THIÊN TRƯỜNG CHI CỬU

Ngày hôm sau, Thẩm Thiên Trường giật mình khi nhìn thấy số lượng hồ sơ ứng tuyển mà Trần Tử Nhiễm gửi cho cô, cô không ngờ lại có nhiều người ứng tuyển vị trí trợ lý đặc biệt như thế. Mặc dù đã trải qua sự sàng lọc của Trần Tử Nhiễm nhưng lúc đến tay cô vẫn có đến hơn năm mươi bộ. Cô bắt đầu nghi ngờ, liệu có phải là mức lương cô đưa ra cao hơn mức bình quân trong ngành hay không?

Cô ở trong phòng đọc hồ sơ ứng tuyển cả buổi sáng, cuối cùng cũng chọn được năm người, sau khi bàn bạc với Trần Tử Nhiễm thì quyết định tuần sau sẽ gọi năm người này đến phỏng vấn trực tiếp.

Đột nhiên cô cảm thấy hơi đói, lúc này cô mới nhớ ra là sáng nay mình chưa ăn gì, cô nhìn đồng hồ đã là gần hai giờ chiều, đã sớm qua thời gian ăn trưa rồi. Bởi vì chiều nay còn phải đến showroom 4S lấy xe nên Thẩm Thiên Trường quyết định sẽ ra ngoài ăn rồi đi lấy xe luôn thể.

Cô ra khỏi phòng, ti vi trong phòng khách đang chiếu một bản tin về pháp luật nhưng cô lại không thấy có ai xem. Thẩm Thiên Trường bước qua, vừa đi đến cửa chính thì chợt nghe thấy giọng nói của Thẩm Thiên Việt ở phía sau.

“Thẩm Thiên Trường!”

Thẩm Thiên Trường quay đầu thì thấy Thẩm Thiên Việt nằm ở xô pha đang chuẩn bị đứng dậy, mắt kính cũng hơi lệch, xem ra là nằm ngủ quên trên xô pha cho nên Thẩm Thiên Trường mới không nhìn thấy anh ta.

“Em chưa ăn cơm trưa.”

“Anh Cả, chiều nay em có việc, em ra ngoài ăn.”

Thẩm Thiên Việt đưa tay chỉnh lại mắt kính, ánh mắt lộ vẻ không vui: “Đã cho người chuẩn bị xong rồi, chuyện gì mà khiến em bận đến mức không có cả thời gian ăn trưa ở nhà thế?”

Thẩm Thiên Trường nghe thấy ngữ khí cương quyết của Thẩm Thiên Việt cũng không định khiến anh ta bực mình nữa: “Được, vậy em ăn ở nhà trước rồi đi.”

Thẩm Thiên Việt rời khỏi xô pha, hai người lần lượt đi vào phòng ăn.

Thẩm Thiên Trường nhai chỗ thức ăn đã nguội lạnh, không ngờ rằng Thẩm Thiên Việt cũng chưa ăn, chẳng lẽ vừa rồi là đang đợi cô sao?

Rất lâu trước đây, Thẩm Thiên Trường ghét tất cả mọi thứ của nhà họ Thẩm, bao gồm cả Thẩm Thiên Việt. Trong ký ức của Thẩm Thiên Trường, Thẩm Thiên Việt là người đầu tiên của nhà họ Thẩm đưa tay về phía cô.

Lúc đó Thẩm Thiên Vũ và cô vì một món đồ chơi mà xô đẩy nhau, cô không cẩn thận đẩy Thẩm Thiên Vũ ngã xuống đất, buổi tối Vương Tiểu Lan lén lút dùng kim khâu đâm đầy cánh tay cô, cô mãi mãi không thể nào quên được vẻ mặt độc ác đến cực điểm ấy của Vương Tiểu Lan, thậm chí cô còn quên cả khóc. Thẩm Thiên Việt là người đầu tiên phát hiện và ngăn cản, thậm chí anh còn nói thẳng với Thẩm Tinh Như.

Cô tưởng rằng Thẩm Thiên Việt là người bằng lòng đón nhận cô vào nhà họ Thẩm, sau khi Thẩm Tinh Như mất, anh ta cũng chăm sóc cho cô, anh ta lén lút giấu cho cô một chiếc bánh kem, lén lút nhét cho cô một ít tiền tiêu vặt, những lúc anh ta tặng quà cho người nhà cũng không bao giờ quên phần của cô.

Nhưng để nhìn rõ một người có lẽ cũng chỉ là chuyện trong một khoảnh khắc. Vào khoảnh khắc cô trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người nhưng Thẩm Thiên Việt lại lựa chọn quay lưng làm ngơ ấy, cô nghĩ cô đã nhìn rõ con người Thẩm Thiên Việt rồi. Khoảnh khắc anh ta nói ra câu “Nếu không phải vì cô của anh thì anh cũng sẽ không bao giờ đối xử với em như thế” thì trái tim của cô đã hoàn toàn nguội lạnh rồi.

Thẩm Thiên Trường ăn cơm xong, đang định đứng lên thì lại nghe thấy giọng nói của Thẩm Thiên Việt: “Lát nữa em đi đâu, anh đưa em đi.”

“Không cần đâu anh Cả, em tự bắt xe đi là được rồi.”

Nói xong cũng không nhìn sắc mặt của Thẩm Thiên Việt mà đi thẳng ra ngoài cửa nhà họ Thẩm, ăn một bữa cơm thôi mà thấy áp lực quá.

Đứng ngoài cổng đợi mười phút rồi mà không có một chiếc xe taxi nào chạy qua, Thẩm Thiên Trường đang định đặt xe trên app thì lại thấy Thẩm Thiên Việt lái xe đỗ ở trước mặt mình, anh ta hạ kính xe ở ghế phụ rồi nói với Thẩm Thiên Trường: “Lên xe đi.”

Thẩm Thiên Trường nhìn trong app đặt xe thấy chưa có tài xế nào nhận đơn của mình nên chỉ đành nghe lời, lên xe của Thẩm Thiên Việt.

“Đi đâu?”

Thẩm Thiên Trường vừa thắt dây an toàn vừa trả lời: “Số 555 đường Vân Cảnh.”

“Showroom 4S đó sao? Em muốn mua xe à?”

“Đa chọn xe rồi, hôm nay em đến lấy.”

“Đủ tiền không?”

“Vốn là xe mua dưới anh nghĩa công ty, tiền cũng do công ty trả.” Thẩm Thiên Trường dừng lại một lát, khuôn mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào hạnh phúc: “Nhưng lúc đi chọn xe, bạn trai em lại tự ý quyết định thay em trả tiền.”

Cô chưa bao giờ có ý định giấu giếm chuyện Lục Chi Cửu tặng xe cho cô.

Bình luận

Truyện đang đọc