THÍCH THẦM BÉ NHÚT NHÁT

11

Trong phòng học lớn như thế, khu bàn cuối trở nên hỗn loạn, nhưng lại không có ai dám nói một lời.

Lâm Tinh chậm rãi đi về phía tôi, dừng lại bên cạnh tôi, mở hộp sữa chua trong tay rồi đưa cho tôi.

Tôi nhẹ nhàng gọi cô ấy: “Lâm Tinh.”

Cô ấy khom lưng đặt từng đồ vật của tôi vào trong cặp sách, cũng không nói gì khác, chỉ bảo: “Uống sữa chua đi.”

Xếp gọn gàng cặp sách cho tôi xong, Lâm Tinh kéo tôi đi.

Đi ngang qua nữ sinh đứng bên cạnh khi nãy, cô ấy dừng lại, lạnh lùng đánh giá nữ sinh kia một lượt, rồi lại hừ lạnh một tiếng, cô ấy dùng âm lượng mà cả lớp có thể nghe thấy, nói:

“Có chứng cứ, thì mày hãy nói. Không chứng cứ thì giữ mồm giữ miệng cho sạch sẽ vào, đừng có “hình như” với ông đây, cẩn thận ông đây kiện mày tội vu khống đấy.”

Mọi người trong lớp đều rất sợ Lâm Tinh, mọi người không ai dám ngăn cản càng không ai dám dị nghị.

Trong lớp học vô cùng yên tĩnh, Lâm Tinh lôi kéo tôi, có một cái ghế chắn đường, Lâm Tinh nhấc chân đá nó ra xa, tiếng ghế đập mạnh vào bàn dọa mọi người trong lớp giật mình.

Cô ấy đưa tôi ra sau sân thể dục rồi ngồi xuống, tôi uống sữa chua, ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Vừa rồi Lâm Tinh còn hung dữ muốn chết mà bây giờ cậu ấy lại phát sầu vì không biết phải an ủi tôi thế nào: “Cậu không cần phải buồn vì bọn người đó, không đáng đâu, tôi cũng không biết nên an ủi cậu kiểu gì.”

Tôi vẫy vẫy tay, muốn bảo cô ấy rằng, tôi không sao: “Bạn học Lâm, cậu không cần lo lắng cho tôi đâu, tôi quen rồi.”

Trong mắt Lâm Tinh hiện lên một tia đau lòng: “Bọn nó thường xuyên bắt nạt cậu như vậy à?”

Tôi nhẹ nhàng gật đầu, Lâm Tinh bùng nổ ngay tại chỗ: “M* nó! Một đám khốn nạn, một đám giỏi giả vờ giả vịt, chuyện của cậu chưa bao giờ được nhắc đến ở bên ngoài lớp học đấy. Ông đây bây giờ phải đi xử gọn bọn nó!”

Vừa nói vừa xắn tay áo lên muốn đi đánh nhau, tôi vội vàng kéo cô ấy lại: “Bạn học Lâm, không được manh động, nhất định không được manh động! Đánh nhau sẽ bị ghi tội đấy! Đừng để bị ghi tội vì tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc