THIÊN ĐỊA ĐẠI ĐẠO NHÂN SINH PHẦN 1 ĐẾ QUÂN TÁI THẾ CHI ĐẠI MA TÔN


Mâu Thành Vũ một bên nghe hai người nói chuyện nửa chữ cũng không hiểu.

Rốt cuộc là vì đâu mà hai người kia hiểu nhiều như vậy? Chẳng lẽ là vì não hắn không minh mẫn như đồng lứa sao?
"Ngây ngốc cái gì đấy, còn không tránh đường cho người ta đi à Mâu Thành Vũ.

Nghĩ cái gì mà ngẩn người ra thế?" Nguyên Ngọc đạp vào mông hắn một cái, không thèm để ý phố xá đông người mà mắng hắn một trận.
"A Ngọc, ngươi thôi được không? Tính ngươi thế này là không ai yêu đâu!" Mâu Thành Vũ xoa mông, khó chịu nói.
"Lão nương không cần ai yêu cả.

Ngươi còn muốn nói gì không? Cho dù tu vi người cao hơn ta đi chăng nữa ta cũng không nhường nhịn ngươi đâu." Nguyên Ngọc đanh đá thẳng thắn nói.
Chứng kiến một màn náo loạn này, y và Tống Mao Bàng không khỏi thở dài.

Lũ trẻ bây giờ thật là dễ nóng tính.


Mới có tí chuyện mà đã nóng giận thế này rồi.

Cái này y cũng không thể trách vì đương thời Thánh Mẫu nương nương cũng đanh đá như Nguyên Ngọc hiện tại.

Còn Nguyên Ly ôn hòa chính là Thánh Mẫu nương nương đầy tâm cơ đang tính kế với những người xung quanh.
"Nguyên nhị tiểu thư, đại tiểu thư hay như vậy sao?" Hoằng Yến đứng kế bên Nguyên Ly, không giấu nổi hiếu kỳ mà buột miệng hỏi.
"À, lâu lâu mới như thế thôi.

Tỷ ta là người khẩu xà tâm phật, hay nói lời độc địa nhưng tâm hại vô cùng hiền lành, trông lúc nào cũng giống mẹ mình vậy." Nguyên Ly từ tốn giải thích rồi chợt nghĩ: "Vậy thì mình là khẩu phật tâm xà rồi."
_ _ _ _ _
Triều đình không ổn khiến hoàng thượng đau đầu không thôi, thêm chuyện Tần - Vân liên kết với nhau để đối phó Tụ Hiền Thi Văn Các nên kéo theo rất nhiều hệ lụy đến hoàng thất.

Thêm nữa, Nhan quý phi sau khi không còn con gái là công chúa Tống Lệ Hy nâng đỡ vị thế liền phải nhờ vào con trai là thập nhất hoàng tử bất tài Tống Vinh và nhà mẹ chống đỡ.
Hoàng thượng ngự trên ngai vàng, nét mặt khó chịu nhìn xung quanh: "Các ái khanh có ý kiến gì về chuyện của Tần - Vân gia không? Nếu chúng ta công khai tuyên chiến với Tụ Hiền Thi Văn Các sẽ kéo theo nhiều hậu quả."
Hồ thái úy bước lên nói: "Hoàng thượng, cái này không thể trách gì được.

Tuy là Tụ Hiền Thi Văn Các có quan hệ không tồi với Thanh Dương Nguyệt Lâu nhưng chúng ta cũng không thể chùn bước."
"Bẩm bệ hạ, không thể tuyên chiến với Tụ Hiền Thi Văn Các và Thanh Dương Nguyệt Lâu được!" Mục Hiếu Khanh lên tiếng: "Dù thế nào thì cả hai thế lực đó nắm giữ hơn mười mấy luyện đan sư, luyện khí sư và trận sư của Bắc Hầu quốc.

Nếu tuyên chiến e là không nhận được trợ giúp nhiều về những thứ đó.

Lúc này cả đại điện xì xào không ngớt.

Chuyện này là đúng, cho dù Thiên Quang Tông và Bách Yến Môn là hai đại thế lực lớn nhưng mà lại không nắm nhiều về luyện đan, luyện khí hay trận pháp mà chỉ giỏi chiến đấu và thuần thú.


Thêm nữa, địa hình nội môn Tụ Hiền Thi Văn Các địa thế lại hiểm trở, quan trọng nhất là môn phái này giỏi nhất là ám khí và đặt bẫy.
"Mục thái sư, xin cho ta hỏi là tại sao ngài lại nói như thể? Chẳng lẽ muốn làm hoàng thất Tống thị này bẽ mặt hết hay sao?" Hồ thái úy nhíu mày, hỏi: "Hay là ngài đang âm mưu cấu kết với Tụ Hiền Thi Văn Các?"
"Cấu kết? Hahahah, Hồ thái úy đừng nói đùa chứ.

Ta làm sao mà có cái gan to mà dám làm chuyện phản nghịch như thế chứ.

Ta chỉ đang lo cho an nguy của bệ hạ và cả quốc gia.

Nạp Lan Diễm Y đó dù trở thành thánh nữ nhưng vẫn không thể xóa bỏ huyết thống với Tổng thị nên phải để cô ta nhượng bộ trước." Mục Hiếu Khanh cười nhạt, ánh mắt quyết đoán nhìn về phía Hồ thái ủy.
Quan văn quan võ trong đại điện nghe liền cảm thấy đúng.

Cho dù đoạn tuyệt với phụ thân nhưng huyết thống Tống thị vẫn chảy trong người nàng ta.

Nếu mà không muốn sau này bị người đời chửi rủa là ác nhất thiên hạ thì sao lại không nhượng bộ để giữ cho bản thân chút mặt mũi chứ.
"Thật sự là Mục thái sư suy nghĩ chu đáo.

Dù thế nào đường đường mang danh thánh nữ danh môn chính phải cũng không thể làm bừa được."
"Về phần Thanh Dương Nguyệt Lâu xử lý thế nào?"

Mục Hiếu Khanh nghe những lời bàn tán không khỏi cảm thấy bản thân thật lớn gan lớn mật.

Chắc chắn tên cáo già họ Hồ kia sẽ hỏi lão về cách để xử lý Thanh Dương Nguyệt Lâu nhưng lão cũng không dám.

Một tổ chức sát thủ không biết tung tích cứ điểm thì làm sao mà có thể xử lý được.
"Hừm, trẫm đang suy nghĩ đến chuyện gả thập nhị công chúa Tống Trân thay cho tỷ tỷ của nó đến Đông Giang quốc hòa thân.

Không biết chư vị ái khanh có suy nghĩ nào không?" Hoàng thượng lên tiếng.
Nghe cái này, tiếng xì xào càng ngày càng tăng.

Hoàng thượng đây là đang nhẫn tâm đẩy nữ nhi chưa được 15 đến hòa thân với thái tử Đông Giang quốc đã hơn 20.

Chuyện này thật sự đúng là giống như bị bức ép đến đường cùng vậy.


Bình luận

Truyện đang đọc