THIÊN SƯ KHÔNG LÀM HUYỀN HỌC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một tiếng ngu xuẩn này trong lòng Cố Lâm Tĩnh, không chỉ nói với cao nhân đột nhiên xuất hiện có thể xem kiếp trước, còn nói với ông chú Cố Nhiên của y.

Là con cháu nhà họ Cố, không thêm tài vào nhà thì thôi, còn tại mọi thời khắc đâm một lỗ thủng để người khác “chùi đít” thay ông ta.

Khi Cố Lâm Tĩnh nói chuyện này với Phượng Tiêu, hắn vừa tập xe xong.

Phượng Tiêu lẳng lặng nghe y phàn nàn, đợi Cố Lâm Tĩnh nói xong, hắn nói: “Có tôi ở đây, đừng lo lắng chuyện này.” Ngụ ý đó là cao nhân kia vốn không cần để ở trong lòng.

Cho dù gia nhập nhà đối thủ của nhà họ Cố, cũng không cần để ý.

Cố Lâm Tĩnh ừ một tiếng, cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều. Y cũng không có ý định để Phượng Tiêu ra mặt thay nhà họ Cố, y biết Phượng Tiêu nói lời này hoàn toàn là vì mình.

Điều này khiến trong lòng Cố Lâm Tĩnh ngọt ngào, giống như ăn một miếng mật ong.

Có điều y cũng không tiếp tục dây dưa trong vấn đề này, mặc dù có vài lời y rất muốn nghe, nhưng cũng không cần thiết nóng lòng một lúc này. Vì vậy Cố Lâm Tĩnh chuyển chủ đề rất nhanh, hỏi thăm Phượng Tiêu học lái xe sao rồi.

Bây giờ trường Phượng Tiêu học chỉ tiếp nhận người có thân phận đặc biệt, ví dụ như minh tinh và một số con nhà giàu đi tới đâu cũng dễ dẫn tới nhốn nháo, thu phí không bình thường, cung cấp tuyệt đối an toàn.

Minh tinh ở đây có thể nhận được bảo vệ tốt nhất, sẽ không bị người chụp ảnh. Đương nhiên, với thân phận của Cố Lâm Tĩnh, y hoàn toàn có thể mời một huấn luyện viên về nhà dạy riêng cho Phượng Tiêu, nhưng chuyện này bị Phượng Tiêu từ chối.

Phượng Tiêu cũng không ngẩng đầu lên, ăn ngay nói thật: “Những cái này đều không khó.”

Bên cạnh có học viên cùng học lái xe đi ngang qua nghe nói như thế, trong lòng là đủ loại ao ước và ghen tị.

Bọn họ cũng là người có thân phận, có điều đến trường học này hậu trường rất cứng, bọn họ ở đây giống như người bình thường. Phượng Tiêu không giống, trong trường này dám chắc Phượng Tiêu có chỗ dựa, nếu không huấn luyện viên đều không dám nói chuyện trước mặt hắn, nhưng kỹ thuật của người ta cũng thật sự giỏi, các loại động tác vừa học đã biết.

Đối với kiểu người có chỗ dựa bản thân lại đặc biệt ưu tú này, bọn họ đều cố gắng tránh xa. Dù sao cuộc sống đã khó khăn như thế, không cần phải làm khó tổn thương mình. Dù sao rời khỏi trường học này, họ cũng là tồn tại khiến người hâm mộ.

Đương nhiên, những học viên này cũng không biết trong lòng huấn luyện viên thật ra cũng rất khổ. Lúc Phượng Tiêu tới đây học lái xe, lãnh đạo trường họ cũng tới bắt chuyện, đây là cá nhân liên quan. Anh ta vốn dĩ đã chuẩn bị xong sẽ dạy một tên đần không còn gì để nói.

Không ngờ Phượng Tiêu lại thông minh tuyệt đỉnh, như vậy thì cũng thôi đi, học sinh thông minh ai cũng thích. Nhưng Phượng Tiêu, anh ta không dám thích, chẳng những không dám mà còn rất sợ.

