THIỆN CƠ - MINH DÃ

Triệu Tập lựa chọn tránh đi tầm mắt của Tô Hoàn Thanh, lại nhìn về phía A Chấp.
“Bắt lấy yêu phụ!” Triệu Tập lần nữa hạ lệnh.
“Ai cũng không được động đến nàng!” Tô Hoàn Thanh thấy Triệu Tập chuyển dời tầm mắt, nhận ra A Chấp có lẽ đã đúng, Triệu Tập không muốn bỏ qua cho A Chấp. Trong lòng Tô Hoàn Thanh chỉ có một ý niệm, nàng không thể để bất luận kẻ nào tổn hại A Chấp, vì vậy đem A Chấp bảo hộ sau lưng, giằng co cùng đám tướng sĩ.
Binh lính vây quanh các nàng chần chừ nhìn về phía Triệu Tập, ai cũng biết Tô đại phu là đệ nhất công thần giúp Hoàng Thượng phục vị, hơn nữa còn là người trong lòng Hoàng đế.
Triệu Tập ra hiệu bằng mắt cho tâm phúc bên người, thân tín lập tức lĩnh hội.
“Tô đại phu bị yêu phụ mê hoặc, Tô đại phu, ta đắc tội rồi.” Dứt lời, thân tín dùng tốc độ cực mau đến gần Tô Hoàn Thanh, điểm huyệt vị trên người nàng, Tô Hoàn Thanh liền hôn mê ngay lập tức.
“Ngươi sẽ quay trở về, chuyện này ta đã biết trước, nếu ngươi không thể buông bỏ thì hà tất phải lăn lộn một vòng lớn làm gì chứ? Ta có thể có được hết thảy những thứ mình muốn, nói như vậy, cũng may là có ngươi thành toàn.” A Chấp tràn ngập luyến tiếc nhìn Tô Hoàn Thanh xong, lại trào phúng nói với Triệu Tập.
“Ngươi dựa vào vài phần tư sắc, mê hoặc Hán Vương mưu phản cũng liền thôi, mà còn đùa giỡn Hán Vương bằng mấy thứ cổ độc yêu tà, làm xằng làm bậy, tai họa gieo rắc, ta không trị tội ngươi, khó bình trị công phẫn của bách tính trong thiên hạ!” Triệu Tập dùng lời lẽ chính đáng nói.
“Hết thảy tội lỗi ta đều nhận, muốn chém muốn giết, thỉnh ngươi cứ tự nhiên.” Giọng điệu A Chấp thập phần ngả ngớn, hoàn toàn không thèm lưu tâm sinh tử của mình.
Thái độ khinh miệt của A Chấp lại lần nữa chọc giận Triệu Tập.
“Ngươi thật sự cho rằng trẫm không dám giết ngươi?” Triệu Tập tức giận hỏi.
“Không, hoàn toàn ngược lại, ngươi nhất định sẽ giết ta, bách tính không dung hạ ta, ngươi càng chẳng thể dung hạ ta được.” A Chấp khẳng định lên tiếng.
“Ngươi chết, là ý nguyện của dân chúng trong thiên hạ, ta tin tưởng người thâm minh đại nghĩa như A Hoàn, sẽ hiểu được ta.” Tuy rằng lời này của Triệu Tập nói với A Chấp, nhưng càng nhiều là thuyết phục bản thân mình.
“Ngươi có thể thử xem.” Giọng điệu A Chấp ngả ngớn như cũ, nàng biết Triệu Tập nhất định sẽ dám giết mình trước khi A Thanh tỉnh lại, miễn cho sinh biến.
“Niệm tình A Hoàn, ta giúp ngươi chừa lại một cái xác toàn thây!” Triệu Tập lãnh khốc nói.
A Chấp không cho là đúng, nhẹ nhàng mỉm cười.
Trước mặt hết thảy tướng sĩ, Triệu Tập ban cho A Chấp một ly rượu độc.
A Chấp tiếp nhận rượu độc, liếc nhìn Tô Hoàn Thanh hôn mê nằm trên giường, kỳ thật nàng vẫn là sợ chết, sợ về sau rốt cuộc không còn có thể gặp lại A Thanh, đứng trước cái chết, loại luyến tiếc này càng thêm mãnh liệt hơn. Nàng nghĩ thầm, A Thanh tỉnh dậy hẳn là sẽ khổ sở, nhân sinh của nàng vốn dĩ không có quá nhiều người nhiều vật để lưu luyến, A Thanh là ngoài ý muốn bước vào cuộc đời nàng. Vô luận A Thanh sẽ đem mình một đời ghi tạc, hay tiếp tục không chút vướng bận tu hành, kết quả như vậy với mình mà nói đều là tốt nhất, nghĩ đến đây, A Chấp cầm ly rượu độc uống cạn.
Rất nhanh A Chấp liền ngã xuống đất, thân tín của Triệu Tập đi nghiệm thi thể, xác định chóp mũi nàng không còn chút hơi thở nào.
Sau khi A Chấp đã chết, Triệu Tập cho người áp giải Hán Vương Triệu Dịch ra.
Lúc này cổ độc trong thân thể Triệu Dịch đã giảm bớt rất nhiều, thần trí khôi phục hơn phân nửa nhưng vẫn chưa nói chuyện được. Thời điểm hắn thấy A Chấp ngã trên đất, tâm tình dị thường kích động lắc đầu, thậm chí căm tức nhìn Triệu Tập.
“Ta đã cho ngươi cơ hội, ngươi lại làm hỏng hết thảy mọi thứ.” Triệu Tập khẽ cúi người xuống, cao ngạo nhìn Triệu Dịch, ngữ khí thất vọng vô cùng.
Triệu Dịch nhìn hắn, cũng không có phản ứng quá lớn nào, thắng làm vua, thua làm giặc, hắn không có gì để biện giải.
“Hán Vương Triệu Dịch bị yêu phi mê hoặc, hãm hại quân thượng, khiến Hoàng Thượng lưu lạc dân gian, còn giả tạo chiếu thư, mưu triều soán vị, trợ Trụ vi ngược, từ nay cách chức làm thứ dân, giam giữ tại Hán Vương phủ bên trong kinh thành, cả đời không được ra ngoài.” Triệu Tập lựa chọn giết A Chấp, lại thả cho Triệu Dịch một con đường sống.
Tô Hoàn Thanh tỉnh dậy, thấy Triệu Tập đang canh giữ bên giường sập của mình.

