THIÊN TUẾ SỦNG PHI

Cố Duẫn Chi nhìn thấy vẻ tùy ý của hắn cũng thấy sững sờ, ánh mắt lướt nhìn chén trà trên tay người kia cũng hơi sững lại, rồi mới cười nói:"Đúng là hiếm khi thấy huynh đồng ý ra ngoài, hôm ngay không "bận bịu" gì sao?"

"Ừm." Hắn thuận miệng đáp lời, nhấp một hớp trà: "Huynh đang làm gì thế?"

"Chơi cờ. Kỳ nghệ của Ôn Uyển rất tốt, mấy ngày gần đây ta đều tới đây lĩnh giáo." Trước giờ hắn không hề gọi tên tự của nàng, hôm nay đột nhiên lại nói càng khiến Thẩm Hành cảm thấy có phần lúng túng.

"Hầu gia quá khen."

Tô Tiểu Thiên Tuế nắm chặt cái chén trong tay, ánh mắt đầy phức tạp liếc nhìn Thẩm Hành một cái: "Cô chơi cờ với Duẫn Chi ai thắng?"

Nghĩ đến kỳ nghệ của hai người này, Thẩm Hành ngoan ngoãi cúi đầu: "Vâng, ngang ngang thôi."

Tô Nguyệt Cẩm hiểu ra, cũng không truy hỏi tiếp, hắn quay mặt sang hỏi nàng: "Ta muốn đi tiệm đồ sứ, cô có đi không?"

Có tin tức của linh thạch rồi?!! Thẩm Hành vội vàng đứng lên, bước được hai bước lại dừng: "Giờ đi liền sao, có cần ta vào nhà mang thêm trang sức không?"

Bình thường chỉ quanh quẩn trong dịch quán, cho nên bình thường trang phục của nàng khá đơn giản, trên đầu cũng chỉ dùng một cây trâm ngân thúy.

Tô Nguyệt Cẩm nghe vậy thì đánh giá nàng một cách vô cùng kì quái:"Không cần, hôm nay ta mang theo bạc rồi." Ý tứ là, lần trước cắm đầy đầu trang sức cho nàng không phải để khoa trương mà chỉ là lúc ra đường quên mang tiền mà thôi.

Thẩm Hành lặng lẽ, quyết định buổi tối trở về phải thắp thêm mấy cây hương trên bàn thờ tổ tông, cầu khấn thành tâm một chút, có thể "xách" Tô Nguyệt Cẩm đi đi cho rồi.

Từ đầu tới cuối, Cố Duẫn Chi chỉ vuốt nhẹ quân cờ trong tay, nhếch miệng lên, nhưng ý cười trong đáy mắt thì không được bao nhiêu. Người ta vẫn nói duyệt kỷ giả dung, trước mặt hắn, Thẩm Hành chưa bao giờ chú trọng tới những thứ này. Lưu Nhã Quân bên cạnh lại cuống hết cả lên, vội vàng chạy tới chỗ hai người: "Ta cũng rất thích đồ cổ và châu ngọc, nếu Vương gia và Thẩm tỷ tỷ đi, không biết có thể đưa nô tì đi cùng không?"

Tô tiểu Thân vương không thèm nhìn sang nửa con mắt, nhanh chóng dịch người về phía trước rồi đi.

Lưu thiên kim hiếm khi mới gặp được vị này, đó lại là nhân vật tuấn tú đến vậy, sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này như vậy được, nàng không buồn quan tâm mặt mũi gì gì đó nữa, kéo Thẩm Hành cầu khẩn nói: "Tỷ tỷ nói với Vương gia đi, cho ta cùng đi với, thường ngày muội muội không hiểu chuyện, có đắc tội địa với tỷ tỷ thì cho muội xin lỗi nhé."

Nếu là bình thường nhất định Thẩm Hành sẽ sẵn sàng đồng ý, dù cho Tô Nguyệt Cẩm có không đồng ý đi nữa, thì nàng cũng sẽ nói một hai câu cho hai bên vừa lòng.

Chỉ là chuyện về viên đá tế núi bị thất lạc này không thể để nhiều người biết được, đây là chuyện liên quan đến tính mạng cha mình, cho nên nàng chỉ có thể xin lỗi mà thôi: "Nhã Quân, việc này ta không làm được, ý của Vương gia làm sao ta dám chi phối chứ."

