Trương Huyền cảm thấy trán âm ỷ đau, mắt mũi tối sầm, đến khi ý thức một lần nữa quay lại, cậu cảm thấy xung quanh có gió thổi qua, không phải gió lạnh do thời tiết, mà là làn gió hanh khô mang theo chút ấm áp. Cậu mở bừng mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là từng hàng vật thể đen thùi lùi.
“Xuất khiếu thuận lợi rồi?”
Tuy tạm thời không thể biết mình đang ở đâu, nhưng quang cảnh xung quanh khác hẳn nhà tù khiến cậu hiểu rằng pháp thuật của mình đã thành công, thầm cảm thán một câu “tiền quả nhiên thần thông quảng đại”. Cậu chớp mắt nhìn kỹ, phát hiện thứ đen xì kia là ngói nhà, sau khi hồn phách xuất khiếu, bằng cách thần kỳ nào đó cậu đã rơi xuống mái hiên của một tòa nhà có sân vườn lớn.
“Toi rồi! Đều tại pháp thuật của mình quá cao siêu, xuyên thẳng về thời cổ đại!”
Phóng mắt nhìn ra, phía trước một khoảng sân tường đỏ ngói xanh, nhìn xa thêm nữa là cát vàng cây biếc, ráng chiều phía chân trời đỏ chói, rọi vào làn khói bếp lượn lờ. Nơi này nhìn thế nào cũng không thấy giống xã hội hiện đại, chí ít không phải thành phố cậu đang ở.
Trán vẫn còn đau, nhưng so với nỗi đau này, hiện giờ Trương Huyền còn phiền muộn về lựa chọn của mình hơn. Sớm biết thế này, cậu đã không tùy tiện làm phép, chạy đến cái nơi chim cũng không thèm ị này thì cũng thôi, lại còn không biết tình hình hiện giờ của Chủ tịch thế nào, nếu không kịp tới hỗ trợ, thì trò linh hồn xuất khiếu này của cậu sẽ chẳng còn ý nghĩa gì.
Bẹp!
Không biết có phải nhận được oán niệm của Trương Huyền hay không, một con chim bay qua đỉnh đầu tặng ngay cho cậu một bãi cách đó không xa, ngay sau đó là tiếng xì xì quái dị vang lên. Phân chim như chất độc hóa học có tác dụng ăn mòn, chỗ ngói xung quanh bãi phân tan chảy dần ra bốn phía, chỉ nháy mắt đã để lại một lổ thủng lớn. Trương Huyền sợ hãi hét lên một tiếng, rụt tay lại. Nhưng cậu quên mất mình đang trèo trên mái hiên, không còn hai tay bám vào, thân thể cậu theo tác dụng của trọng lực lăn từ trên mái hiên xuống.
Để tránh bị thương, ở giữa không trung Trương Huyền kịp thời trở mình, ai ngờ độ cao có hạn, không đợi cậu điều chỉnh xong tư thế, tứ chi đã chạm đất trước. Theo cú ngã của Trương Huyền, bụi bặm xung quanh bốc lên mù mịt, che khuất tầm mắt cậu.
“Phì phì!”
Bức tường không cao lắm, nhưng đất cát xộc đầy vào miệng rất khó chịu. Sau khi bốn vó chạm đất, chuyện Trương Huyền nghĩ đến đầu tiên là hình tượng bết bát này của mình có bị người khác nhìn thấy hay không. Nhưng bụi bốc lên quá cao, khiến cậu phải nheo mắt lại không nhìn được cái gì, đành phải nhổ cát trong miệng ra trước, chống tay xuống đất định đứng lên.
“Thưa anh, xin hỏi…”
Một đôi giày bước vào tầm mắt cậu, nghe thấy giọng nói quen thuộc, Trương Huyền không đề phòng, lại “bịch” một tiếng nằm sấp xuống đất. Người hỏi bị phản ứng quá mức này của cậu dọa ngây ra, đưa tay muốn đỡ. Trương Huyền lập tức lùi về phía sau, giơ một bàn tay lên ngăn cản động tác của người đàn ông, quát: “STOP! Tôi không biết anh, xin đừng đến gần lôi kéo làm quen!”
“…” Sau mấy giây im lặng, người kia lại gọi: “Trương Huyền?”
“Tôi không tên Trương Huyền! Tôi không phải Trương Huyền! Trương Huyền không phải tôi…”
Trương Huyền còn đang lẩm bẩm dông dài, áo cậu đã bị túm lấy, người đàn ông kéo cậu lên đối diện với mình, hỏi bằng giọng bình tĩnh: “Nếu cậu không phải Trương Huyền, xin hãy cho tôi biết cậu là ai?”
Thấy gương mặt thuộc về Nhiếp Hành Phong, Trương Huyền chớp mắt mấy cái, sau đó lại ngửa đầu nhìn bầu trời. Cậu chưa bao giờ hy vọng người trước mắt này là Phó Yên Văn như bây giờ, chỉ có như vậy việc mình xuất khiếu mới không bị nhìn thấy. Nếu không được, thì chỉ còn cách khiến chiêu tài miêu mất trí nhớ. Chuyện liên quan đến thể diện của thiên sư, kể cả là người yêu cũng không được bỏ qua.
“Tôi không nhìn thấy gì cả, tôi chỉ trùng hợp đi ngang qua. Muốn hỏi đường cậu thôi, như vậy đã vừa lòng cậu chưa?”
Nhiếp Hành Phong thực sự hiểu Trương Huyền rất rõ, nhìn vẻ mặt là biết trong đầu cậu đang nghĩ cái gì, liền chặn ngay đường lui.
“Sao có thể trùng hợp đi ngang qua được chứ, còn hỏi đường? Anh định đi đâu vậy anh chàng đẹp giai?”
“Tôi đã loanh quanh ở chỗ này cả nửa ngày vẫn không thấy một ai. Vừa nhìn trang phục của cậu, còn tưởng là gặp được đạo trưởng, cho nên muốn hỏi đường.”
“Đạo trưởng?”
