THIÊN BẢO PHỤC YÊU LỤC

Tiểu Hồng Tuấn quanh người tản ra ma khí mãnh liệt, thiếu niên Lý Cảnh Lung máu chảy ròng ròng, cố gắng bò trên nền gạch đá tiến về phía Hồng Tuấn, duỗi tay, chụp lấy tiểu Hồng Tuấn.

Tiểu Hồng Tuấn giang tay, ngẩng đầu nhìn về phía thiên địa mạch trong đêm tối sâu thăm thẳm, hắc khí xoay tròn hội tụ vào lồng ngực hắn, mà ở phía sau, dường như có một con quái vật to lớn đang muốn phá kén chui ra.

Khổng Tuyên bay tới, xoay người giữa không trung, trường bào xanh đen tung bay phủ khắp đất trời, y phục hóa thành chiến bào, khải giáp xanh vàng phủ kín toàn thân, mũ trụ Khổng Tước khảm hoa văn hình mây.

“Sinh giả vị quá khách, tử giả vị quy nhân…”

Một thanh âm trầm thấp từ bên góc trời khác vang lên, Hắc Giao từ tầng mây bên trên bay xuống, nối theo chú văn của Khổng Tuyên: “Thiên địa nhất nghịch lữ, đồng bi vạn cổ trần…”

“Phong!” Khổng Tuyên gầm lên một tiếng, mở pháp ấn của Khổng Tước Đại Minh vương, tay trái cầm Ngũ Sắc Thần Quang, tay phải cầm Trảm Tiên Mạch Đao, đè xuống phía Hồng Tuấn.

Thiên Ma vừa thoát ra, Hồng  Tuấn không sợ hãi chút nào trước Khổng Tước Đại Minh vương, toàn thân bị hắc hỏa bao phủ, gào thét.

Hỏa diễm xông tới, Khổng Tuyên tóe cả người kim huyết, mặc kệ bản thân đang bị trọng thương, cố gắng đè ma khí của Hồng Tuấn trở về!

“Hòa quang đồng trần…. Thu!”

Hắc Giao Giải Ngục trên không trung tung bay, hóa thành Dương Quốc Trung, thu hắc hỏa lại, ma khí cuồn cuộn không dứt bị Dương Quốc Trung hút đi. Tiểu Hồng Tuấn ở giữa không trung, thân thể nghiêng ra sau, như một ngôi sao băng bộc phát giữa màn đêm, bắn ra hắc hỏa, cuốn về phía Dương Quốc Trung, chú văn tuôn ra từ trong tay Khổng Tuyên, không ngừng đến gần Hồng Tuấn, đặt một tay trên trán nhi tử.

Ma khí tản đi, hắc hỏa biến mất, Khổng Tuyên ôm lấy tiểu Hồng Tuấn đang rơi xuống.

Lý Cảnh Lung cực kỳ sửng sốt, nhìn Dương Quốc Trung lại nhìn Khổng Tuyên. Dương Quốc Trung cười lạnh một tiếng, mở ra một chiếc đồng hồ cát có Kim long vờn quanh, khẽ lắc một cái.

Toàn bộ phòng ốc, gạch đá bị ma khí khi Thiên Ma thoát ra phá nát, bỗng nhiên quay ngược về vị trí cũ như ban đầu.

Lý Cảnh Lung thất tha thất thiểu, hướng về phía Khổng Tuyên, Khổng Tuyên không trách cứ gì, chỉ nhìn Dương Quốc Trung, khẽ gật đầu, ra hiệu cho Lý Cảnh Lung tiến tới.

“Con có đi được không?” Khổng Tuyên hỏi Lý Cảnh Lung.

“Được ạ.”

“Cố gắng một chút.”

“Trù Tinh…”

“Nó không sao cả, đừng khóc.”

“Khổng đại phu… máu của người sao lại…”

“Đừng hỏi gì.”

