THIÊN KIM THẬT VÀ THIÊN KIM GIẢ HỢP TÁC VỚI NHAU


Căn nhà trúc được bao quanh bởi một vòng hàng rào, ở phía nam có một cái cửa và phía bắc giáp với rừng trúc có thêm một cái cửa đang mở.Lúc đó, vì xuất phát từ tính tò mò, ba Tô hỏi: "Cái cửa này dùng để làm gì?"Tô Vân Thiều thản nhiên đáp lại: "Để thả gà."Quả thật lúc đó ba Tô đã nhìn thấy trong sân có rất nhiều dấu chân gà nên tin vào lời nói này, giờ nghĩ lại...Cho dù có nuôi gà thật, cũng không đến mức không đóng cửa lại chứ?Trong nháy mắt, cả ba Tô lẫn mẹ Tô cùng nghĩ đến một vấn đề: Tô Vân Thiều sẽ không nuôi trộm gấu trúc và hồ ly đấy chứ? Vừa vặn gấu trúc thích ăn tre trúc, hồ ly thích ăn gà.Xuất phát từ suy đoán này mà ra, cả hai ông bà đều cảm thấy bữa trưa hôm nay chẳng có chút mùi vị nào.Sau bữa ăn, cả nhà đội mũ rơm, xách giỏ đi ra xuống ruộng.Trên núi đã khai hoang được không ít ruộng đất, trồng các loại rau mà khu nghỉ dưỡng cần dùng hàng ngày như cà chua, cà tím, ngô...!Có loại đã chín, có loại vừa đơm bông, kết trái.Xa xa phía trước là những hàng cây anh đào rộng lớn nặng trĩu quả, những chú chim bay đến đậu trên ngọn cây, vui sướng mổ những trái anh đào đỏ mọng và thơm ngọt nhất.Lúc này, niềm khao khát chụp ảnh của Tô Y Y cũng bùng cháy, cô chọn một cây có nhiều quả nhất sau đó muốn chụp ảnh với nó.Ba Tô không để ý tới thứ gì khác, chỉ hái những quả to và đỏ, xếp ngay ngắn vào giỏ, trông rất đẹp mắt giống như những giỏ anh đào được người ta bày bán.Tô Húc Dương vừa hái xuống đã vội vã nhét thẳng vào miệng, trong giỏ cũng chẳng có lấy hai trái, hái được bao nhiêu đều chui hết vào bụng, cũng không biết sao anh có thể ăn nhiều đến thế, cho dù vừa ăn trưa xong.Tô Vân Thiều chụp ảnh với mẹ và Tô Y Y một lúc, rồi mới xách giỏ đi sâu vào bên trong.Càng lên cao, cỏ dại trên mặt đất càng nhiều.

Tuy cây anh đào ít dần nhưng trái anh đào trên cây lại rất nhiều.


Có lẽ là bởi vì du khách không muốn đi quá xa nên đều hái ở phía trước, chỉ sót lại mảnh vườn phía sau.Cô không hái quả anh đào, nhưng vẫn đi sâu vào trong.

Cho đến khi đi gần đến đỉnh núi, ở đó có một cây anh đào sừng sững đứng đó, thân cây to bằng vòng tay của một người.So với những cây anh đào cành lá khẳng khiu đến mức sắp bị trái lấn át ngay bên dưới, thì cây anh đào này quả thực chính là tổ tiên của cây anh đào.Quả anh đào trên cây này càng to hơn, đỏ mọng hơn.

Dưới gốc cây không có lấy một quả anh đào nào bị rụng.