Trương Huyền phủi bụi trên quần áo mình, vốn định chế giễu mình ăn vận giống đạo trưởng chỗ nào, nhưng sau khi cúi đầu cậu liền ngẩn ra. Không ngờ Trương Huyền thực sự đang mặc một bộ đạo bào màu xanh, ngang hông buộc một sợi đai lưng màu xanh nhạt, sau lưng cũng hơi nặng. Cậu đưa tay sờ, ra là một thanh kiếm gỗ đào, lại thử lục lọi ống tay áo, liền tìm thấy một ít đạo bùa và một chiếc gương chiếu yêu.
“Trang bị đầy đủ phết.”
Đối diện với tình huống trước mắt, Trương Huyền không khỏi líu lưỡi, nhất thời không hiểu nổi lúc linh hồn xuất khiếu đã xảy ra chuyện gì. Cậu cầm gương chiếu yêu soi thử, đầu tiên là một chiếc mũ đạo sĩ trên đầu, ở giữa mũ còn khảm một viên ngọc đẹp khắc hình bát quái. Bởi vì quá đẹp nên cậu kết luận đây là đồ giả, chỉnh lại cái mũ sau đó nhìn xuống chút nữa…
“A!”
Giây kế tiếp một tiếng hét thảm thiết thoát ra khỏi miệng Trương Huyền, cậu cuống quýt lật chiếc gương chiếu yêu mấy lần rồi tiếp tục soi. Nhưng đáng tiếc, cậu vẫn nhìn thấy một gương mặt tuy rất tuấn tú, rất có khí chất, nhưng đồng thời cũng rất xa lạ.
“Chắc chắn là gương chiếu yêu xảy ra chuyện rồi, tôi không biết người này!” Trương Huyền kêu gào cả buổi không thấy ai đáp lại, cậu ngẩng đầu nhìn Nhiếp Hành Phong, phản ứng trấn tĩnh của đối phương mang đến hi vọng cho cậu, cậu nắm ống tay áo Nhiếp Hành Phong hỏi: “Chủ tịch, anh nói cho em biết, em không hề thay đổi tướng mạo, là do cái gương xảy ra vấn đề!”
“Tôi nghĩ cái gương này không có vấn đề gì, Trương Huyền, em đẹp trai lên đấy.”
“Chủ tịch, sao anh có thể nói vậy? Lẽ nào trước đây em không đẹp trai?”
“Em cũng biết đẹp trai chia ra rất nhiều loại mà.”
“Không hiểu anh đang nói gì hết. Nói chung anh có đang lừa em không? Nếu em có tướng mạo của người khác, vì sao anh liếc mắt đã nhận ra em?”
Nhiếp Hành Phong không nói, chỉ yên lặng nhìn chăm chú cậu. Trương Huyền vỗ tay một cái: “A, không nói gì, quả nhiên anh đang lừa em!”
“Tôi không nói gì là vì không cần nói.”
Đưa tay giữ lại người yêu đang không ngừng kêu le, Nhiếp Hành Phong hơi bất đắc dĩ. Khí chất phát ra từ người Trương Huyền từ lâu đã vượt qua phạm vi của tướng mạo, chỉ một nét mặt, một động tác nhỏ đã bộc lộ ra thân phận của cậu. Bởi vậy trước khi nhìn thấy gương mặt này, anh đã xác định đối phương là ai, ngay cả việc dùng ngôn ngữ để trao đổi cũng không cần.
“Thực sự thần kỳ đến vậy sao?”
Nghe Nhiếp Hành Phong giải thích xong, Trương Huyền bán tín bán nghi. Anh đành phải bồi thêm: “Giống như cùng một gương mặt, em có thể dễ dàng nhận ra sự khác biệt giữa tôi và Phó Yên Văn.”
“Ừm!”
Trương Huyền khá tin vào cách giải thích này, nhưng lại lập tức nghi ngờ nhìn Nhiếp Hành Phong, đưa tay véo hai má anh: “Nhưng hiện giờ trực giác nói cho em biết anh rất có vấn đề. Nếu không vì sao anh lại trùng hợp xuất hiện trước mặt em? Muốn chứng minh mình lại thật, anh phải nói cho em biết mình có mấy tài khoản ở Thụy Sĩ? Có bao nhiêu tiền tiết kiệm? À đúng rồi, còn cả mật mã của tài khoản, xem có khớp với thực tế không?”
“Trương Huyền, em biết mật mã của tôi à?”
Trương Huyền lắc đầu.
“Không biết thì em xác nhận kiểu gì?”
“Đây là việc của em, việc của anh là trả lời câu hỏi của em. Nếu em cho rằng không có vấn đề gì…”
Nói được một nửa, Trương Huyền chợt cảm thấy hông mình bị người kia túm lấy, sau đó kéo vào lòng. Nhiếp Hành Phong đưa hai tay ôm lấy cậu, tựa lên bả vai. Trương Huyền vùng vẫy muốn nói tiếp, lại bị ôm chặt hơn, sau đó bên tai vang lên tiếng thở dài thườn thượt.
“Nhớ em…”
Thế là Trương Huyền ngây ra quên cả giãy dụa, sau đó cậu ôm lại Nhiếp Hành Phong. Anh không phải là một người thích nói lời âu yếm, nhưng thỉnh thoảng thốt ra một câu lại khiến trái tim người ta cảm thấy dịu dàng. Trương Huyền thừa nhận cậu rất thích cảm giác được ỷ lại này, tuy lần này cậu không thành công hỏi được mật mã và số tiền, nhưng kỳ lạ là tâm trạng lại vô cùng sung sướng. Bởi vì Nhiếp Hành Phong tặng cho cậu một món quà còn quý giá hơn cả tiền.
Vì vậy cậu cũng tựa lên vai đối phương, đáp lại bằng một tiếng thở dài giống Nhiếp Hành Phong: “Chiêu tài miêu đáng ghét, lần nào cũng giở trò.”
Nhiếp Hành Phong không nói gì, lát sau túm vai Trương Huyền đẩy người ra để có thể nhìn thấy rõ cậu: “Em không nên tới đây.”
“Vì sao?” Trương Huyền nhìn quanh quất, cả đường phố lớn thế này mà không thấy bóng người nào, quả là lạ lùng. Cậu hỏi: “Ở đây nguy hiểm quá à?”
“Em cho hồn phách xuất khiếu quá nguy hiểm.”
