THIÊN SƯ KHÔNG LÀM HUYỀN HỌC

Sau khi Cố Quân Dịch tỉnh lại, hoàn toàn nhớ ra trước kia, kể cả cái chết của Liễu Tiếu Thiên và chuyện của người yêu mình cậu đã quên. Trong lúc nhất thời đau hận đan xen, người suýt nữa không chịu nổi lại ngất đi lần nữa.

Cũng may trong lòng cậu vẫn luôn nhớ Liễu Tiếu Thiên đột nhiệt biến mất, cậu thề son sắt khóc ròng tỏ ý Liễu Tiếu Thiên tồn tại. Bây giờ cậu không tin lời của cha mẹ, cậu chỉ tin Cố Lâm Tĩnh từng giúp cậu.

Cố Quân Dịch trải qua đại bi đại hỉ bây giờ trở nên vô cùng lý lẽ cứng nhắc, cho dù là Cố Lâm Tĩnh lấy chứng cứ ra nói cho cậu biết, Liễu Tiếu Thiên thật sự chết rồi. Cậu vẫn cố chấp cho rằng Liễu Tiếu Thiên người chết, nhưng quỷ hồn vẫn đang đợi cậu trở về.

Cho nên sau khi cậu về nước, quỷ hồn của Liễu Tiếu Thiên mới có thể xuất hiện ở bên cậu, họ là người yêu có chết cũng không tác ra. Hiện tại quỷ hồn của Liễu Tiếu Thiên biến mất không giải thích được, chắc chắn là cha mẹ cậu ra tay.

Cha mẹ cậu muốn họ sinh không thể ở bên nhau, chết không thể gặp lại nhau, chỉ có thể làm một đôi uyên ương khổ sinh ly tử biệt. Lần đầu tiên Cố Lâm Tĩnh không có cách nào đưa ra phản bác với một người, y cảm thấy em họ trải qua tình yêu nói chuyện làm việc đều trở nên rất ngây thơ.

Trái lại khi Cố Quân Dịch nói những lời này không hề có sợ hãi, chỉ có đau buồn và hối hận không nói ra được. Buồn mình quên mất Liễu Tiếu Thiên rời đi quá lâu mới trở về để anh cô độc chờ đợi, hối hận gặp lại chỉ cảm thấy Liễu Tiếu Thiên quen mặt không nhớ ra anh đã từng là người yêu của mình.

Cha mẹ cậu nghe đến mấy câu này giận đến mức toàn thân run lên, chỉ nói cậu trúng tà, cho dù trên đời này thật sự có quỷ hồn, nào có ai ở chung lâu như vậy với quỷ sau khi biết chân tướng sự tình không sợ, mà là đau lòng buồn bã.

Chẳng lẽ không nên tìm đạo sĩ bắt con quỷ này sao?

Mặc dù tức giận khó có thể hiểu được, nhưng cha mẹ Cố Quân Dịch vẫn ngay lập tức tìm người đi xác nhận chuyện này rốt cuộc là suy nghĩ chủ quan của con mình sau thấy cảnh sinh tình, hay là hồn phách Liễu Tiếu Thiên thật sự tồn tại, lại quấn lên Cố Quân Dịch giống như hồ ly.

Dựa vào tình huống Cố Quân Dịch nói, sau khi cậu về nước từng dẫn Liễu Tiếu Thiên tụ hội với bạn bè, là câu lạc bộ nổi tiếng của nhà họ Lý.

Nhà họ Cố đánh tiếng trước với nhà họ Lý, rồi lấy giám sát của nơi họ tụ tập khi đó về, tình hình trong phòng riêng chắc chắn là không nhìn thấy, bất kỳ phòng riêng nào trong câu lạc bộ nổi tiếng cũng không có giám sát.

Có điều họ vẫn tra được, khi Cố Quân Dịch tiến vào trước cửa câu lạc bộ, hơi nghiêng người cười một cái, vẻ mặt rất vui vẻ, giống như đang nhỏ giọng nói chuyện với ai.

Sau khi người nhà họ Cố hỏi thăm kỹ càng, lúc Cố Quân Dịch tụ hội với bạn bè đúng là hơi kỳ lạ, cậu luôn luôn một người ngồi sofa đôi, thỉnh thoảng sẽ còn cười khẽ một tiếng thấp giọng nói gì đó.

