THIÊN KIM CHÚA HỀ BA TUỔI RƯỠI

“Oa!” Hugo bước chân ngắn nhỏ chạy tới, vừa căng thẳng vừa kích động mà nhìn con ma theo sự tăng lên của gia vị mà hình dáng càng lúc càng hiện rõ, bởi vì tuổi nhỏ nên vốn từ không đủ nhiều, không đủ để hình dung tâm tình giờ phút này khi cậu nhóc gặp ma, cho nên sau khi há miệng sửng sốt nửa ngày, lại đánh ực mà nuốt một ngụm nước miếng.
 
Vốn con ma cảm thấy mình rất giống đồ ăn còn bị tiếng nuốt nước miếng của Hugo làm cho hoảng hồn hơn.
 
Đúng lúc Vạn Vạn Tuế vẫn luôn hơi đói nên vào lúc này bụng cũng kêu một tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ma thiếu chút đã sụp đổ, mấy bạn nhỏ vẻ ngoài trắng nõn này đều là ma quỷ!
 
Lấy cớ là dùng giao vị khiến cô hiện hình, thực ra là muốn nấu cô thành đồ ăn!
 
Ung Dập còn lờ mờ hơn ma, thể nào cũng không ngờ tới, gia vị của Vạn Vạn Tuế thế mà lại thật sự khiến ma hiện hình, đây là cậu nằm không cũng thắng? Hơn nữa còn được túi sữa nhỏ ba tuổi rưỡi kéo?
 
Ung Dập lại một lần nữa có nhận thức mới về em gái của kẻ thù một mất một còn, sau đó đi qua, kéo Vạn Vạn Tuế còn đang tìm góc để rắc gia vị lên ma và Hugo chỉ biết nuốt nước miếng nói không nên lời ra sau.
 
“Nguy hiểm.” Ung Dập cảnh giác mà nhìn con ma màu mè, mùi thơm nức mũi, chóp mũi hơi rung động, bên trong thế mà lại có cả mùi thì là và mùi thập tam hương*, rất là kích thích nụ vị giác.
 
*Là 1 gia vị của Trung Quốc, dùng để nấu thịt gà, phá lấu.
 
Cậu cũng cầm lòng không nổi mà trượt trượt hầu kết một chút.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Con ma muốn khóc, đám người này thật đúng là cái gì cũng dám ăn mà, cô đã chết rồi, thế mà bọn họ còn thèm thuồng cơ thể của cô!
 
Còn không biết xấu hổ nói cô nguy hiểm!
 
Con ma vừa kích động đã không cẩn thận hít phải một hơi gia vị vào mũi, sau đó mạnh mẽ hắt xì một phát, bởi vì cái hắt xì này, cô không “hold” được hình thức ẩn thân, chờ cô hắt xì xong ngậm miệng lại, lập tức cảm nhận được phía trước có bốn luồng ánh mắt lao tới như đang chết đói, cô chậm rãi ngẩng đầu, quả nhiên phát hiện ba nhỏ một lớn đang nhìn chằm chằm mình.
 
Ma muốn chạy trốn, lại thấy ba túi sữa nhỏ động tác đồng nhất mà bước cái chân ngắn nhỏ đi về phía trước một bước, sau đó nắm tay bắt chéo đặt trước bụng nhỏ, khom lưng chào cô, giọng nói còn hôi sữa đồng thanh vang dội: “Chị ma, chào chị!”
 
Con ma lại một lần nữa bị kinh ngạc đến ngẩn người.
 
Vốn Ung Dập đang muốn bảo vệ mấy túi sữa nhỏ thì khóe miệng lại bắt đầu run run, đúng là cậu già rồi, càng ngày càng không hiểu được bây giờ rốt cuộc người trẻ tuổi nghĩ như thế nào.
 
Gặp được ma không sợ thì thôi, còn song ca với mẻ, còn rải gia vị lên người mẻ, sau đó còn thăm hỏi mẻ.
 
