THIÊN BẢO PHỤC YÊU LỤC

Trong Lan Lăng Hổ Phách, mọi người đã về, Cá chép yêu lạc mất A Thái cùng Hồng Tuấn đã tra ra một manh mối cực kỳ quan trọng. Tiên đế Lý gia hiện thân, cung đình đại loạn, Cá chép yêu trèo lên mái nhà nhìn xung quanh, tìm kiếm Hồng Tuấn, phát hiện ra trong cung Hưng Khánh xuất hiện hai thân ảnh cổ vượn. Chính là hai trong bốn con ‘Tửu Sắc Tài Khí’.

Hai con cổ vượn khi rời đi còn đề cập: Ma vương phân phó lão tam đuổi theo Viên Côn, không biết đã hành động chưa nhưng phải nhanh chóng để tránh phiền phức.

Lý Cảnh Lung nghe xong không nói gì, giải thích cho mọi người thân phận của Giải Ngục chính là Dương Quốc Trung, trong cung đã xảy ra chuyện. Mọi người lại trao đổi tin tức, Mạc Nhật Căn và A Sử Na Quỳnh ở ngoài Dương phủ chờ một đêm không thấy gì.

A Thái thì tiết lộ thân phận của Lý Quy Niên.

Lục Hứa cùng Cừu Vĩnh Tư tả được, hai tên yêu tướng dưới trướng An Lộc Sơn đã xuất thành trong tối nay rời khỏi Trường An, không rõ đi hướng nào.

Mọi người trầm ngâm một lát, Lý Cảnh Lung biết lời nói của Dương Quốc Trung chỉ là dọa người, hắn tưởng rằng con tin trong tay thì mọi người sẽ phải cân nhắc điều kiện của hắn. Nhưng đến giờ vẫn chưa thấy Hồng Tuấn trở về, quả có hơi lo lắng.

“Thân phận Giải Ngục rõ ràng rồi,” Cừu Vĩnh Tư nói, “Mọi việc đơn giản hơn nhiều.”

“Đã dám xuất hiện trước mặt chúng ta.” Lý Cảnh Lung lại nói, “Hẳn đã chuẩn bị đầy đủ, trước mắt, Yêu Vương tuyệt không dễ đối phó.”

“Các ngươi có phát hiện được việc gì không?” Mạc Nhật Căn nghĩ nghĩ, nói, “An Lộc Sơn thì ở ngoài, Giải Ngục dùng thân phận Dương Quốc Trung ở trong cung, nhưng bên cạnh hắn, hay nói là ‘dưới trướng’, đã không có yêu quái nào sai sử được nữa.”

Lý Cảnh Lung khẽ gật đầu, nói, “Hiện giờ ở Trường An không có thủ hạ của hắn, An Lộc Sơn thì ít nhất có bốn thuộc hạ, so về thực lực thì Giải Ngục thua một bước.”

A Sử Na Quỳnh nói: “Có lẽ vì thế mà Giao long kia mới cầu trợ ngươi.”

Đúng lúc này Hồng Tuấn trở về, vén rèm tiến vào, mọi người đều kinh ngạc.

“Hồng Tuấn!”

“Ngươi không sao chứ?”

Dung mạo Hồng Tuấn có chút mệt mỏi, cười cười với mọi người, ra hiệu không sao. Lý Cảnh Lung lo lắng nhìn Hồng Tuấn, Hồng Tuấn gật đầu một cái, Lý Cảnh Lung trầm mặc lúc lâu, để Hồng Tuấn ngồi bên cạnh, rồi nói: “Có lẽ Giải Ngục đang lừa gạt chúng ta.”

“Đương nhiên.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Hắc Giao này mưu mô xảo trá, tuyệt sẽ không thực hiện bất cứ hứa hẹn gì…”

Hồng Tuấn hơi ngẩn người, bên tai vẫn vang vọng câu nói của Dương Quốc Trung.

“Nói cho ta biết, Viên Côn để ngươi nhìn thấy cái gì?”

Hồng Tuấn không biết tại sao Dương Quốc Trung lại để ý Viên Côn như vậy, từ nhỏ đến lớn, hắn chỉ nghe đến Côn Thần qua lời kể của Thanh Hùng. Nhưng năm đó Thanh Hùng có nói, Tâm Đăng là Viên Côn đưa cho hắn. Bây giờ mới nhớ ra mọi chuyện lại cực kỳ trùng hợp, dường như được an bài sẵn vậy – Viên Côn nhờ Thanh Hùng đưa Tâm Đăng cho hắn, Hồng Tuấn đến Trường An gặp Lý Cảnh Lung, trong đêm hôm đó, Tâm Đăng bị Lý Cảnh Lung hút mất. Lý Cảnh Lung và hắn lại yêu nhau, cuối cùng dùng Tâm Đăng phong ấn tạm thời ma chủng trong người hắn.