Lưu Nhã Quân vừa nghe xong liền đổi mặt, nhưng vẫn cố kìm nén trả lời:"Cô không nói thì sao biết Vương gia không cho ta đi cùng. Tỷ tỷ tốt, cô giúp ta lần này đi mà, có được không."

Tô Nguyệt Cẩm phía trước đã đi được một đoạn xa, thấy nàng không bước tới bèn dừng lại chờ đợi. Có điều khuôn mặt nhíu chặt kia như đang bực bội nói: "Trời nóng, cô còn dài dòng nữa thì tự mà đi đi".

"Lần này không được thật, lần sau Thiên Tuế có tới lại, ta sẽ xin mang cô theo cùng".

Nàng nói xong thì ba chân bốn cẳng chạy qua.

Lần đầu tiên Lưu Nhã Quân bị ăn quả đắng đến thế, hơn nữa người cho mình ăn lại là người nàng cực kì không ưa. Rõ ràng Thẩm Hành sợ nàng đoạt mất danh tiếng, cho nên mới cố ý không chịu đưa theo cùng.

Thế là ai kia cố ý cất cao âm điệu nói: "Thẩm tỷ tỷ thật có bản lĩnh xem thơ phẩm ngọc nhỉ, bởi thế ngày trước mới được Lâm Hi và Lâm đại công tử ưu ái, nếu không phải bị hủy hôn, có khi bây giờ cũng đã con đàn cháu đống rồi, đúng là tiếc thật!" Nàng muốn cho Đoan Vương Thiên Thuế biết, Thẩm Hành là một nữ nhân đã từng gả đi rồi, lại còn lên kiệu mà không gả được cho người nữa.

Bước chân Thẩm Hành hơi ngừng lại, khuôn mặt thoáng trầm hơn.

Lưu Nhã Quân cứ liên tục cắn không nhả điểm này, là bài học mà nàng dùng hơn nửa thanh xuân của mình đổi lấy, vết sẹo đó nàng vẫn giấu chặt trong lòng, giờ đã kết vảy không còn chảy máu, nhưng giờ lại bị người ta giày xéo nó ra, máu thịt đầm dìa. Nàng không thích chê trách gì ai, không có nghĩa là nàng chịu để cho người ta cười nhạo hết lần này đến lần khác.

"A Hành."

Lúc nàng chuẩn bị xoay người thì nghe thấy tiếng Tô Nguyệt Cẩm gọi lại, giữa hai lông mày không bộc lộ chút tâm tình nào, chỉ nói thẳng với nàng: "Lần sau chọn tỳ nữ thì đừng tìm mấy người ồn ào như thế, nghe phiền quá."

"Ta là trưởng nữ của Lưu Đình Viễn, không phải..." Lưu Nhã Quân xám xịt mặt mày đứng đờ tại chỗ, Tô Tiểu Thiên Tuế vẫn chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Hành mà thôi.

Đây là cách giải vây của hắn sao? Nàng nhìn đôi mắt có phần lạnh lẽo, rất biết nghe lời mỉm cười đáp lại:

"Ừm, về ta sẽ đổi." Tâm tình tự nhiên chuyển biến rồi.

Tiệm đồ sứ cách dịch quán không xa, hai người đi bộ không bao lâu đã đến Lưu Phương cư, chưởng quỹ thấy họ vào thì vội vàng chiêu đãi một bình trà ngon như ngày trước. Chỉ là khi Thẩm Hành không còn một đầu châu ngọc nữa, Vương chưởng quỹ lại không hề nhận ra, ông châm trà cho Tô Nguyệt Cẩm rồi hỏi: "Sao hôm nay không thấy phu nhân?"

Người dân dưới thời Khánh Nguyên khá cởi mở, nhưng nữ tử chưa kết hôn khi ra đường mà không mang khăn che mặt cũng là hiếm có. Lần trước Vương chưởng quỹ xưng là cô nương, vì không biết rõ thân phận của đối phương, sau đó ông thấy Tô Nguyệt Cẩm giúp nàng vuốt tóc, cho nên mới đoán đây hẳn là nội thất của người kia.

