THIỆN CƠ - MINH DÃ

Tô Hoàn Thanh đem thẻ bài lấy từ chỗ A Chấp tiến đến tiếp ứng xong, liền trở lại tẩm cung Hoàng hậu.
Chẳng qua thời điểm nàng trở lại, A Chấp đã mặc chỉnh tề một thân cung bào vô cùng diễm lệ quý giá. Tô Hoàn Thanh nhìn nàng như vậy, trong lòng có loại chật vật không biết làm sao.
“Ngươi đã tỉnh rồi?” Tô Hoàn Thanh ra vẻ tự nhiên, mở miệng hỏi.
“Vẫn luôn là tỉnh.” A Chấp hồi đáp, mặc dù Tô Hoàn Thanh phản bội nhưng A Chấp phát hiện bản thân giống như cũng không hận nàng, chỉ là trong lòng có chút khổ sở, về sau e rằng không thể cùng nàng ở bên nhau nữa, bất quá hẳn là còn có thể sống trong tâm Tô Hoàn Thanh, làm nàng bứt rứt cả đời.
Tô Hoàn Thanh nghe mà sắc mặt khẽ biến, tưởng rằng A Chấp hạ bẫy nhử bọn họ tiến vào, nói vậy, thật không xong.
“Đừng lo lắng, ta sẽ không đối phó bọn họ, bằng không ngươi liền hận ta, ngươi muốn Triệu Tập trở về làm Hoàng đế, vậy để hắn trở về đi. Chỉ là không ngờ tình cảm giữa hai ta, so với cảm tình giữa ngươi và hắn, vẫn là kém hơn một phần.” Ngữ khí A Chấp dị thường bình tĩnh, đôi mắt nàng ửng đỏ, thoạt nhìn tựa như chết tâm, tử khí trầm trầm.
“Không phải như vậy, bất kể ai làm Hoàng đế, chuyện ta đáp ứng ngươi đều sẽ không thay đổi. Hắn đã hứa với ta không tổn hại ngươi, chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi chốn hoàng cung này, ta đáp ứng ngươi, về sau đều cùng ngươi ở một chỗ.” Tô Hoàn Thanh cảm thấy mình sẽ không tiếp tục phụ lòng A Chấp, chính mình đáp ứng A Chấp, sẽ bồi nàng cả đời.
“Ta tin tưởng ngươi là thật sự muốn cùng ta sống tốt quãng đời còn lại, cho nên ta không hận ngươi, chỉ tiếc rốt cuộc ta phúc mỏng, chờ không đến ngày ấy. Cũng tốt, nếu không có ta trói buộc, A Thanh có lẽ càng tự do.” A Chấp đi về phía Tô Hoàn Thanh, nàng muốn ở bên A Thanh gần một chút, nhìn A Thanh đến rõ ràng một chút, về sau e rằng sẽ chẳng còn cơ hội. Nữ nhân duy nhất mình luyến tiếc trên đời này, A Chấp nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tô Hoàn Thanh, ôm lấy nàng thật chặt.
“Hoàng Thượng đã đáp ứng ta, bỏ qua cho ngươi, chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi hoàng cung, nhất định sẽ không có việc gì……” Tô Hoàn Thanh nguyên bản tin tưởng A Chấp sẽ không có việc gì, nhưng thái độ A Chấp như vậy làm nàng bất giác hốt hoảng cùng sợ hãi, liền gắt gao ôm lại thân thể đối phương, không ngừng kiên định lặp lại câu này.
“A Thanh vẫn là thiện lương như vậy, hiểu biết quá ít về bản chất xấu xa của loài người, ta không dung hạ Triệu Tập, Triệu Tập đương nhiên cũng chẳng dung hạ ta, chúng ta đều muốn đối phương phải chết, là ta lựa chọn để hắn giết mình chứ không phải ta bại dưới tay hắn, ta chỉ là không muốn A Thanh lại thất vọng, bởi vì A Thanh muốn ta trở thành một nữ tử thiện lương.” A Chấp kề bên tai Tô Hoàn Thanh, thì thầm nhỏ nhẹ.
Tô Hoàn Thanh nghe vậy, nước mắt đột nhiên lã chã rơi xuống, nàng bỗng cảm thấy trong lòng khó chịu giống như có mũi kim đâm vào. Tô Hoàn Thanh nhớ đến cảnh tượng nàng cùng A Chấp sơ ngộ, khi nàng gõ cửa căn nhà tranh kia, A Chấp đã đem bát cháo đặc nhất dành cho mình. A Chấp vẫn luôn thiện lương như vậy, là chính mình phụ bạc nàng, kỳ thực gặp phải mình mới chân chính là kiếp số của A Chấp.
“Đều nói 'buông đao đồ tể, lập tức thành Phật', ta buông đao không phải vì ta sợ xuống địa ngục, chỉ là bởi kiếp sau ta còn muốn gặp được ngươi. A Thanh, nếu có kiếp sau, ngươi đừng đối với ai cũng tốt như vậy, cũng đừng nghĩ chuyện phổ độ chúng sinh, có thể dành tâm tư cho ta dù chỉ chút ít được chứ?” Thời điểm A Chấp nói ra những lời này, nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống.
Tô Hoàn Thanh gật đầu, không cần chờ kiếp sau, chỉ cần các nàng đều có thể yên bình rời khỏi hoàng cung, nàng sẽ đem tư ái của mình cho A Chấp, nàng cần trả lại món nợ tình cảm với nữ tử này.
A Chấp nhìn Tô Hoàn Thanh gật đầu, trong giọt lệ không khỏi hàm chứa tiếu ý, nàng cảm thấy nhận được hứa hẹn của A Thanh đã là quá đủ, cũng tin tưởng về sau A Thanh sẽ không lừa mình.
A Chấp là yêu hậu mê hoặc quân vương, tàn sát trung lương hiền thần, bởi vậy lòng dân đều hướng về Hoàng đế tiền nhiệm nhân nghĩa. Triệu Tập nhận được thẻ bài, cửa cung một đường rộng mở, dẫn binh vào trong cũng không gặp phải chống cự quá mãnh liệt, liền trực tiếp mang binh sát nhập hậu điện.
Thời điểm Triệu Tập thân khoác chiến giáp, uy phong lẫm liệt tiến vào hậu cung, A Chấp và Tô Hoàn Thanh vẫn đang gắt gao ôm chặt. Triệu Tập thấy một màn này, ánh mắt liếc tới A Chấp tựa hồ hiện lên sát ý lạnh thấu xương.
Lúc này A Chấp mới buông ra Tô Hoàn Thanh, nàng nhìn về phía Triệu Tập, khóe miệng giương lên một mạt ý cười, đó là đắc ý, là thắng lợi, thậm chí còn mang theo một tia mỉm cười khinh thường. Triệu Tập thắng thiên hạ thì thế nào, thiên hạ này vốn chính là của hắn, rốt cuộc kẻ thắng vẫn là mình, giành được trái tim A Thanh.
A Chấp mỉm cười khiêu khích, đã hoàn toàn chọc giận Triệu Tập.
“Người đâu, bắt lấy yêu phụ!” Triệu Tập ra lệnh một tiếng, hết thảy lưỡi đao đều chỉ vào A Chấp.
Sắc mặt Tô Hoàn Thanh đông cứng lại, chắn trước người A Chấp, ánh mắt nàng nhìn thẳng Triệu Tập, yêu cầu Triệu Tập thực hiện hứa hẹn.
Editor: Có ai thấy chương này có vài đoạn tương tự Cung Khuynh không? Vừa edit vừa hồi tưởng...

Bình luận

Truyện đang đọc