THIÊN KIM CHÚA HỀ BA TUỔI RƯỠI

Đại tiểu thư Hạ Vị mãn nghĩ kĩ rồi, Điềm Điềm là bạn tốt của Vạn Vạn Tuế, nếu cô bắt nạt Điềm Điềm đến khóc, nhất định Điềm Điềm sẽ tìm Vạn Vạn Tuế để tố cáo, như vậy Vạn Vạn Tuế sẽ thừa nhận cô bé hư, bắt cô lại.
 
“Mua ha ha!” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn che miệng cười xấu xa, cảm thấy kế hoạch này của mình quả là rất xuất chúng, Điềm Điềm chính là bạn nhỏ thích khóc nhất trong lớp Cua Nhỏ bọn chúng, cô có thể nhẹ nhàng làm Điềm Điềm khóc rống đi tìm Vạn Tuế bắt mình lại.
 
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn tràn ngập tự tin mà đi tới trước cái bàn của Điềm Điềm, ánh mắt tìm tòi một vòng trên bàn Điềm Điềm, cuối cùng khóa chặt quả đào Điềm Điềm đặt trên góc bàn, cong môi cười tà ác, cầm quả đào lên, mở miệng cắn một cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô ăn đào của Điềm Điềm, Điềm Điềm sẽ không có đào để ăn, nó nhất định sẽ tức giận khóc lóc!
 
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn tràn ngập mong chờ mà nhìn về phía Điềm Điềm, lại phát hiện ra Điềm Điềm không khóc, mà là chớp đôi mắt to nhìn cô.
 
“Vì sao cậu không khóc?” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn nhai đào bất mãn mà nhìn Điềm Điềm.
 
“Điềm Điềm nghe Vạn Tuế nói, trưa nay có pudding sữa bò ăn rất ngon, Điềm Điềm vì để tiết kiệm bụng, cho nên không ăn đào, đặt nó ở đó, vốn Điềm Điềm còn đang buồn sẽ lãng phí quả đào này, như vậy thì được rồi.” Điềm Điềm chẳng những không muốn khóc, còn cười đến nỗi đôi mắt thành hai vầng trăng ngà nhỏ cổ vũ cho Hạ Vị Mãn, “Bạn Hạ Vị Mãn, cậu ăn nhiều một chút, ăn hết sạch nó mới tốt á!”
 
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn khí huyết cuồn cuộn, tin tức buổi trưa có pudding sữa bò là cô nói cho Vạn Tuế mà!
 
Kế hoạch độc ác “ăn đào của Điềm Điềm khiến nó khóc” thất bại, đại tiểu thư Hạ Vị mãn cắn thêm một miếng đào rồi hung bạo ném lên bàn Điềm Điềm: “Cậu bảo bổn tiểu thư ăn, thì bổn tiểu thư càng không ăn, cậu có tức không?”
 
“Không tức đâu.” Điềm Điềm ngây thơ, căn bản không đặt chuyện một trái đào ở trong lòng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sao nó lại không giận chứ? Xem ra quả đào không phải thứ nó để ý, đại tiểu thư Hạ Vị Mãn tức giận hỏi: “Điềm Điềm, bổn tiểu thư hỏi cậu, thứ cậu để ý nhất là gì?”
 
“Cậu hỏi Điềm Điềm chuyện này để làm gì chứ?” Điềm Điềm không hiểu đại tiểu thư Hạ Vị Mãn muốn làm gì.
 
“Hừ.” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn hếch cằm, đắc ý mà giới thiệu bản thân với Điềm Điềm, “Bổn tiểu thư là học sinh hư hỏng đen tối nhất nhà trẻ, bổn tiểu thư muốn hủy diệt thứ cậu quan tâm nhất, còn cần lí do sao? Bổn tiểu thư vui, muốn phá là phá.”
 
