THIÊN KIẾN KẺ SỐNG SÓT



Thấy bên bọn họ nói chuyện có vẻ náo nhiệt, đạo sĩ bèn hỏi, "Mấy người đang nói gì thế?"
"Đừng nói chuyện," Dương Nhĩ Từ lạnh lùng bảo.

Giọng cô bình tĩnh, nhưng không hiểu sao lại rất thuyết phục, "Độ ấm ở đây có vẻ sai sai, dường như nhiệt độ đang hạ dần xuống.

Từ lúc chúng ta khởi tạo lại đến bây giờ, nhiệt độ cơ thể đã hạ xuống khá nhiều rồi."
An Vô Cữu gật đầu, "Cơ thể người không chịu được lạnh trong thời gian dài."
"Nếu cứ ở đây mãi, chúng ta có thể bị chết cóng mất."
Nhưng ở đây dường như chẳng có thứ gì.

Dương Nhĩ Từ đi đến trước cái màn hình kia.

Đoán là máy tính, cô ta cố tìm cách khởi động nó nhưng đều thất bại.

Trong phòng chẳng có đồ vật gì, nên An Vô Cữu đành thử bắt đầu tìm manh mối từ những người khác.

Cậu phát hiện Chung Ích Nhu đang mặc áo blouse trắng như áo bác sĩ, nhìn kỹ thì còn thấy được một chiếc thẻ công việc cài vào ve áo, nhưng mặt trên chỉ có số.

[Trung tâm nuôi dưỡng E06]
Vì thế, cậu cũng kiểm tra ve áo của mình.

Quả nhiên, trên đó cũng đánh số: [Trung tâm nuôi dưỡng A02]
Nhưng mà, trang phục của cậu không giống trang phục của Chung Ích Nhu.

Cậu chỉ mặc quần tây và áo sơ mi đơn giản, trên cổ tay trái là một chiếc đồng hồ điện tử màu trắng.

Có vẻ như chiếc đồng hồ này được làm từ gốm sứ, nhưng hình như nó đã hỏng rồi, trên mặt đồng hồ vẫn dừng lại ở lúc 3:20:41 sáng ngày 8 tháng 10.
An Vô Cữu ấn vào nút bên cạnh đồng hồ.

Nút này chỉ tạm thời tắt đi các ký tự này, một giây sau chúng lại xuất hiện, thời gian hiển thị vẫn y như cũ.

Cậu quay đầu nhìn Thẩm Thích, "Trên người anh có thẻ không?"
Thẩm Thích cúi đầu, đưa thẻ trên quần áo cho An Vô Cữu xem.
Trên đó viết [Trung tâm nuôi dưỡng A01].
"Quả nhiên cũng có..." An Vô Cữu nắm lấy cổ tay của anh, phát hiện ra anh cũng có một chiếc đồng hồ cùng loại.

Nhưng mà, đồng hồ của anh là màu đen, đồng hồ màu đen trên nền găng tay đen dường như chẳng nhìn thấy được.

Thời gian của nó dừng lại ở lúc 3:19:51 sáng ngày 8 tháng 10.
Sớm một phút so với đồng hồ của cậu.

"Chúng ta có cùng style này," Thẩm Thích nói.

An Vô Cữu gật đầu.

Như thể vừa phát hiện ra gì đó, cậu hỏi những người khác, "Trên người mọi người có thẻ công việc không?"
Những người khác kiểm tra một lúc, phát hiện ra đúng là bọn họ có thật.

Không chỉ thế, quần áo của bọn họ đều không phải quần áo lúc trước, hoàn toàn chẳng còn lại gì cả.
Nhưng đó là ngoại trừ vị đạo sĩ kia.

Bên ngoài anh ta khoác một bộ quần áo lao động toàn thân màu vàng, quần áo không kéo hết, bên trong thì vẫn là bộ đạo bào màu xanh xám kia.

An Vô Cữu chú ý thấy quanh cổ anh ta còn có một mặt nạ lọc khí.


Sau khi kiểm tra xong, mọi người sắp xếp lại thông tin thẻ công việc.

