THIÊN KIẾN KẺ SỐNG SÓT



Từ trước đến giờ, cách Thẩm Thích nhận biết và cảm nhận thế giới này luôn luôn mơ hồ và nhanh chóng.

Tất cả đồ vật trong mắt anh đều như một nguồn dữ liệu khổng lồ, chúng được truyền vào não, tiếp thu và nắm bắt rất nhanh.

Chúng không cần anh chú ý hay phân tích quá nhiều, bởi vì việc đó không cần thiết.
Vì thế, anh chủ yếu chỉ quan sát, nhưng cũng chỉ quan sát có giới hạn mà thôi.
Mỗi người anh đã gặp trong cuộc đời đều giống như một mẫu vật đơn giản, anh chỉ nhìn qua một lần rồi thôi.

Nó cũng giống như lật một trang sách vậy, cái gì học được thì lưu lại, cái gì không liên quan thì bỏ đi.

Quyển sách thế giới này vẫn luôn được đọc một cách thuận lợi như thế - cho đến lúc này, lần đầu tiên Thẩm Thích gặp trục trặc.

Anh bị kẹt ở một trang có hình minh họa với cái tên An Vô Cữu.

Hình minh họa đẹp đẽ và phức tạp này cứ như thể được vắt ngang trên bầu trời vậy.

Nó xuất hiện bất ngờ trong tất cả các cảnh mà anh đã dự đoán, làm loạn bước đi của Thẩm Thích.

Khi đối diện với vấn đề này, sự quan sát của anh đã vượt xa kiểu quan sát có lệ đối với một mẫu vật; anh đã lỡ cố gắng hiểu sâu và sâu hơn nữa mất rồi.

Dục vọng từ đây nảy mầm.

Anh muốn hiểu rõ, muốn giữ lấy, muốn tiếp xúc.

Thẩm Thích tạm thời định nghĩa nó là "tò mò".

Anh không muốn tùy tiện lật qua trang khác, nên anh đã dừng lại ở trang sách An Vô Cữu này.


Sau khi bước vào căn phòng mới, phản ứng đầu tiên của Ngô Du là ngửa đầu nhìn chăm chú lên trần nhà.

Trần nhà mái vòm ở đây hơi giống trần nhà mái vòm ở boongke lần trước, mà bất ngờ là trên đó cũng có một bức bích họa tôn giáo.

Bích hoạ lấy màu vàng ánh kim cùng màu trắng làm màu chủ đạo, miêu tả Giáo hoàng và các tín đồ, nhưng ở giữa lại được vẽ một hình bầu dục màu đen, hai đầu hơi nhọn.
Nhìn lâu, cậu ta bắt đầu cảm thấy hơi kỳ lạ, như thể đang nhìn vào một con mắt không thể dò thấu được hoặc một lỗ đen vô tận vậy.

"Cảm ơn."
Đang ngẩn người suy nghĩ thì bị câu nói kia cắt ngang, Ngô Du hoàn hồn, quay đầu nhìn sang.

Người vừa mới cất tiếng là Nam Sam đang chắp tay.

"Thật sự tôi đã đột nhiên ngã xuống, nếu không có cậu thì có lẽ giờ tôi đã gặp rắc rối rồi."
Lúc suýt đối mặt nhìn nhau thì Ngô Du lại quay mặt đi.

"Anh Vô Cữu là người đã cứu anh."
"Tôi...!chỉ tiêm một mũi thôi."
Nam Sam cười, vẫn cảm ơn cậu ta như cũ, nhưng sửa lại nội dung, "Vậy cảm ơn cậu đã tiêm cho tôi, nếu không thì tôi không tỉnh lại được."
Nói xong, anh ta quay sang cảm ơn An Vô Cữu.

Thấy Nam Sam nói cảm ơn, An Vô Cữu muốn khoát tay thì lại phát hiện tay mình đang bị giữ lại, bấy giờ cậu mới nhớ ra tay mình vẫn đang bị Thẩm Thích nắm chặt.