“Oa.” Điềm Điềm tuy nghe không hiểu, nhưng vẫn rất nể mặt đại tiểu thư Hạ Vị Mãn mà hô một tiếng, sau đó suy nghĩ, nhẹ nhàng lấy sách luyện tập ra từ trong cặp, đưa cho đại tiểu thư Hạ Vị Mãn.
 

“Đây là thứ cậu quan tâm nhất?” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn nhìn một xấp sách luyện tập, có hơi nghi ngờ mà nhăn mày lại, cô không chỉ hiểu rõ Vạn Vạn Tuế, còn hiểu rõ mấy người bạn nhỏ bên cạnh Vạn Vạn Tuế, theo sự hiểu biết của cô, Điềm Điềm không giống cô hay là Phó Tinh Thần, sẽ tự học, còn tự tìm một lớp học thêm, Điềm Điềm chính là cực kỳ không thích học.
 
Điềm Điềm có chút chột dạ.
 
Trước một khoảng thời gian, chú Mảnh Thùng ràng buộc cô bé, còn nói cho cô biết, cô có thân thế là thiên kim giả, nhưng sau đó chú Mảnh Thùng bị cô bé và Vạn Tuế báo cáo, cho nên không còn thấy tăm hơi nữa, lúc ấy có giọng nói nói với cô bé, sẽ có sự bồi thường tương ứng cho cô.
 
Sau đó cô bé đã quên mất chuyện này, mấy hôm trước, bồi thường tới thì cô bé mới nhớ ra.
 
Nhưng mà quà bồi thường này một chút cô cũng không muốn –––– đồ bồi thường vẫn là Mảnh Thùng, nhưng lại là một cô Mảnh Thùng vừa dịu dàng vừa nghiêm khắc, mỗi ngày đều đôn đốc cô bé học hành, lúc đầu cô bé còn không muốn nhận nhiệm vụ, nhưng cô Mảnh Thùng cho cô bé xem chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra trong tương lai với ba Cố mẹ Cố, cùng với ba mẹ trước kia, khiến cô bé bị dọa khóc, cô khóc lóc hỏi cô Mảnh Thùng, làm gì mới có thể bảo vệ ba mẹ và anh trai, cô Mảnh Thùng nói với cô bé, chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ học tập cho tốt, là được, hơn nữa cô Mảnh Thùng còn có thể cho cô bé thứ tốt khác.
 
Điềm Điềm không có hứng thú với đồ tốt gì, nhưng cô bé không hi vọng ba mẹ và anh trai sẽ xảy ra chuyện, cho nên cô bé khóc lóc nhận lấy nhiệm vụ của cô Mảnh Thùng.
 
Nhưng mà… Nhiệm vụ thực sự rất nhiều đó, trừ mỗi ngày phải làm sách luyện tập, về đến nhà còn có thời gian học tập cố định cần phải hoàn thành.
 
Cho nên, Điềm Điềm nghe thấy Hạ Vị Mãn nói muốn hủy diệt đồ của mình, cô bé nghĩ tới sách luyện tập của mình trước tiên.
 
Nếu sách luyện tập bị phá hư rồi, có phải cô bé sẽ có thể không cần học không?
 
Mang theo suy nghĩ như vậy, Điềm Điềm đã vào lúc Thiên Linh Linh tới bắt cóc, thầm lặng đưa sách luyện tập ra cùng các bạn nhỏ cũng có phiền não về việc học hành khác, hy vọng có thể hợp tình hợp lý mà tiêu hủy, đổi được tự do ngắn ngủi, nhưng thất bại.
 
Cơ hội khó có được, không thể bỏ lỡ nha. Điềm Điềm nghĩ, vô cùng kiên định mà đưa sách luyện tập ra, sợ Hạ Vị Mãn không tin mình, còn ra sức gật đầu: “Ừ! Đây là thứ Điềm Điềm quan tâm nhất! Cậu mau phá hủy chúng đi!”
 