Mọi việc cứ vòng vòng nối vào nhau, dẫn đến một vận mệnh luân hồi nào đó trong thiên địa. Mà sau khi Yêu hồ đền tội, Viên Côn lại hiện thân ở Trường An, bộc lộ một thứ sức mạnh cường đại của Yêu Vương – đoán trước tương lai.

“…Kim Sí Đại Bàng hiểu được lòng người, Bắc Hải Côn Thần đoán trước tương lai.” Cá chép yêu đánh gãy dòng suy nghĩ của Hồng Tuấn, còn nói, “Thiên Ma có lẽ muốn biết, trong tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.”

Hồng Tuấn từ từ ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt của Lý Cảnh Lung, lại nhìn Cá chép yêu, hỏi: “Côn Thần biết được tương lai sẽ như thế nào sao?”

Cá chép yêu nói: “Truyền thuyết kể rằng hắn có thể để cho mọi người nhìn thấy tương lai, nhưng không quá chính xác. Mệnh của mỗi người, đều có biến số.”

Hồng Tuấn: “…”

Nhưng Viên Côn cũng không để hắn nhìn thấy cái gì, vấn đề của Dương Quốc Trung, Hồng Tuấn cũng không biết trả lời thế nào.

Lục Hứa lo lắng nhìn Hồng Tuấn, nói: “Ngươi không sao chứ?”

Hồng Tuấn vội vàng lắc đầu, miễn cưỡng cười với Lục Hứa một tiếng, thực tế, có vài việc dần trở nên rõ ràng. Lý Cảnh Lung cân nhắc, rồi nói: “Tin tức của Triệu Tử Long rất hữu dụng, trước đây không lâu Côn Thần tiến vào Trường An, khi đó chúng ta không biết, đã đánh với Giải Ngục một trận.”

“Đả thương còn đuổi được Côn Thần đi.” Cá chép yêu lại nói, “Nhất định Giải Ngục có pháp bảo gì đó rất lợi hại, các ngươi đừng có chọc giận hắn.”

Lý Cảnh Lung ôm tay suy nghĩ, chân thành nói: “Chắc hắn đã bị thương không nhẹ, phải nghĩ cách tìm được hắn.”

“Để ta đi.” Mạc Nhật Căn nói.

Lý Cảnh Lung nói: “Ta đi, hiện giờ ta đã là phạm nhân bị truy nã…”

Lời này vừa dứt, bên ngoài liền có tiếng Long võ quân đến tra xét, lập tức hỗn loạn tưng bừng, có người hô: “Lý Cảnh Lung bị truy nã đang lẩn trốn kia! Lập tức lục soát!”

“Nói thế nào, cái gì đến cái gì vậy?” A Thái dở khóc dở cười.

Khóe miệng Lý Cảnh Lung giật giật, đang định tránh đi, bên ngoài lại nghe thấy tiếng roi da vung lên, Long võ quân lập tức kêu cha gọi mẹ gào khóc, rối loạn thành một đống, còn nghe thấy tiếng Đặc Lan Đóa đang mạt sát người ta, mấy người Khu ma ti tuy chưa từng chịu roi nào, nhưng nghe thấy tiếng gào khóc kia đều tê dại cả da đầu.

Yên tĩnh một lát, Lý Cảnh Lung trấn tĩnh lại, an bài nhiệm vụ cho mọi người.

“Ta và Hồng Tuấn đi Lạc Dương lần theo dấu vết của cổ vượn.” Lý Cảnh Lung nói, “Dùng cổ vượn làm con tin bức An Lộc Sơn phải hiện chân thân ra…”

“…Các ngươi điều tra kỹ xem pháp bảo bảo hộ Tâm Ma là cái gì, nghĩ cách hủy nó đi, hoặc…”

A Thái đang định nói lại thôi, Lý Cảnh Lung lập tức nhận ra.

“Ngươi chịu trách nhiệm chứ?” Lý Cảnh Lung hỏi A Thái.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía A Thái, A Thái trầm ngâm một lúc, chậm rãi gật đầu.

