầm khăn tắm mềm mại đem Sesshomaru bọc lại, ôm ra khỏi phòng tắm. Trong lúc đó, Sesshomaru vẫn không tỉnh lại, mấy ngày nay đau đớn không ngừng khiến hắn tiêu hao không ít thể lực cùng tinh lực. Khi bị Carlisle ôm vào nước ấm, hắn còn mơ hồ có chút cảm giác, nhưng ngâm nước ấm xong đau đớn tạm ngưng, ý thức cứ dần dần chìm vào giấc ngủ sâu. Nhìn Sesshomaru ngủ thiếp đi, Carlisle đắp lại chăn sau đó rời đi.

Carlisle đóng lại cửa phòng liền thấy Edward dựa ở cửa chờ hắn, vẫy tay ý bảo hắn đi theo, hai người đi tới bãi cỏ trước nhà. Mưa đã tạnh, trong không khí đều là hơi nước ướt át, từ trong rừng rậm nguyên sinh xung quanh truyền đến tiếng hú của dã thú, cây thông cao ngất chạm đến mây. Edward nhìn phụ thân của mình cũng là người đã biến mình thành quỷ hút máu, hỏi: "Carlisle, người nghiêm túc sao?" trong lời nói mang theo chần chờ, những vẫn hỏi ra.

"Con đều biết, phải, ta chưa bao giờ gặp một người bí ẩn nhưng lại tràn ngập mị lực như vậy, ta nghĩ ta nghiêm túc." Carlisle nhớ tới người còn đang ngủ thật say trong phòng, ôn nhu cười nói.

"Nhưng hắn là nam nhân, Chúa sẽ không đồng ý, cũng sẽ không chúc phúc cho hai người." Edward mê mang, phải biết,thời điểm nghe thấy tiếng lòng của Carlisle, cậu thật khiếp sợ. Là một giáo đồ của đạo Thiên Chúa, hắn biết tình yêu đồng tính là sai lầm, nhưng Carlisle là cha cũng là bạn của hắn, quỷ hút máu rất cô đơn, khó khăn lắm mới gặp được người mình thích. Thật sự muốn ngăn cản sao? Có thể ngăn cản sao?

Cảm giác được thiếu niên còn mê mang, Carlisle vỗ vai cậu, nói: "Edward, ta biết điều này rất khó tiếp thu, nhưng chúng ta hiện tại là quỷ hút máu, con nên thay đổi tín ngưỡng. Nếu không, tín nhưỡng sai lệch sẽ khiến con sụp đổ." Biết Edward có khúc mắc, Carlisle lo lắng nói. Y nhân lúc Edward bệnh nặng biến hóa cậu, Edward cũng không dễ dàng tiếp thu sự biến hóa này. Y nên làm gì thì tốt đây.

"Con biết, Carlisle, đừng lo lắng, con sẽ thích ứng. Người nên đi chăm sóc người trong lòng thì hơn." Edward tự biết vấn đề của bản thân cậu ở đâu, nhưng này cũng không phải một sớm một chiều có thể thay đổi. Thời gian sẽ chữa khỏi hết thảy, mà quỷ hút máu không thiếu nhất chính là thời gian. Hy vọng tương lai có thể gặp được người đặc biệt như vậy.

HẾT CHƯƠNG 2

Bình luận

Truyện đang đọc