Mọi người đều biết tình huống của cậu, ngày thường người không sao, đều cho rằng đây là di chứng giải phẫu của cậu, còn nữa nhà họ Cố đã nói trước, họ cũng không dám tùy tiện nhắc đến chuyện trước kia của Cố Quân Dịch, chỉ xem những kỳ lạ nhỏ này không tồn tại.

Chuyện đến mức này, cha mẹ Cố Quân Dịch cũng hết cách rồi, họ cũng không phân biệt được Liễu Tiếu Thiên thật sự tồn tại hay là Cố Quân Dịch cố ý nghĩ ra cách này tra tấn họ.

Cố Quân Dịch lại nhận định Liễu Tiếu Thiên tồn tại, là cha mẹ cậu đuổi anh đi lần nữa. Đêm đó, nhà họ Cố hỗn loạn cả lên.

Về sau ông nội Cố Lâm Tĩnh ra mặt mắng người nhà ầm ĩ muốn chết muốn sống một trận, mới xem như tạm thời lắng lại sự cố này.

Sau khi mấy người ông nội Cố đi bảo Cố Lâm Tĩnh đến chỗ Cố Quân Dịch ở xem có chỗ nào đặc biệt không, bởi vì vấn đề thể chất Cố Lâm Tĩnh rất không được người nhà chào đón.

Chú thím y ước gì có thể cách y càng xa càng tốt, sợ vận may của họ bị Cố Lâm Tĩnh trộm đi. Tình cảm của cha mẹ Cố Lâm Tĩnh với y là phức tạp nhất, vừa yêu vừa sợ, ông nội Cố đối với y cũng khá coi trọng, về phần những người khác Cố Lâm Tĩnh không quan tâm cũng không để vào mắt.

Từ nhỏ Cố Lâm Tĩnh đã có thể nhìn thấy một vài đồ vật không biết, sau khi lớn lên ngược lại không thấy nữa, nhưng y có thể mơ hồ cảm nhận được những thứ này tồn tại.

Cao nhân cho Cố Lâm Tĩnh ngọc bội từng nhắc, mệnh cách của Cố Lâm Tĩnh không phải bình thường, cho dù nhìn thấy một vài thứ không sạch sẽ, quỷ thần cũng sẽ không tùy tiện đến gần, lời này khiến ông nội Cố rất yên tâm.

Nếu những người khác mở miệng, Cố Lâm Tĩnh sẽ không để ý tới, nhưng ông nội Cố mở miệng, Cố Lâm Tĩnh đã đến chỗ ở của Cố Quân Dịch đi một vòng, đồ đạc bên trong là phần hai người, nhưng bốn phía lại sạch sẽ, không hề có dị dạng nào.

Để chắc chắn, y còn cố lý lấy phần áo của hai người ra cầm trong tay cảm nhận một lúc, cũng không có phát hiện gì khác.

Cố Lâm Tĩnh kể lại hoàn chỉnh những chuyện này cho Phượng Tiêu, gồm cả khác thường trong người mình.

Y nói rất thản nhiên, Phượng Tiêu nghe rất bình tĩnh.

Đợi Cố Lâm Tĩnh nói xong, Phượng Tiêu nhướng mày: “Vậy cậu cảm thấy chuyện này là sao?” Hắn không có bất kỳ biểu hiện gì về sự khác thường của Cố Lâm Tĩnh, Cố Lâm Tĩnh trời sinh linh thể, có thể nhìn thấy những quỷ hồn này cũng là thường tình. Y không bị những thứ này dọa hay làm hại, sợ là miếng ngọc bội của sư phụ hắn có tác dụng rất lớn.

Trong cái nhìn của Phượng Tiêu, Cố Lâm Tĩnh cũng là người khá thú vị, y biết rõ mình và chủ nhân ngọc bội kia có liên quan gì đó, cũng không nhắc đến chuyện ngọc bội. Có lẽ là muốn bản thân nhớ ân huệ này, hoặc là có dụng ý khác.

Nhưng cho dù là gì, bây giờ nếu Cố Lâm Tĩnh thẳng thắn nói mình không giống bình thường, vậy hắn sẽ thuận thế hỏi ra. Phượng Tiêu thoạt  trông là người không dính khói lửa trần gian, thật ra được sư phụ hắn dạy bảo rất hiểu rõ việc đời.