Đêm hôm ấy, Giả Dục Trạch cùng Khổng Tuyên thấp giọng trò chuyện, Lý Cảnh Lung bôi thuốc xong, canh giữ bên cạnh tiểu Hồng Tuấn đang hôn mê. Khổng Tuyên cũng không đến quấy rầy, tận sáng hôm sau, Giả Dục Trách mới thở dài tiến vào phòng, thấy Lý Cảnh Lung ghé vào giường đang say ngủ, còn nắm chặt tay tiểu Hồng Tuấn, liền khóc nức lên.

Lúc ăn điểm tâm, tiểu Hồng Tuấn vẫn chưa tỉnh, Khổng Tuyên cố gắng an ủi, nói nhi tử không việc gì, Lý Cảnh Lung mới miễn cưỡng gật đầu, cùng Khổng Tuyên, Giả Dục Trạch ăn sáng. Giả Dục Trạch nhìn Lý Cảnh Lung, thở dài, “Ngày thường hai đứa thích ở cùng nhau, sao ta lại không biết? Tinh nhi từ nhỏ đã không có bạn bè, những ngày qua may có con không ghét bỏ nó.”

Lý Cảnh Lung mới đầu cảm thấy Khổng gia rất nghèo, nhưng xem kỹ thì không giống nhà nghèo khác, dù nghèo khó nhưng không hề khốn đốn.

“Các ngươi là thần tiên sao?” Lý Cảnh Lung hỏi.

Giả Dục Trạch nhìn Khổng Tuyên, Khổng Tuyên cũng không trả lời.

“Trù Tinh cũng vậy sao?” Lý Cảnh Lung nói. “Hắn nói, trong cơ thể hắn có yêu quái, có phải không?”

“Ít tình cảm, sẽ ít ham muốn.” Giả Dục Trạch nói, “Lý Cảnh Lung, con không được để nó dao động tâm trí. Trù Tinh phải vô dục vô cầu mới khắc chế được Thiên Ma trong lòng…”

Khổng Tuyên thở dài, nói: “Cảnh Lung, cơ bản ta chỉ cần phong bế ký ức của con mọi chuyện sẽ không vấn đề gì, có thể nói với Tinh nhi, con đã quên mất nó, nhưng nó không quên được con. Con có thể giúp ta một việc được không, ta sẽ không dám quên con đã tương trợ ta.”

Lý Cảnh Lung mở to hai mắt.

“Vô dục vô cầu.” Hồng Tuấn nói với Lục Hứa.

“Có mong muốn, ắt sẽ có đau khổ.” Lục Hứa giải thích, “Thiên Ma chủng trên người ngươi, về sau sẽ không ngừng hấp thu lệ khí giữa thiên địa, càng cô tịch bi thương thì sẽ càng hấp thu nhanh.”

Hồng Tuấn đáp: “Sau đó… có chuyện gì xảy ra mà ma khí trên người ta đều tản đi mất?”

Lục Hứa nghĩ nghĩ, nói: “Ma khí dù tan đi, nhưng không hẳn biến mất hoàn toàn.”

Hồng Tuấn gật đầu một cái, nói: “Đều bị Giải Ngục hút đi.”

Lục Hứa ‘ừ’ một tiếng, còn nói: “Ma chủng với lệ khí giữa thiên địa có lực hấp dẫn, như trăm sông đổ vào biển… thứ Giải Ngục mong muốn chính là ma khí trên người ngươi.”

“Cuối cùng thì để làm gì?” Hồng Tuấn trầm ngâm nói.

“Đó là pháp lực.” Lục Hứa nói, “Là tu vi, ngươi không nhận ra sao?” Khi ngươi mới bảy tuổi đã có thể phóng xuất sức mạnh như vậy, ma khí hút vào cơ thể ngươi có thể đã giúp ngươi có tu vi mấy trăm, thậm chí là ngàn năm…”

Hồng Tuấn rõ ràng.

“Cha ta nói qua. Tu vi đạt đến mức nào đó, sẽ phi thăng.”