Ba túi sữa nhỏ hỏi xong, đứng thẳng người lên, Vạn Vạn Tuế cầm đầu đi về phía con ma đang điếng người, dừng lại trước mặt cô, khuôn mặt nhỏ nghiêm lại vươn cánh tay ra.
 
Lúc đầu con ma còn tưởng rằng con bé còn muốn rắc gia vị, trợn mắt lớn, nhưng cánh tay nhỏ của Vạn Vạn Tuế lại dừng trước mặt cô.
 

Đây là muốn bắt tay với mình? Ma chớp mắt, do dự thật lâu mới vươn tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ của Vạn Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế nghiêm túc mà giới thiệu: “Em tên là Vạn Vạn Tuế, năm nay em sắp lên 4, thích nhất là Ultraman và bà cố ngoại ông bà ngoại ba mẹ anh trai chị gái của em, ghét nhất là cà chua ngâm lâu trong nước tắm.”
 
Sau đó cô bé rút tay nhỏ ra, đổi thành Thâm Thâm chìa tay nhỏ ra với con ma: “Em tên là Thâm Thâm, năm nay em sắp 500 tuổi rồi, em thích nhất là ánh nắng ấm áp và Phát Phát, ghét nhất là sâu và thuốc trừ sâu.”
 
Thâm Thâm nói xong cũng rút tay nhỏ ra, đổi thành Hugo đã sớm gấp gáp đến không chờ nổi: “Em tên Hugo, năm nay em cũng sắp lên 4, em thích nhất là kẹo bông gòn, anh trai, còn có…” Mắt cậu bé nhìn con ma khắp người toàn là gia vị, nuốt một ngụm nước miếng, “Dê nướng vừa tới (xiên thịt dê), ghét nhất là phải nớn lên (lớn lên)!”
 
Ma còn chưa thoát khỏi chấn động bởi mấy lần thay phiên tự giới thiệu này, ba túi sữa nhỏ đột nhiên thay đổi đội hình, Hugo đứng bên trái Vạn Vạn Tuế, tạo ra một pose bên trái, giọng con nít kêu lên: “Chúng ta là những thanh niên đầy triển vọng!”, Thâm Thâm đứng bên phải Vạn Vạn Tuế, tạo thành một pose bên phải chậm chạp mà lên tiếng tiếp: “Đội mời ma về nhà!”, cuối cùng là Vạn Vạn Tuế, cô bé mặt không biểu cảm mà giơ cái tay nhỏ béo múp lên, làm ra chữ V: “Yeah.”
 
Ma:… 
 
Ung Dập cũng:… 
 
Cái câu thanh niên đầy triển vọng cũng dùng rất chí.
 
Mấy túi sữa nhỏ giới thiệu mình xong thì đặt tầm mắt lên người con ma.
 
Ánh mắt tràn ngập chờ mong của trẻ con thật sự rất khó để người ta từ chối, ma cũng như vậy.
 
Con ma cảm nhận được áp lực, mấp máy đôi môi xanh trắng, không tự tin mà mở miệng: “Chị, chị tên là Mạnh Mộng, vừa chết vào năm nay, chị thích nhất là… hát?” Nhìn thấy đám túi sữa nhỏ cũng không lộ ra biểu cảm cười nhạo mà là rất nghiêm túc nghe cô nói, Mạnh Mộng hít sâu một hơi, tiếp tục, “Chuyện ghét nhất là giao tiếp với con người.”
 
Ba túi sữa nhỏ gật gật đầu, bộc lộ biểu cảm hiểu rồi, nhưng xoay mặt đã lén hỏi Ung Dập cái gì gọi là giao tiếp, Ung Dập lại biến thân thành phiên dịch trẻ sơ sinh giải thích ý của con ma tức là không thích chơi cùng bọn chúng.
 
Chị ma không thích chơi cùng bọn chúng.
 
Ba túi sữa nhỏ biết được tin tức đau thương này, một người tiếp nối một người mà tự kỷ, vẫn là Vạn Vạn Tuế là đứa tự kỷ cuối cùng phụ trách âm thanh bối cảnh, bài cô bé hát khẽ chính là bài con ma vừa hát.
 