Cậu giơ tay lên, định thoát khỏi tay Thẩm Thích.

Nhưng Nam Sam đã đưa ra một bàn tay thiện chí - anh ta ấn chỗ tay Thẩm Thích và An Vô Cữu đang nắm lấy nhau xuống, bảo, "Tôi hiểu, tôi hiểu mà..."

Anh ta hiểu cái gì cơ? An Vô Cữu thì chẳng hiểu gì cả.

Nhưng cậu vẫn đang lo cho tình trạng cơ thể của Thẩm Thích, nên cậu lại hỏi lại, "Anh không sao chứ?"
Thẩm Thích đang thất thần thì bị câu nói của cậu hoàn hồn.

Đôi mắt xanh liếc cậu.

"Không sao."
Anh muộn màng buông tay An Vô Cữu ra, nhưng cũng không buông ngay lập tức mà chỉ thả lỏng ngón tay, sau đó dừng nửa giây rồi buông hẳn.

Cuối cùng thì An Vô Cữu cũng có thể chú tâm vào rạp xiếc này.

Chỗ này hoàn toàn biệt lập với bên ngoài, mà nó còn rộng rãi và trống trải hơn trong tưởng tượng của cậu.

Một màn sương nguy hiểm bao trùm căn phòng, độ ẩm khiến nơi này có mùi mục nát và ẩm thấp.
Bốn bức tường được vẽ các loại động vật trong rạp xiếc: đám khỉ đội mũ có bốn mặt màu đỏ, đám voi mặc áo khoác, đám hổ và những chiếc vòng, và cuối cùng là những chú thỏ lông trắng đội mũ dạ màu đen.

Nhưng có lẽ do tác động của thời gian, bức tranh lẽ ra phải tươi sáng vui vẻ lại bị tước đi gần hết màu sắc.

Tất cả đều cũ kỹ, ngả vàng, xám xịt, giống như tác phẩm từ thế kỷ trước vậy.
Mặc dù vậy, bọn họ vẫn có thể thấy được rạp xiếc này đã từng là một rạp xiếc làm ăn phát đạt thế nào.
Josh nhặt chiếc hộp và những tấm thiệp An Vô Cữu đã ném lúc trước lên.

Cậu ta phát hiện những cái thiệp này hóa ra phần lớn đều được viết cho A02, còn một số thì viết cho D03 - cũng chính là cậu ta.

"Anh tìm thấy chúng nó trong phòng kia à?" Cậu ta đưa cho An Vô Cữu nhìn.

Những tấm thiệp đều được viết bằng nét chữ xiên xiên của trẻ con, trông rất dễ thương.

Rất nhiều đứa cảm ơn A02 vì đã đưa cho chúng bánh ga tô và quà, hi vọng anh có thể xuống tầng này chơi với bọn nó nhiều hơn.

Rất nhiều đứa thì viết cho A02 nói mình bị bệnh đau đớn thế nào, muốn ăn kẹo và xem hoạt hình lúc truyền dịch; rất nhiều thì hi vọng A02 có thể kể cho bọn họ nhiều truyện hơn.

Nhìn đống thiệp này, không khó để nhận ra A02 được bọn trẻ yêu thích đến thế nào.

"Cái này đáng yêu thật đấy." Josh đọc, "Anh A02, lần sau anh đến anh có thể đừng mang A01 đi cùng được không, anh ta dữ lắm, em không thích anh ta đâu, em chỉ thích anh thôi."
Chung Ích Nhu vẫn đang yếu ớt ở một bên khẽ cười, "Nghe...!giống cái Ngô Du sẽ viết lúc còn bé thật đấy."
Ngô Du không đồng ý, cậu ta hạ thấp mũ xuống, mắt không thấy tâm không phiền.

Đoạn video và ghi âm lúc nãy cùng với những tấm thiệp này dường như đều đang miêu tả lại những người đã từng làm việc ở đây cho bọn họ.

