THIÊN TINH GIỚI!!! XUYÊN ĐẾN RỒI


Cố Ngữ Yên không trở về Thiên Trung viện nữa, mà đi đến Bạch Mai viện.

Nàng vào phòng, đóng cửa lại rồi tiến vào không gian huyễn tưởng.

Muốn cứu được hết ma thú và người trong hang động, nàng phải cấp tốc thăng cấp, để mở rộng không gian huyễn tưởng.
Nàng nhìn viên đan dược trên tay, đan dược thất phẩm, Tẩy Tủy Đan.

Đan dược này là nàng mới luyện được gần đây, vốn nghĩ sẽ chờ đến cảnh giới Thức Hải, nếu gặp phải khó khăn trong đột phá tiến vào cảnh giới cường giả thì sẽ dùng.

Nhưng mà hiện tại…đành tạm biệt em nó thôi, cho vào bụng.
Tẩy Tủy Đan, công dụng như tên, dùng để tẩy kinh phạt tủy, loại bỏ hết những tạp chất trong cơ thể.

Đan dược này giúp người tu luyện nhanh chóng tăng cường tu vi trong thời gian ngắn.

Tuy nhiên đả động đến xương tủy tâm mạch thì ắt hẳn sẽ phải chịu đau đớn.


Trong quá trình đan dược thẩm thấu vào cơ thể, nếu không chịu đựng được nỗi đau thấu tận xương tủy thì hiệu quả đan dược sẽ bị đảo ngược lại, tu vi chậm chạp không tiến triển hoặc ngừng lại, mãi mãi dậm chân tại chỗ.
Cố Ngữ Yên tự nhủ, hai canh giờ mà thôi, chỉ cần chịu đựng qua hai canh giờ, thì nàng sẽ đột phá.
Trứng Gà đặt tay lên vai nàng.
“Nha đầu, ngươi là sợ đau à?”
“Không có.”
Đường đường là sát thủ siêu hạng thế kỷ 21, nếu nàng sợ đau thì quá mất mặt rồi, thiếu chuyên nghiệp quá.
Cố Ngữ Yên đi đến ôn trì, nàng cởi bỏ y phục, thân thể chìm trong làn nước, nuốt viên Tẩy Tủy Đan.

Thời gian một tách trà trôi qua, cơn đau đớn bắt đầu kéo đến, ban đầu nàng cảm thấy toàn thân nóng rực, trong cơ thể như có ngọn lửa đang bừng cháy, qua một khắc lại cảm thấy như có ngàn vạn mũi kim đân vào thân thể, sau đó xương cốt đau đớn, như bị đâm khoét tận tủy.
Hai canh giờ trôi qua, lúc cảm giác đau đớn tan biến, Cố Ngữ Yên lập tức vận khí, đả thông kinh mạch, một mảng nước trong ôn trì bỗng chốc hóa đen.
Trúc Cơ cảnh, nàng đã tiến vào Trúc Cơ cảnh sơ kỳ.

Tiểu Hành và Tiểu Nấm chạy vào.
“Mỹ nữ chủ nhân, mỹ nữ chủ nhân.”
Tiểu Hành lao vào lòng Cố Ngữ Yên, vị trí ưu thích.
“Chủ nhân, mau mau mở khóa tầng tiếp theo.” Tiểu Hành nói.
“Đúng, đúng chủ nhân, mau mở khóa.” Tiểu Nấm tiếp lời.
Cố Ngữ Yên mỉm cười, nàng vừa loại bỏ hết tạp chất trong cơ thể.

Hiện tại trong người cảm thấy rất khỏe khoắn, liền nhanh chóng mở khóa từng thứ năm.
Tầng thứ năm chỉ là một gian phòng rộng lớn, ở giữa phòng là một thanh bảo kiếm, phát ra kim quang.
“Cửu Thiên Kiếm.” Cố Ngữ Yên buột miệng.
Lời nói vừa dứt thì thanh kiếm ngay lập tức lao thẳng về phía Cố Ngữ Yên, sau đó hóa thành tinh quang, xuyên thẳng vào thân thể nàng.
Cố Ngữ Yên nhìn cổ tay, lúc này đã xuất hiện một hình xăm trường kiếm.
“Lão Tam đâu rồi?” Tiểu Nấm lên tiếng.
Đột nhiên có một làn khói trắng xuất hiện từ hình xăm trên tay Cố Ngữ Yên.


