THIÊN PHÚ

Lý Trì yêu đương với Tiêu Thục phi, chuyện xấu này bị lộ ra tất yếu sẽ làm rớt vị trí phim truyền hình tiêu điểm. Cho nên Thích Mĩ Trân ra lệnh nghiêm cấm.


Diệp Noãn ngồi ở một đầu sofa, liếc mắt nhìn Tô Giản một cái, nếu không phải nghe hắn nói như vậy, cô còn nghĩ hắn quên cảnh báo của Thích đạo. Thấy Vân Oanh gần đây bị hắn quản giáo cũng rất hiểu chuyện, liền khen một câu: "Bạn gái của anh cũng đúng."


Tô Giản quay đầu nhìn cô: "Em thật lòng?"


Diệp Noãn ừ một tiếng, bổ sung: "Gần đây càng ngày càng hiểu chuyện."


Tô Giản cười cười, xoay đầu tiếp tục coi tivi.


Diệp Noãn cũng xoay người: "Anh làm gì thì làm. Em về phòng chuẩn bị một chút."


Tô Giản lười biếng nhìn chằm chằm tivi, không quay đầu: "Không phải rất tốt sao, chuẩn bị cái gì?"


Diệp Noãn đã vào phòng.


Đàm Phượng thay cô trả lời: "Anh nghĩ mỹ nữ dễ làm lắm sao? Có nhiều thứ phải chuẩn bị lắm."


Tô Giản cười nói: "Thật không, anh rất thông thạo việc làm mỹ nam, cùng với mỹ nữ không phải cũng giống nhau sao?"


Đàm Phượng liếc mắt nhìn hắn: "Trang điểm!"


Diệp Noãn trang điểm, đeo trang sức trang nhã, chủ yếu là lo lắng buổi tối gặp truyền thông, không chuẩn bị thì tương đối ăn thiệt. Thời điểm cô từ trong phòng đi ra, Đàm Phượng đang xác nhận lại việc đưa lẵng hoa đến buổi biểu diễn của Cung Ngạn Vũ. Tô Giản vẫn còn ngồi xem tivi, trên bàn để một ly trà còn bốc hơi nóng. Có điều Diệp Noãn biết hắn nhất định sẽ không uống. Bọn họ đều không thích dùng đồ trong khách sạn. Thường xuyên đi ra ngoài, bàn chải đánh răng, khăn lông hay cốc trà, các loại nhu yếu phẩm khẳng định đều là tự mang theo.


Đàm Phượng nói chuyện điện thoại xong nhìn đồng hồ, tuy rằng hiện tại mới sáu giờ chiều, nhưng ở Thượng Hải lượng xe cộ lưu thông lớn, không xác định phải mất bao lâu ở trên đường, cho nên vẫn là xuất phát sớm một chút thì tốt hơn. Diệp Noãn, Tô Giản và cô thống nhất ý kiến, Tô Giản lái xe, lúc này Diệp Noãn và Đàm Phượng cũng không có phản đối.


Vào mùa hè, ban ngày kéo dài, trời tốt rất muộn. Hiện tại lúc này trời vẫn còn sáng, chân trời có rặng mây đổ, trên đường xe đông tấp nập. Xe xếp hàng dài phía trước. Đàm Phượng ngoái cổ xem phía sau mấy lần, cuối cùng bất đắc dĩ tựa lưng vào ghế: "Quả nhiên vẫn là bị chậm."


Tô Giản ngồi trên ghế lái và Diệp Noãn ở trên ghế phó lái ngược lại rất bình tĩnh. Tô Giản vẫn nhìn đằng trước, thỉnh thoảng nhích lên một chút. Điện thoại Diệp Noãn rung rung ở trên đùi, ngón tay vô thức chầm chậm, nhẹ nhàng đập thân máy. Sau đó đi động rung lên một cái, Diệp Noãn nhìn qua, Cung Ngạn Vũ gửi tin nhắn, hỏi cô có đi hay chưa.