“Ha, biết nguy hiểm anh còn gọi em? Giờ lại muốn quan tâm đến em?’ Trương Huyền nhướng mày, trừng mắt nhìn Nhiếp Hành Phong với vẻ không vui, nhưng sau đó lại nhếch miệng cười ngay, giơ tay huơ huơ trước mặt anh: “Nhưng mà không sao, hoạn nạn mới thấy chân tình. Chủ tịch, nếu anh thực sự cảm động, thì xin hãy chuẩn bị chi phiếu đi!”
“Rất nhiều năm trước em cũng nói câu này, có thể đổi câu khác không?”
“Không được, bởi vì dù qua thêm trăm năm nữa, em vẫn phải kiếm tiền để nuôi gia đình.”
Đúng vậy, kiếm tiền của anh lại còn nói nuôi anh, tính toán khôn thật đấy.
Nhìn gương mặt không thuộc về Trương Huyền kia, Nhiếp Hành Phong mỉm cười, dường như xuyên qua dung mạo xa lạ này có thể nhìn thấy dáng vẻ vừa cởi mở vừa khôi hài, vừa nghiêm túc vừa cợt nhả quen thuộc của người yêu tên Trương Huyền ẩn giấu phía sau.
“Yên tâm, tôi sẽ không để em gặp bất trắc gì.” Nắm chặt tay Trương Huyền, anh nghiêm túc nói.
“Đáng ghét, lần nào cũng bị cướp lời thoại.” Trương Huyền đáp lại anh như thế.
Cùng lúc Nhiếp Hành Phong nhìn chằm chằm Trương Huyền, cậu cũng không bỏ qua cơ hội ngắm nghía anh chàng đẹp trai. Tuy cậu và Nhiếp Hành Phong xa cách chưa lâu, nhưng luôn cảm thấy gương mặt này nhìn bao nhiêu cũng không đủ. Thực ra cậu không nghi ngờ gì về thân phận của Nhiếp Hành Phong, trên thực tế ngay từ đầu cậu đã không hề hoài nghi. Cậu chỉ khó hiểu một điều, vì sao trải qua cùng một hoàn cảnh, một sự việc, mà Chủ tịch thì bình thường mà cậu lại thay đổi hình dáng?
May là gương mặt này vẫn đẹp trai.
Nghĩ tới đây, Trương Huyền lại lấy gương chiếu yêu ra soi, thầm cảm thấy may mắn vì mình không bị biến thành một ông chú tai to mặt lớn. Cậu hỏi Nhiếp Hành Phong: “Chủ tịch, đây là đâu? Nhìn có vẻ như chúng ta đang quay về thời cổ đại.”
“Không biết, nhưng ít ra không phải thời không chúng ta đang ở.”
Nhiếp Hành Phong kéo Trương Huyền đi sang bên kia đường, con đường được lát đá phiến quanh co dẫn thẳng về phía trước, cách đó không xa có một dòng nước nhỏ, mặt nước lăn tăn lấp lánh phản chiếu ánh trời chiều. Dù nhìn thế nào cũng cảm thấy nơi đây là một trấn nhỏ ở nông thôn yên ả tĩnh mịch, ngoại trừ chút kỳ quặc là không hề có dấu chân người.
“Vậy làm sao anh xuyên tới đây được?”
“Tôi cũng không rõ lắm, lúc xảy ra chuyện tôi đang xem phim trong rạp…”
Lời nói bị xen ngang, Trương Huyền giận dữ trách cứ anh: “Ố ồ, Chủ tịch hơi bị quá đáng rồi đấy. Lúc người yêu của anh đang bị cầm tù, anh vẫn còn tâm trạng đi xem phim?”
“Là đi tra án tra được đến chỗ đó, bộ phim có cái tên rất thú vị ‘Tôi có hẹn với ác quỷ’.”
“Giờ có thể đổi thành ‘Tôi có hẹn với chủ tịch’.”
Lời kể lần thứ hai bị cắt ngang, nhìn ánh mắt loang ý cười của Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong cũng cười theo, đưa tay tháo mũ đạo sĩ của cậu ra. Vị đạo sĩ này để tóc dài, búi lên bằng một cây trâm, tuy tướng mạo khác, nhưng rất phù hợp với khí chấy của Trương Huyền.
“Ly kỳ hơn là nhân vật chính trong bộ phim cũng là đạo sĩ, hơn nữa tên của anh ta là Huyền Minh.”
“Cái gì?” Trương Huyền trợn tròn mắt: “Anh khẳng định đó là Huyền Minh trong Huyền Minh Bắc Hải?”
“Nên gọi là đạo trưởng Huyền Minh.”
Nghe rất giống lũ giang hồ bán cao da chó.
Trương Huyền càng mất vui, xem ra cậu phải thương lượng với công ty sản xuất phim về mấy vấn đề như quyền tác giả, quyền sử dụng họ tên, quay về nhờ luật sư của Chủ tịch cố vấn xem có thể khiến đối phương trả được bao nhiêu tiền bồi thường.
Trương Huyền vuốt cằm rơi vào trầm tư. Nhưng không để phiền hà đến Nhiếp Hành Phong, cậu không nói ra ý tưởng của mình.
Dù có hiểu Trương Huyền đến đâu, Nhiếp Hành Phong cũng không thể ngờ trong tình huống nguy cơ trùng trùng này, người yêu mình vẫn còn rảnh rỗi suy tính đại kế kiếm tiền. Anh kể lại những chuyện đã xảy ra sau khi Trương Huyền bị bắt cóc, lúc nói đến đoạn Chung Khôi chết rồi còn hồi sinh, Trương Huyền gật đầu, một lần nữa xác nhận lúc mình giòn cười tươi khóc đều là do Chung Khôi giở trò quỷ.
Tiếp đó Nhiếp Hành Phong lại nói về hiềm nghi của mình đối với chiếc mặt nạ mà Ngân Bạch đã vẽ, bởi vậy mà đi tìm hiểu nguồn gốc, tìm một mạch đến rạp chiếu phim. Để giúp Trương Huyền hiểu rõ ràng những chuyện xảy ra sau đó, anh kể rất tỉ mỉ. Nhưng cảnh tượng cuối cùng kia ngay cả chính bản thân anh cũng không hiểu nổi. Trong nháy mắt sắp bị ngọn lửa nuốt chửng, hình như anh đã bị thứ gì dẫn dắt, sau khi mất đi ý thức trong một thời gian ngắn, lúc lại lại tinh thần, anh đã xuất hiện ở nơi kỳ quặc này.