Một lần Phượng Tiêu ngồi trên xe, khí thế toàn thân như núi, người lại lạnh lùng cực kỳ. Huấn luyện viên cảm thấy trên người rất lạnh, trời nắng nóng anh ta cũng cảm thấy lạnh. Những học viên líu ríu kia cũng không thích nói chuyện lắm, mấy cô gái thích nhan sắc, ngoài trừ vụng trộm liếc nhìn Phượng Tiêu vài lần, cũng không dám xin số điện thoại gì đó.

Đối với Phượng Tiêu, mấy ngày nay huấn luyện viên tiến hành dạy bảo không giữ lại chú gì, ngoài nguyên nhân lãnh đạo, cũng muốn hắn nhanh học giỏi thi đậu rời đi. Nếu không một người như vậy ngồi bên cạnh, áp lực thực sự quá lớn.

Thêm mấy lần nữa, huấn luyện viên cảm thấy mình chẳng chóng thì chày sẽ thành tên trọc. Cũng may, bản thân Phượng Tiêu cũng không chịu thua kém, những gì học được thi một lần đã qua. Không bao lâu, huấn luyện nghĩ mình có thể trải qua những tháng ngày bình thường.

Chập chờn trong lòng những người này, Phượng Tiêu cũng không thèm để ý, sự chú ý của hắn đều ở điện thoại trong tay.

Hắn và Cố Lâm Tĩnh lại nói mấy câu, rồi cúp máy.

Đợi đến giờ, Cố Lâm Tĩnh lái xe đúng giờ đón người đi.

Sau khi ngồi trên xe, Phượng Tiêu dựa đầu vào lưng ghế, Cố Lâm Tĩnh rất tự nhiên cài dây an toàn cho hắn.

Phượng Tiêu rũ mắt, Cố Lâm Tĩnh làm động tác này ngày càng tự nhiên, hắn tiếp nhận cũng ngày càng thản nhiên.

Từ đầu đến cuối Phượng Tiêu đều không lên tiếng, cũng không có bất kỳ biểu cảm khó chịu gì.

Trong mắt Cố Lâm tĩnh hiện lên ý cười, y ngồi ngay ngắn sau đó lên tiếng: “Tối nay có thời gian không.”

Phượng Tiêu ngước mắt, gật đầu, một mạch mà thành, “Có.” Hơn nữa có cảm giác rất tốt, đêm nay dường như sẽ có chuyện thú vị xảy ra.

Ý cười trong mắt Cố Lâm Tĩnh sâu hơn, y nói: “Vậy tôi có thể mời Tiêu tham gia một buổi đấu giá từ thiện với tôi không? Là một buổi đấu giá không công khai, nghe nói đêm nay trong buổi đấu giá sẽ có ngọc cổ thượng hạng.”

Phượng Tiêu dừng lại một lát: “Đương nhiên có thể.” Hắn muốn tìm ngọc cổ thích hợp tìm rất lâu rồi, đêm nay có lẽ sẽ có thu hoạch không tệ. Thật ra Cố Lâm Tĩnh không đề cập câu nói sau, hắn cũng sẽ đi.

Trong lòng Cố Lâm Tĩnh rất vui vẻ, Phượng Tiêu có thể cùng xuất hiện với y, nói theo một cách khác, hai người chính là một thể.

*

Lần đầu tiên Phượng Tiêu có mặt trong trường hợp này, trong mắt hắn, mình mặc gì cũng được. Nhưng Cố Lâm Tĩnh không vui lòng, mặc dù y biết có mình ở đây, không ai dám làm khó Phượng Tiêu, nhưng y vẫn bảo người chải chuốt cho Phượng Tiêu một lúc.

Mới đầu Cố Lâm Tĩnh còn tưởng Phượng Tiêu sẽ không quen bị người vây quanh.