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn nheo mắt lại, nhìn Điềm Điềm vô cùng khác thường, trước tiên lấy quyển sách luyện tập, nhìn thấy Điềm Điềm không thể kiềm chế sự vui sướng trong lòng mà cười trộm, cô cười lạnh một tiếng: “Bổn tiểu thư đã biết là không đơn giản như vậy mà!” Cô không chỉ không hủy diệt sách luyện tập như suy nghĩ của Điềm Điềm, ngược lại còn cười mờ ám trở tay lấy ra một chồng sách luyện tập từ trong cặp mình, ném lên bàn Điềm Điềm, “Bổn tiểu thư đưa lại cho cậu mấy cuốn sách luyện tập, cậu có vui không nhờ?”
 
Điềm Điềm trợn tròn mắt, nhìn một bàn toàn sách luyện tập, mếu máo, nhìn là thấy sắp khóc rồi.
 
“Hô hô hô!” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn nhìn bộ dạng này của Điềm Điềm là biết mình đoán đúng rồi, Điềm Điềm còn muốn dùng kế tính kế cô, nhưng cô là ai chứ, cô là đại tiểu thư Hạ Vị Mãn, là đứa trẻ phản diện âm hiểm xảo quyệt nhất, một kế sách đã làm cho Điềm Điềm tức giận đến muốn khóc! “Khóc nấc lên đi!” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn thiết kế một lời thoại phản diện khá là trẻ trâu cho mình, “Loài người đáng thương, dâng nước mắt của ngươi cho đại tiểu thư phản diện đi!”
 
Nhưng mà, Điềm Điềm cũng không khóc, cô bé con hít cái mũi nhỏ, nén nước mắt về lại, khuôn mặt nhỏ đau khổ lấy lại quyển sách luyện tập trên bàn.

 
“Vì sao cậu không khóc?” Lúc này đến phiên đại tiểu thư Hạ Vị Mãn không hiểu Điềm Điềm đang làm gì, “Mau khóc đi!” Không khóc thì làm sao Vạn Tuế thấy, không cho Vạn Tuế thấy, sao bắt cô lại được?
 
“Bây giờ Điềm Điềm không khóc, Điềm Điềm muốn giữ lại, chờ đến lúc về nhà học thì khóc.” Âm thanh non nớt của Điềm Điềm run rẩy, nhiệm vụ về nhà học mà cô Mảnh Thùng cho cô có tính giờ, tính điểm theo thời gian, cô mà khóc nhiều một chút, sẽ học ít đi một chút, nhưng thời gian thì vẫn như vậy.
 
Nếu có xã súc* chuyên nghiệp nghe thấy lời này của Điềm Điềm, nhất định sẽ vỗ tay cho cô bé, tuổi còn nhỏ đã nắm giữ bí quyết mang khổ.
 
*Xã súc: một thuật ngữ bắt nguồn từ Nhật, nôm na chỉ tầng lớp nhân viên trong công ty bị chèn ép như vật nuôi.
 
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn lại thất bại, nhưng cô vẫn không từ bỏ.
 
Trong một ngày này, cô đã đem thủ đoạn trong người muốn khiến Vạn Tuế tức giận với mình, cảm thấy cô bé rất xấu, bắt cô lại, nhưng Vạn Tuế lại vững như Thái Sơn, mặc kệ cô làm gì, đều như bố già tha thứ cho cô, đến lúc tan học, đại tiểu thư Hạ Vị Mãn vẫn không thể khiến Vạn Tuế bắt mình lại.
 
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn trong lòng rất thất bại, nhưng ngoài miệng không nói, càng khó, càng phải làm ra dáng vẻ cao ngạo, giống như con chim công nhỏ kiêu ngạo đứng trước mặt Vạn Vạn Tuế: “Bổn tiểu thư hỏi cậu lần cuối, rốt cuộc có bắt bổn tiểu thư lại không!”
 
“Không cần.” Vạn Vạn Tuế vẫn từ chối, cũng bổ sung, “Hôm nay cậu làm gì, tớ cũng sẽ không tức giận với cậu.”
 