An Vô Cữu và Thẩm Thích có mã số công việc bắt đầu bằng chữ A, cách ăn mặc cũng giống nhau - đều là giai cấp tinh anh, lần lượt là [A02] và [A01]
Chung Ích Nhu là [E06], quần áo có vẻ giống bác sĩ, nhưng Nam Sam có mã số bắt đầu bằng chữ E giống cô [E07] lại ăn mặc giống công nhân không rõ là nghề gì.
Ngô Du mặc một bộ áo khoác phòng thí nghiệm màu xanh đậm, mã số [C04].
Dương Nhĩ Từ mặc quần áo cùng loại với Chung Ích Nhu, nhưng cô còn đeo một đôi găng tay vô trùng.

Không những thế, mã công việc của cô cũng khác của Chung Ích Nhu - [B05]
Trong số những người ở đây, người có quần áo lung tung nhất chính là Josh.

Cậu ta mặc một trang phục chú hề đủ màu, quả thực giống y hệt tên hề Joker trên bài poker y hệt, chỉ là trên mặt cậu ta không trang điểm như hề, chỉ có vẻ hơi ốm yếu.

Lúc đầu An Vô Cữu tưởng cậu ta không có thẻ công việc, nhưng hóa ra cậu ta lại có, chữ cái bắt đầu là D - [D03].
Ngoại trừ Thẩm Thích và cậu, trên tay những người khác không có đồng hồ.

Chung Ích Nhu nghĩ ngợi một chút, "Nhìn qua thì có vẻ...!chẳng có quy luật gì cả."
Ánh sáng xanh tứ phía chiếu rọi khiến lòng người hốt hoảng, nhiệt độ trong phòng giảm xuống khiến cho suy nghĩ của người ta đóng băng.

Trong không khí dường như có một thứ gì đó quỷ dị đang lưu chuyển và ngưng tụ, sau đó chậm rãi khuếch tán.
"Có lẽ là có quy luật gì đó." An Vô Cữu cất tiếng.

"Thánh Âm đã nói rồi, tòa nhà của Trung tâm nuôi dưỡng này có năm tầng."
Thẩm Thích nhanh chóng tiếp lời cậu, "Ý cậu là, thẻ công việc của chúng ta có năm chữ ABCDE tương ứng với năm tầng?"
"Có khả năng này," An Vô Cữu thận trọng nói.

Trong lúc bọn họ đang thảo luận, Dương Nhĩ Từ vẫn luôn cố gắng mở máy chủ trong phòng ra.

Lúc An Vô Cữu đưa ra phỏng đoán này, cô quay đầu lại.

"Thánh Âm đã nói rồi, chúng ta đang ở tầng một."
An Vô Cữu gật đầu, "Có lẽ những chữ cái này đại diện cho số tầng, hoặc nghĩa là những tầng khác nhau sẽ được trực bởi những nhân viên khác nhau."
Dương Nhĩ Từ đứng thẳng dậy, nói với bọn họ, "Bình thường thì hệ thống máy tính của trung tâm nghiên cứu sẽ được phân bố, mỗi máy chủ của mỗi khoa sẽ có quyền hạn riêng, những người không phải khoa đó sẽ không thể mở được."
Chung Ích Nhu ngắt lời cô, sửa lại, "Chỗ này là Trung tâm Thiện nguyện."
"Chắc là giống nhau thôi." Trong bóng tối, khuôn mặt tái nhợt của Dương Nhĩ Từ tràn ngập uy nghiêm.

Cô nhìn về phía Chung Ích Nhu, sau đó liếc thẻ công việc của An Vô Cữu, "Cậu là A, cậu thử xem."
Nhưng cậu không phải người duy nhất.

An Vô Cữu kéo Thẩm Thích, cả hai cùng đi đến trước mặt Dương Nhĩ Từ đánh giá bàn phím bằng hình chiếu kia.

Lát sau, những người khác cũng đi theo.
Bàn phím bằng hình chiếu này không khác gì bàn phím thông thường.

Dương Nhĩ Từ gõ gõ nó, nhưng không có tác dụng gì, màn hình hiển thị vẫn là màu đen.
An Vô Cữu cũng đưa ngón tay ra đánh vài cái lên bàn phím.

Khác với tưởng tượng của bọn họ, cậu đánh xong cũng chẳng có phản ứng gì.

Thẩm Thích cũng thử đánh, kết quả vẫn y như vậy.
"Chẳng cho chúng ta cái gì, thế thì làm sao chúng ta thoát ra ngoài được đây?" Josh sợ hãi nói.
"Kỳ lạ thật." Chung Ích Nhu không tin vào mấy chuyện ma quỷ.

Cô đưa một bàn tay ra bấm vào bàn phím.