Lục Hứa nói: “Giải Ngục tu luyện hai ngàn năm, vẫn không cách nào hóa rồng, hắn cần sức mạnh rất lớn mới có thể xông phá được.”

Mấy ngày sau, tiểu Hồng Tuấn cuối cùng cũng khá hơn, nhưng sự tình đêm hôm kia hắn không hề nhớ rõ, chỉ nhớ rõ Lý Cảnh Lung bảo vệ hắn mà bị đánh mà thôi.

Lý Cảnh Lung cũng không đi học, cả ngày chỉ ở nhà, ngày hôm đó tiểu Hồng Tuấn tỉnh lại, bị Giả Dục Trạch trách cứ một phen, bọn họ cùng Lý Cảnh Lung hợp tác, chỉ nói với tiểu Hồng Tuấn, đêm đó hắn bị đánh ngất, Lý Cảnh Lung che chở cho hắn, đưa hắn trở về, giúp hắn bôi thuốc, khiến cho hắn đỡ nghĩ lung tung.

“Ngươi có đau không?” Tiểu Hồng Tuấn bôi thuốc cho Lý Cảnh Lung, vừa đau lòng vừa nói.

Thiếu niên Lý Cảnh Lung gần như không mặc gì, mặc mỗi quần lót, trên lưng vết thương chồng chất, tiểu Hồng Tuấn bôi thuốc, Lý Cảnh Lung muốn nói lại thôi, nghiêng đầu nhìn tiểu Hồng Tuấn.

“Ta vì ngươi mà chịu bao nhiêu vết thương thế này.” Lý Cảnh Lung vừa cười vừa nói, “Mau đến hôn một cái.”

Tiểu Hồng Tuấn bỏ thuốc trị thương xuống, ôm cổ hắn, áp sát hôn một cái.

Lý Cảnh Lung: “…”

Lý Cảnh Lung đỏ bừng cả mặt, tiểu Hồng Tuấn hôn xong mặt mũi không có gì thay đổi, lại cúi đầu khuấy thuốc, để Lý Cảnh Lung xoay người, lộ ra khuôn lưng gầy gò.

Lý Cảnh Lung trợn mắt, hô hấp dồn dập.

“Ngươi gầy quá.” Tiểu Hồng Tuấn nói. “Còn gầy hơn cha ta.”

“Này.” Lý Cảnh Lung lập tức phản bác. “Ta cường tráng mà, ngươi xem? Một mình ta đánh hạ sáu người, đối phương còn có hung khí.”

Lý Cảnh Lung nghiêng người, nhìn cánh tay, tiểu Hồng Tuấn ‘ừ, ừ’ mấy tiếng, lại bôi thuốc lên tay hắn. Ánh mắt Lý Cảnh Lung rơi xuống gương mặt tiểu Hồng Tuấn, nhìn hắn.

Tiểu Hồng Tuấn: “?”

Hai người ngồi trên giường, Lý Cảnh Lung nghiêng đầu, dịch lên phía trước, tiểu Hồng Tuấn nhìn Lý Cảnh Lung tới gần, cầm chén thuốc trong tay, cũng mờ mịt chủ động tiến tới.

Lý Cảnh Lung đang định hôn hắn, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền tránh đi, quay đầu đi chỗ khác, sờ sờ thắt lưng, nói: “Chỗ này.”

Thoa thuốc xong, Lý Cảnh Lung giục tiểu Hồng Tuấn quay về, tiểu Hồng Tuấn không muốn đi, thân thể Lý Cảnh Lung giờ bắt đầu rõ nét hình dáng cơ bắp.

“Về với mẹ ngươi đi.” Lý Cảnh Lung chân thành nói.

“Mai ngươi lại đến trường, ta lại không thấy ngươi.”

“Ta không đi đọc sách.” Lý Cảnh Lung nói: “Hôm nào ta sẽ gia nhập quân ngũ.”