Làn khói trắng tụ lại, hóa thành hình một đứa bé nhỏ nhắn, nhỏ bằng bàn tay, sau đó thân thể bé con từ từ thay đổi, đến lúc cao ngang tầm với ba huynh đệ Cửa Thiên thì ngừng lại.
Đứa bé khả ái vừa xuất hiện, nhẹ vuốt mái tóc, phụng phịu nói.
“Để người ta chờ thật lâu nha.”
Cố Ngữ Yên ngạc nhiên, thì ra trong nhà khí linh Cửu Thiên có một tiểu nữ hài xinh xắn.
“Trứng Gà, hình dạng ban đầu của khí linh Cửu Thiên Kiếm là..”
Nàng chưa nói hết câu thì Trứng Gà đã đáp.
“Đậu Hũ, nhìn khá giống.”
Cố Ngữ Yên hướng bé gái đáng yêu vẫy tay.
“Tiểu khả ái, muội lại đây nào?”
Bốn khí linh nhà Cửu Thiên đột nhiên sững người.
“Mỹ nữ chủ nhân của ta ơi, hắn...là nam hài, không phải nữ hài.” Tiểu Hành vừa nói vừa chỉ tay về phía Lão Tam.
“Không phải hài tử.” Tiểu Nấm chỉnh lại lời của Tiểu Hành.
Cả nhà khí linh bọn nó, có ai là hài tử, cái gì mà nam hai hay nữ hài chứ.
Cố Ngữ Yên tiến tới, bế bổng khí linh Cửu Thiên Kiếm lên.
“Là nam hài thật sao?” Nàng nhíu mày hỏi.
“Chủ nhân của ta, người ta là nam nhân đó, hàng thật giá thật.”
Cái giọng nói nhu mỳ nhỏ nhẹ này, thật là…
Trứng Gà nhìn Cố Ngữ Yên, buông ra câu xác nhận.
“Lão Tam, hắn là nam nhân, có điều…tính tình…ôn nhu, dịu dàng thôi.”
Cố Ngữ Yên gật đầu, chấp nhận sự thật là trong dàn bảo bối khí linh khả ái của nàng không có nữ hài nào cả.

“Tiểu Hũ, từ nay ta sẽ gọi ngươi như vậy.” Cố Ngữ Yên nói.
Tiểu Hũ không có ý kiến, chỉ nhẹ nhàng cúi đầu đáp ứng.

Sau đó cậu nhóc thực hiện nhiệm vụ của mình, bắt đầu giới thiệu với Cố Ngữ Yên về Thần khí Cửu Thiên Kiếm.

Cửu Thiên Kiếm lúc bình thường sẽ chỉ là một hình xăm trên cổ tay, chỉ khi nào cần sử dụng nó mời biến thành hình dạng của thanh kiếm thực sự.

Cửu Thiên Kiếm có thể thay đổi chiều dài tùy ý, có thể biến thành đoản kiếm hay trường kiếm.

Đặc biệt lưỡi kiếm mỏng nhẹ, linh hoạt dẻo dai, có thể uốn cong mà không bao giờ nứt gãy, lại cực kỳ sắc bén, chém sắt như bùn.

Khi dùng Cửu Thiên Kiếm, võ kỹ kiếm thuật sẽ phát huy sức mạnh gấp ba lần bình thường.
Đây cũng là chí bảo linh khí, Thượng Cổ Thần Khí cuối cùng trong kho tàng Cửu Thiên Châu.
Lão Tam, Tiểu Hũ ra mắt mọi người.


Bình luận

Truyện đang đọc