Đột nhiên, cạnh của màn hình tối sáng lên, ánh sáng chạy dọc cạnh màn hình.
"Là cô ư?" Ngô Du liếc cô.

"Vậy là tầng một tương ứng với E."
"Thế còn đạo sĩ kia thì sao?" Chung Ích Nhu nắm tay Nam Sam gõ lên bàn phím vài cái.
Màn hình sáng lên, sau đó phát cho bọn họ xem một đoạn video.
Đó là câu chuyện về nguồn gốc của Trung tâm trú ẩn cho trẻ bị bỏ rơi.

Trong đoạn băng, một người đàn ông Mỹ tên là Cruz Massa đang được phỏng vấn.
Từ những câu hỏi của phóng viên, rõ ràng Massa là một nhà tài phiệt giàu có, sở hữu số lượng công ty đáng kinh ngạc dưới tên mình.
"Nhìn bộ trang phục này đi - nó trông giống trang phục của Trái Đất cũ." Josh nói.
Thời kỳ Trái đất cũ không được đặt tên chính thức, nhưng là một thuật ngữ phổ biến trên Internet đến mức có thể sánh ngang được với những thuật ngữ chính thức.

Nó thường được cho là đã kết thúc vào thời đại mà hai gã khổng lồ kinh doanh thống trị thế giới - Tập đoàn Satan và Tập đoàn Aptar - đã vượt qua một số liên minh chính trị và chiếm đóng hầu hết các nước nhỏ bằng việc thuê nhân công lao động của họ.
Nhưng mà, thực ra thì bây giờ bọn họ cũng chỉ đang ở giai đoạn đầu của thời kỳ Hậu Trái Đất - một thời kỳ hỗn loạn và đầy biến động mà thôi.
Trong video, Massa chính trực bác bỏ câu hỏi vô tâm của phóng viên.

Ông ta nói với ống kính máy quay, "Trẻ sơ sinh và trẻ em là tương lai của nhân loại.

Chúng có khả năng vô hạn trong việc thúc đẩy sự tồn tại và phát triển của toàn nhân loại."
Sau đó, ông ta nói rằng ông ta muốn xây dựng một ngôi nhà có hệ thống, sạch sẽ, tràn đầy sự quan tâm và yêu thương.
Ông ta đưa ra một bản thiết kế tuyệt đẹp cho mọi người, kiến trúc thì mời những kiến trúc sư giỏi nhất để thiết kế thành hình một ngôi chùa cầu phúc.

Ông ta muốn tất cả những đứa trẻ bước ra từ nơi này đều có thể có được một tương lai hạnh phúc.
Ông ta cũng mời những người trông trẻ và những giáo viên tốt nhất trên toàn thế giới để chăm sóc và giáo dục bọn trẻ, để bọn chúng có thể có cơ thể cường tráng, đồng thời cũng có trí tuệ và khả năng vượt trội.
Từ câu trả lời của Massa, ông ta rõ ràng là một nhà thiện nguyện*.
(*) Philanthropist: nhà thiện nguyện.

Thiện nguyện (philanthropy) là một dạng chủ nghĩa vị tha bao gồm "các sáng kiến cá nhân, dành cho hàng hóa công cộng, tập trung vào chất lượng cuộc sống".

(Wikipedia)
Đến cuối video, ông ta hy vọng truyền thông có thể không quấy rầy sự trưởng thành của những đứa trẻ vô tội này, cũng đừng dùng khái niệm thế tục về "cô nhi" để định nghĩa bọn chúng.
"Tất cả vì nhân loại."
Hai mắt nhìn thẳng vào ống kính, ông ta lặp lại một lần nữa.
"Tất cả vì nhân loại."
Video kết thúc.
Thẩm Thích không có cảm giác gì.

Anh vô thức nghiêng đầu nhìn An Vô Cữu, phát hiện ra cậu đang nắm chặt áo trước ngực, đôi mày nhíu chặt.

Dường như cậu đang rất đau khổ.
"Cậu có sao không?" Anh lại gần, cúi đầu hỏi cậu.
An Vô Cữu lắc đầu phủ nhận, thả lỏng đôi mày nhíu chặt.
Sau khi video chạy xong, trên màn hình xuất hiện trang đăng nhập màu đen.
[Vui lòng nhập mật khẩu của nhân viên quản lý tầng E: ]
"Nhưng tôi không biết mật khẩu..."
Chung Ích Nhu liếc Nam Sam.