“Anh khẳng định lúc anh lần theo dấu vết của mèo yêu, tiếng gọi đạo trưởng Huyền Minh phát ra từ trong bộ phim?” Nghe Nhiếp Hành Phong kể lại xong, Trương Huyền trầm tư hỏi.
“Đúng vậy, khi đó nhân vật chính vừa vặn xuất hiện.”
Nhưng anh còn chưa kịp liếc nhìn, đã bị sát khí do Phó Yên Văn đánh lén chặn lại, cho nên anh không biết nội dung tiếp theo của bộ phim.
“Thì ra tiếng gọi mà em nghe thấy không phải do anh gọi, mà anh đã dùng tên của em làm pháp chú hộ thân khi gặp nguy hiểm. Phải nói rằng anh làm vậy vô cùng sáng suốt, Chủ tịch anh rất thông minh!”
Nghe phát ngôn dương dương tự đắc của Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong chỉ muốn nói ra chân tướng, nhưng cân nhắc đến lòng tự trọng của Trương Huyền, anh quyết định nên để mặc hiểu lầm tốt đẹp này thì hơn.
Thực ra từ lúc anh bị cuốn vào thế giới này đã phát hiện có người bám trên mái hiên, trước sau không cách nhau bao lâu. Sự xuất hiện của Trương Huyền đã giúp anh tạm thời thoát khỏi trạng thái lo lắng. Đang từ trận hỏa hoạn ngút trời đột nhiên rơi vào một không gian hoàn toàn khác lạ, anh sợ đây cũng là âm mưu của Phó Yên Văn, nhưng tình hình Phó Yên Văn lúc đó còn bết bát hơn anh, chắc chắn không có khả năng đánh lén.
Nếu là vậy, tình hình sẽ càng gay go hơn, Nhiếp Hành Phong nhớ lại những chuyện xảy ra trong yểm mộng. Nếu trong lúc nguy cấp anh dựa vào bản năng đi tới một thế giới xa lạ, vậy anh phải ra khỏi đó bằng cách nào? Tệ hơn chính là cảnh vật nơi này khác xa đô thị hiện đại, nhà cửa làng mạc khá nhiều, nhưng đi rất lâu vẫn không gặp được ai. Đúng lúc anh đang cảm thấy bất an thì nhìn thấy có người leo trên mái hiên, tuy tình trạng rất kỳ cục, nhưng anh vẫn ôm cảm giác may mắn đi tới hỏi đường, không ngờ người đang làm động tác kỳ quặc đó lại chính là Trương Huyền.
“Không phải leo tường đâu, là do không cẩn thận rớt xuống đó.” Trương Huyền nhỏ giọng lầm bầm, sau đó mặt mày cong lên, cười ha ha.
Cậu đã hiểu ra, nói tới nói lui, thực ra nguyên nhân Nhiếp Hành Phong lo lắng cậu gặp nguy hiểm là khi hồn phách xuất khiếu sẽ mang đến cho Phó Yên Văn cơ hội rất tốt để tấn công.
“Việc đó không quan trọng, quan trọng là em phải rời khỏi đây ngay.”
Câu sau Nhiếp Hành Phong không nói, nếu lúc trước biết mình làm vậy sẽ khiến Trương Huyền cho hồn phách xuất khiếu, anh nhất định sẽ chọn cách khác, nhưng bây giờ nói những lời này cũng muộn rồi. Anh chỉ muốn mau chóng đưa hồn phách Trương Huyền quay về.
“Nhắm mắt lại.” Anh ra lệnh.
Trương Huyền không nghe theo, ngược lại còn trợn mắt to hơn: “Không phải chứ? Chủ tịch, đối diện với gương mặt lạ hoắc mà anh cũng hôn được sao?”
Nhiếp Hành Phong đen mặt, cho dù ở một không gian khác, anh vẫn có thể cảm nhận được huyết áp của mình đang tăng lên vùn vụt: “Ai bảo muốn hôn em?”
“Vậy anh còn bảo em nhắm mắt?”
“Ý tôi là bảo em nhắm mắt tập trung tinh thần, quay về bằng cách giống lúc tới đây. Hiện giờ tôi ở cạnh em, biết đâu có thể giúp em.”
“Sao phải quay về?”
Đề tài lại quay về điểm xuất phát, Nhiếp Hành Phong rất bất đắc dĩ: “Đây là một thế giới chúng ta không biết, hồn phách của em ở lại nơi này lâu sẽ rất nguy hiểm. Biết đâu Phó Yên Văn chưa cần cố tình tấn công em, em đã xảy ra chuyện rồi?”
“Nhưng em không đi được.” Mặc kệ Nhiếp Hành Phong vừa nôn nóng vừa lo lắng, Trương Huyền vẫn bình chân như vại, nhún vai nói: “Lúc tới thì dễ dàng, nhưng em quên lối về rồi.”
“Trương Huyền!”
“Nói một cách nghiêm túc, em chỉ nhớ được con đường đi cùng anh. Chủ tịch, nếu anh có thể đi ra ngoài thì em cũng có thể ra ngoài theo anh. Mặt khác, em cũng không muốn ra ngoài.”
Nói cách khác, nếu đã gặp nhau, sau này bất kể sống hay chết, Trương Huyền đều sẽ đồng hành cùng anh.
Đây không phải là lần đầu tiên Nhiếp Hành Phong nghe Trương Huyền bộc bạch tâm tình, nhưng dù nghe bao nhiêu lần, trái tim anh vẫn không kìm được xao động. Lúc nói câu ấy, Trương Huyền tỏ ra rất bình tĩnh, dường như đây là chuyện hết sức bình thường. Nhưng chỉ có anh biết đối phương đã nhồi nhét bao nhiêu tình cảm và sự tin tưởng vào bên trong đó, để không phụ sự tín nhiệm ấy, anh nhất định phải suôn sẻ ra ngoài!