Bất luận mình làm gì cũng sẽ không khiến Vạn Tuế tức giận sao?
 
Vạn Tuế cứ như vậy mà không để ý đến mình sao?
 
“Được!” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn đỏ cả hốc mắt, trong mắt tràn đầy ý muốn quyết tuyệt cả đời không qua lại với Vạn Tuế, giọng điệu cũng hung hăng, “Vậy ngày mai bổn tiểu thư sẽ hỏi lại cậu!” 
 
Nói xong, một cái xoay người ưu nhã, ném Vạn Vạn Tuế ở lại đằng sau.
 
Cô thẳng lưng, không muốn để Vạn Vạn Tuế ở phía sau nhìn ra cô đau khổ khóc lóc.
 

Quản gia mặc một chiếc áo bành tô, thân dài như ngọc đứng thẳng, lái xe đến chờ ở cửa, đại tiểu thư Hạ Vị Mãn không chào hỏi với anh, trực tiếp lao vào xe.
 
Hôm nay quản gia không sắp xếp tài xế tới lái, anh đóng cửa xe bên chỗ Hạ Vị Mãn, đi tới ghế lái mở cửa ra, trước khi ngồi vào còn chạm phải ánh mắt của Vạn Vạn Tuế đang đứng ở cửa nhà trẻ, hai người đồng thời gật đầu, như đạt thành ước định bí mật gì đó.
 
“Vì, vì, vì sao không bắt bổn tiểu thư?” Trong xe, đại tiểu thư Hạ Vị Mãn dựa vào miếng dán đề phòng nhìn trộm của cửa sổ xe khóc lóc vật vã, “Bổn, bổn, bổn tiểu thư có chỗ nào không đủ hư? Quản gia, anh, anh nói đi.” 
 
Quản gia lái xe mắt nhìn thẳng, dịu dàng trả lời: “Tiểu thư cô là người hư nhất.”
 
“Nhưng mà, Vạn Vạn Tuế cảm thấy Lục Lục Lục xấu hơn!” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn ấm ức khóc rồi nấc một cái, “Con minions kia rốt cuộc là hư ở chỗ nào, vì sao trong lòng Vạn Tuế chỉ có nó, hu hu hu…”
 
Quản gia tiếp tục an ủi cô tiểu thư Hạ Vị Mãn, ngón tay thon dài gõ vài cái lên chỉ đường, giống như rất buồn rầu mà nhăn mày lại: “Đại tiểu thư, phía trước kẹt xe, phải đi đường vòng, hôm nay chúng ta có vẻ phải về nhà muộn một chút rồi.”
 
“Bổn tiểu thư không quan tâm!” Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn bi thương mà lăn qua lộn lại trên ghế sau, “Bổn tiểu thư cứ muốn ngồi tù ở nhà Vạn Tuế! Có xe để lái, có xương sườn để ăn, hu hu hu!”
 
Quản gia khẽ cong môi, bị tính trẻ con hiếm khi bộc lộ của Hạ Vị mãn chọc cười.
 
Hạ Vị Mãn hiếm khi khóc một lần, một lần khóc cả một đường, xe dừng ở cửa nhà họ Hạ, cô bé mới thút thít nức nở dừng lại, ra vẻ ngạo kiều dùng khăn tay chấm khóe mắt để lau nước mắt cho mình.
 
Cho quản gia nhìn thấy cô khóc cũng thôi, nhưng trước mặt người hầu khác, cô vẫn cần phải vời vợi trên cao như cũ, dùng tư thái đại tiểu thư nhà họ Hạ không nói thua!
 
Quản gia mở cửa xe cho cô tiểu thư Hạ Vị Mãn, mắt Hạ Vị Mãn đỏ hồng, nhưng tư thế còn muốn ưu nhã hơn bình thường, bước chân ngắn xuống, vừa nghĩ đến kế hoạch tiếp tục tà ác ngày mai, vừa đi vào bên trong.
 