Ma làm sao chịu được cảnh này, cũng không rảnh lo sợ hãi, nhanh chóng an ủi ba viên tròn nhỏ rằng không phải cô không thích chơi với chúng, chỉ là, cô không hiểu cách chơi cùng chúng.
 
“Không sao, chị ma.” Vừa dỗ dành đã khiến ba túi sữa nhỏ vây quanh lấy ma, tay nhỏ lôi kéo cánh tay lạnh băng của cô, “Bọn em có thể dạy chị, bọn em giỏi chơi nhất!”
 
Con ma nhìn gương mặt tươi cười sạch sẽ của ba túi sữa nhỏ, trong lòng chợt có một chút ấm áp.
 
Cô đã từng là một người rất dễ bị cảm động, cũng là một người rất dễ bị thương.
 
Ba túi sữa nhỏ tíu tít nói rất nhiều đồ chơi vui cho ma, cho đến tận khi Ung Dập ho nhẹ một tiếng, bọn chúng mới nhớ tới chuyện chính.
 
Vạn Vạn Tuế lấy một cái phong thư từ trong cặp sách mà bọn chúng làm cùng nhau trước khi tan học ra, đưa cho ma, con ma không biết đó là gì, vừa cúi đầu nhìn, nhìn thấy trên bức thư có một ngón tay đang ngoắc.
 
Đó là do Vạn Vạn Tuế vẽ, bởi vì bọn chúng đều không muốn viết hai chữ thư mời, cho nên cô bé nghĩ ra cách dùng hình vẽ này để bày tỏ, nguyện vọng là mời ma đến làm khách.
 

Vì thế Hugo làm mẫu ngoắc ngón tay rất lâu, mệt đến muốn rút gân, Vạn Vạn Tuế tuy không hiểu kết cấu, nhưng vẽ theo bàn tay nhỏ của Hugo cũng có thể khiến người khác nhìn ra đó là gì.
 
Ma thật vất vả mới hiểu ra đây là một bức thư mời, không phải thư khiêu chiến, mở phong thư ra, bên trong có một tờ giấy viết thư dán lá rụng, giấy viết là cô An An đưa cho đám Vạn Vạn Tuế, còn mang theo mùi hoa nhàn nhạt mà đàn ông mạnh mõe thích nhất.
 
Mở đầu trên giấy viết thư vẫn là hình vẽ hình ngoắc ngón tay, phía sau lại vẽ một cái bồn cầu.
 
Có ý mời, tới đi ẻ. 
 
Phong cách tranh nặc mùi gây hấn, khiến ma nhìn ra hàm nghĩa hoàn toàn khác bọt: “Tới đây, đánh phọt c*t”, ma lại lập tức hoảng hồn.
 
Vẫn là Vạn Vạn Tuế giải thích qua, ma mới bình tĩnh lại, nhưng mà rất nhanh cô đã phát hiện ra vấn đề: “Mấy đứa vì sao lại muốn mời chị đến nhà mấy đứa…” Ma có chút ngượng ngùng nói đến từ kia.
 
Là một con ma xấu hổ đó nha.
 
Thâm Thâm giải thích cho ma một lần, bọn chúng phải tìm bảy con ma tới nhà Vạn Tuế dùng bảy cái bồn cầu trong nhà, như vậy là có thể coi là bạn tốt của chúng, cũng có thể biến một chậu cây thành người.
 
Ma: Chuyện này không khoa học.jpg.
 
Ung Dập còn coi mấy lời này thành ba túi sữa nhỏ không biết đã từng nghe chuyện cổ tích gì rồi tự mình nghĩ vớ vẩn mà ra, không để trong lòng, sự chú ý của cậu đặt trên điện thoại, cậu và bọn Ngô Hoàng tạo một nhóm, tên là “Đội người giám hộ của tiểu đội mời ma về nhà”, cậu nói lại tin tức đã tìm được ma trên nhóm, lại vỗ vỗ “Ngô Hoàng”, hỏi Ngô Hoàng mình trâu bò ghê chưa.
 