Nhất là A02, mặc dù mới ở tầng hai thôi nhưng đã có nhiều thông tin liên quan đến anh ta đến vậy.

An Vô Cữu thầm nghĩ, e rằng cố sự của A02 chính là chìa khóa để bọn họ tìm được lối ra khỏi khu này.
Làn sương trắng như sữa kéo dài đến tận sân khấu làm bằng gỗ gụ ở ngoài cùng bên phải.

Sân khấu vốn đã nhỏ lại càng thêm vắng vẻ vì chẳng có vật dụng gì.

Phía sau sân khấu là một tấm màn nhung đỏ sẫm, giống như một vũng máu tĩnh lặng trong gió, từng lớp gợn sóng như máu đã đông cứng lại.
"Tôi còn tưởng chỗ này sẽ thật sự có biểu diễn xiếc thú cơ chứ..." Josh nhìn quanh.

Rạp xiếc vắng vẻ đến mức có thể nghe thấy tiếng vọng.

"Thế mà lại chẳng có gì cả."
Vốn dĩ bọn họ tản ra để kiểm tra xung quanh, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được một loại cảm giác kỳ quái khó giải thích như thể đang có đàn kền kền bay lượn phía trên rạp hát trống rỗng này.

Cảm giác an toàn trong nội tâm giảm đi dần dần khiến bọn họ không tự chủ được tập trung lại với nhau.
Ngô Du hơi bối rối, đôi mắt không ngừng nhìn về phía Nam Sam.

Anh ta đã tỉnh lại sau khi tiêm thuốc và có thể đứng được như bọn họ, chỉ có đôi môi là vẫn tái nhợt kinh khủng.
"Tôi có chuyện muốn nói," Ngô Du há miệng nói.

Giọng cậu ta vọng lại trong rạp xiếc tĩnh lặng, thu hút sự chú ý của mọi người.

Ngô Du đến bến cạnh Nam Sam, không nói không rằng đưa tay kéo cổ áo đang dựng lên của anh ta.

Lúc đầu, Nam Sam cũng cảm thấy kỳ lạ nên cũng vô thức giơ tay lên, muốn hỏi cậu ta chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng anh ta nhanh chóng nhìn thấy biểu cảm của Chung Ích Nhu ngồi đối diện thay đổi - trở nên cực kỳ khó coi.

Ngô Du đứng rất gần Nam Sam.

Cậu ta ngước lên nhìn thẳng vào mắt Nam Sam, sau đó tránh sang một bên rồi nói với mọi người, "Tôi cũng mới vừa phát hiện lúc cấp cứu.

Trên cổ anh ta có vết thương gần giống hệt trên cổ Chung Ích Nhu."
Lúc này đây, rất nhiều chuyện đã được giải thích.

Nam Sam rốt cuộc hiểu ra tại sao mình lại thường xuyên bị ngạt thở, mà hít thở sâu cũng không thể nào cải thiện được.

An Vô Cữu lại gần để nhìn kỹ vết thương trên cổ Nam Sam.

Vết thắt cổ đã chuyển sang màu tím, độ rộng cũng chừng nửa đốt ngón tay bằng với vết trên cổ Chung Ích Nhu, có vân của vải bện.
"Không thể nào," Josh không hiểu, "Ích Nhu bị Vô Cữu giả kia siết cổ thì tôi và chị đều đã nhìn thấy tận mắt, lúc đó chúng ta là người cứu cô ấy, nhưng Nam Sam cũng đâu có bị ai siết cổ đâu, sao lại có vết thắt cổ? Chẳng lẽ..."
Cậu ta nói ra một phỏng đoán hết sức đáng sợ, "Chẳng lẽ vết thương này có thể lây lan? Như bệnh truyền nhiễm vậy?"
"Nếu thật sự là bệnh truyền nhiễm thì phải truyền cho chúng ta trước chứ, nhưng người mắc lại là Nam Sam.