Ông nào biết được, Tô Tiểu Thiên Tuế vuốt tóc là để xem mấy cái trâm của Thẩm Hành cái nào tốt hơn, nên dùng cái nào.

Thẩm đại tiểu thư không biết suy nghĩ trong lòng Vương chưởng quỹ, vừa đi vào đã đến xem mấy hạt ngọc lưu ly trên gương đồng bát bảo, bàn chân nhón lên đếm đếm, có nét trẻ con.

Tô Nguyệt Cẩm nghiêng đầu nhìn một lúc, chỉ về phía Thẩm Hành rồi nói:"Không phải phu nhân đang đứng đó đó sao, hôm nay thay đổi phong cách thôi mà. Mang nghiễn thạch ra đây, ta xem một chút".

Vẻ mặt Vương chưởng quỹ thoáng cứng đờ, ông cúi đầu khom lưng trả lời một tiếng rồi xoay người đi về phía quầy hàng lấy đồ mang sang.

Bên trong chiếc hộp gấm bằng gỗ đàn hương là một nghiêng mực có dấu ấn nhỏ của thời hậu Minh Yến. Đây đúng là một món đồ cổ, màu hơi ngả về sắc xanh, màu xanh trên đá chính là vết tích của năm tháng mài mòn, có thể tìm được đúng là đã bỏ ra nhiều công sức.

Chỉ tiếc là không phải do Lưu Thần Phương làm ra, cũng không thấy linh thạch họ muốn tìm.

"Đồ Tô gia muốn tìm đúng là quá khó, lão đã tìm khắp thị trường đồ cổ ở thành mà chỉ được mấy món này. Nghiên mực màu xanh này tuy không phải là tay nghề của Lưu Thần Phương nhưng người thợ điêu khắc cũng vô cùng khéo léo, ngài nhìn xem, có thấy được không?"

Tô Nguyệt Cẩm ngắm nhìn hai khối đá rồi tiện tay đặt xuống: "Chỉ nhiêu đây thôi?"

Vương chưởng quỹ lén nhìn vẻ mặt của hắn rồi cẩn thận hỏi: "Nghiễn thạch vốn đã khó tìm, đồ lưu truyền tới nay đã ít lại càng ít hơn."

"Ừm." Hắn gật đầu, tỏ ý đã hiểu nhưng lại định nhấc chân đi thẳng, Vương chưởng quỹ vội vàng xông tới giữ người: "Công tử chờ chút, nếu muốn thì cũng không phải không có cách, chỉ là không biết công tử có thể đưa thêm bạc hay không?"

Tô tiểu gia đang chờ câu này đấy.

Thẩm Hành nghe xong thì hừ lạnh: "Gấp ba giá tiền còn chê không đủ, khẩu vị của Vương chưởng quỹ đúng là khá lớn đấy."

"Phu nhân đừng giận, đây không phải là lão nói, mà là..." Ông nhìn quanh bốn phía: "Là ý của Ngũ gia trong chợ đêm nói, mấy ngày trước tiểu nhân có tìm tới hỏi, hắn nói có người vừa đào được một viên, chỉ là với giá này họ muốn tăng gấp đôi".

Khẩu khí thật là lớn! Thẩm Hành tức giận bất bình, cho nên cũng quên để ý đến xưng hô của người đó với nàng.

Vương chưởng quỹ thấy nàng không thích, bèn cười vội làm lành nói:"Tiểu nhân chỉ truyền lời mà thôi, mua hay không mua đều tùy ngài cả, vật đó đúng là hiếm thấy, giờ bỏ qua chỉ sợ khi cần cũng không có được".

Chỉ truyền lời? Rất nhiều cửa hàng đồ cổ đều tới làm ăn ở chợ đêm này, người mua không tìm được đồ họ cần nên mới nhờ họ làm trung gian, giá tiền chênh lệch này cũng chỉ có họ mới biết.

Sau khi đi ra khỏi Lưu Phương, ánh tà dương phía chân trời còn chưa buông xuống, Thẩm Hành đứng nhìn một vùng trời hoa phù dung đỏ rực, không biết vì sao hôm nay nàng lại thấy, giữa mùi hoa lại nồng nàn thêm mùi ngân phiếu.

Bình luận

Truyện đang đọc