Chỉ có điều phần lớn thời gian, hắn không muốn cũng không cần thiết đè ép bản tính của mình làm việc thôi.

Cố Lâm Tĩnh thì rất thành thật lắc đầu: “Việc này tôi cũng không chắc.” Y không có cảm giác gì, cho nên cũng không rõ rốt cuộc Cố Quân Dịch nói dối hay là thật sự có nhiều chuyện kỳ lạ như vậy xảy ra.

Mấu chốt là, chú thím y không muốn để cho y tham gia nhiều vào chuyện nhà họ, y cũng không đặc biệt để trong lòng.

Phượng Tiêu gật đầu, hắn nói: “Nếu thế, vậy chúng ta đi nhìn xem.”

Cố Lâm Tĩnh nở nụ cười: “Được.”

Hai người ra khỏi phòng riêng, người phụ trách nhà hàng xách theo một vài điểm tâm đã đóng gói và trà cười mỉm tiến lên đón, người phụ trách nhà hàng này là người có mắt nhìn.

Cố Lâm Tĩnh là khách quen ở chỗ họ, Cố Lâm Tĩnh rõ ràng đặc biệt để ý Phượng Tiêu, cho nên anh ta thận trọng hỏi ý Phượng Tiêu bữa cơm này có hài lòng không, có chỗ nào cần sửa đổi không.

Trong lòng người phụ trách rất rõ ràng, nếu Phượng Tiêu không hài lòng, vậy Cố Lâm Tĩnh sẽ không hài lòng, vậy nhà hàng của họ sau này sợ là khó khăn. Nơi Cố Lâm Tĩnh không hài lòng, những con ông cháu cha ở Vân Châu còn tới hả? Đây chẳng phải nói họ ăn đồ Cố Lâm Tĩnh ghét à?

Cố Lâm Tĩnh cầm trà và điểm tâm trong tay, Phượng Tiêu nhìn những thứ này một cái, sau đó nước mắt tỏ ý với người phụ trách nhà hàng, mọi thứ đều rất tốt, không cần thay đổi gì.

Người phụ trách nhà hàng bởi vì lời này vui vẻ cười híp mắt chỉ để lại một khe hở, anh ta đích thân tiễn Cố Lâm Tĩnh và Phượng Tiêu đến cửa, nhìn hai người rời đi mới xoay người lại.

Cố Lâm Tĩnh dẫn Phượng Tiêu đến chỗ mình đậu xe, đầu tiên y kéo cửa ghế phó lái ra, để Phượng Tiêu ngồi vào bên trong, Phượng Tiêu chỉ nhướng lông mày với hành động ga lăng này của y.

Cố Lâm Tĩnh chưa bao giờ cho người khác ngồi ở ghế phó lái của mình, nhưng đối với Phượng Tiêu, quy củ ngầm thừa nhận này đã mất dễ như trở bàn tay, giống như chưa từng xuất hiện.

Sau khi Cố Lâm Tĩnh ngồi vào xe, y cầm điểm tâm và trà đóng gói trong tay đưa cho Phượng Tiêu.

Lúc Phượng Tiêu còn chưa mở lời, y lạnh nhạt tự nhiên nói: “Tôi thấy vừa nãy anh thích những cái này, nên bảo người ta gói một phần. Vân Châu còn có rất nhiều điểm tâm và trà khác, có thời gian tôi có thể dẫn anh đi nếm thử.”

Phượng Tiêu thực sự rất thích hai thứ này, bèn duỗi tay nhận lấy.

Lúc này Cố Lâm Tĩnh đột nhiên cúi người về phía Phượng Tiêu, trong đôi mắt Phượng Tiêu nhìn về phía y mang theo vẻ ngờ vực.

Động tác Cố Lâm Tĩnh không dừng lại, y cài dây an toàn cho Phượng Tiêu. Lúc quay người, khoảng cách của hai người rất gần, nửa bên gò má Cố Lâm Tĩnh gần như dán vào môi Phượng Tiêu rồi rời đi.

“Xong rồi.” Cố Lâm Tĩnh làm xong mọi thứ rất hài lòng gật đầu một cái, từ đầu đến cuối động tác của y vô cùng tự nhiên, không tồn tại chút cố ý nào.