Từ ngày đó, Lý Cảnh Lung cũng không đi học, chỉ ở nhà cùng bồi Hồng Tuấn. Bắt đầu mùa đông Lý đại nhân cũng đã trở về, từ khi về ngày nào cũng uống rượu, sau khi Khổng Tuyên đề nghị, hai nhà tụ họp cùng nhau ăn tết.

Mùa đông năm kia, Trường An có tuyết rơi rất lớn, phủ đầy đất, mái hiên, hậu viện. Khổng Tuyên cùng Lý phụ trong sảnh đường nhàn nhã uống trà nói chuyện, tiểu Hồng Tuấn cùng thiếu niên Lý Cảnh Lung vây quanh Giả Dục Trạch làm sủi cảo, Lý Cảnh Lung còn nói đùa, khiến Giả Dục Trạch cười không ngừng nổi.

“Hồng Tuấn?” Lục Hứa cảm giác được không gian xung quanh lại rung động.

Hồng Tuấn không có cách nào khống chế bản thân, lúc này chỉ muốn trở lại quá khứ, trở lại mùa đông năm ấy, phụ mẫu vẫn còn ở bên hắn, còn có cả Lý Cảnh Lung.

“Ta muốn trở về.” Hồng Tuấn nói, “Lục Hứa, để ta trở về.”

Hắn nhớ lần trước nhập mộng, ý thức nhập vào chính bản thân mình, mà hiện giờ, dưới sức mạnh của Lục Hứa, hắn mới thoát ly khỏi thân thể trong quá khứ.

Lục Hứa nói: “Mộng đẹp như cam nhưỡng, có thể uống nhưng không được uống nhiều.”

Hồng Tuấn quay đầu nhìn Lục Hứa, Lục Hứa liền gật đầu, buông Hồng Tuấn, Hồng Tuấn hóa thành bạch quang nhập vào thân thể nho nhỏ trong mộng.

“Đây là mộng, không phải quá khứ của ngươi.” Giọng nói của Lục Hứa vang bên tai Hồng Tuấn, “Đừng nghĩ có thể thay đổi mọi chuyện, cũng nên nhớ đây là mộng, mấy chốc sẽ tỉnh thôi.”

Tiểu Hồng Tuấn đứng bên cạnh mẫu thân, thấy Giả Dục Trạch bị Lý Cảnh Lung chọc cười, nụ cười kia khiến hắn cảm thấy rất thân thiết, chỉ muốn nhào tới ôm mẫu thân thật chặt.

Giả Dục Trạch thấy hắn ngây người, tiện tay bôi đầy bột mì lên mặt tiểu Hồng Tuấn, tiểu Hồng Tuấn lập tức la lên, Giả Dục Trạch nhìn nhi tử mà buồn cười.

“Nương!” Tiểu Hồng Tuấn tức giận hô lớn.

Lý Cảnh Lung cười cười đi tìm khăn lau mặt cho tiểu Hồng Tuấn, Giả Dục Trạch tiện tay nhéo má hắn, ôm hắn lên, cúi đầu hôn một cái, tiểu Hồng Tuấn liền ôm chặt lấy nàng.

Lục Hứa buông tay Hồng Tuấn, mở mắt, từ trong mộng tỉnh lại, bỗng nhiên thấy Mạc Nhật Căn cùng Lý Cảnh Lung mặt không biến sắc đứng ở bên giường nhìn xem

Lục Hứa hoài nghi nhìn hai người, Lý Cảnh Lung hỏi: “Ngươi để hắn mơ thấy gì?”

“Không có gì.” Lục Hứa nói.

Lý Cảnh Lung ngồi bên giường, lúc này Hồng Tuấn vẫn say ngủ, hiện ra vẻ non nớt, khóe môi khẽ cong lên, dường như đang mơ thấy mộng đẹp, Lý Cảnh Lung vươn tay, vuốt trán hắn, Lục Hứa vội nói: “Đừng đánh thức hắn, cẩn thận hắn đánh ngươi.”

Lý Cảnh Lung nói: “Đưa ta vào.”