Cô cúi đầu trả lời: Đang đi trên đường.


Cung Ngạn Vũ: Em không kịp mở màn rồi.


Diệp Noãn: Không thể nào?


Cung Ngạn Vũ: Không biết, anh cũng chỉ tùy tiện nói vậy thôi.


Diệp Noãn:...Trước buổi biểu diễn còn có thời gian tán gẫu vậy sao?


Cung Ngạn Vũ: Đang hóa trang.


Tô Giản đạp chân ga, xe lại di chuyển được mấy tấc, quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Noãn, cô vẫn cầm di động nhắn tin. Hắn nhìn chằm chằm cái cổ mảnh khảnh trắng như tuyết của cô một hồi, mở miệng nói: "Em xem, anh cũng đem bạn gái giới thiệu với em, lúc nào em định giới thiệu bạn trai với anh và A Vũ đây?"


Diệp Noãn nhắn xong tin cuối, một lần nữa cất đi dộng, cười nhạt nói: "Là người ngoài nghề, lại sợ người lạ, không có gì tốt để giới thiệu."


Tô Giản nắm tay lái cười: "Em cũng keo kiệt quá."


Đàm Phượng ngồi sau vẻ mặt bình tĩnh hướng ra ngoài ngắm phong cảnh, trong lòng lại buồn bực, cô nhóc này có bạn trai lúc nào, đầu óc nghĩ một hồi mới phản ứng kịp, cái này sợ là cô cố ý nói dối với Tô Giản đi? Nghĩ đến đây, cảm thấy tiếc hận, Tô GIản đến cùng là không tốt chỗ nào? Lại bỗng nhiên nghĩ tới Cung Ngạn Vũ, cảm thấy chính xác là A Noãn chơi thân với Cung Ngạn Vũ.


Dọc đường đi hơi chậm, nhưng cuối cùng vẫn tới sân vận động vẫn đến trước khi bắt đầu.


Diệp Noãn gửi tin nhắn cho Cung Ngạn Vũ: Chúng tôi tới rồi, bây giờ bắt đầu rồi chứ không ra phía sau tìm anh, đi trước tìm chỗ ngồi đã.


Lần này hồi lâu Cung Ngạn Vũ mới nhắn lại: Biết, lúc kết thúc em chờ anh một chút, đừng đi vội.


Diệp Noãn không biết lúc kết thúc anh còn muốn làm gì, nhưng nghĩ lúc này anh hẳn rất bận rộn, liền không hỏi nhiều, chỉ trả lời được.


Cung Ngạn Vũ bố trí chỗ ngồi rất tốt, vẫn là ngồi bên cạnh, Tô Giản ngồi xuống vị trí bên trái, Diệp Noãn dừng lại, ngồi xuống chỗ bên phải. Đàm Phượng đành phải ngồi kẹp giữa hai người.


Ở hàng ghế phía sau bọn họ cũng có mấy gương mặt nghệ sĩ quen thuộc. Có mấy người quen biết Tô Giản, cười chào hỏi với hắn. Diệp Noãn đều không quen, liền đơn giản gật gật đầu chào hỏi.


Màn hình lớn phía trước mở ra, bọn Diệp Noãn ngồi xuống chưa bao lâu, buổi biểu diễn sẽ chính thức bắt đầu. Giai điệu vang lên, Cung Ngạn Vũ đạp lên giàn giáo chậm rãi xuất hiện trên sân khấu, không gian vừa mới an tĩnh lại đồng loạt bùng nổ âm thanh hoan hô.


Kiếp trước Diệp Noãn và Cung Ngạn Vũ tuy rằng quan hệ không tốt lắm, những cũng đã xem anh biểu diễn qua. Người khác đưa vé, vị trí cũng không sai, thời điểm đó, anh đã là thiên vương. Giờ khắc này, Diệp Noãn nhìn anh, cảm thấy lúc đó và bây giờ hắn cũng không có điểm gì bất đồng. Dáng người nho nhã, khí phách vương giả, anh luôn có thể đem vài loại khí chất cùng tồn tại trên người mình. Dù cho đây là lần đầu tiên anh biểu diễn lưu động toàn quốc, cũng nhìn không ra sự ngây ngô.