Phượng Tiêu mặt không biểu cảm đáp một tiếng, Cố Lâm Tĩnh có một vẻ ngoài đẹp, vừa rồi hai người gần nhau như vậy, Phượng Tiêu có thể thấy rõ ràng lỗ chân lông trên gương mặt y. Da của Cố Lâm Tĩnh rất nhẵn mịn, sờ lên chắc là rất mềm.

Cố Lâm Tĩnh nói xong, lái xe dẫn Phượng Tiêu đến mục đích đến.

Bây giờ Cố Quân Dịch không tin cha mẹ cậu, cậu cảm thấy họ sẽ lần nữa thôi miên cậu, để cậu quên Liễu Tiếu Thiên, cho nên cực kỳ kháng cực việc ở cùng cha mẹ.

Bản thân cậu tương đối tin Cố Lâm Tĩnh, nhưng vì thái độ ghét bỏ rõ ràng của cha mẹ cậu, Cố Lâm Tĩnh cũng không có tâm trạng đi lên chọc người ta ghét.

Cuối cùng Cố Quân Dịch ở bên ông nội Cố ở nhà chính.

Ông nội Cố có hai đứa con trai một đứa con gái. Con trưởng là Cố Trác cha của Cố Lâm Tĩnh, thứ hai là Cố Nhiên, con gái út là Cố Manh.

Người được ông nội Cố đánh giá cao nhất không phải là con trai con gái, mà là Cố Lâm Tĩnh, điều này khiến tâm trạng của những người khác của nhà họ Cố rất phức tạp.

*

Đến nhà chính của nhà họ Cố, người giúp việc bên trong nhìn thấy xe Cố Lâm Tĩnh đều buông việc trong tay xuống, vừa hãi vừa sợ lại cung kính đứng ở một bên.

Nơi ở của ông nội Cố là khu biệt thự, biệt thự ba tầng, kiểu dáng tao nhã, trước có vườn hoa sau có bể bơi. Xanh hóa xung quanh làm rất tốt, khoảng cách giữa các biệt thự cũng rất rộng, tính riêng tư khá cao.

Cố Lâm Tĩnh dừng xe xong, lúc y xuống xe liếc nhìn trong ga-ra có mấy chiếc xe lạ, hơi nhướng mày lên.

Dẫn theo Phượng Tiêu đi qua vườn hoa vào trong biệt thự, lúc nhìn thấy quản gia ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa, Cố Lâm Tĩnh hơi dừng bước, “Bác Vương, hôm nay ông nội có khách à?”

Bác Vương ở bên ông nội Cố nhiều năm, nhìn Cố Lâm Tĩnh lớn lên, nghe nói như thế, trên gương mặt nghiêm túc của ông hơi mỉm cười, ông tỏ ý hôm nay không có khách của ông nội Cố, có mấy người trong Huyền môn được Cố Nhiên dẫn về.

Nghe nói như thế Cố Lâm Tĩnh cau mày lại, y nhìn về phía người bên cạnh mặt mũi tràn đấy xin lỗi nói: “Phượng Tiêu, tôi không biết chú đã mời người tới, xin lỗi. Nếu anh không muốn quản việc này, tôi đưa anh về nhé.”

Y áy náy là thật, trong lòng ảo não cũng là thật.

Y chỉ mượn cớ hẹn gặp Phượng Tiêu, biết rõ chú không chào đón mình, tình huống của Cố Quân Dịch chắc chắn họ sẽ tìm người tới đây. Bây giờ y dẫn người tới nhà, có vẻ thực sự quá đường đột.

Phượng Tiêu liếc nhìn Cố Lâm Tĩnh một cái vì lời nói đó, hắn lắc đầu nói: “Có gì mà phải xin lỗi, chuyện như này vốn là lấy tiền làm việc, mỗi người có bản lĩnh riêng.” Nói tới đây, hắn dừng lại rồi nói: “Cậu không cần dè dặt như thế.”

Cố Lâm Tĩnh hơi ngẩn ra, y rũ mắt xuống, y nhận ra Phượng Tiêu nói lời này rất đúng, ngày thường y chưa từng lo được lo mất như vậy.

Đối với Phượng Tiêu, y luôn không tự chủ chú ý cẩn thận hơn rất nhiều, trong xương cốt dường như sợ người này đột nhiên phất tay áo rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc