THIÊN KIM THẬT VÀ THIÊN KIM GIẢ HỢP TÁC VỚI NHAU


Quý ngài “tốt tính” vẫn chọn cách đi qua quỷ môn để tới đây.

Diêm Vương vừa đến nơi đã cảm nhận thấy một luồng linh khí nhàn nhạt, nhìn theo hướng linh khí phát ra, anh ta nhín thấy đào yêu nhỏ đang chiếm cứ chiếc giường duy nhất trong phòng, còn chủ nhân thật sự của căn phòng thì phải nằm nép mình trên ghế sô pha.

“Nhỏ như thế cô cũng nuôi à?”Tô Vân Thiều: ???“Không phải vì cậu ta còn quá nhỏ nên mới phải nuôi lớn sao?”Lời vừa dứt, sắc mặt của Diêm Vương đã tối sầm lại.

Còn chơi trò nuôi dưỡng, cô cũng không sợ ao cá nhà mình không chứa nổi nữa sao!Tô Vân Thiều: “Ngài có quen cậu ta không?”Diêm Vương suýt thì buột miệng nói ra câu “Quen biết cái rắm!”, nhưng cuối cùng anh ta lại nuốt câu đó vào trong miệng, nguy hiểm thật, suýt chút nữa là hỏng rồi hết hình tượng mất công xây dựng từ trước tới nay rồi.

“Đừng hỏi tôi, tôi không quen, không biết.

”Tô Vân Thiều hiểu rõ: Không chỉ có quen biết, mà còn có hiềm khích với nhau.

“Tôi suy nghĩ đã lâu vẫn không biết vì sao mình lại bị mất đi phần kí ức về nhân quả này, không biết Diêm Vương đại nhân có thể nói cho tôi biết được không?”Nghiệp sẽ bắt đầu từ lúc mắc nợ, cho đến khi trả hết số nợ thì không có cách nào để xóa hết được, cho nên nghĩ đi nghĩ lại, ký ức của cô chỉ có thể bị mất đi hoặc bị làm giả.


“Chuyện này…” Diêm Vương vừa mới nói được hai từ, thì thình lình, một tia sét màu xanh lam từ trên trời giáng xuống, trùng hợp bổ ngay vào một gốc cây bên ngoài cửa sổ, gốc cây bị chia thành hai mảnh, tạo ra một tiếng rầm.

“A…” Đào yêu nhỏ đang ngủ say bị giật mình bừng tỉnh, kinh sợ mà nhìn tia sét ngoài cửa sổ, cậu ta che lỗ tai lại, vội vàng chui vào trong chăn, cuộn người lại thành một quả bóng, không dám ra ngoài.

Sau trận sét này, Diêm Vương không nói gì nữa, Tô Vân Thiều cũng không dám để anh ta mở miệng nói thêm câu gì.

Trời đêm vốn quang đãng không một bóng mây, có thể nhìn rõ những ngôi sao và mặt trăng trên trời, bỗng nhiên lại có sét đánh xuống, còn trùng hợp đánh ngay vào cột thu lôi trong khu nghỉ dưỡng, không khác gì sét đánh giữa trời quang, trông thế nào cũng không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Sắc mặt Diêm Vương không đổi, vờ như không nhìn thấy những tia sét dày đặc như đang có ý cảnh cáo kia, “Cô vẫn có thời gian để suy nghĩ mấy việc lung tung đó, xem ra là cô đã bắt quá ít lệ quỷ rồi.

”Tô Vân Thiều: “…”“Diêm Vương đại nhân là người bận rộn, tôi không dám quấy rầy ngài thêm nữa.

”Ái chà, còn dám mở miệng đuổi khách cơ đấy.

Đôi mắt thâm trầm của Diêm Vương nhìn chằm chằm Tô Vân Thiều một lúc lâu, nhìn đến khi nụ cười của cô đông cứng lại, anh ta mới tỏ vẻ bình tĩnh vuốt vuốt chiếc áo choàng, từng đóa mạn châu sa hoa được thêu trên áo dưới ánh đèn càng trở nên hấp dẫn, mị hoặc.

“Đã nợ nghiệp thì phải trả, đó là lẽ đương nhiên.