Biểu diễn một nửa, sẽ có đoạn giao lưu với khán giả. Cung Ngạn Vũ mặt bộ tây trang, ngồi ở trước cây đàn dương cầm trắng, anh tuấn giống như một Tiểu Vương Tử, trước ống kính có thể nhìn thấy mặt anh đầy mồ hôi, anh cầm lấy khắn lông trên ghế, cười nói: "Hôm nay cũng có vài vị bạn hữu của tôi đến hiện trường..."


Lời còn chưa dứt, máy quay phim liền chuyển đến Diệp Noãn, một giây sau, trên màn hình xuất hiện Tô Giản.


"Oa..." Các fans hét rầm lên.


Không quá vài giây, hình ảnh lại quay về Cung Ngạn Vũ, anh lau mồ hôi, cười nói: "Rất được yêu thích nha."


Anh nói xong câu đó, trên màn hình lại thay đổi, xuất hiện Diệp Noãn hoàn mỹ đẹp không tì vết.


Cũng không biết còn có phân đoạn như vậy, vừa rồi bắt đầu Diệp Noãn có chút kinh ngạc, có đều máy quay quay trở lại, cô liền thoải mái phất tay cười tươi.


"Oa..." Các fans hoan hô không kém so với vừa rồi.


Màn ảnh nhanh chóng đảo qua, sau đó chỉ còn Cung Ngạn Vũ, khăn lông trên tay Cung Ngạn Vũ đã đặt về trên ghế đàn dương cầm, anh hướng Diệp Noãn vẫy tay: "Bận trăm công nghìn việc còn thu xếp đến ủng hộ, vô cùng cảm tạ."


Đàm Phượng cuối đầu nói: "Đâu có dễ dàng như vậy."


Diệp Noãn cười hỏi cô: "Vậy cậu muốn như thế nào?"


"Bữa khuya nha!"


Diệp Noãn lắc đầu: "Lòng tham, ăn cơm chiều còn muốn ăn bữa khuya."


"Đó là tất yếu!"


Âm thanh xung quang vang lên tiếng dương cầm, trong màn hình là một bên mặt Cung Ngạn Vũ đang đánh đàn dương cầm. Tóc anh chưa từng nhuộm qua, cũng không lâu lắm, dùng keo vuốt tóc tạo cảm giác hỗn độn, chải qua một bên, lỗ tai lộ ra bên ngoài, hơi cúi đầu, nghiêm túc nhìn phím đàn. Cái gì gọi là nho nhã, khí khách đều biến mất, giờ phút này anh giống như là đàn anh cùng trường, anh trai nhà hàng xóm, chất lượng tốt, thân thiết, lại có chút nhu thuận. Đời thường khó được gần gũi như vậy, cũng có một phong vị khác. Đàm Phượng ngồi một bên ánh mắt nhìn đăm đăm, Diệp Noãn cảm thấy chính mình cũng coi như là kiến thức rộng rãi, cô gái nhỏ bình thường chỉ cần nhìn anh chơi đàn dương cầm, liền cảm giác cầm giữ không được.


Bất tri bất giác sắp kết thúc buổi biểu diễn. Nghê Thiên báo tin qua cho Đàm Phượng, bảo bọn họ tới hậu trường trước. Tô Giản đi đến hậu trường nói muốn đi tới chỗ Vân Oanh, liền tạm biệt trước.


Diệp Noãn và Đàm Phượng ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát, tính toán thời gian một lúc, cũng đủ cho Cung Ngạn Vũ hát bốn lần An Khả, mà anh còn chưa quay trở lại.


"Cậu ấy còn ở trên sân khấu." Nghê Thiên nói, "Bằng không chúng ta đi xem một chút."