“Chủ tịch?”
Trương Huyền đưa ngón tay thon dài lắc qua lắc lại trước mặt anh, nghiêm túc hỏi: “Vành mắt anh đỏ lên rồi kìa, cảm động lắm hả?”
“…”
“Cảm động cũng phải trả tiền. Lần này vì cứu anh mà em liều chết xông tới đây. Hơn nữa đây không phải vụ nhận bên ngoài nên không thể chia ba bảy. Cơ mà em rất hào phóng với người yêu, không bắt anh trả tiền trước đâu. Đợi đến khi em cứu anh ra ngoài, anh vừa ý rồi trả tiền em cũng không muộn.”
“…”
Nếu lần đầu tiên Nhiếp Hành Phong im lặng là vì cảm động thì hiện giờ anh chẳng còn lời nào để nói. Sau khi nhìn chằm chằm Trương Huyền một lát, anh đột nhiên bật cười.
Phản ứng đó khiến Trương Huyền sửng sốt, cậu lập tức đưa tay sờ trán Nhiếp Hành Phong: “Anh không sao chứ? Hay anh là hàng giả kia? Bình thường trong những tình huống thế này, chẳng phải phản ứng của anh là giậm chân nổi giận sao? Mau mắng mỏ vài câu nghe thử xem nào, để em biết anh là Chủ tịch hàng thật giá thật…”
“Không cần nghe thử.” Nhiếp Hành Phong nắm lấy bàn tay đang sờ lung tung trên đầu mình, mỉm cười nhìn cậu.
Chung sống nhiều năm, anh đã quen với cách an ủi đặc thù thuộc về Trương Huyền này. Hoặc là nên nói thực ra anh còn rất hưởng thụ chiêu thức an ủi kéo người ta từ trên thiên đường ngã xuống địa ngục này của Trương Huyền. Tuy khá là tự ngược đãi, nhưng Nhiếp Hành Phong lại rất thích, anh nói: “Tôi sẽ trả tiền, đợi sau khi ra ngoài, cho em thoải mái ra giá.”
“Được, anh nói đấy nhé!”
Trương Huyền tiện thể nắm lấy tay Nhiếp Hành Phong, làm động tác high five với anh, lần này kiếm được tiền quá dễ dàng, ngược lại cậu không biết nên ra giá bao nhiêu. Nhưng Trương Huyền lập tức lắc đầu, tạm thời ném mấy việc nhỏ nhặt không quan trọng ra sau đầu, bắt đầu hỏi vấn đề mình quan tâm hơn: “Vì tiền, em sẽ cố gắng đưa anh ra ngoài. Nhưng trước đó, em cần sự giúp đỡ của anh. Chủ tịch, anh cảm thấy đây là đâu?”
Nhiếp Hành Phong còn chưa từng nghiêm túc suy xét đến vấn đề này, anh trầm ngâm nói: “Nhìn thì có vẻ giống như một làng quê khá hẻo lánh, kiến trúc nhà cửa ở đây hiện giờ rất hiếm nhìn thấy.”
“Em cũng nghĩ vậy, nói không chừng đây là yểm mộng thứ hai Phó Yên Văn làm ra cho chúng ta. Cho nên em đang nghĩ liệu đây có phải là một tru tiên trận gì đó nữa không?”
Đây chính là chuyện Nhiếp Hành Phong lo lắng nhất, mấy lần trước thì cũng đành, nhưng lần này Trương Huyền đang bám vào người người khác, tình hình chỉ càng tệ hại hơn. Nhớ lại sóng điện não của mình lúc trước cũng bám vào người sư phụ, Nhiếp Hành Phong hỏi: “Vậy bây giờ em có thể cảm nhận được suy nghĩ của người này không?”
“Suy nghĩ của người nào?”
“Chính là người em đang bám thân ấy. Hồn phách của em không có khả năng tồn tại độc lập. Em bám lên người cậu ta, vậy cậu ta còn cảm giác không?”
“Đừng câu nào cũng bám thân, cứ như em là quỷ không bằng.” Trương Huyền cải chính xong, lại nói: “Không cảm thấy gì, người này có lẽ đã chết từ lâu rồi. Bằng không ít nhất giữa hai người bọn em phải có cảm giác bài xích.”
“Chết rồi?”
“Cũng có thể là người thực vật, nói chung em không nhận được bất cứ sóng điện não nào từ anh ta.”
Nhìn gương mặt tuấn tú này, Nhiếp Hành Phong không nói gì.
Người thanh niên này còn rất trẻ, tướng mạo đẹp trai. Nét đẹp này khác với Trương Huyền, đây là một loại khí chất thu hút người khác được hình thành một cách tự nhiên, ánh mắt trong veo sáng ngời. Nói người thế này đang sống thực vật, anh rất khó tin. Vốn Nhiếp Hành Phong còn hi vọng Trương Huyền có thể dựa vào thần giao cách cảm hỏi người mình đang bám thân về tình hình nơi này, nhưng bây giờ xem ra không được rồi.
“Nhìn xem trên người cậu ta còn có thứ gì không?” Anh sai Trương Huyền.
Nghe theo lời Nhiếp Hành Phong, Trương Huyền lần thứ hai xác nhận lại bọc hành lý của mình, ngoại trừ một ít trang bị đuổi quỷ cần thiết thì còn có khá nhiều tiền đồng thời kỳ nhà Minh, hơn nữa trong đạo bùa còn kẹp mấy tờ ngân phiếu. Nhìn số tiền ghi phía trên, Trương Huyền sáng mắt lên, kêu to: “Woa, không ngờ chúng ta lại quay về thời nhà Minh. Chủ tịch, anh quả là lợi hại!”
Rõ ràng giờ phút này con ngươi của Trương Huyền đen như mực, thế mà Nhiếp Hành Phong tin chắc rằng mình đã nhìn thấy hai đĩnh vàng giống nhau lóe lên trong đôi mắt kia.
Nguyên nhân xuyên không cùng địa điểm không quan trọng, quan trọng là trở về thế nào. Anh phải nghĩ cách nhanh chóng đưa Trương Huyền đi, nếu không với tính cách của tên này, cậu ta sẽ vui vẻ nhận mối làm ăn, chạy đi kiếm tiền. Nếu vì điều này mà bị Phó Yên Văn tranh thủ sơ hở thì oan ức quá.