Cậu muốn nghe thấy Ngô Hoàng chính miệng nói cậu là người trâu bò nhất.
 
Ngô Hoàng chỉ trả lại một câu: “Đừng có cướp công của em gái tao.”
 
Khuôn mặt cười kiêu căng của Ung Dập cứng lại, cảm giác bị Ngô Hoàng nhìn thấy mọi chuyện.
 
Tuy rằng ma cũng cảm thấy câu chuyện gom đủ bảy cầu tiêu ma là có thể làm một cái cây biến thành người rất không đáng tin, nhưng nhìn thấy ba túi sữa nhỏ ngập tràn hi vọng, cô lại không nỡ lòng từ chối thẳng: “Chị sẵn lòng giúp các em.”
 
Trước khi đám nhỏ lộ ra biểu cảm vui vẻ, cô lại chuyển chủ đề: “Nhưng chị không rời khỏi nơi này được.” cô chỉ xuống dưới chân, “Không rời khỏi cái trường này được.” Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Nếu được, chị cũng muốn rời khỏi nơi này.
 
Đi gặp một người.
 
Một người mà cô rất có lỗi.
 
“Tại sao lại như vậy ạ?” Thâm Thâm nhăn mày nhỏ, cùng nghiêm túc suy nghĩ cách đối phó với hai túi sữa nhỏ còn lại, thế cho nên bọn họ cũng không phát hiện ra sau khi ma nữ nói cô muốn rời khỏi nơi này, đỉnh đầu của Vạn Tuế lại nhấp nhoáng ánh sáng nhạt.
 
“Bởi vì chị quên mất vì sao lại nhảy từ trên lầu xuống, nguyên nhân này vừa đúng lúc chính là chấp niệm của chị, trói chặt chị ở chốn này.” Lúc con ma nói rất bình tĩnh, nhìn thấy ba túi sữa nhỏ tuy không nghe hiểu cô vừa nói gì, nhưng vẫn bị cảm xúc của cô lay động, cũng lộ ra biểu cảm lo lắng sốt ruột, lần đầu tiên con ma nọ cười.
 

“Nhưng mà không sao, chị đã sẵn sàng sẽ ở nơi này mãi mãi.” Ma có hơi có lỗi mà chớp mắt với ba túi sữa nhỏ, “Nhưng mà không có cách nào giúp các em.”
 
cô vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, đám người Ngô Hoàng lục tục xuất hiện, khi nhìn thấy ma đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
 
Ngô Hoàng khó khi tò mò mà đặt câu hỏi: “Vì sao mấy đứa lại rắc gia vị lên người cô?”
 
Rắc đúng tốt luôn, quản gia xoa tay, ông ta cảm thấy tiểu điện hạ nhà mình thật sự rất sành ăn. Máu của ma đều đã đông lại, như máu vịt, rắc gia vị lên ăn mới thơm.
 
Ung Dập nói lại một lần nữa sự tích anh dũng rắc gia vị khiến ma hiện ra của Vạn Vạn Tuế với những người khác, người cuối cùng là Tô An cũng đi vào, ánh nhìn đầu tiên đã khóa chặt con ma ngồi trên sô pha, không nói hai lời đã móc cây lược từ trong lồng ngực ra, xách con ma qua một bên để chải đầu cho nó, cột tóc xong, lại lấy khăn tay cao cấp ra lau mặt cho cô nàng, còn lấy bấm móng tay cắt mấy cái móng thật dài của con ma.
 
Ma nữ lệ rơi đầy mặt, tỏ vẻ rằng tự cô làm cũng được.
 
Tuy không mời được ma về nhà Vạn Vạn Tuế, nhưng lúc bọn Vạn Tuế đi, vẫn tặng chị ma một món quà nhỏ chúng chuẩn bị cho cô.
 