Đợi Phượng Tiêu mặc xong, Cố Lâm Tĩnh chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, lúc này Phượng Tiêu lớn đến mặc quần áo làm riêng vừa người, nhỏ đến một sợi tóc cũng hoàn mỹ vô cùng.

“Nhìn rất đẹp.” Đối với người trước mắt, y chưa bao giờ keo kiệt khích lệ.

Phượng Tiêu hít mũi ừ một tiếng: “Cậu thích là được.” Hắn mặc cho người khác mân mê mình từ trên xuống dưới, hoàn toàn và vì Cố Lâm Tĩnh muốn làm như thế.

Duy nhất không cho người ta đụng vào là mặt hắn, hắn không thích bôi bôi xoa xoa lên mặt. Cố Lâm Tĩnh thấy đến giờ rồi nên cùng rời đi với Phượng Tiêu, trước khi đi, y mặc quần áo và đi giày cùng kiểu với Phượng Tiêu.

Quần áo của Cố Lâm Tĩnh là màu xám, Phượng Tiêu là màu đen. Một người dung mạo đẹp đẽ hơn nụ cười ôn hòa hơn, một người dung nhan tuấn tú hơn khí chất xuất trần hơn.

Người thường nói con người dựa vào quần áo ngựa dựa vào yên, nhưng có một kiểu người, lời này áp dụng với người đó có thể ngược lại. Quần áo dựa vào người, quần áo xấu thế nào đi nữa mặc trên người đó, cũng cực kỳ đẹp.

Đây chính là cái gọi là nhan sắc chống đỡ hết thảy.

Phượng Tiêu và Cố Lâm Tĩnh là người như vậy, đương nhiên, quần áo của họ cũng không xấu.

Lúc hai người đến buổi tiệc, bên trong đã rất náo nhiệt. Sự xuất hiện của hai người khiến hiện trường yên tĩnh một giây, sau đó âm thanh trò chuyện tiếp tục. Nhưng ánh mắt của tất cả mọi người đều tụ tập lên người họ.

Cố Lâm Tĩnh không cần nói, danh tiếng ở bên ngoài, xưa nay không dẫn người tham gia tiệc, một người tới một người rời đi. Không ngờ lần này y mang theo người xuất hiện, lại dẫn một người đàn ông đến.

Buổi đấu giá này mặc dù không công khai, nhưng người đến đây đều có mặt mũi, Cố Lâm Tĩnh và Phượng Tiêu xuất hiện như thế, khi tiệc kết thúc, việc này người bên biết chắc chắn sẽ biết được.

Người vụng trộm tìm hiểu thông tin về Phượng Tiêu chắc chắn cũng rất nhiều, người duy nhất có thể lọt vào mắt Cố Lâm Tĩnh lại bình yên ở bên cạnh y cho đến nay chỉ một mình hắn.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân là, tướng mạo Phượng Tiêu thực sự quá xuất sắc. Quá xuất sắc, luôn chiếm được lợi trong ấn tượng đầu tiên.

Đối với ánh mắt của người khác nhìn Phượng Tiêu, Cố Lâm Tĩnh đắc ý. Y cũng không cảm thấy người khác kinh ngạc vì vẻ đẹp có gì không tốt, dù sao trừ mình ra, trong mắt Phượng Tiêu sẽ không có người khác.

Kinh ngạc vì vẻ đẹp và ghen tị của người khác đối với y mà nói đều không thành vấn đề.

Người đến buổi đấu giá này ngoại trừ muốn lấy đồ, nhiều hơn đó là muốn giao lưu mấy đại lão ở hiện trường.

Cho dù là Cố Lâm Tĩnh cũng không trốn thoát trường hợp này, bên cạnh y không ngừng có người muốn tới trò chuyện đôi câu. Phượng Tiêu là người biết điều, nhìn thấy tình huống này bèn nói: “Tôi đi xung quanh một lát.”

Cố Lâm Tĩnh gật đầu, trường hợp như vậy, đương nhiên y không cần lo lắng có người nào sẽ gây bất lợi cho Phượng Tiêu.