Lúc quản gia đẩy cửa khắc hoa ra, cô nàng đã nghĩ ra năm kế hoạch đen tối mới, khuôn mặt nhỏ lại trưng lên nụ cười tà ác: “Vạn Vạn Tuế, ngày mai cậu nhất định sẽ quỳ gối dưới váy phù thủy của bổn tiểu thư! Quản gia!”
 
Cô gọi quản gia chuẩn bị đạo cụ mà ngày mai mình dùng, nhưng phía sau lại không truyền đến giọng nói của quản gia, chuyện này rất kì lạ, quản gia của cô luôn là kêu đến gọi đi.
 
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn đang định quay đầu nhìn xem quản gia bị sao, đột nhiên trước mắt tối sầm, có người dùng tay bịt kín đôi mắt của cô.
 
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn phản ứng cực nhanh, lập tức nhận ra đã xảy ra chuyện gì –––– chắc chắn đã có người núp trong nhà họ Hạ, trước tiên xử lí quản gia của cô bé, hiện giờ đang định xử lí luôn cô.
 
Cái chết đột nhiên đến như thế, đại tiểu thư Hạ Vị Mãn đương nhiên cũng sợ, nhưng cô bé sẽ không thể hiện ra ngoài, dù cho cặp chân ngắn nhỏ đã có hơi mềm, cô bé vẫn thẳng lưng, ngạo kiều mà quở trách bọn bắt cóc: “Muốn giết bổn tiểu thư thì nhanh ra tay đi! Nếu dám làm bẩn váy mới của bổn tiểu thư, bổn tiểu thư có thành ma cũng không bỏ qua cho các người!”
 
Vào một giây sắp bước tới cái chết đại tiểu thư Hạ Vị Mãn nhớ tới cha mẹ đã qua đời từ lâu, cô bé nghĩ, bọn họ có thể tới đón mình không nhỉ?
 

Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn nhắm mắt lại, đã chuẩn bị chịu chết xong, lại nghe một tiếng nói non nớt trầm ổn bình tĩnh vang lên: “Sinh nhật vui vẻ, Hạ Vị Mãn.” 
 
Giọng nói này... Hạ Vị Mãn mở mắt ra, trong mắt cô bé là sự kinh ngạc vui mừng mà ngay cả bản thân cũng chưa nhận ra, tay nhỏ che trên mắt cũng đã thả ra, đại sảnh vừa rồi rõ ràng trống không, không biết từ khi nào đã có rất nhiều bánh bao nhỏ đi vào, từ sô pha, từ dưới bàn, từ sau cửa ló người ra, có cái kèn có thể thổi rồi cuộn lên, có bong bóng được vẽ hình phim hoạt hình giơ lên, trên đỉnh đầu bọn chúng là một biểu ngữ được hai người hầu kéo ra, bên trên viết: Nhiệt liệt chúc mừng, đại tiểu thư Hạ Vị Mãn sinh nhật vui vẻ.
 
Vạn Vạn Tuế nhón chân, đeo vương miện sinh nhật lên cho cô tiểu thư Hạ Vị Mãn: “Hôm nay là sinh nhật cậu, tớ sẽ không tức giận với cậu, ngày mai lại tìm tới cậu nói chuyện.”
 
Giọng điệu của Vạn Vạn Tuế rất nghiêm túc, như một giáo sư già đàm phán về lỗi sai của một đứa trẻ.
 
Cái đầu nhỏ của đại tiểu thư Hạ Vị Mãn ngây ngốc, chỉ cảm thấy trong lòng như được rót nước cam có ga vào, lách tách lách tách mà bốc lên những bong bóng khí ngọt ngào.
 