Theo tình hình hiện tại, có lẽ nó xuất hiện sau mỗi tầng, hai người họ đều ở tầng E nên chuyện này mới xảy ra."
Dương Nhĩ Từ trông hết sức tỉnh táo.

Cô vòng tay qua vai Chung Ích Nhu, đỡ Chung Ích Nhu dậy, "Thánh Đàn nhất định sẽ không muốn kiểu kết thúc tất cả mọi người chết đâu, mà trò này cũng là trò tìm cách thoát khỏi từng tầng một, nên cái này có lẽ chính là để ngăn cản mọi người an toàn đi lên tầng trên, gây ra trở ngại cho việc tìm cửa ra đấy."
Trọng điểm của Josh thì lại đặt ở "thoát khỏi từng tầng một".

Cậu ta lo lắng, "Vậy liệu tiếp theo có phải tôi không?"
An Vô Cữu nói tiếp, "Đây chỉ là phỏng đoán mà thôi, rốt cuộc tại sao lại có vết thắt cổ thì chúng ta vẫn chưa biết được.

Mọi người nhất định có thể cùng nhau lên tầng trên cùng, không nên hoảng sợ, nếu không lại tự mình bắn thọt chân mình đấy."
Giọng cậu rất kiên định, giống như lúc bọn họ đang bắc thang phía trên dung nham vậy - như thể tất cả đều đã nằm trong tính toán của cậu.

Josh nghe vậy thì yên tâm hơn một chút.

Nhưng thực ra, An Vô Cữu cảm thấy vết thương trên cổ Nam Sam không chỉ đơn giản là một thứ cản trở bọn họ.

Lúc bọn họ gặp nhau ở tầng một, An Vô Cữu đã thoáng nghe thấy Chung Ích Nhu nói đến việc mình bị An Vô Cữu giả siết cổ.

Vết thương trên cổ Nam Sam và Chung Ích Nhu dường như đều là vết thương được gây ra bởi cái roi da đó.
Đột nhiên trong rạp xiếc nổi lên một trận gió lạnh.

Gió cuốn sương mù lên, bọn họ nhất thời không thấy gì.

Trong nháy mắt, tất cả đèn tắt phụt, bóm đêm như biển đen bao trùm lấy tất cả.


Một giây sau, từ phía trên sân khấu rọi xuống một chùm ánh sáng màu trắng lạnh lẽo.

Ánh sáng trăng như lưỡi dao đâm thẳng xuống, phá tan bóng đêm, mà sau khi đèn sáng lên thì một loạt các bóng đèn nhỏ trên trần sân khấu cũng sáng theo như vô số ánh sao trên bầu trời.
"Mọi người ngồi xuống."
Một giọng nói lanh lảnh vang lên, có cảm giác quái dị như trong truyện cổ tích.

"Ngồi nhanh, ngồi nhanh!" Nhưng mà bọn họ chỉ nghe thấy giọng nói chứ chẳng thấy người đâu.

Bọn họ nhìn quanh tìm xem người nói đang ở đâu, lúc vừa quay đầu lại thì liền thấy sau lưng bọn họ đã xuất hiện sáu chiếc ghế gỗ màu đỏ.
Phía trên mỗi ghế là một hình chiếu màu đỏ đang lơ lửng đánh dấu tên của bọn họ.

Mỗi người đều có một chiếc ghế...
...ngoại trừ An Vô Cữu.

"Nếu mọi người không ngồi xuống, buổi biểu diễn sẽ không thể bắt đầu được đâu nha."
"Ngồi đi." Dương Nhĩ Từ ngồi xuống đầu tiên.

"Đây hẳn là trò chơi tiếp theo."
Những người khác cũng đồng loạt ngồi xuống.

An Vô Cữu thì khác, bởi vì không có chỗ ngồi nên cậu đành phải đứng một bên.

Cậu nhìn những người khác, ánh mắt thoáng dừng lại ở trên người Thẩm Thích, không ngờ anh cũng nhìn lại cậu đúng lúc đó.

Hai người chạm mắt mấy giây.