Lúc Phượng Tiêu rảnh rỗi nhàm chán, thấy được Cố Quân Dịch cách đó không xa.

Hôm nay Cố Quân Dịch tới đây là muốn lấy vài thứ, xem như cầu phúc cho Liễu Tiếu Thiên. Buổi đấu giá từ thiện này, rất nhiều thứ đều là cực phẩm, giá tiền cũng khá đắt đỏ.

Cậu không thèm để ý tiền bạc, không có Liễu Tiếu Thiên giữ lại số tiền này cũng vô dụng.

Khi nhìn thấy Phượng Tiêu đi cùng Cố Lâm Tĩnh, trong lòng Cố Quân Dịch rất kinh ngạc. Cậu nhớ lúc mới gặp, quan hệ hai người rất bình thường, bây giờ nhìn lại thân mật hơn rất nhiều, cũng không biết mấy ngày nay xảy ra chuyện gì.

Xem này, sau khi đối mặt với Phượng Tiêu, cậu vội vàng tiến lên, cùng lắm là mấy ngày không gặp, khí chất trên người Cố Quân Dịch ổn định hơn trước kia nhiều. Phượng Tiêu nhìn cậu gật đầu một cái, hiếm khi tán thưởng nói: “Cậu nuôi cậu ấy rất tốt.”

Trên mặt Cố Quân Dịch hiện vẻ ngạc nhiên, cậu bức thiết muốn có được một câu trả lời chắc chắn, nhưng có lẽ con người quá cấp bách sẽ có vẻ chú ý cẩn thận lạ thường: “Phượng đại sư, anh nói Tiếu Thiên à?”

Khi hỏi lời này, cậu không khỏi nắm chặt ngọc bội trước ngực.

Phượng Tiêu gật đầu, trước mắt Cố Quân Dịch sáng sủa. Mặc dù cậu đã chuẩn bị đời này cũng không gặp được Liễu Tiếu Thiên, nhưng bây giờ nghe được lời nói của Phượng Tiêu, cậu đột nhiên cảm thấy cậu và Liễu Tiếu Thiên sẽ còn gặp lại.

Cậu lăn lộn trong ngành giải trí lâu như vậy, chỉ là hạng hai, nhưng sau khi cậu và Liễu Tiếu Thiên xảy ra chuyện, khiến ngành giải trí chấn động. Lúc ấy có đủ loại suy đoán, nick marketing lại nhao nhao ra trận vì họ bịa đặt đủ câu chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Về sau cha cậu ra tay, ép tin tức xuống, lại kiện mấy nick marketing phách lối chuyên môn viết mấy điều lừa mắt người, những chuyện này mới lắng lại.

Ngành giải trí là thời đại đổi mới rất nhanh chóng, bọn họ chẳng mấy chốc bị người quên lãng.

Bây giờ cậu trở lại ngành giải trí, lần nữa chấn động giải trí.

Cậu công khai thừa nhận tình yêu của mình và Liễu Tiếu Thiên, cũng nói cho mọi người, Liễu Tiếu Thiên vì bảo vệ cậu mới rời khỏi nhân thế.

Mọi người rối rít suy đoán hành động lần này của cậu, có người nói cậu thu hút sự chú ý, có người cậu là quỷ hút máu cọ nhiệt độ của người chết, cũng có người nói cậu tình sâu.

Sau đó vẫn là thân phận của Cố Quân Dịch bị lộ ra những suy đoàn này mới dừng lại, thân phận cậu chủ là họ Cố vẫn giúp cậu đứng vững vàng trong giới giải trí, không có ai muốn đắc tội nhà họ Cố.

Những người chửi cậu bắt đầu đủ loại ảo tưởng, Cố Quân Dịch là cậu chủ nhà quyền thế, Liễu Tiếu Thiên là hạng người ngành giải trí, bọn họ bắt đầu thảo luận thân phận của hai người không xứng đôi… Đương nhiên, những người kia cũng không bao lâu đã nhận được công hàm luật sư của Cố thị về trò tiêu khiển của họ.