Lục Hứa: “Không được, ngươi phải xuất hiện trong mộng của hắn, mới có thể vào được.”

“Ngươi biết hắn không mộng thấy ta?” Lý Cảnh Lung nhìn Lục Hứa cười cười.

Lý Cảnh Lung rất thông minh, thấy Lục Hứa muốn nói lại thội, liền đoán được giấc mộng này có liên quan đến mình. Lục Hứa không nói gì, chỉ tay Hồng Tuấn. Lý Cảnh Lung nắm lấy tay Hồng Tuấn, nằm xuống, Lục Hứa làm thủ thế, ấn lên lồng ngực Lý Cảnh Lung. Sức mạnh Bạch Lộc phát ra, kích thích hào quang ôn nhuận của Tâm Đăng, bao bọc toàn thân Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn.

Đêm giao thừa, ăn sủi cảo xong, Lý Cảnh Lung ngủ lại Khổng gia, hai tiểu hài nằm trên giường, nhỏ giọng nói chuyện, Lý Cảnh Lung cầm tay Hồng Tuấn, song vai nằm, tiểu Hồng Tuấn xoay người, ôm Lý Cảnh Lung, hỏi: “Tham gia quân ngũ là gì?”

Lý Cảnh Lung mở to mắt, lúc này, ý thức của hắn đã nhập mộng cảnh của Hồng Tuấn.

“Tham gia quân ngũ là…” Lý Cảnh Lung nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn Hồng Tuấn, lại nhìn xung quanh, thầm nghĩ đây là đâu?

Tiểu Hồng Tuấn chơi cả ngày, rất buồn ngủ, nhanh chóng ngủ thiếp đi, Lý Cảnh Lung cúi đầu nhìn, môi hồng răng trắng, so với khi lớn còn đáng yêu hơn, mà lúc này, có tiếng bước chân, Khổng Tuyên đi đến, Lý Cảnh Lung lập tức nhắm mắt. Khổng Tuyên đi vào, đặt hai hồng bao dưới gối hai tiểu hài, cúi đầu nhìn Lý Cảnh Lung.

Ngay sau đó, Khổng Tuyên làm thủ thế rất kỳ lạ, dường như đang thi triển pháp thuật. Dùng kiếm chỉ nhẹ nhàng bắn ra một đạo phù văn, ‘vù’ một tiếng bay về phía Lý Cảnh Lung, nhập vào trái tim hắn.

Lý phụ đã đi, không ở lại, Lý Cảnh Lung rón rén đứng dậy, phát hiện bản thân trở về lúc còn nhỏ, trên bàn có quần áo mới mặc ăn tết, hai bộ. Hắn mặc một bộ, ra khỏi nhà Hồng Tuấn nhìn quanh bốn phía.

Đây là một đoạn quá khứ chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của hắn!

Chuyện gì đã xảy ra? Lý Cảnh Lung kinh hãi, là mộng của Hồng Tuấn, nhưng vì sao lại có hắn ở đây? Hồng Tuấn biết hắn khi còn bé sao? Hắn đi vào viện, tuyết đã ngừng rơi, nhìn quanh bốn phía, đột nhiên nhìn thấy cây nhãn, cực kỳ hoảng hốt, không phân rõ được đây là mộng của hắn hay là mộng của Hồng Tuấn nữa.

Tiền thính truyền đến tiếng nói chuyện, Khổng Tuyên đưa Lý phụ đã uống say ra cửa, đang định quay lại, thì đột nhiên phát hiện trong ngõ nhỏ có người.

“Đến đây ngồi một lát đi.” Khổng Tuyên nói.

Dương Quốc Trung cùng Khổng Tuyên đi vào Khổng gia, Giả Dục Trạch dọn bàn, nhìn qua Dương Quốc Trung, dường như rất kiêng kỵ hắn, khi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Giả Dục Trạch bưng đĩa rời đi, Lý Cảnh Lung lại nhẹ nhàng tiến đến, trốn dưới mái hiên, nhìn bóng lưng Giả Dục Trạch lại nhìn quanh.

