THIÊN TINH GIỚI!!! XUYÊN ĐẾN RỒI


Hai tháng sau đó, Cố Ngữ Yên tiếp tục ở tại Bạch Mai viện, giúp đỡ nội tổ phụ và các thúc thúc xây dựng lại Cố phủ và tiếp quản sản nghiệp của Lý gia, thuận tiện điều dưỡng thân thể cho đại thẩm.

Mặc dù Vân Nhu đã dùng thuốc của Vân Dung trong thời gian dài, tuy nhiên vẫn không phải là không còn cách cứu vãn.

Hơn nữa còn có Vô đại sư, Vô hội trưởng giúp đỡ nên nàng có thể chắc chắn chỉ cần kiên trì điều dưỡng nhất định sẽ có kết quả.
Cố Ngữ Yên vì cúp học quá nhiều nên Ngụy viện trưởng đã đích thân ra chỉ thị, nàng bắt buộc phải tham gia vào cuộc thi cuối năm, nói trắng ra chính là đại hội so tài, tỷ thí giữa các đệ tử.

Điều đáng nói là đại hội sẽ diễn ra vào tuần tới, trước tình hình cấp bách, Cố Ngữ Yên đành cắn răng…tiếp tục cúp học.
Xin lỗi Ngụy tổ phụ!!!
Bên ngoài trôi qua hai tháng thì thời gian trong không gian huyễn tưởng đã được nửa năm, hai trăm thuộc hạ của Cố Ngữ Yên đều đến được tu vi Võ Vương, tốc độ này khiến nàng có phần hài lòng.

Tuy nhiên vẫn là chưa đủ, kĩ năng chiến đấu của bọn họ chưa đạt được yêu cầu mà nàng mong muốn, yêu cầu của Cố Ngữ Yên cũng rất đơn giản, chỉ có tám chữ chuẩn xác, nhanh gọn, một chiêu đoạt mạng.
Thời gian lâu, mọi người dần dần đã quen với cuộc sống trong không gian huyễn tưởng nên cường độ luyện tập cũng ngày một tăng lên.

Nhiều lúc Cố Ngữ Yên có cảm tưởng, Trứng Gà là muốn ép khô thuộc hạ của nàng.


Nhìn thấy bọn họ tập luyện nàng quả thật có phần đồng cảm, nghĩ cũng tội mà thôi cũng kệ.
Chuyện khiến Cố Ngữ Yên ngạc nhiên nhất trong thời gian gần đây chính là Tiểu Hổ.

Tiểu Hổ hiện tại là thánh thú cấp bảy, tăng liền hai cấp trong thời gian ngắn.

Phải biết rằng việc thăng cấp của thánh thú là điều hoàn toàn không dễ dàng, vậy mà linh thú Bạch Hổ nhà nàng lại dùng thời gian chưa đến một năm nhảy tận hai cấp.

Không hổ danh là khế ước thú của nàng, chủ như nào thì linh thú cũng như thế, xứng đáng mười điểm xuất sắc.
Nhưng đó…chưa phải là tất cả.

Thánh thú cấp bảy có thể hóa thành hình người, Tiểu Hổ cũng như vậy.

Điều đáng nói ở đây chính là hình dạng con người của Tiểu Hổ.

Bạch Hổ vốn là linh thú cao quý, chúa tể một cõi núi rừng nên bộ dạng con người của Tiểu Hổ cũng hiện lên vẻ vương giả, cơ bụng sáu múi săn chắc, đôi mắt màu hổ phách nổi bật, sắc bén.

Tính cách của Bạch Hổ có phần cao lãnh, cả người soái khí ngút trời, mái tóc ngắn mang lại màu sắc rất chi là hiện đại.

Cố Ngữ Yên cảm thán, ngày đó ở Thâm Sơn, Ung Thuận thành, nàng quả thật là gặp được siêu cấp bảo bối.
Cố Ngữ Yên vẫn đang vui vẻ cười tủm tỉm thì.
“Nha đầu.” Trứng Gà gọi lớn.
Nàng quay đầu nhìn Trứng Gà trên môi vẫn nở nụ cười, nhưng ngay sau đó hành động của Trứng Gà khiến nụ cười trên mặt Cố Ngữ Yên cứng đơ.