Trên hành lang, nhân viên công tác đã kết thúc công việc. Trên sân mọi người đã giải tán sạch sẽ. Ánh sáng trên sân khấu chưa dỡ, có thể nhìn thấy một mình Cung Ngạn Vũ khoanh chân ngồi giữa sân khấu.


Diệp Noãn đi qua chỗ anh. Cung Ngạn Vũ quay đầu nhìn cô một cái, cười nói: "Ngồi ở đây suy nghĩ một chút." Diệp Noãn quay đầu lại, Đàm Phượng và Nghê Thiên rõ ràng là cùng theo đến, thế nhưng hiện tại lại không thấy người đâu, hai người này không biết lại âm mưu cái gì. Cô nhìn cung Ngạn Vũ nhất thời chưa muốn đi, thì cũng dứt khoát khoanh chân ngồi xuống.


Dưới sân khấu đen ngòm một mảnh, ghế ngồi cũng không nhìn thấy rõ.


Diệp Noãn nói: "Cảnh đêm nơi này vẫn là đặc biệt."


Cung Ngạn Vũ cười rộ lên: "Em không thích thì đừng cố thích, còn nói như vậy làm gì."


Diệp Noãn nhìn khoảng đen trước mặt: "Em không thích, không phải là do cảnh không có gì, nếu anh thích, thì hẳn là do em không có khả năng nhận ra vẻ đẹp của cảnh đêm này."


Cung Ngạn Vũ lắc đầu: "Không có vẻ đẹp gì, thật ra anh cũng không thích."


"Không thích thì sao một mình ngồi ở đây lâu vậy?"


"Vừa mới rồi rõ ràng là náo nhiệt, hiện tại lại đột nhiên đen tối, lạnh lẽo như thế, loại chênh lệch này..." Cung Ngạn Vũ cười nói: "Đại khái anh bởi vì thương cảm mới ngồi ở chỗ này."


Diệp Noãn khẽ cười nói: "Thế giới khắp nơi đều là chênh lệch."


Cung Ngạn Vũ bình tĩnh nói: "Bất kể hiện tại thành công như thế nào, sớm muộn cũng sẽ mất đi sự yêu mến."


Cô cảm thấy anh suy nghĩ thật đúng là xa, có điều sự thật cũng đúng là như vậy.


"Anh suy nghĩ nhiều quá," cô nói với Cung Ngạn Vũ, "Chính xác là không có sự yêu mến vĩnh viễn, cho nên, hưởng thụ hiện tại là được rồi, chuyện sau này thì để sau này hãy lo lắng đi."


Cung Ngạn Vũ nghiêng người nhìn cô: "Em lại nghĩ một đường nói một nẻo, thật ra nên cho em một tấm kính, để cho em xem bộ dáng trầm trọng hiện tại của mình."


Diệp Noãn: "..." Cô rất trầm trọng sao? Nói tới đề tài này trầm trọng cũng là bình thường, từ "vạn người mê" đến "vạn người ngại", cô cũng đã thực sự trải qua.


"Anh nói em đó," Cung Ngạn Vũ đưa hai tay chống ra sau, ngửa thân mình cười nói, "Từ lúc bước chân vào giới cũng coi như là thuận lợi, làm sao có thể luôn lộ ra biểu tình thương cảm như vậy?"


"Phải không?" Diệp Noãn ngẩn ra, nếu anh không nói ra, chính cô cũng không có ý thức, "Thương cảm? Luôn luôn?"


"Dù sao thì cũng có vài lần."


"Có khả năng là do em có bộ dáng thương cảm đi." Diệp Noãn cọ lòng bàn tay lên đùi hai lần, "Thật ra trong lòng em chẳng có gì bất mãn với thế giới hiện tại cả."


"Bộ dáng thương cảm?" Cung Ngạn Vũ lại cười rộ lên, "Em thật dám nói như vậy sao."


End chapter 54.

Bình luận

Truyện đang đọc