Hiển nhiên là anh ta cũng không biết.
Nam Sam nghĩ ngợi một lúc, bỗng cao hứng xắn tay áo lên bước về phía trước.

"Nếu không thì để tôi niệm chú kim quang!"
Ngô Du kéo anh ta lại, "Nghiêm túc đi."
Đạo sĩ cúi đầu nhìn cậu ta một cái.

Thằng nhóc gì mà như ông cụ non vậy!
Hai người quay ra cãi nhau.


Chung Ích Nhu tiện tay kiểm tra túi quần mình, nhưng cũng chẳng có gì khác.

Nhiệt độ không khí trong phòng ngày càng thấp đi, mọi người cũng khó thở hơn rất nhiều.
Dương Nhĩ Từ mở miệng, một cụm khí trắng xuất hiện trước miệng cô ta, "Cô thử nhập câu nói cuối cùng trong video kia vào xem."
Chung Ích Nhu vốn cũng đã định làm vậy, chỉ là người đẹp lạnh lùng này đã mở miệng trước.
"Thông minh thật đấy." Cô nở một nụ cười giả tạo với Dương Nhĩ Từ, sau đó cúi đầu nhập câu nói tiếng Anh cuối cùng trong video vào.
Màn hình lại sáng lên một lần nữa, như thể đã qua được bước xác minh.
Đương khi bọn họ đợi cái gì đó xuất hiện, từ ngoài cửa bỗng vang lên tiếng cười của trẻ nhỏ.
Một số người quay đầu lại.

An Vô Cữu chắc chắn đó không phải là ảo giác của cậu.
"Lúc nãy có người ở ngoài, đúng không?" Josh run rẩy hỏi.

"Tôi không nghe lầm chứ?"
"Không." Dương Nhĩ Từ nói, hơi lạnh lùng quá mức, "Nơi đây chẳng qua là một trại mồ côi có quy mô khá lớn mà thôi, có trẻ nhỏ là chuyện rất bình thường."
"Vậy, vậy chúng ta có thể nhờ chúng nó giúp không?" Josh đi về phía cửa.

Cậu ta hô to ra ngoài, "Có ai không? Có nghe thấy tiếng tôi nói hay không?"
Ngay sau đó, màn hình lớn trên tường nhấp nháy hai lần, sau đó một bức tranh xuất hiện.
Tiếp theo là một hàng chữ.
[Chào mừng E06 trở lại.]
Hóa ra thực ra nó là một màn hình, bên trên là hàng loạt những ô vuông hiển thị nhiều phòng, nhưng tất cả các gian phòng đều mờ mờ không thấy rõ.
"Lâu lắm rồi tôi chưa gặp hệ thống nào im lặng đến vậy," Ngô Du mở miệng.

"Ngay cả giọng nói cũng không có."
An Vô Cữu cũng cảm thấy rất kỳ lạ.
Trên màn hình nhanh chóng xuất hiện thông báo thứ hai.
[E06, E07, vui lòng hoàn thành công việc ngày hôm nay của bạn.]
Két một tiếng, cửa phòng quan sát này tự động mở ra.

Cánh cửa thép dày nặng nề di chuyển bằng một tốc độ hết sức chậm rãi.

Ánh sáng màu trắng lạnh lẽo từ hành lang chiếu vào trong chốc lát, như một lưỡi dao xẻ đôi bóng tối trong phòng.
"Cứ thế mở ra hả?" Nam Sam giơ tay lên theo thói quen, hai tay áo biến thành một, sau đó thu tay vào trong áo.
"Đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi." Ngô Du quay người đi ra ngoài cùng những người khác.

Josh lúc đầu đang đứng cạnh cửa thì lại không dám đi ra ngoài luôn, chỉ dám đi theo sau An Vô Cữu.
An Vô Cữu không để ý, nhưng Thẩm Thích lại vừa khéo thấy được, thế là Thẩm Thích cũng bám theo sau cậu.

An Vô Cữu thấy chật, quay đầu lại liền thấy hai người đang dính sát vào sau lưng mình.
"Trông anh không ổn lắm." Josh quan tâm nói, "Anh sao vậy?"
"Không có gì.

Có thể do quá lạnh." An Vô Cữu lấp liếm cho qua.
Sau khi đi ra, bọn họ phát hiện trong hành lang chẳng có đứa trẻ nào, chỉ thấy trống không đến tận đầu cuối của hành lang.