Cậu nhóc đang một tay chống nạnh một tay chỉ vào tảng đá lớn chỗ mọi người đang luyện tập.
“Ta? Ta cũng phải luyện tập?” Cố Ngữ Yên ngơ ngác hỏi.
Trứng Gà thản nhiên gật, nó nói.
“Đúng vậy.


Ngươi phải tiếp tục rèn luyện, nâng cao thực lực như vậy mới xứng đáng là chủ nhân của Thượng Cổ Thần Khí Cửu Thiên Châu.”
Lời Trứng Gà vừa dứt thì ba nhóc khí linh còn lại liền nhanh nhảu tiếp lời.
“Chủ nhân của Cửu Thiên Thảo.”
“Cửu Thiên Đỉnh.”
“Và…ai nha Cửu Thiên Kiếm nữa.”
Cố Ngữ Yên cười khổ, nàng vừa mới thăng cấp cách đây một canh giờ mà thôi, thật là muốn ngắm mỹ nam một chút cũng khó khăn quá.
Thiên Vũ đại lục, Lam gia.

Tại một tiểu viện, đơn sơ, trong gian phòng Mị Nhất đang cung kính báo cáo với Tiêu Huyền.
“Bẩm cung chủ, lần đụng độ ở Hải Vực với người của Thánh Cung, có hai huynh đệ đã bị bắt, nhưng sau đó Mị Tứ đã báo lại, cả hai đều tự sát trong ngục.”
Tiêu Huyền phất tay để Mị Nhất lui xuống, lần chạm mặt này lại có người hy sinh.

Mặc dù bên phía Thánh Cung có hơn mười người chết, mục đích của bọn chúng đến Hải Vực cũng không thực hiện được nhưng mà Tiêu Huyền biết, bọn người này nhất định sẽ không bỏ cuộc dễ dàng.
Lúc Tiêu Huyền vẫn đang trầm tư suy nghĩ thì hắn cảm nhận được, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, khẽ thở dài, đôi mắt sáng tỏ trong phút chốc trở nên mơ hồ mông lung, khí chất toàn thân cũng biến đổi, gương mặt hiện rõ vẻ ngây ngô.

Thoáng nhìn qua liền có thể nhận ra đây là một ngốc tử, lớn xác nhưng đầu óc vẫn như một đứa trẻ, thập phần đơn thuần.
Từ ngoài viện thanh âm của một nam tử vang lên.
“Biểu đệ, biểu đệ ngoan, mau ra đây, ca ca có kẹo cho đệ.”
Tiêu Huyền co rúm thân người trong một góc phòng, biểu cảm vô cùng sợ hãi.


Nam tử đến trước cửa, gọi mãi nhưng không thấy bên trong có động tĩnh gì, hắn liền không kiên nhẫn mà đạp bung cửa, tiến vào phòng.

Khi vừa trông thấy Tiêu Huyền đang co người ngồi trong góc, khéo môi của hắn hiện lên nụ cười đầy khinh bỉ.
“Biểu đệ, đệ đang sợ sao? Là sợ ai vậy?”
Tiêu Huyền ngay lập tức xua tay.
“Không…không có, biểu ca..ta..ta không sợ.”
Miệng nói không có nhưng bộ dạng lại run rẩy đến mức nói lắp.
“Không sợ, thì mau cút đến đây.” Nam tử nhất thời hét lớn.
Tiêu Huyền giật bắn người, rất ngoan ngoãn chậm rãi tiến từng bước đến chỗ nam tử mà y gọi là biểu ca kia.

Nam tử nhìn bộ dạng chậm chạp của Tiêu Huyền thì nổi giận, khi Tiêu Huyền vừa đến gần thì hắn đã cho y một đạp khiến Tiêu Huyền ngã bệt xuống đất, sau đó hắn ta lại tiếp tục đá thêm một cước làm Tiêu Huyền văng đến một góc phòng, cả người va mạnh vào bức tường.

Nam tử cau mày ghét bỏ, hắn lớn tiếng quát.
“Đồ ngu, mau bò lại đây lau sạch giày cho ta, đá ngươi đúng là làm bẩn chân bản công tử.”
Mị Nhất ở bên ngoài nghe thấy tiếng động trong phòng thì cũng hiểu là chuyện gì đang diễn ra, nếu không phải cung chủ căn dặn hiện tại vẫn chưa đến thời cơ hắn nhất định sẽ thiên đao vạn trảm tên Lam Khải khốn kiếp kia.


Bình luận

Truyện đang đọc