Đến lượt Hugo tặng quà cho chị ma, Hugo lại đưa ra một yêu cầu nhỏ, hi vọng chị ma có thể chụp ảnh cùng nó, con ma rất thoải mái mà đồng ý yêu cầu của cậu bé, Hugo vừa phấn khởi lên đã quên mất con dơi bông ở túi trái mà cậu nhỏ làm cho chị ma, lại đưa Ceasar rất vất vả mới qua được túi phải cho chị ma.
 
Ceasar: ???
 
Hugo và chị ma chụp ảnh chung thì chỉ có mình cậu bé, nhưng nó vẫn rất vui, bảo rằng sẽ đưa tấm ảnh quý giá vào album, sau đó vui vẻ mà rời đi.
 
Ceasar trơ mắt nhìn em trai mình chạy đi:… Em đi về!
 
Trên đường về, đám túi sữa nhỏ nghe Ung Dập phiên dịch lại lý do vì sao chị ma nói không thể rời khỏi trường thành chuyện chúng có thể hiểu, lộ ra biểu cảm hiểu rồi: “Cho nên nếu chị ma nhớ vì sao mình lại nhảy từ trên lầu xuống, là có thể rời khỏi trường học ạ?”
 
Mấy túi sữa nhỏ đang nằm trên vai người giám hộ của từng đứa trao đổi một ánh mắt.
 
Chúng quyết tâm muốn giúp chị ma khôi phục tự do.
 
Không phải vì nhiệm vụ của chúng, mà là bởi vì chị ma đã chơi với bọn chúng, thì chính là bạn bè tốt của chúng.
 
Giúp đỡ bạn tốt thì không cần lí do.
 
Ngày hôm sau sau khi đám túi sữa nhỏ ra quyết định này, Thâm Thâm mới phát hiện đỉnh đầu của Vạn Tuế lại mọc ra một cái lá cây mập mập, vui vẻ đến nỗi chập chạm nhảy điệu rong biển.
 
Nhóm túi sữa nhỏ càng kiên định hơn với quyết tâm muốn tìm về kí ức cho chị ma.
 
Kết quả là, giờ tan học cùng ngày hôm đó, đám túi sữa nhỏ lại đi tới trường cấp ba Đế Quốc.
 
Người lần này tới đón Vạn Vạn Tuế là Vưu Giai, chị nghe thấy Vạn Tuế muốn tới trường cấp ba của Ngô Hoàng, tuy ghét bỏ, nhưng vẫn đưa cô bé tới, cũng tự bế Vạn Vạn Tuế.
 
Duyên phận, chính là tuyệt đến không thể tả như vậy.
 
Ở dưới chân tường bọn họ lại thấy được Ngô Hoàng và Ung Dập “lén gặp nhau”.
 
Vạn Vạn Tuế nhăn mày, không tán thành mà nhìn hai người trẻ tuổi không hề tiết chế này.
 

Ung Dập vốn không chột dạ, nhưng bị Vạn Vạn Tuế nhìn đến chột dạ, chóp tai đỏ lên: “Chuyện không phải như mấy người nghĩ đâu.”
 
Vưu Giai cong môi nở nụ cười ma quỷ: “Anh nôn nóng cái gì? Yên tâm.” Cô nàng vỗ vỗ ngực, đặc biệt thành khẩn chân thành tha thiết mà bảo đảm, “Nhất định tôi sẽ nói ra thứ tôi nhìn thấy.”
 
Ung Dập trợn tròn mắt, sau đó quay đầu nhìn Ngô Hoàng: “Mày giải thích đi.”
 
Ngô Hoàng không lo lắng chút nào, lười biếng nói: “Bọn anh đang nói chuyện của con ma nữ tên Mạnh Mộng kia.” Quét mắt qua Vạn Vạn Tuế, “Bọn anh đã đoán được đám chân ngắn mấy đứa nhất định không để yên, cho nên để đề phòng mấy đứa lại làm phiền bọn anh, bọn anh đã giúp mấy đứa hỏi thăm vì sao con ma kia lại nhảy lầu.”
 