"Sang phòng bên cạnh nhìn thử xem." Dương Nhĩ Từ nói.
Ngô Du đồng ý, "Ừm."
Chung Ích Nhu không nghe theo, "Tôi đi quanh hành lang xem thử đã."
An Vô Cữu không đi theo, cậu dừng lại bên ngoài phòng quan sát này, phát hiện cấu trúc hành lang không giống hành lang bình thường lắm.

Cuối hành lang là một chỗ ngoặt, mà đầu còn lại của chỗ ngoặt lại là một hành lang dài thẳng tắp khác.
Phòng quan sát chính là phòng đầu tiên quanh chỗ ngoặt đó.
Cậu quay đầu lại, quả nhiên tìm thấy bản đồ sơ tán an toàn của chỗ này trên bức tường ở chỗ ngoặt.

Đây là tầng một.
An Vô Cữu phát hiện rằng nơi này hóa ra có cấu trúc hình chữ.

Những lối đi mà người có thể đi được kết nối với nhau thành một hành lang khép kín.

Vòng ngoài của chữ "hồi" (回) là sáu phòng ở bốn hướng dựa vào tường ngoài, còn vòng trong chính là một căn phòng to khoảng gấp 9 lần những phòng khác.
"Ây chà, phong thủy nơi này không tốt lắm đâu."
Nghe thấy giọng nói, An Vô Cữu liền quay đầu lại.

Cậu thấy Nam Sam đang lồng tay vào nhau, đôi mắt cong cong cười.
Thẩm Thích đứng cạnh An Vô Cữu, "Phong thủy ư? Phong thủy là gì?"
An Vô Cữu quay sang nhìn Thẩm Thích, "Anh có phải là người Trung Quốc không thế?"
Hỏi xong, cậu lại hơi hối hận.

Ngoại hình của anh thì không giống lắm...!nhưng tên thì lại rất giống.
Thẩm Thích như vừa được hỏi, nháy mắt hai lần.
Nam Sam vẫn mở miệng, đưa ngón trỏ chỉ vào sơ đồ sơ tán này, "Các cậu nhìn đi, đây là chữ hồi.

Kết cấu chữ khép kín rất không tốt, kiến trúc dành cho người ở đúng không nào, mà người thì phải để ý đến khí vận*.

Mặc dù cấu trúc chữ hồi này có thể giữ khí vận không cho nó thoát ra, nhưng bốn bề quây lại thì cũng khiến khí vận trở nên tù túng."
(*) Khí vận: năng lượng và vận hạn có tính lưu động.

Những khí vận mà mình hay quan tâm là kiểu tài lộc, may mắn.
Anh ta giảng một lèo từ đông sang tây về huyền học, nhưng lại rất chuyên nghiệp chậm rãi nói.
An Vô Cữu nghiêm túc nghe, cũng rất nghiêm túc đặt câu hỏi.
"Đây là kiến trúc xây bởi người Mỹ, liệu phong thủy phương đông có ảnh hưởng đến người Mỹ không?"
Nam Sam lập tức tiu nghỉu, "À, chuyện này..." Anh ta nhanh chóng hớn hở trở lại, nói tiếp, "Tôi nói cậu nghe, cái thứ tà ma quỷ quái này không kén người đâu.

Kiến trúc hình chữ này phối hợp với tà ma, hay thật." Anh ta vỗ tay, sau đó lại mở hai tay ra.
Thẩm Thích hỏi, "Là sao?"
An Vô Cữu cảm thấy kỳ quái.

Hai người kia nói chuyện với nhau trông cứ như nghệ thuật biểu diễn ngôn ngữ cổ đại nào đó.
Nam Sam làm mặt đe dọa, "Đương nhiên là để nhốt ác quỷ lại, để chúng không bao giờ biến mất chứ sao nữa."
"Nhiều trường học có kết cấu như thế này mà." An Vô Cữu nói.

"Có lẽ để tiết kiệm diện tích thôi."

Chung Ích Nhu đi một mình dọc hành lang, qua hai chỗ rẽ thì bỗng trông thấy một đứa bé ở giữa hành lang.

Nó khoảng ba, bốn tuổi, mái tóc nâu vàng được buộc thành hai bím tóc như sừng dê.