Nhiếp Hành Phong bực bội nghĩ trong bụng, liền thấy Trương Huyền sau khi cất kỹ ngân phiếu và đạo bùa lại ngẩng đầu nhìn anh với vẻ không vui.
“Vậy mà anh còn nói không nhìn thấy em ngã sấp mặt, rõ ràng là anh đã đến đây từ sớm rồi!”
“Tư thế xoay người lúc rơi xuống của em rất đẹp, cho nên tôi không chú ý thấy sau đó xảy ra chuyện gì.”
“Thật không?”
“Nịnh nọt thì có lợi gì chứ?”
Được Trương Huyền huấn luyện trường kỳ, Nhiếp Hành Phong đã luyện được kỹ năng nói dối mà mặt không hề biến sắc chút nào. Quả nhiên, nghe anh nói xong, Trương Huyền lại đắc ý ngẩng đầu nhìn trời. Rõ ràng là khuôn mặt khác bình thường, nhưng Nhiếp Hành Phong vẫn cảm thấy thân thiết, lại không khỏi nghĩ chính chủ của cơ thể này rốt cuộc là ai? Nhìn bộ đạo bào này, lẽ nào cũng là đạo sĩ?
Không đợi anh đi sâu vào vấn đề này, Trương Huyền đã kêu ầm lên cắt ngang mạch suy nghĩ. Thì ra không phải Trương Huyền đang nhìn trời, mà là đang quan sát mái hiên, cậu chỉ vào phía trên, kêu lên: “Nếu đây thực sự là thâm sơn cùng cốc thì làm thế nào có được thứ vũ khí hóa học kia?”
“Vũ khí hóa học gì?”
Trương Huyền kéo Nhiếp Hành Phong chạy đến gần góc tường, sau khi hai người mượn lực nhau trèo lên mái hiên, liền nhìn thấy cái lỗ vừa bị phân chim ăn mòn tạo ra vẫn còn ở đó, xung quanh nổi lên những vết lấm tấm màu trắng, quả thực trông rất giống hiệu quả do chất hóa học có tính ăn mòn mạnh gây ra.
“Em khẳng định mình không nhìn nhầm chứ?” Nhiếp Hành Phong bám trên mái hiên, nghe Trương Huyền kể lại liền hỏi.
“Vì sao lần nào anh cũng hỏi cùng một câu vậy?” Trương Huyền không vui phản bác lại: “Rốt cuộc anh nghi ngờ thị lực của em hay nghi ngờ IQ của em?”
“Nhưng điều này rất khó lý giải.”
“Ha, lại còn có người dùng lý thuyết thông thường để thảo luận về chuyện thần quái.”
“Nếu đây là thật thì chúng ta bị dính phải sẽ rất tệ.”
“Chắc chắn là rất tệ.” Trương Huyền gật đầu phụ họa: “Nhưng nhìn bầu trời, ở đây cũng không có nhiều chim lắm.”
Nhiếp Hành Phong nhìn lên trời, vừa vặn có mấy con chim nhỏ màu đen na ná chim sẻ bay tới, xoay vòng vòng trên đỉnh đầu hai người. Anh vội vàng kéo Trương Huyền nhảy xuống khỏi mái hiên, lập tức nghe thấy đằng sau vang lên mấy tiếng “bẹp, bẹp”. Phân chim vừa rơi xuống liền phát ra tiếng “xèo xèo”, những nơi dính phải bắt đầu xuất hiện hiện tượng bị ăn mòn.
Hai người quay đầu lại, liền thấy ở gần đó bốc lên khói trắng, nhưng lạ ở chỗ họ lại không hề ngửi thấy mùi thối khi bị ăn mòn. Hai người liếc mắt nhìn nhau, càng cảm thấy quái dị hơn. Trương Huyền nhún vai: “Anh xem, sự thực chứng minh em nói chính xác.”
Lũ chim lại bay về phía họ, Nhiếp Hành Phong kéo Trương Huyền tìm chỗ trốn. May là gần đấy có mấy cây cổ thụ, tạm thời tránh được mấy con chim không tốt lành này. Nghe thấy tiếng đập cánh dần đi xa, Trương Huyền than thở: “Hi vọng bọn chúng không chạy đi báo tin cho cấp trên.”
“Trương Huyền, lúc này em nên im lặng thì hơn.”
“Sợ mở miệng thành tiên tri sao?”
Nhiếp Hành Phong không đáp, chỉ nghiêm túc nhìn cậu. Thấy Chủ tịch mất hứng, Trương Huyền đành phải vẽ một dấu X trước miệng, tỏ ý mình không lắm mồm nữa là được.
Đám chim bay đi trả lại sự yên tĩnh cho bốn phía, Nhiếp Hành Phong quay lại nơi chúng vừa đậu. Xung quanh phân chim đã bị ăn mòn rất nghiêm trọng, anh nhíu mày, rất muốn biết đây là loài chim thần kỳ gì.
“Việc này quá hoang đường. Nếu chúng ta có thể thuận lợi ra người, nhất định phải tiêu diệt Phó Yên Văn!” Trương Huyền ở bên cạnh giận dữ nói.
Với tình trạng chật vật lúc đó của Phó Yên Văn, hắn có năng lực tạo thêm yểm mộng sao?
Nhiếp Hành Phong vừa ôm hoài nghi vừa nhìn khu nhà tường cao trước mắt. Anh xoay người chạy về phía trước theo tường bao, Trương Huyền không biết có chuyện gì, cũng đuổi sát gót.
Khu nhà sân vườn này thoạt nhìn kiến trúc rất cổ kính, diện tích cũng khá lớn. Đi một vòng lớn, Nhiếp Hành Phong mới đến được cửa chính. Đó là hai cánh cổng đóng đinh đồng màu đỏ, ngưỡng cửa cao đến đầu gối.
Nhiếp Hành Phong dừng lại trước cửa, Trương Huyền không đề phòng đâm thằng vào lưng anh, chóp mũi bị đập mạnh khiến đôi mắt nhất thời ửng đỏ.