“A Chấp đâu?” Tô Hoàn Thanh khẩn trương hỏi, nàng hiện tại chỉ muốn gặp A Chấp, muốn bảo đảm A Chấp bình yên vô sự!
Triệu Tập không lập tức trả lời nàng, hắn có thể cảm giác Tô Hoàn Thanh đối với ai cũng đều đạm nhạt, nhưng hiện tại A Chấp đã cùng tất cả mọi người bất đồng. Triệu Tập không rõ, bản thân mình yêu nàng lâu như vậy, vô luận đối xử tốt với nàng bao nhiêu, đều không được nàng đáp lại dù chỉ một chút. Hắn tình nguyện nàng cả đời đều không yêu bất luận kẻ nào, cũng không muốn thấy nàng đặt người khác trong tâm, hắn không cam lòng như thế! Nhất là kẻ kia còn chẳng được tính là người tốt, chỉ dựa vào vài phần tư sắc mà đùa giỡn người ta, nữ nhân tâm kế hiểm độc!
“A Chấp đâu?” Tô Hoàn Thanh lần nữa nâng giọng chất vấn.
“A Chấp làm quá nhiều ác sự, thiên hạ bất dung, nàng cần phải chết, cũng đã chết.” Triệu Tập mặt vô biểu tình.
“Không thể nào, nàng sẽ không có việc gì, ta từng giúp nàng tính mệnh qua, tuy rằng cô khắc thực trọng nhưng mệnh thọ rất dài, ngươi gạt ta đúng hay không, ngươi đáp ứng ta không giết nàng, nàng nhất định sẽ không có việc gì……” Tô Hoàn Thanh không tin A Chấp đã chết, trước kia nàng xem mệnh cho A Chấp, thấy A Chấp so với mình còn sống lâu hơn, bởi vậy nàng tin tưởng hết thảy mọi chuyện qua đi, A Chấp vẫn sẽ sống khỏe mạnh.
Tô Hoàn Thanh giữ lấy thân thể Triệu Tập, liều mạng lắc lư cơ thể hắn, vô cùng khẩn trương, nơi nào còn có nửa điểm bình tĩnh đạm nhiên như mây bay gió thoảng ngày thường?

Bình luận

Truyện đang đọc