Lý Cảnh Lung hỏi A Thái: “Ngươi tự tin chứ?”

A Thái thấp giọng nói: “Ta không chắc, nhưng ta sẽ cố hết sức.”

“Ta thì sao?” Cá chép yêu nói.

“Ở lại.” Lý Cảnh Lung nói.

“Ta muốn đi.”

“Ta nói, ở lại!”

Sau một hồi tranh chấp, Hồng Tuấn nói: “Triệu Tử Long, ngươi ở lại.”

Hồng Tuấn lên tiếng nên Cá chép yêu đành thôi.

Lý Cảnh Lung liếc mọi người, trầm ngâm một lát, Mạc Nhật Căn nói: “Giả thiết mọi chuyện thuận lợi thì khi nào lật ván cờ này đây? Lật thế nào? Ở đâu?”

Lý Cảnh Lung suy nghĩ, chậm rãi nói: “Thọ thần quý phi, lúc đó ta mang cổ vượn lộ diện, vây công An Lộc Sơn, ép hắn hiện nguyên hình. Quá trình cụ thể thì sẽ bàn bạc lại sau khi yêu quái sa lưới.”

Mọi người vội vàng gật đầu, Hồng Tuấn đột nhiên nghĩ đến một việc, hỏi: “Nếu An Lộc Sơn không hiện chân thân, mặc kệ hai thủ hạ chết thì làm sao?”

“Dùng Tâm Đăng tịnh hóa hắn.” Lý Cảnh Lung thản nhiên nói, “Giống như ở Đôn Hoàng, chỉ cần hắn mất đi pháp bảo hộ thân, ta có cách khiến hắn phải hiện nguyên hình.”

Hồng Tuấn trầm mặc không nói, nhớ tới trận chiến ở Đôn Hoàng kia – ma chủng trong cơ thể hắn có khả năng điều khiển ma khí cực mạnh, mặc kệ ma khí của ai, kể cả lơ lửng giữa trời đất. Chỉ cần hắn muốn thu lại, hay điều khiển thì đều được.

Nếu như hấp thụ toàn bộ ma khí của An Lộc Sơn vào cơ thể mình… Đây là cách tiêu diệt địch nhân đơn giản nhất.

“Này.” Lý Cảnh Lung hỏi Hồng Tuấn, “Em nghĩ gì thế.”

Hồng Tuấn lập tức ngồi thẳng lại, nói: “Không có gì.”

Mọi người đều nhìn Hồng Tuấn, Hồng Tuấn thầm nghĩ tâm tư của mình cứ như vậy mà bị nhìn thấu sao? Sao mọi người biết mình đang nghĩ gì?”

Lý Cảnh Lung chần chừ rồi nói: “Em cùng ta… thôi, dù sao cũng nên nhanh chóng xuất phát, A Thái.”

Lý Cảnh Lung vốn định nói chuyện với Hồng Tuấn, nhưng nghĩ tới cả hai sắp đi Lạc Dương, còn nhiều thời gian, nên đứng dậy ra hiệu cho A Thái đến.

Khu ma ti tạm thời niêm phong, mọi người đành tá túc trong tửu quán, Hồng Tuấn theo Lục Hứa đến hậu viện, thấy Cá chép yêu đang thu dọn hành lý cho hắn. Dương Quốc Trung cũng để cho Lý Cảnh Lung chút thời gian để mang đồ đạc từ Khu ma ti ra. Hồng Tuấn thấy cảnh này, đột nhiên có dự cảm mãnh liệt.

“Ta cảm giác, duyên phận với Khu ma ti sắp hết rồi.” Hồng Tuấn nói.

“Đừng có nói vậy!” Lục Hứa biến sắc.

Cá chép yêu nói: “Hồng Tuấn, người đừng suy nghĩ lung tung!”

Hồng Tuấn nhìn Lục Hứa, bỗng nhiên nói: “Ngươi có thể giúp ta mộng thấy chuyện cũ không?”

Lục Hứa trầm ngâm một lát, “Ngươi đổi ý rồi?”

Hồng Tuấn gật đầu, lời nói hôm nay của Dương Quốc Trung khiến hắn cứ nghĩ mãi chuyện khi còn bé, chẳng biết tại sao hắn cảm giác mọi chuyện sắp kết thúc, dường như số mệnh của hắn cũng đến lúc được tuyên bố.

Lục Hứa nói: “Hồng Tuấn, không cần đâu.”