Điều này cũng biểu lộ thái độ của Cố thị từ một phương diện khác.

Cố Quân Dịch không để ý mấy suy đoán này, cậu chỉ muốn có người cùng nhớ Liễu Tiếu Thiên giống mình, cho dù là nhìn thấy cậu sẽ nhớ đến Liễu Tiếu Thiên.

Phượng Tiêu không quan tâm ngành giải trí, tất nhiên cũng không biết những điều này có thật không.

Hắn chỉ tò mò nói: “Lần trước tôi nhìn thấy cậu ấy vẫn không có hơi thở gì, bây giờ có mấy phần dao động, mấy ngày nay hình như cậu ấy nhận được thứ gì tốt.”

Cố Quân Dịch nhíu mày nói: “Tôi vẫn luôn đeo nó, nếu thật sự phải nói có gì đặc biệt, đó là hôm qua trong lúc vô tình tôi nhận ra miếng ngọc bội mình cất giữ không thấy đâu. Lúc ấy rõ ràng tôi cầm trên tay, nhưng khi đó mệt quá ngủ mất, lúc tỉnh dậy, ngọc bội đã không thấy tăm hơi, chẳng lẽ là ảo giác của tôi à?”

Vậy kia là cổ vật, cậu cảm thấy ngọc và Liễu Tiếu Thiên có duyên phận, cậu vốn muốn điêu khắc thành hình dáng Liễu Tiếu Thiên đeo trên người. Sau khi không thấy ngọc bội kia, cậu còn tưởng là gần đây mình mệt quá.

Phượng Tiêu nói: “Bây giờ cậu ấy là linh thể, ngọc thạch của cậu là ngọc cổ, bên trong hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút linh khí, linh khí này bị cậu ấy hút ăn.”

Vẻ mặt Cố Quân Dịch vui mừng: “Vậy tôi lấy thêm ngọc thạch kiểu này cho anh ấy, có phải anh ấy có thể sớm trở về không.”

Phượng Tiêu cười một tiếng, hắn thờ ơ nói: “Đây cũng là duyên phận, trên đời này không phải ngọc cổ nào cũng có linh khí, còn nữa, lần này xem như cậu may mắn, nếu cậu ấy hút ăn linh khí không tinh khiết, đối với cậu ấy trăm hại không một lợi.”

Cố Quân Dịch nghe xong, hy vọng trong mắt tiên tan ngay, có điều cậu cũng không tuyệt vọng mà trở nên bình tĩnh: “Nhưng vậy đã tốt lắm rồi, ban đầu tôi cũng không nghĩ đến có thể gặp anh ấy lần nữa.”

Khi cậu nói lời này hơi buồn bã, không biết có phải ảo giác của cậu không, cậu cứ cảm thấy khối ngọc ở tim nóng lên, hình như đang đáp lại lời nói của cậu.

Phượng Tiêu kinh ngạc liếc nhìn ngực Cố Quân Dịch, hắn lại phát hiện được sức mạnh tín ngưỡng trên miếng ngọc này, cũng nói có người thật lòng mong ước và hy vọng Liễu Tiếu Thiên và Cố Quân Dịch có thể hạnh phúc.

Phượng Tiêu thu lại biểu cảm trong mắt, hắn nói: “Sau này có được ngọc thì đưa tôi nhìn xem, tôi giúp cậu xác nhận cái nào có thể dùng cái nào không thể. Nếu có thể, nghĩ nhiều về cậu ấy để nhiều người biết tưởng niệm của cậu cũng được.”

Cố Quân Dịch ngạc nhiên gật đầu, tính tình Phượng Tiêu như thế nào, ngày đó ở nhà chính cậu đã biết. Bây giờ người này bằng lòng giúp cậu, thực sự là một niềm vui bất ngờ rất lớn.

Phượng Tiêu cũng không biết như vậy được không, cho nên cũng không nói chắc chắn, chỉ hy vọng hai người có thể sớm ngày gặp nhau, hạnh phúc sớm hơn.