“Suy nghĩ kỹ chưa?” Dương Quốc Trung trầm giọng nói, “Đây là biện pháp duy nhất cứu được nó.”

“Cứu được nó.” Khổng Tuyên nói, “Lại hủy diệt cả thiên hạ.”

Dương Quốc Trung trầm giọng nói, “Có ánh sáng sẽ có bóng tối, có thiện sẽ có ác. Có thái bình phồn hoa, cũng sẽ có ngày ma ngóc đầu quay lại, lệ khí thiên địa vì chúng sinh mà thành, cũng trả lại cho chúng sinh, đây là kiếp số của Thần Châu rồi, vì sao còn nghĩ chưa thông?”

Nói xong, Dương Quốc Trung nhìn dọc theo khe cửa, nghiêng đầu, nhìn về phía Lý Cảnh Lung ở bên ngoài.

Lý Cảnh Lung chấn động, vô thức muốn né đi, nhưng nghĩ đây là mộng cảnh của Hồng Tuấn, cũng không phải thực, làm sao mà Dương Quốc Trung trong mộng của Hồng Tuấn lại nhìn thấy mình? Chả lẽ hắn còn nhập mộng cảnh theo dõi?

“Lệ khí thế gian, đã ba thành trên người hắn, còn bảy thành, ta sẽ thu thập.” Dương Quốc Trung hớp một ngụm trà, nói, “Giao nó cho ta, không đến mười năm, ma khí sẽ được trừ. Đến lúc đó ngươi ra tay phong bế Thiên Ma, có thể bảo toàn tính mệnh nhi tử của ngươi.”

Khổng Tuyên nói: “Thế ngươi thì sao?”

Dương Quốc Trung mỉm cười.

“Ngươi muốn cứu tính mệnh Tinh nhi, chẳng qua là vì thành toàn cho ngươi.” Khổng Tuyên lạnh lùng nói, “Ma khí quy về thân ngươi, ngày sau ngươi làm càn không kiêng dè, Giải Ngục, thế gian này còn ai trị được ngươi nữa?”

“Ma khí nhập vào người ta nguy hiểm hơn, hay nhập vào người nhi tử của ngươi nguy hiểm hơn? Ta sắp phi thăng hóa rồng, vẫn có thể khống chế được. Nếu Trù Tinh thành ma, càng không thể khống chế, ngươi phải nghĩ cho kỹ vào.”

Khổng Tuyên trầm giọng nói: “Nếu ngày nào đó Trù Tinh hóa thành Thiên Ma, ta sẽ tự chấm dứt tính mạng nó, chấm dứt sai lầm khi xưa của ta.”

“Như vậy ngươi phải nhanh chóng động thủ đi.” Dương Quốc Trung nghĩ nghĩ, lại thành thực mà nói: “Thiên Ma chủng hút đến sáu thành ma khí, ngươi sẽ không là đối thủ của nó đâu.”

Khổng tuyên nói: “Côn Thần đang thu thập sức mạnh nhật nguyệt ở Bắc Minh, đúc lại Tâm Đăng.”

“Ngươi không dung được Tâm Đăng.” Dương Quốc Trung nói, “Nó không thuộc về yêu tộc.”

“Sẽ có người kế thừa được nó.” Khổng Tuyên trầm giọng nói.

“Trần gia?” Dương Quốc Trung cười nhạo, “Hậu nhân Trần Tử Ngang nếu có thể kế thừa thì Tâm Đăng đã không bị hủy…”

Thời gian như ngưng đọng lại, dường như có một hồi rung động khó mà nhận ra được, Khổng Tuyên cùng Dương Quốc Trung ngừng lại, Lý Cảnh Lung lùi lại nửa bước, ý thức được chủ nhân mộng cảnh đến rồi.

Quả nhiên, tiểu Hồng Tuấn đứng dưới mái hiên, kinh ngạc nhìn Lý Cảnh Lung.

Bình luận

Truyện đang đọc