Hồng Tuấn nằm xuống, nghiêng đầu nhìn Lục Hứa.

“Giải Ngục nói với ta, Côn Thần có sức mạnh rất lớn, hắn có thể để người ta nhìn thấy tương lai bản thân.” Hồng Tuấn nói, “Nhưng Côn Thần chưa từng để ta nhìn thấy tương lai của ta.”

“Tương lai không xác định.” Cá chép yêu nói, “Huyền Trang đại sư nói cho ta, dù ngươi có biết hết mọi chuyện cũng sẽ có những thứ ngoài dự đoán xảy ra, có lẽ nếu ngươi biết chuyện  xảy ra trong tương lai, thì nó ảnh hưởng đến ngươi bây giờ, mà khả năng đó có thể bị sửa đổi.”

“Nhưng quá khứ luôn xác định.” Hồng Tuấn nói.

“Quá khứ cũng không xác định.” Lục Hứa đáp.

Hồng Tuấn: “???”

Lục Hứa nói: “Quá khứ là hư vô, tương lai là hư vô, thứ duy nhất tồn tại, chỉ có hiện tại.”

Việc này đã vượt qua khả năng lý giải của Hồng Tuấn, nhưng hắn vẫn ngoan cường nói: “Lục Hứa, để ta mộng thấy quá khứ một lần, việc này với ta rất quan trọng.”

Lục Hứa thở dài, đứng bên giường, nhìn Hồng Tuấn, hai ngón tay dựng thẳng, mái tóc dài chớp mắt hóa bạc trắng, toàn thân tỏa hào quang.

Cá chép yêu lập tức ‘Oa’ một tiếng rồi lùi về sau.

Hồng Tuấn kinh ngạc nhìn Lục Hứa, thấy thân thể Lục Hứa trong suốt như hồn thể, sáng bừng, trên trán mọc ra đôi sừng hươu ngắn ngủn, cặp sừng bị chém đứt vẫn chưa mọc lại như cũ.

“Ta ban cho ngươi giấc mộng yên lành.” Giọng Lục Hứa khàn khàn, một tay ấn lên mu bàn tay Hồng Tuấn, sau đấy thuận thế ngã xuống, nắm chặt tay Hồng Tuấn, nằm bên cạnh.

Cách vuốt trán lần này không giống, khi hai mắt Hồng Tuấn nhắm lại, ‘vù’ một tiếng, bạch quang vạn đạo, như xuyên qua thông đạo của ký ức xa xưa, chỉ nghe thấy tiếng Lục Hứa bên cạnh: “Ta ở bên cạnh ngươi.”

Đột nhiên giữa lối đi kia, ngàn vạn ngọn lửa đen xoắn đến, Hồng Tuấn nói: “Đó là cái gì?”

Lục Hứa vung tay lên, bạch quang bắn ra, như lưu tinh đánh nát toàn bộ hắc hỏa phía trước, hỏa diễm liền biến mất.

“Là ác mộng trước đây ngươi hút vào,” Lục Hứa nói, “Thông đọa này, chính là kết giới bảo vệ của Tâm Đăng.”

Ý thức của Hồng Tuấn dần dần trầm tĩnh lại, bạch quang trước mắt lại lóe lên, hắn cùng Lục Hứa xông vào thông đạo, trước mắt bỗng nhiên có mưa to như trút nước, Hồng Tuấn phát hiện, hắn không nhập vào thân thể của mình khi còn nhỏ, mà cùng Lục Hứa bồng bềnh bay giữa không trung.

Mà hắn lại mặc trang phục ở Diệu Kim cung, một bộ váy, đằng sau lưng là bảy dải lông khổng tước, Lục Hứa toàn thân bạch quang, cặp sừng trên đỉnh đầu thi thoảng lóe sáng.

“Cho dù chuyện gì xảy ra, cũng không được thả tay ta ra.” Lục Hứa nhắc nhở.

Hồng Tuấn trợn to hai mắt, thấy Khổng Tuyên đứng dưới hiên, dùng pháp thuật đun một chậu nước, ờ trong phòng truyền đến tiếng khóc nỉ non. Đúng lúc này, Dương Quốc Trung đẩy cửa tiến vào.

Hồng Tuấn nhìn thấy lập tức bị kích động, toàn bộ mộng cảnh cũng chấn động theo: “Hồng Tuấn! Giữ nội tâm vững vàng!”

