THIÊN ĐỊA ĐẠI ĐẠO NHÂN SINH PHẦN 1 ĐẾ QUÂN TÁI THẾ CHI ĐẠI MA TÔN


"Bệ hạ, thần biết bệ hạ sẽ không tin những lời nói vô căn cứ này nhưng mà sự thật chính là do Tống Mao Bàng làm! Sau khi bát hoàng tử bị bắt đi, chẳng ai quan tâm đến nhưng mà thần vì nghi ngờ nên đã cử người đi điều tra." Mục Hiếu Khanh dựa vào lời nói do Tống Mao Bàng biên soạn ra, lau mồ hôi giả vờ nói: "Kết...!Kết quả thật không ngờ là đám người đó bắt bát hoàng tử đi và giúp ngưng tụ đan điền, phát hiện được bát hoàng tử tu luyện thất hệ linh căn và....!Cũng từ sau đó, chuyện gì cũng đều là do bát hoàng tử làm để trả thù hoàng thất! Phía sau còn có những kẻ Luyện Thể cảnh giúp đỡ."
Xoảng!
Lời này của Mục Hiếu Khanh dường như đả kích đến hoàng thượng rất lớn.

Lão chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.

Hiện giờ mọi chuyện cũng đã muộn, muốn quay ngược lại cũng chẳng còn cách nào.
Trong hoa viên ở cung hoàng hậu, bông hoa sen trong hồ nước đang tươi tốt bỗng nhiên rụng một cánh hoa.

Hoàng hậu và Thuần quý phi dạo chơi cùng các cung nữ cũng không để ý lắm.

Nhưng càng ngày càng rụng nhiều hơn, tạo thành một khung cảnh ảm đạm, lạnh lẽo đến rợn người.

Bầu trời âm u, mây đen lũ lượt kéo đến, sấm chớp giáng xuống vang vọng cả một vùng.

Báo hiệu vận khí Bắc Hầu quốc sắp tàn....
Vừa trở về Mục gia, Mục Hiếu Khanh trong cơn mưa không quản ngại, bảo tất cả mọi người rời khỏi Bắc Hầu, nhanh chóng đến ngoại môn của Tụ Hiền Thi Văn Các trú tạm rồi sau đó sẽ nhanh chóng đến nội môn.
Phu nhân nghe vậy, sốt ruột hỏi: "Có chuyện gì vậy mình? Sao mình lại hoảng hốt như vậy?"
"Vận khí của Bắc Hầu sắp tàn rồi, chính ta quan sát tinh tượng hôm qua đã nhìn thấy tai kiếp mà Bắc Hầu sắp chịu đựng.

Không lâu sau thì cả Bắc Hầu quốc này sẽ không còn nữa!" Mục Hiếu Khanh nói rồi vội vã đi thu dọn đồ đạc: "Nàng nhanh lên đi Tú nhi, nếu không là Mục gia sẽ chết."
_ _ _ _ _
Tụ Hiền Thi Văn Các, Thái Diên sơn.
Nạp Lan Diễm Y quan sát tinh tượng từ hôm qua đến giờ, trong lòng không khỏi có chút bồn chồn.

Vận khí Bắc Hầu sắp tận, nàng không tin liền cử Vệ Quân đi điều tra thì biết được Đông Giang sắp tiến quân chiếm đánh Bắc Hầu.
Chuyện này thật là thiên mệnh mà.

Nàng cũng không muốn xen vào, dù sao nếu trời giáng thiên kiếp xuống cho Bắc Hầu thì Bắc Hầu phải chịu.

Đến cả mẫu phi của nàng ở trong cung chỉ biết lấy nàng ra làm lá chắn, bảo vệ bản thân để đoạt lấy ngôi vị hoàng hậu, hoàn toàn chưa yêu thương nàng một lần.

Chưa yêu thương nhưng dù sao cũng là quan hệ ruột thịt, nàng sẽ vì nó mà cứu bà ấy một lần.
Vệ Thanh nhìn nàng ưu phiền như vậy cảm thấy hơi lo lắng: "Thánh nữ điện hạ, người đang lo về chuyện đó đúng không? Ta cảm thấy là Bắc Hầu hoàn toàn không có cơ hội thắng trước Đông Giang đâu."
"Bổn thánh nữ biết nhưng mà ta vẫn cảm thấy chuyện này không ổn.

Chẳng phải là đã đưa quận chúa sang hòa thân rồi sao?" Nạp Lan Diễm Y thở dài, nhìn chén trà trong tay, khẽ cười: "Ta quên mất, hoàng đế Đông Giang mất, thái tử hiếu chiến lên thay thì làm sao mà giữ nổi lời hứa chứ, đúng không?"
"Ta cũng không rõ lắm.

Hôm qua Vệ Quân cũng kể cho ta về số phận của Yên Nhu quận chúa sau khi gả đến Đông Giang hòa thân, thảm vô cùng." Vệ Thanh cảm thấy cổ họng hơi nghẹn lại: "Quận chúa bị xem như một cống phẩm của Bắc Hầu, bị ngược đãi thậm tệ.


Từ một quận chúa cao cao tại thượng trở thành một nô tì, may là có thái hậu thương tình đứng ra bảo vệ nên không bị lăng nhục, ai bắt nạt cũng được.

Không sớm thì muộn nàng cũng sẽ tìm đến cái chết thôi."
"Mau đi cứu A Nhu cho ta.

Thân là biểu tỷ, ta không thể nhìn muội ấy chịu khổ như vậy.

Nếu muội ấy trên đường về đây mà mất cọng tóc hay gì thì coi chừng cái mạng của hai ngươi đấy.

Dù sao các ngươi cũng nên nhìn mặt cữu cữu muội ấy là thủ lĩnh các ngươi." Nạp Lan Diễm Y nói rồi bỏ ra ngoài.
"Vâng!"
_ _ _ _ _
Bàn Lâm sơn mạch.
Sau khi từ biệt Hoằng gia, tất cả quyết định tự mình đi đến Dị Ma Vực, chứ không thể chịu nổi việc xen vào chuyện của mấy môn phái kia nữa.

Trước khi đi, y đã viết thư gửi cho Nạp Lan Vấn là bản thân sẽ không nhúng tay vào việc nào nữa, nếu khó khăn thì hãy tự lo.

Không ngờ số của cả đám xui hay sao mà lại lạc vào một sơn mạch.

Sơn mạch này tên là Bàn Lâm, hình như không giống sơn mạch trước kia cả đám đi qua mà là một cái sơn mạch khác.

Nơi này linh khí vô cùng nồng đậm, cảm giác có chút không tự nhiên.
"Ba huynh, ta không nghĩ là nơi này nên ở lâu đâu.

Hơn nữa ở nơi này ta lại có cảm giác không an toàn cho lắm." Nguyên Ngọc nhìn xung quanh nói.
"Ta không biết, nơi này hình như khác hẳn với những nơi khác.

Mà những nơi như thế này thường có rất nhiều nguy hiểm nên cẩn thận chút.

Nếu không muốn mất mạng thì đi sát vào nhau chút." Ba Ngải Tư nói.


Bình luận

Truyện đang đọc