Cố Quân Dịch còn muốn nói gì đó với Phượng Tiêu, chỉ thấy Cố Lâm Tĩnh gật đầu tỏ ý áy náy với người khác rồi đi về phía này. Cậu là người từng trải, đương nhiên hiểu mất hứng và lòng tham chiếm hữu trong mắt Cố Lâm Tĩnh.

Cậu không phải người thích làm bóng đèn, cũng không ngờ có ngày Cố Lâm Tĩnh lại trở thành như vậy. Có mấy lời khó mà nói, có mấy trò cười không hay. Cậu xòe tay nhún vai với Cố Lâm Tĩnh tỏ ý mình vô tội, sau đó nhanh chóng nói câu vậy được đợi tôi tìm được ngọc thích hợp sẽ đưa cho Phượng đại sư với Phượng Tiêu, rồi rời đi.

Cậu cũng không muốn bị Cố Lâm Tĩnh dùng mắt lăng trì.

Sau khi người rời đi, Cố Lâm Tĩnh đi đến trước mặt Phượng Tiêu cười nói: “Nói chuyện gì vậy, vui vẻ thế?” Bởi vì không biết thân phận của Phượng Tiêu, người xung quanh đều đang quan sát mà không dám tới gần, cho nên bên cạnh họ không có ai tới gần.

Phượng Tiêu nhìn y một cái: “Cậu thấy tôi vui vẻ từ đâu.”

“Biểu cảm, ánh mắt, có cả.” Cố Lâm Tĩnh vô cùng nghiêm túc quan sát hắn một lát sau đó nói.

Phượng Tiêu cong cong khóe mắt, hắn nói: “Tôi chỉ cảm thấy con người có khi thật thú vị, nguyện vọng trong lòng bất kể khó khăn cỡ nào khó làm nhường nào, đều nghĩ cách tìm cách muốn đi làm. Mà ông trời cũng sẽ để lại một chỗ trống cho họ, mặc dù quá trình hơi khó khăn, nhưng kiên trì tới cùng có lẽ có thể biến không thể thành có thể.”

“Nếu thật sự là vậy, vậy tôi cũng hy vọng có thể thực hiện nguyện vọng của mình.” Cố Lâm Tĩnh nghe xong cười nói.

Phượng Tiêu không hỏi y có nguyện vọng gì, trực tiếp mở miệng nói: “Chắc chắn có thể.” Nếu không thể, hắn sẽ ở bên cạnh giúp đỡ. Người tồn tại trên đời này, chính là hiện trường tiêu chuẩn kép cỡ lớn, Phượng Tiêu cũng không ngoại lệ.

Cố Lâm Tĩnh có ý riêng nói: “Mượn lời tốt đẹp của anh.”

Đúng lúc này, cửa vang lên tiếng ồn ào, hai người cùng nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy một ông lão tướng mạo cực kỳ bình thường đi đến, ông lão này ăn mặc dở dở ương ương.

Trên người ông ta mặc đường trang không vừa người, bên dưới là quần tây, trên đầu trọc, không có tóc, trên chân là đôi giày da được lau sạch bóng. Sắc mặt ông ta cực u ám, ánh mắt nhìn người cũng âm u.

đường trang

Nơi ông ta đi qua, rất nhiều người đều không tự chủ được tránh ra.

Ban đầu Phượng Tiêu cũng không để ý ông lão này, nhưng trong phút chốc hắn rời ánh mắt, hắn cảm nhận được một mùi quen thuộc, là mùi của sư phụ hắn.

Phượng Tiêu đột nhiên ngước mắt, nhìn thẳng về phía ông lão kia.

“Sao vậy?” Nhận ra Phượng Tiêu không bình thường, Cố Lâm Tĩnh vội cúi đầu hỏi.

Biểu cảm của Phượng Tiêu rất nghiêm túc, còn mang theo sát ý, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy biểu cảm như thế trên mặt Phượng Tiêu.

Bình luận

Truyện đang đọc