”Nếu thực sự không muốn trả nợ, Tô Vân Thiều đã không mang đào yêu nhỏ từ trên đỉnh núi xuống, cô tiếp tục nói : “Tôi sẽ nuôi dưỡng cậu ta cẩn thận.

”Diêm Vương dừng lại động tác sửa sang ống tay áo, nhớ tới nguyên nhân làm anh ta bỏ cả công việc mà vội vã chạy tới đây: Nuôi cậu nhóc kia cả đời.


“Linh khí trên trần gian còn rất ít, cô định nuôi cậu ta kiểu gì?”Tô Vân Thiều nhìn về phía cành cây nhỏ được cắm ở trong chậu, “Trời cao có đức hiếu sinh, tuy giáng xuống lôi kiếp quyết định sống chết nhưng vẫn để lại cho cậu ta một con đường sống.

Linh khí trên trần gian đã không đủ để cậu ta tu luyện cho đến khi trưởng thành, vậy thì chuyển sang tu nguyên khí, có lẽ còn có đường sống.

”Diêm Vương không nói được, cũng không nói không được, cánh cửa quỷ môn ngoài cửa sổ lại mở ra, mở rộng chào đón chủ ngân của địa ngục trở về.

Trước khi rời đi, anh ta nhìn đào yêu nhỏ đang trốn ở dưới chăn run cầm cập, nhớ tới chàng trai mặc áo trắng yên tĩnh giữa chốn phồn hoa, thích cười, thích quậy phá, cuối cùng đành thở dài, đi thẳng vào quỷ môn, không quay đầu lại.

Mùi hương của mạn châu sa hoa còn vương lại trong phòng, cho dù đã nhạt mùi nhưng vẫn tạo ra cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ.

Đào yêu nhỏ không nghe thấy tiếng sấm nữa, không suy nghĩ gì mà tiếp tục ngủ thiếp đi.

Tô Vân Thiều ngồi bên cửa sổ gần một đêm, suy nghĩ về những cảnh tượng kỳ lạ trong giấc mơ, suy nghĩ về chuyện cô mất đi ký ức, cũng suy nghĩ về… Rốt cuộc cô và chủ nhân chốn địa ngục có mối quan hệ như thế nào, vì nguyên nhân, sự cố nào mà cô lại quên hết những chuyện ấy.

Sáng sớm, vài tiếng thét thảm chói tai phá tan bầu không khí yên tĩnh, khiến cả khu nghỉ dưỡng đang say giấc nồng đều bừng tỉnh.

Ba Tô và mẹ Tô cuống quít đứng dậy ra cửa xem xét, các nhân viên làm việc trong khu nghỉ dưỡng ai nấy đều hoảng loạn chạy tới chạy lui, giống như đã xảy ra chuyện lớn nào đó.


Ba Tô bắt đại lấy một người, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”Người nọ sợ hãi mà trả lời: “Suối nước nóng bên kia có người chết, giám đốc đã báo cảnh sát rồi, các vị nhất định không được qua đó!”Ba mẹ Tô một người đi gõ cửa phòng con trai, một người đi gõ cửa phòng con gái.

Tô Húc Dương ngủ rất sâu, phải gõ cửa một lúc lâu mới tỉnh ngủ, Tô Y Y đang ngủ mơ mơ màng màng, cũng tỉnh dậy, còn Tô Vân Thiều thì mãi không chịu mở cửa phòng, gọi điện thoại cũng không bắt máy.

Ba Tô và mẹ Tô cuống quýt muốn tìm tiếp tân lấy chìa khóa, nhưng lại lo lắng hiện tại khu nghỉ dưỡng loạn như vậy, tạm thời sẽ không tìm thấy nhân viên nào.

Tô Húc Dương đá dép lê đi, định nhảy từ ban công phòng cách vách qua phòng Tô Vân Thiều để tìm người.

Hệ thống vươn xúc tu số liệu vào trong phòng xem xét, không thấy Tô Vân Thiều đâu cả, chỉ thấy trên giường có một thằng nhóc đang ngủ há cả miệng, bên ngoài xảy ra chuyện lớn như vật thằng nhóc cũng không thèm tỉnh giấc, còn ngủ rất ngon nữa.

.


Bình luận

Truyện đang đọc