Có vẻ như nó đang ngồi khóc dưới đất.
Liệu nó có phải đứa trẻ vừa nãy cười không?
Chung Ích Nhu đi về phía nó, thăm dò gọi, "Bạn nhỏ ơi?"
Mặc dù cũng dũng cảm nhưng Chung Ích Nhu rất cẩn thận.

Hành lang này sáng trưng, nhưng đi lâu như thế mà cô lại chỉ thấy một đứa bé, đứa bé này lại còn ngồi khóc giữa hành lang một cách kỳ lạ như vậy nữa chứ.
Bé gái ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn vương nước mắt, đáng thương hết sức.
Em duỗi tay về phía Chung Ích Nhu, "Chị ơi, em lạnh quá."
"Em sao vậy?" Chung Ích Nhu không ôm đứa bé luôn.

"Sao em lại ở đây?"
"Em, em ngủ dậy, muốn đi tiểu, nên ra ngoài..." Đứa bé gái khóc òa lên, "Nhưng mà, nhưng mà em không biết mở cửa thế nào."

"Em biết chị hả?" Chung Ích Nhu chỉ vào bản thân mình.
Bé gái gật đầu.

"Chị là chị gái tối nào cũng đi ngủ cùng bọn em nha."
Xem ra cô đúng là nhân viên quản lý của tầng này.

Chung Ích Nhu nhẹ nhàng thở ra, vẫn không ôm đứa bé kia, chỉ đưa tay ra dắt em lên, "Quay về ngủ tiếp thôi."
"Đi hướng nào nhỉ?" Chung Ích Nhu hỏi bé gái.
Bé gái chỉ vào vách tường, "Đây ạ."
Vị trí của cô thật ra chính là phòng lớn ở giữa chữ "hồi" (回) trong sơ đồ sơ tán mà An Vô Cữu đã nhìn thấy, nhưng mà Chung Ích Nhu vẫn chưa biết đến sự tồn tại của sơ đồ này.
"Đây hả?"
Không phải đây là tường hành lang sao?
Chung Ích Nhu nheo mắt nhìn kỹ một chút, bấy giờ mới phát hiện trên bức tường trắng này vốn dĩ có một cánh cửa ẩn, miễn cưỡng lắm mới nhìn thấy được khung cửa.
Góc trên cùng bên phải của cánh cửa vô hình dường như có một nút bấm màu trắng nhô lên.
"Thế này thì ai mà thấy được..." Chung Ích Nhu phun ra một câu chửi, đưa tay nhấn nút.
Trên cánh cửa hiện ra một dòng chữ.
[Người mở cửa: E06.]
Cánh cửa chậm rãi mở vào trong.

Ánh đèn bên trong màu vàng ấm áp dịu dàng, trang trí cho nơi đây trở nên vừa ấm áp vừa dễ chịu.

Chung Ích Nhu dắt bé gái bước vào.

Bé gái nói với cô, "Chị ơi, đêm nay chị có ngủ với bọn em nữa không?"
Bên trong phòng là hết chiếc giường nhỏ này đến chiếc giường nhỏ khác.

Chúng được xếp thành hàng ngay ngắn trong một căn phòng lớn như sân bóng rổ, trên mỗi chiếc giường là một đứa bé đáng yêu đang ngủ.

Đứa nào nhỏ thì rất nhỏ, mà lớn thì cũng chỉ bảy, tám tuổi, màu da khác nhau, nhưng đứa nào cũng giống y như những thiên thần nhỏ.
Em bé gái cứ hỏi cô mãi, Chung Ích Nhu thấy đứa bé gần bọn họ bắt đầu trở mình liền quay lại làm một động tác trật tự với bé gái.
"Suỵt," Cô khẽ nhắc, "mấy bạn ấy đang ngủ."
Bé gái cũng gật đầu, ngoan ngoãn không nói tiếng nào.
Giường trẻ em ở đây đều cùng kích cỡ, cũng được xếp ngay ngắn chỉnh tề như một ma trận cỡ lớn.

Chung Ích Nhu nhìn quanh, tìm được một chiếc giường nhỏ trống không, thế là dắt bé gái đến chỗ đó.
"Nhanh ngủ đi," Chung Ích Nhu chạm vào mặt bé, thấy bé bò lên giường thì đắp chăn cho bé.
Đến khi bé gái ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Chung Ích Nhu mới chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ này.
Đi đến cửa, nhìn thấy bảng điều khiến trên tường, sau đó quay đầu lại nhìn, cô bỗng nhiên thấy một đứa bé ngồi dậy giữa vô số chiếc giường nhỏ khác.
Chung Ích Nhu nhìn, thấy đó cũng chính là bé gái lúc nãy.