Quản gia chắp tay sau lưng một bên, khẽ gật đầu với đại tiểu thư Hạ Vị Mãn đang nhìn về phía anh, cho thấy chuyện này đúng là do anh sắp xếp: “Đại tiểu thư, hôm nay là sinh nhật của cô, tôi tự ý sắp xếp bữa tiệc này, mong cô đừng giận.” Ngừng một chút, bổ sung, “Ít nhiều có bạn nhỏ Vạn Tuế giúp tôi, bằng không tôi không có cách nào chuẩn bị xong nhanh như vậy.”
 
“Bổn tiểu thư đương nhiên tức giận!” Để cô tiểu thư Hạ Vị Mãn thừa nhận hiện giờ mình rất vui, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng, cô bé cau mày, lại cong môi, tỏ vẻ ghét bỏ mà liếc mắt khắp bốn phía, “Bổn tiểu thư đã 4 tuổi, sao có thể thích tiệc trẻ con giống đám con nít ba tuổi rưỡi ấu trĩ này chứ? Bổn tiểu thư...”
 
Quản gia ho nhẹ một tiếng: “Tiểu thư, vương miện của cô hơi lệch rồi.”
 
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn lập tức không nói nữa, căng thẳng chỉnh lại vương miện sinh nhật, sau đó nhìn thấy quản gia đang cười mình, cái miệng nhỏ chu lên: “Hừ! Bổn tiểu thư không thích, nhưng thấy mấy người cực khổ chuẩn bị như vậy, bổn tiểu thư sẽ cố mà tỏ vẻ phối hợp với các người một chút vậy!”
 
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn cả người cả tâm đều đang trong kế hoạch làm chuyện xấu để Vạn Vạn Tuế bắt mình lại đã sớm quên chuyện ăn sinh nhật mình, dù cô bé có nhớ, cũng sẽ không làm tiệc tùng gì mời các bạn tới chơi, như vậy quá mất thân phận phản diện của cô.
 
Nhưng trong bữa tiệc sinh nhật được quản gia và Vạn Tuế lén kết hợp tổ chức này, đại tiểu thư Hạ Vị Mãn chơi vẫn rất vui vẻ, lại còn thông qua phương thức ước sinh nhật, rốt cuộc cũng có một cơ hội được đến nhà Vạn Tuế lao động ôm mà cô bé hằng nhớ đêm mong.
 
“Lao động ôm không phải là trò chơi gì đâu.” Vạn Vạn Tuế nghiêm mặt cảnh cáo Hạ Vị Mãn.
 
Đại tiểu thư Hạ Vị Mãn chẳng sợ chút gì, hừ một tiếng: “Bổn đại tiểu thư cứ không thích trò chơi đấy!” Búng tay một cái, quản gia của cô bé lập tức hiểu ý, dọn một chiếc xe cảnh sát phiên bản xe trẻ em từ gara ra.
 
Cái này là do đại tiểu thư Hạ Vị Mãn đầy cảm giác nghi thức sai quản gia mua gấp về tối hôm qua, chỉ chờ Vạn Vạn Tuế đồng ý mang cô bé về nhà ngồi tù.
 
Bởi vì xe trẻ em không thể đi lên đường, cho nên hơn nửa lộ trình trước về nhà họ Vạn vẫn luôn là quản gia phụ trách, đoạn sau là Vạn Tuế tự mở xe cảnh sát nhỏ ra, “uy vũ uy vũ” mà dắt đại tiểu thư Hạ Vị Mãn đeo còng tay trân châu của mình về tới nhà họ Vạn. Lục Trăn cũng tham dự tiệc sinh nhật của đại tiểu thư Hạ Vị Mãn, nhưng bởi vì xe cảnh sát trẻ em chỉ có hai chỗ ngồi, cậu chỉ có thể ngồi xe của quản gia, khuôn mặt nhỏ vô cùng không vui mà nghiêm lại.
 
Càng nhìn Hạ Vị Mãn kiểu cách ngồi tù cũng ngồi chuyên nghiệp như vậy thì càng không vừa mắt.

 


Bình luận

Truyện đang đọc