Lúc này linh thể của Hồng Tuấn lơ lửng, quan sát giấc mộng của chính mình, so với lần trước trực tiếp nhập vào thân thể quả là khác biệt, chỉ hơi động niệm, mộng cảnh suýt nữa vỡ vụn, chỉ có thể nhờ vào Lục Hứa dốc toàn lực ra duy trì.

“Cha…”

“Hồng Tuấn!” Lục Hứa gầm một tiếng, Hồng Tuấn tỉnh táo lại, cố gắng giữ bản thân trấn định.

Mộng cảnh dần dần trở nên mơ hồ, từ đông đến hạ lại từ hạ đến đông, tuyết trắng mệnh mang, cảnh tượng bốn phía biến ảo nhanh chóng, hiện ra ngoại cảnh huyện phủ tướng quân ở Ngọc Môn, Khổng Tuyên cõng theo Hồng Tuấn còn quấn tã, Tiểu Hồng Tuấn mới hơn một tuổi, bị vải bông quấn chặt, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lên vì lạnh, bị cõng ra ngoài cửa.

Hồng Tuấn nói: “Ta nhìn thấy cữu cữu!”

Lục Hứa nói: “Đi theo ta.”

Lục Hứa cầm tay Hồng Tuấn, bay về phía bình nguyên mênh mông ngập tuyết, đi theo sau lưng Khổng Tuyên, cảnh sắc chớp tắt, dưới núi tuyết trắng xóa, bầu trời đêm rực rỡ mỹ lệ, Ngân hà sáng rọi, Bạch Lộc đạp lên dải sao trời, bước về phía xa.

“Đó là ngươi.” Hồng Tuấn cười nói.

Lục Hứa ‘ừ’ một tiếng, nhưng sau một khắc, tiếng Giao long gào thét giữa đất trời, một Giao hồn màu đen quấn đến cắn Bạch Lộc.

Khổng Tuyên ngẩng đầu, quay ngựa phi về phía thôn trang.

Hồng Tuấn vô cùng vội vàng, cùng Lục Hứa nhìn về phía chân trời, sau đó Khổng Tuyên bay ra, một thân trường bào xanh đen lấp lóe ánh vàng, trên thân mặc chiến giáp, bay lên không trung giao chiến với Hắc Giao! Đây là lần đầu tiên Hồng Tuấn nhìn thấy chân thân của Khổng Tước Đại Minh vương, hai mắt mở to nhìn chằm chằm.

“Mất đi Thiên Ma chủng, ngươi không còn sức mạnh Thần Ma nhất thể nữa…” Hắc Giao gào thét nói.

Khổng Tuyên cất giọng: “Ngươi chỉ có một hồn, cũng vậy thôi.”

Hắc Giao gào lên đau đớn, sau đó quay người rời đi, Bạch Lộc trong miệng Hắc Giao không ngừng gào thét, hóa thành vô số điểm sáng tỏa ra, một sợi bạch quang xoay tròn bay về thôn xóm dưới chân núi phủ tuyết. Khổng Tuyên đuổi theo Hắc Giao, lại nghe thấy tiếng khóc nỉ non của hài nhi.

Hào quang lóe lên, Hồng Tuấn cùng Lục Hứa nắm tay nhau, đứng trong căn nhà cũ, Khổng Tuyên đang đỡ đẻ cho mẫu thân Lục Hứa, tắm rửa cho đứa bé sơ sinh, tiểu Hồng Tuấn bám lấy vai Khổng Tuyên, loạng choạng đứng, nhìn Lục Hứa mới sinh còn đỏ hỏn.

Hồng Tuấn cùng Lục Hứa trầm mặc không nói, lát sau, Lục Hứa đưa Hồng Tuấn bay ra, đến Mạc Cao Quật, gặp Khổng Tuyên vẫn đang cõng theo tiểu Hồng Tuấn, cùng Quỷ Vương ngồi trên đỉnh quật trò chuyện.

“Hắn rất yêu ngươi.” Lục Hứa đột nhiên nói.

Hồng Tuấn ‘ừ’ một tiếng, tâm tình cực kì phức tạp, từ lúc biết được chân tướng, hắn đã từng hận phụ thân, cũng từng hận Trọng Minh, Thanh Hùng… nhưng hận ý này không biết từ bao giờ đã phai nhạt, lại nhìn thấy phụ thân đưa hắn theo, nghĩ mọi cách để đền bù sai lầm khi trước, trong lòng bỗng bi thương khôn xiết.

Bình luận

Truyện đang đọc