Cậu vuốt chóp mũi bị đụng đau, nhìn sắc mặt Nhiếp Hành Phong, lại nuốt lời trách móc vào bụng, đổi thành: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Nhiếp Hành Phong ngẩng đầu nhìn cửa sân, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, một lát sau mới trả lời: “Nếu nơi này giống như yểm mộng mà chúng ta đã cùng nhau trải qua lần trước, thì nó sẽ thực sự tồn tại, chỉ cần tìm được mắt trận là có thể ra ngoài.”
“Đúng vậy, không sai.”
“Nhưng nếu đây là yểm mộng, thì mộng này bắt đầu từ khi nào?”
Trương Huyền chớp mắt mấy phát, càng không hiểu Nhiếp Hành Phong đang băn khoăn điều gì: “Có gì khác nhau sao?”
Đương nhiên là khác nhau, lời của Trương Huyền đã nhắc nhở anh, tất cả mọi thứ ở nơi này là quá khứ đã tồn tại nhiều năm trước. Như vậy mới có thể giải thích được chuyện sau khi bà lão nhìn thấy Chung Khôi, qua rất lâu mới nhớ ra gương mặt ấy kỳ quặc.
Hiện giờ nghĩ lại, người đưa vé xem phim cho anh ở nghĩa địa hoàn toàn không phải là bà lão, mà là cô gái nuôi mèo yêu, cô ấy cũng xem như bị mình gián tiếp hại chết, cho nên sau khi phát hiện sự xuất hiện của mình, liền cố ý tạo ra hiện tượng quỷ xây tường, dẫn mình quay về khoảng thời gian nhiều năm trước. Chẳng trách cách bài trí trong rạp chiếu minh, trang phục của đôi tình nhân kia đều mang đến cảm giác thời đại nào đó. Hơn nữa Ngân Mặc và Chung Khôi giữa chừng mất liên lạc với anh, ngay cả Hamburger cũng một đi không trở lại, bởi vì chỉ có anh mới cầm chiếc chìa khóa để tiến vào thời không này!
Cho nên yểm mộng này có lẽ liên quan đến cô gái kia, để anh thông qua cảm nhận về nơi này hiểu được mọi chuyện xảy ra năm đó.
Nhiếp Hành Phong giơ tay gõ lên chuông đồng trên cửa, nhân lúc chờ đợi, anh lấy vé xem phim đưa cho Trương Huyền xem. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, tấm vé đã ố vàng, chỗ ghi ngày tháng vẫn lờ mờ như trước. Trương Huyền cầm lấy vé lật qua lật qua xem mấy lần, mới nói: “Hình như là năm một chín tám mấy, đây không phải là vé xem phim hơn hai mươi năm trước đấy chứ?”
Đúng vậy, đây chính là vé xem phim được bán ra vào cái đêm cô gái kia bị chết cách đây hơn hai mươi năm. Cho nên thời điểm đó Phó Yên Văn mới chưa có Tê Nhận, cũng tỏ ra rất hứng thú với thanh thần khí này. Có lẽ Phó Yên Văn nghe được tin đồn nhân loại mất tích trong rạp chiếu phim, mới truy lùng một mạch đến đấy, phát hiện ra mèo yêu. Mà bản thân anh cũng xuất hiện đúng vào lúc hắn diệt trừ mèo yêu.
Phó Yên Văn trừ yêu vốn không sai, nhưng hắn không nên lạm sát người vô tội, đồng thời sau khi thấy mình còn giết bố cô gái để cướp đoạt Tê Nhận, thậm chí vì động cơ tham lam của hắn đã dẫn đến vụ hỏa hoạn trong rạp chiếu phim. Nhiếp Hành Phong không biết rạp chiếu phim cuối cùng có kết cục thế nào, nhưng chắc chắn là rất thê thảm. Nếu truy cứu mọi chuyện, bản thân là người gây họa, Phó Yên Văn khó mà trốn tránh được tội lỗi, cho nên hắn nhất định phải giết chết Nhiếp Hành Phong, ngoại trừ để bịt miệng, còn diệt trừ kẻ đối địch.
“Đối địch?” Trương Huyền không hiểu hỏi: “Hai người không phải là do hai thần cách phân chia ra sao?”
“Không phải.”
Nhiếp Hành Phong không nhớ được cụ thể những chuyện trong quá khứ, nhưng mấy thứ như hai người một thân thể, thần cách hợp nhất đều là do Phó Yên Văn bịa đặt ra để đánh lừa người nghe. Hắn sợ anh sẽ nhớ ra những sai lầm năm đó mình phạm phải, cho nên mới viện ra vô số cái cớ và lý do để mê hoặc anh. Có điều việc này nói ra quá dài dòng, cho nên Nhiếp Hành Phong chỉ tóm gọn lại: “Nói đơn giản thì là một núi không thể chưa hai hổ, em hiểu chưa?”
“Hiểu, trong tình huống như thế chỉ có hai cách để giải quyết, giết chết hắn và làm thịt hắn!
Đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của người yêu, Nhiếp Hành Phong đột nhiên chỉ muốn ném cậu xuống sông. Cảm thấy anh không vui, Trương Huyền kịp thời chuyển chủ đề: “Xem ra Phó Yên Văn là người muốn đối phó với anh trước. Để những sai lầm mình phạm phải không bị cấp trên biết được, hắn buộc phải diệt trừ anh. À em biết rồi, chẳng trách hắn lại muốn ngụy trang thành dáng vẻ của anh. Là vì năm đó đã bị lửa thiêu hỏng gương mặt, cho nên hắn mới co đầu rụt cổ nhiều năm như thế.”
Đây là một nguyên nhân, nhưng với cơ mưu của Phó Yên Văn, chắc hẳn hắn còn mục đích khác. Bất kể nói thế nào, Phó Yên Văn cũng không thể thay đổi được quá khứ, cho nên sau khi thấy anh từ từ tiếp xúc đến chân tướng, việc mà hắn có thể làm là đảo lộn sự thực một lần nữa, dùng thêm một yểm mộng để làm xáo trộn phán đoán của anh.
“Bất kể đây là nơi nào, đầu tiên chúng ta phải đi tìm người hỏi thăm tình hình đã.”