Khu vực xung quanh sạch sẽ đến mứ không có lấy một cây cỏ dại.Nó hoàn toàn khác với khung cảnh cô nhìn thấy trên đường đi, giống như gần nửa ngọn núi này chỉ có mình cây anh đào này là cái cây duy nhất được chăm sóc cẩn thận.Mà quan trọng nhất chính là, cái cây anh đào này tỏa ra từng luồng linh khí.Tô Vân Thiều thấy phiền lòng không thôi: "Tại sao nhóc không núp thật kỹ?"“Tôi núp kỹ lắm rồi!” Một tiểu thư sinh trắng trẻo sạch sẽ bước ra từ trong thân cây anh đào, trên người mặc áo bào trắng đội mũ mão không khác gì một tiểu thư sinh.Chỉ là hơi lùn và béo một chút, nhìn giống như một đứa bé chỉ mới hai ba tuổi.


Giọng nói vô cùng trong trẻo, nhưng trước ngực lại đeo một bình sữa chẳng phù hợp chút nào.Tiểu thư sinh tựa như hồng ngọc khắc ra bĩu bĩu môi, có chút tủi thân nói: “Bên ngoài có nhiều cây anh đào vừa to vừa đỏ mọng vừa ngọt mà cô lại không hái cây nào.

Cứ đi thẳng đến chỗ của tôi, tôi còn có thể làm gì? Tôi cũng tuyệt vọng lắm chứ!"Tô Vân Thiều: ? ? ?Suy cho cùng, vẫn là cô có thể chống lại cám dỗ, đúng không?!Tiểu thư sinh trông có vẻ không thông minh lắm, Tô Vân Thiều chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Nếu nhóc không muốn bị người ta phát hiện, thì chất lượng trái cây ở gần nhóc không nên quá cao, tránh người không thiếu thể lực và sự tò mò của những du khách khác mà tìm đến đây giống như tôi vậy.

Mà cho dù du khách không tìm đến, thì người trồng anh đào cũng sẽ biết nên tốt nhất nhóc phải giấu mình kĩ hơn một chút mới được.“Tôi cũng muốn thế mà.” Tiểu thư sinh buồn bã liếc nhìn Tô Vân Thiều, sau đó ấm ức chỉ vào ngón tay của mình: “Sau khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, linh khí càng ngày càng ít.


Tôi chỉ vừa ngủ một giấc mà đến khi tỉnh lại, linh khí đã loãng đến mức hít thở thôi cũng cảm thấy khó khăn, dần dần rút lại thành như thế này.

Nếu còn bị rút nữa thì có khi tôi sẽ biến thành một đứa trẻ sơ sinh mất!”’Tô Vân Thiều nghẹn thở, con người cô ghét nhất chính là nghe được bí mật của người khác, bởi vì nó đồng nghĩa với việc rắc rối sẽ tìm đến!“Nhóc tiết lộ với người lạ hơi nhiều rồi phải không?”Tiểu thư sinh nhẹ nhàng nhảy lên, bay lên trên cành cây rồi ngồi xuống, hai chân ngắn cũn đung đưa, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt nghiêng đầu đáng yêu, nhưng những lời mà cậu bé nói ra lại giống như một tiểu quỷ: “Ai bảo cô nợ tôi?”Trước mắt Tô Vân Thiều đột nhiên tối sầm lại.Tình huống này giống hệt như lúc cô gặp Diêm Vương, cô rõ ràng không có ký ức gì về chuyện này, nhưng cô thật sự có nhân quả thiếu nợ cây đào yêu này.Một đào yêu đã biến thành một cây anh đào rồi trốn trong rừng cây anh đào, nhưng cô lại không biết nó đang mưu đồ điều gì.Tiểu thư sinh xua tan ảo giác, lộ ra chân thân, đó là một cây đào lớn to bằng hai người ôm lấy, số tuổi cũng phải mấy chục năm.Điều đáng tiếc là gần một nửa số cây đào hầu như đều bị sét đánh chết, chín mươi chín phần trăm đều bị khô héo.Một trong số những nhánh cây đã bị sét đánh, chỉ còn sót lại một nhánh cây cuối cùng mọc ra được một vài lá đào màu xanh..


Bình luận

Truyện đang đọc