Sau đó, Thẩm Thích nhìn An Vô Cữu, vỗ vỗ lên đùi.

An Vô Cữu hơi ngạc nhiên, sau đó quay đầu đi.

Chắc chắn là người này bị làm sao rồi.

Động tác này là do Thẩm Thích nhanh chóng tìm được trong một ký ức nào đó - ở bên đường, những người mẹ ngồi trên thang vỗ vỗ lên đùi mình, bọn trẻ vui vẻ ngồi vào lòng mẹ.
Nhưng mà...!cái này có vẻ không áp dụng được trong thực tế cho lắm.

Mọi người ngồi vào vị trí của mình xong, giọng nói kia lại không lập tức xuất hiện trở lại.

Ngô Du không hiểu lắm, "Vì sao lại không có chỗ của anh Vô Cữu?"
Chẳng lẽ có gì đó nguy hiểm ư?
An Vô Cữu thì lại bình tĩnh hơn, cũng chẳng nghĩ nhiều về sự khác biệt của mình.

Cậu quay ra nghĩ cách làm Ngô Du yên tâm, lại bất ngờ phát hiện những cái ghế của tất cả mọi người đều không ổn.

Mỗi ghế đều đang nhỏ máu tong tỏng theo chân ghế, máu tươi bây giờ đã loang ra đầy trên mặt đất.

"Sao mọi người lại chảy máu?"
Nghe cậu hỏi, mọi người đều cúi đầu nhìn.

Bọn họ chẳng cảm thấy đau đớn gì, nhưng bụng bọn họ dường như đã thủng một lỗ, máu tươi đang không ngừng chảy ra ngoài.

Nam Sam nhìn máu trên tay mình, cảm thấy không đúng lắm.

"Hình như là ảo giác," anh ta nói.

Mặc dù vậy, mùi máu tanh vẫn lan tràn trong làn sương ẩm ướt.

Trong bóng tối, dường như có vô số con mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ, cảm giác kỳ quái đáng sợ khó mà tưởng tượng được ấy đang dần dần ăn mòn bọn họ.

"Cảm ơn mọi người đã đến rạp xiếc! Tôi là Ngài Thỏ của mọi người đây!"
Nghe tiếng, tất cả đều ngẩng đầu lên.

Một con thỏ đội mũ quả dưa màu đen đột nhiên xuất hiện ở giữa sân khấu.

Nó lịch thiệp cúi đầu chào bọn họ.

"Mọi người đều đã đến đủ, vậy thì chúng ta bắt đầu thôi."
Hắn ta đứng thẳng dậy và giơ hai tay lên vỗ vỗ hai bàn tay đầy lông của mình.

Đột nhiên, một bông mẫu đơn trắng xuất hiện trong tay hắn.

Ngài Thỏ cười rồi tung bông mẫu đơn từ tay trái sang tay phải, bông mẫu đơn biến từ một thành hai.
Hắn ta cười khanh khách, xoay người nhảy lên, hai bông hoa mẫu đơn biến thành một bó to đến mức hắn không thể ôm nổi.
"Nhiều hoa thế này, phải tìm cách sử dụng chúng thôi." Ngài Thỏ ôm bó hoa nhảy hai vòng quanh sân khấu, đôi mắt như hai viên hồng ngọc đảo quanh, cuối cùng dừng lại ở giữa sân khấu rồi ném hoa lên trời.

Hoa mẫu đơn trắng như tuyết biến thành vô số cánh hoa trên bầu trời như một làn mưa hoa.

Đến khi tất cả những cánh hoa đều đã đáp xuống đất, giữa sân khấu lại xuất hiện hai cái lồng chim trống rỗng bằng vàng cạnh nhau.

"Biến thành hai cái lồng rồi!" Ngài Thỏ nhảy về phía trước, mở cửa lồng chim ra chui vào.

"Vừa khít cho tôi!"
An Vô Cữu đang đứng một bên liếc những người khác, phát hiện thấy máu tươi đã biến mất.