Bé khẽ nói với Chung Ích Nhu, "Chị ơi, em lạnh quá."
Đúng rồi.
Bấy giờ Chung Ích Nhu mới nhớ đến vấn đề về nhiệt độ.

Cô nhấp vào bảng điều khiển, thấy trên bảng hiện ra nút điều khiển đèn, nhiệt độ, độ ẩm không khí...!cái gì cần có đều có hết.
Cô ấn vào nút nhiệt độ, phát hiện điều hòa đang để ba độ, vì thế cô liền vội vàng điều chỉnh lại thành 25 độ - nhiệt độ phù hợp để con người đi ngủ.
Làm xong việc, Chung Ích Nhu liền quay đầu lại nhìn.

Bé gái đã nhắm mắt ngủ rồi.
Nên là, cô cũng đi ra khỏi phòng ngủ này.

Cô vẫn luôn cảm thấy hơi kỳ lạ.

Vừa nãy bé gái kia hẳn là NPC, mà sau khi được NPC dẫn đi thì nên có gì đó kì lạ xảy ra, nhưng mà mãi cũng chả có gì lạ thường phát sinh ở đây cả.
Chung Ích Nhu trầm ngâm đi lại trên hành lang, đột nhiên nhìn thấy An Vô Cữu.
Cô giơ tay lên chào một tiếng.
"Có phát hiện ra cái gì không?" An Vô Cữu hỏi.
Chung Ích Nhu nghĩ ra, "À, tôi vừa tìm thấy bảng điều khiển nhiệt độ phòng, nên tôi đã tăng nhiệt độ lên một chút rồi." Nói xong, cô đưa tay ra cảm nhận.

"Hình như đỡ lạnh rồi thì phải."
"Có vẻ thế.

Những người khác đang tìm manh mối ở những phòng khác..."
Nghe An Vô Cữu nói chuyện, cô bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
"Chờ chút, cậu có ngửi thấy mùi gì rất hôi không?" Chung Ích Nhu hỏi.
An Vô Cữu nhíu mày.
Không đợi cậu đáp, Chung Ích Nhu đã quay đầu lại đi về phía phòng ngủ trung tâm lúc nãy.

Nghe thấy An Vô Cữu đi sau mình, cô cố ý bấm nút lâu hơn một chút.
Đến khi cậu tới nơi, cánh cửa tàng hình này cũng đang từ từ mở ra.
Ánh đèn ấm áp lúc nãy đã biến thành ánh đèn tia cực tím khử độc lạnh lẽo.
Mà, những đứa trẻ đang ngủ say trên giường...!chăn ấm đâu không thấy, chỉ thấy từng chiếc từng chiếc khăn trắng như tuyết phủ kín từ đầu đến chân bọn nhỏ.
Sao lại thế?
Chung Ích Nhu - người vẫn thường hay mở miệng là nói "Thật đáng sợ!" - bây giờ đang tự hỏi liệu có nên thôi việc ngay lập tức hay không.
"Đây là đâu?" Cô nghe thấy tiếng An Vô Cữu sau lưng.
Bọn trẻ trên giường bỗng nhiên đồng loạt ngồi dậy.

Bọn chúng ngồi mà lưng thẳng tắp, khăn che trên mặt cũng chậm rãi rơi xuống.
Kẽo kẹt kẽo kẹt, chúng quay mặt lại, đồng thanh.
"Chị ơi, nóng quá."
"Em sắp tan ra mất."
Tác giả có lời muốn nói:
Phó bản lần này quỷ dị hơn phó bản đầu tiên,,
Editor: Tổng hợp lại thông tin trên thẻ (cho mình) =))))) Nhiều thông tin quá nhớ hỏng nổi huhu
Thẩm Thích: A01, quần áo của giới tinh anh gì đó, có đồng hồ
An Vô Cữu: A02, quần áo của giới tinh anh gì đó, có đồng hồ
Dương Nhĩ Từ: B05, quần áo bác sĩ, găng tay vô trùng
Ngô Du: C04, áo khoác phòng thí nghiệm màu xanh đậm
Josh: D03, trang phục chú hề Joker
Chung Ích Nhu: E06, quần áo bác sĩ
Nam Sam: E07, quần áo công nhân.


Bình luận

Truyện đang đọc