Vưu Giai nghe không hiểu, cũng không có hứng nghe, đặt Vạn Vạn Tuế lên đất rồi mở một cuốn “năm ba*” thật dày ra đứng bên cạnh, Vạn Vạn Tuế rơi xuống đất đã chạy đến trước mặt Ngô Hoàng, cùng hai túi sữa nhỏ khác cũng từ trên người người lớn xuống mặt đất ngưỡng đầu nhỏ chờ Ngô Hoàng nói kết quả.
 
*Năm ba: tên viết gọn một cuốn sách mô phỏng đề thi đại học nổi tiếng của Trung Quốc.
 
Thực ra chuyện cũ này rất đơn giản, cũng rất thường gặp.
 
Con ma kia, cũng chính là Mạnh Mộng lúc sống có vẻ ngoài rất xinh đẹp, cô rất hướng nội, vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định với đám bạn học cùng lớp, đột nhiên có một ngày, cô bị đám nam sinh chặn lại.
 
Từ đây cũng hoàn toàn thay đổi số mệnh.
 
Đứa con trai đi đầu đám nam sinh nói thích Mạnh Mộng, nhưng Mạnh Mộng không thích cậu ta, nam sinh này lúc đầu còn dằn tính khí lại mà theo đuổi cô một khoảng thời gian, sau đó phát hiện Mạnh Mộng vẫn không tiếp nhận cậu ta, cậu chàng đã bắt đầu tức giận, cảm thấy Mạnh Mộng không biết phải trái.
 
Cậu ta bắt đầu phóng đại với mấy người mình quen rằng, thật ra Mạnh Mộng đã đồng ý yêu đương với mình.
 
Mỗi lần cậu ta đưa quà cho Mạnh Mộng, Mạnh Mộng đều kiên trì không nhận quà, đều thành chứng cứ cậu ta đối xử tốt với cô, thâm tình với cô.
 
Cậu ta biết với cái tính cách kia của Mạnh Mộng nhất định sẽ không giải thích rõ ràng với người khác.
 
Quả nhiên, lời giải thích ngắc ngứ Mạnh Mộng lại bị mọi người xem là ngượng ngùng, mọi người càng ngày càng thích trò chọc ghẹo giữa cô và nam sinh nọ.
 
Lời nói dối chìm trong làn nước thối tha, càng ngày càng nặng.
 
Có một ngày cậu trai này đột nhiên nói, cậu ta đã đá Mạnh Mộng, nguyên nhân là cậu ta phát hiện Mạnh Mộng vẫn luôn coi cậu ta là máy ATM, chỉ lợi dụng cậu ta mà có được những món quà đắt đỏ, thật ra người cô thích là chủ tịch hội học sinh Tô An.
 
Giọng nói của Mạnh Mộng bị lời nói dối che lấp, tất cả mọi người đều tin cô là cô gái hư vinh, tâm cơ, thay đổi thất thường.
 
Nếu chỉ có vậy, có lẽ cô sẽ không bị đánh ngã, cậu nam sinh kia lại càng làm trầm trọng thêm, bắt đầu chia sẻ “kí ức bên nhau của cậu ta và Mạnh Mộng” với đám nam sinh vật họp theo loài của mình.
 
Khi những chuyện từng trải qua bị nói cho người khác nghe, không cần bất cứ cái gì chứng minh rằng đó là thật, trong lúc Mạnh Mộng muốn làm sáng tỏ cho mình thì lại yêu cầu cô chứng minh những lời vốn dĩ là bịa đặt chính là lời nói giả dối.
 
Mạnh Mộng làm sao mà chứng minh, cô không biết, có lẽ chính bởi vì như thế, cô lựa chọn kết thúc mạng sống của mình.
 
Cuối cùng trường học lấy lí do áp lực học hành của cô quá lớn để tạo thành kết quả thông báo cho bên ngoài.
 
Những chuyện này đều là Ung Dập và Ngô Hoàng tìm bạn học của Mạnh Mộng hỏi thăm được.

 


Bình luận

Truyện đang đọc