Mọi người đều im lặng, dường như hết sức tập trung nhìn màn biểu diễn của Ngài Thỏ.

Dường như có một loại sức mạnh nào đó đang thu hút sự chú ý của bọn họ đến sân khấu, khiến bọn họ không thể nào thoát được.

Nhưng đó là ngoại trừ Thẩm Thích.

Anh vẫn mang dáng vẻ lúc trước - chẳng hứng thú lắm với cái gì.

Anh ngáp một cái, sau đó duỗi người trên ghê, cuối cùng lại dựa vào lưng ghế.

Ngài Thỏ chui từ trong lồng ra, "Tôi phải tách chúng nó ra, đúng vậy, phải tách ra." Nói xong, hắn ta nhảy nhót đẩy hai cái lồng chim to lớn ra, mỗi cái đẩy về một đầu sân khấu.

"Màn biểu diễn sẽ bắt đầu trong chốc lát, mọi người đừng vội." Ngài Thỏ nhảy đến giữa sân khấu, nhìn quanh một chút để xác nhận lại vị trí của hai cái lồng, sau đó nhìn xuống khán đài.

"Bây giờ tôi cần một người tình nguyện, đúng vậy, màn ảo thuật này cần một người nữa, có ai tình nguyện lên đây trải nghiệm không?"
Không ai nói gì, nhưng đôi mắt đỏ tươi của con thỏ đang nhìn về phía An Vô Cữu.

Nụ cười của hắn ta lộ vẻ quái dị.

"Vậy mời quý ông đã nhận hoa hãy bước lên sân khấu."
An Vô Cữu ngẩn người.

Bỗng nhiên nhận ra cái gì đó, cậu giơ tay lên.

Tai phải cậu đang được cài một bông hoa mẫu đơn.

"Đừng lên." Thẩm Thích nãy giờ vẫn đang ngái ngủ giờ lại cực kỳ tỉnh táo.

"Ây da, nếu chẳng có ai tình nguyện..." Khóe môi của con thỏ giương lên, như thể mỗi một khoảnh khắc nó đều đang cười, "Vậy thì tôi chỉ có thể dùng một ít thủ đoạn không lễ phép lắm chọn một người bên dưới lên đây, cái này có thể hơi nguy hiểm một chút."
Nghe thấy câu này, An Vô Cữu liền đi về phía sân khấu.

"Luôn luôn phải có một người nào đó thực hiện nhiệm vụ."
Thẩm Thích biết lời này cậu nói là để cho anh nghe.

Anh đứng dậy muốn đi thay cậu, nhưng lại nhận ra mình không đứng lên nổi, cũng chẳng thể nói tiếng nào.

Anh không cách nào làm An Vô Cữu dừng lại được.

Cơ thể anh như thể đã bị cố định ở trên chiếc ghế này vậy.

Cuối cùng, An Vô Cữu vẫn bước lên sân khấu, Ngài Thỏ thì nhảy đến bên cạnh cậu.

Một thứ áp lực khổng lồ lập tức bao lấy cậu.

"Tôi đảm bảo với ngài, buổi biểu diễn này sẽ đem đến cho những người bạn của ngài niềm vui to lớn nhất, ngài hãy tin tôi!"
Hắn ta duỗi một bàn tay có lông xù ra, chỉ hướng cho An Vô Cữu.

"Bây giờ, mời ngài bước vào lồng chim phía bên trái."
An Vô Cữu làm theo.

Cậu đi ra đó quan sát cấu trúc của lồng chim một chút.

Lồng chim này cùng loại với cấu trúc của lồng chim trong trận đấu khởi động Chim trong lồng, được làm rất tinh xảo, cũng rất khó để thoát được.
Cậu đi vào trong đó, con thỏ cũng đi qua đóng cửa lồng lại.

Nó cũng lôi ra một ổ khóa khổng lồ để khóa cửa lồng chim lại.