Ánh mắt hai người một lần nữa chuyển sang cổng sân đỏ thắm, xung quanh không có ai, ngay cả trong nhà cũng vắng tanh, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ. Nhiếp Hành Phong lại gõ chuông đồng hai cái, Trương Huyền ở bên cạnh than thở: “Đừng gõ nữa, em ngửi được mùi tử vong, nói không chừng người trong nhà này bị giết hết rồi.”
“Ngay cả mùi của thuốc hóa học ăn mòn em còn không ngửi được, sao lại ngửi được mùi tử vong?”
“Bởi vì cái trước là dựa vào mũi, còn cái sau là dựa vào ăng – ten thần quái.”
Tuy rất muốn phản bác lại lời chế giễu của Trương Huyền, nhưng Nhiếp Hành Phong không thể không thừa nhận có lẽ cậu đã nói trúng chân trướng. Anh đưa tay đẩy cổng ra, bên trong hình như cài then, ván cửa lắc lư vài cái nhưng không thể mở ra.
“Lúc này phải dựa vào Trương thiên sư ra tay rồi.”
Trương Huyền đẩy Nhiếp Hành Phong ra, đứng trước cổng chính định lấy đồ nạy cửa, nhưng tay sờ soạng túi cả buổi mới nhớ ra tình hình bây giờ của mình đã khác, người mà cậu bám thân là một đạo sĩ thứ thiệt, trên người ngoài đạo bùa ra thì không có gì cả.
Cậu đành phải rút thanh kiếm gỗ đào ra, chọc mũi kiếm vào khe cửa đẩy qua đẩy lại mấy cái. Cánh cổng hơi lung lay, sau đó bên trong vang lên tiếng lạch cạch. Cậu đẩy cửa ra, dường như phía trong đang bị vật gì chặn lại, hai người phải hợp lực mới từ từ đẩy cổng chính ra được một khe hẹp. Trương Huyền xung phong dẫn đầu, chen vào trước.
Nhiếp Hành Phong theo ở đằng sau, liền thấy Trương Huyền vừa bước vào đã nhảy phốc ra. Theo ánh mắt cậu, anh thấy đằng sau cửa có một người đàn ông đang nằm nghiêng dưới đất, lại nhìn sang bên khác, cũng có hai người. Thì ra vừa rồi cửa không đẩy ra được, là vì bị thi thể chèn ở bên trong.
“Đã quấy rầy, xin thứ lỗi.”
Trương Huyền liên tục chắp tay hành lễ với ba cỗ thi thể, bấy giờ mới đi vào xem. Trên mặt và cổ của thi thể có khá nhiều vết cắt giống như bị răng móng của động vật gây ra, bên trên thịt máu lẫn lộn, không nhìn rõ hình dạng vốn có. Trương Huyền nhíu mày, lầm bầm: “Hy vọng việc này không phải do búp bê Lôi Thần gây ra.”
Nhiếp Hành Phong chợt nảy ra suy nghĩ, nói đến vụ Quỳ biến, anh đến giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Sự tàn nhẫn của búp bê không phải ở chỗ nó hung tàn độc ác, mà là nó có thể khiến người khác biến thành quái vật giống nó. Lại liên tưởng đến mấy con chim rải phân, trong lòng anh hơi trầm xuống. Không phải họ quay về thôn Khúc Gia bị Lôi Thần tàn sát bừa bãi cách đây hơn hai mươi năm đấy chứ? Nhưng ngân phiếu thời Minh trên người Trương Huyền phải giải thích thế nào?
“Ủa?”
Dường như phát hiện ra cái gì, Trương Huyền lại đi thêm về phía trước, ra sức khịt mũi, Nhiếp Hành Phong hỏi: “Em ngửi thấy gì?”
“Chính là vì không ngửi thấy gì nên mới có chuyện đấy. Xem ra họ đã chết được một thời gian rồi, với thời tiết này, mà lại không có chút mùi hôi thối nào, không phải quá kỳ lạ sao?”
Nhiếp Hành Phong cũng chú ý tới chỗ lạ lùng đó, nhưng anh lo lắng về việc Quỳ thú ở gần đây hơn. Anh nắm chuôi Tê Nhận định lấy ra, bị Trương Huyền kịp thời giữ lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh, ý bảo anh đừng nôn nóng.
“Trương Huyền, bây giờ không phải là lúc cậy mạnh…”
“Không sao đâu Chủ tịch, xin hãy tin vào trực giác của em.” Trương Huyền mỉm cười khiến ánh mắt cậu thêm phần chắc chắn: “Ở đây tạm thời không có nguy hiểm.”
Rầm!
Vừa dứt lời, đỉnh đầu hai người vang lên tiếng động, một vật thể rơi xuống. Cũng may Trương Huyền phản ứng nhanh, kịp thời nhảy sang một bên, chỉ thấy chỗ đứng lúc trước của cậu có thêm một con mèo bị mổ phanh bụng.
Nhiếp Hành Phong nhìn cậu, Trương Huyền sờ mùi, cảm thấy bẽ mặt, liền cười lấy lệ một tiếng cho qua, hỏi: “Đây có phải con mèo tấn công anh không?”
“Đây là chỉ là con mèo bình thường thì phải?”
Tuy kích thước của nó kém xa con mèo yêu bị Phó Yên Văn diệt trừ, nhưng kỳ quặc là kiểu chết của hai con mèo này rất giống nhau, đôi mắt màu xanh biếc vẫn nửa mở, mang theo vẻ chết chóc nặng nề, khiến người nhìn nổi da gà.
Theo bản năng, Nhiếp Hành Phong đi tới muốn xác nhận. Đúng lúc ấy, trên hàng lang có một bóng đen lướt qua, chạy rất nhanh về phía trước. Trương Huyền đuổi theo bóng hình kia, Nhiếp Hành Phong lo cậu một mình sẽ gặp nguy hiểm, đành phải từ bỏ việc kiểm tra thi thể, đuổi theo cậu ra sân sau. Anh liền thấy bóng đen kia thì ra là một báo lớ, trên người nó lấm tấm mảng màu nâu, phát hiện có người đuổi theo, nó chạy trốn nhanh hơn, sau khi xuyên qua kẽ hở hành lang chạy mấy vòng đã không tăm hơi đâu nữa