Sau đó, hắn ta nhảy đến đầu kia của sân khấu và khóa chiếc lồng chim trống còn lại.
Ngài Thỏ quay lại trung tâm sân khấu và giương hai tay, trên trần lập tức hạ xuống hai tấm vải nhung đen tuyền.

Chúng phủ lên trên hai chiếc lồng chim, bao trùm lấy toàn bộ cả hai chiếc lồng.

"Bây giờ, mọi người nhất định không được chớp mắt nhé, tôi sẽ cho mọi người xem màn dịch chuyển tức thời đặc sắc nhất!"
Dịch chuyển tức thời?
An Vô Cữu ở trong chiếc lồng bị bóng tối vô tận bao phủ, chẳng nhìn thấy gì cũng chẳng nghe thấy gì, chỉ nghe được duy nhất giọng của con thỏ kia.

"Đếm ngược nào! Ba—"
Thẩm Thích ở dưới sân khấu cũng cảm thấy rất không ổn.

Anh cố gắng giãy dụa bằng hết sức của mình, nhưng từ đầu đến cuối anh chẳng thể nhúc nhích nổi một li khỏi cái ghế kia.

"Hai—"
"An..." Anh cố gắng cất tiếng, nhưng anh chỉ có thể phát ra những âm thanh đơn lẻ rời rạc.
Nhưng An Vô Cữu đã nghe thấy.

Cậu cũng muốn nói chuyện, nhưng trong nháy mắt—
"Một!"
Tấm vải nhung phía trên lồng chim bên trái bị xốc lên.

Bên trong lồng chẳng còn gì, chỉ còn mỗi một đóa mẫu đơn trắng lẻ loi đang nằm dưới đáy lồng.

Con thỏ cười khanh khách.

Hắn ta nhặt đóa mẫu đơn kia lên quăng ra; bông hoa bay theo đường vòng cung, đáp lên đùi Thẩm Thích.

Lúc anh ngước mắt lên, Ngài Thỏ đã đến bên phải sân khấu.

Hắn ta chộp lấy tấm vải đen và giật mạnh xuống.

"Đây chính là sự kỳ diệu của dịch chuyển tức thời!"
An Vô Cữu mới vừa ở lồng chim bên trái cách đây cả một sân khấu giờ đã bị dịch chuyển đến lồng chim phía bên phải này.

"Vui không? Kích động không?" Con thỏ nhảy qua nhảy lại quanh sân khấu.

Cánh cửa bật mở, An Vô Cữu bước từ phía trong ra, vẻ mặt coi như là bình tĩnh.

"Cảm ơn ngài đã phối hợp, quý ngài xinh đẹp.

Ngài có thể đi xuống ôm lấy những người bạn của mình."
An Vô Cữu đi xuống sân khấu, đi về phía Thẩm Thích, trên mặt là một nụ cười thản nhiên.

Nhìn thấy cậu an toàn xuất hiện trở lại, Thẩm Thích thả lỏng dần dần, nhưng có lẽ vì bầu không khí quái dị ở nơi này, anh lại cảm thấy trong lòng mình dâng lên một cảm giác quái dị nào đó.

Lông mày anh vô thức cau lại.

Trên sân khấu, sự dịch chuyển tức thời của hai chiếc lồng chim đúng là cực kỳ đặc sắc.

Nhưng phía sau sân khấu, tấm vải nhung màu đỏ đang che giấu một thiết bị giống như một chiếc lồng kính bảo vệ hoa khổng lồ.

Mặt trên của thiết bị thủy tinh bịt kín nối tiếp với một ống dẫn nước.

Nước đang được đổ vào liên tục, nó dâng quá đáy lồng, dâng quá xiềng xích đang khóa lấy mắt cá chân, dâng quá hai chân và đầu gối, dâng dần lên đến phần eo.
An Vô Cữu hôn mê đang nằm trong nước, áo sơ mi trắng nổi dập dềnh.

Như một đóa hoa mẫu đơn mỹ lệ màu trắng mong manh..


Bình luận

Truyện đang đọc