THIÊN TUẾ SỦNG PHI

Nhiêu Nhiễm là một người mặt đơ, từ lúc nàng bắt đầu nhớ được kí ức đã khắc ghi việc này.

Lúc những hài tử bên cạnh đang bật cười khúc khích, khuôn mặt nhỏ của nàng vẫn lành lạnh một bên, cảm thấy những người kia sao mà ngốc đến thế.

Sau đó trở lại trong phòng, nàng lặng lẽ đưa tay xoa hai quai hàm cứng thịt, hi vọng có thể khiến chúng sinh động hơn một chút.

Nào có ai thích những thức bất bình thường, không mặt hay dáng dấp của Nhiêu Nhiễm đều không tệ, nhưng nàng không thích khuôn mặt không cảm xúc của mình.

Nhiêu gia là tướng môn thế gia, từ ngày Khánh Nguyên triều kiến quốc đã được cha truyền con nối tước vị Quang Vũ hầu.

Tôn tử các đời có sở trường binh khí, ngày cả nha hoàn trong phủ cũng có biết ít quyền cước công phu.

Địa vị của Nhiêu gia trong triều cũng cực kì cao quý, không số một thì cũng là số hai.

Mà Nhiêu Nhiễm, từ khi mười sáu tuổi đã biết, tương lai mình phải gả cho thái tử.

Đối với chuyện tình yêu, nàng cũng không có quá nhiều ảo tưởng. Có lẽ mình sẽ gả cho một nam nhân không tính là đãng ghét, thích hợp rồi sống với nhau một đời.

Có điều Khánh Nguyên triều lần từ mãi không chọn ai vào vị trí thái tử.

Con chúa của hoàng tôc đều giỏi giang như thế.

Các con của lão hoàng đế quá thông minh, một thời gian ngao cò tranh đấu, cuối cùng Vương gia Tô Trọng Vũ nhàn tản ở đất phong xa xôi lại trở thành là ngư ông đắc lợi.

Trước khi Thánh tổ băng hà có ban một đạo chiếu thư, phong con gái của Ngôn Linh là Nhiêu Nhiễm là hoàng hậu, sau khi quốc tang sẽ cử hành phong tước.

Khi Nhiêu Nhiễm nhận được thánh chỉ, đã hai sáu tuổi rồi, một cô nương ở tuổi này còn có thể phong quang đại gả, nàng cảm thấy điều này quả thật là chuyện đáng mừng.

Ngay sau đó, nàng dẫn nha hoàn tiến vào Lư Lăng cung.

Lần đầu tiên gặp mặt Tô Trọng Vũ, đó là một ngày hè chói chang, sau giờ ngọ, khí trời "sáng sủa" khiến người ta muốn lột da cả người.

Nhiêu cô nương đi chân trần thoải mái nằm ngửa trên cành cây chợp mắt, vừa mới mỏ mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt như cười như không.

Hắn nói: "Nàng là Nhiêu Nhiễm à?"

Nàng từ trên cây chậm rãi ngồi dậy.

"Tô Trọng Vũ?"

Hắn khẽ cười xem như đáp lại. Nhưng sau đó lại ngoảng đầu sang bên, biết lễ không nhòm ngó chân nàng.

"Giầy của nàng đâu? Đi vào rồi xuống đây, chúng ta nói chuyện."

Nàng đưa tay chỉ vào đôi giày nhỏ dưới gốc cây không xa.

"Giúp ta xỏ vào."

Khuôn mặt hắn lóe lên vẻ kinh nhạc, hình như hắn không ngờ có cô nương sẽ to gan đến thế. Sững sờ một hồi lâu rồi ngây ngốc trả lời.

"Ta là hoàng thượng mà."

"Hoàng thượng thì không xỏ giày sao?"

Nàng thản nhiên nhìn lại hắn, hoàn toàn không cảm thấy chuyện này thì có gì quá mực.

Giây phút giày xỏ ngược vào chân, nàng cảm thấy tên kia sao ngốc đến thế.

Hình như hắn không biết cách để hầu hạ người khác, khuôn mặt tuấn tú hơi nhíu lại.

"Sao lại khó xỏ thế này?"

"Xỏ chân phải vào giày chân trái thì đương nhiên là khó."

Nàng thật lòng mở miệng, chẳng ngạc nhiên khi thấy hai tai hắn hồng lên.

Hoàng đế mới đăng cơ có nhiều chuyện bận rộn, sau khi vội vã tạm biệt bên hàng liễu ven cầu, đến lúc hai người gặp lại nhau, một người đầu phượng quan trên đầu, một người mặc hồng trang đỏ thắm.

Hắn đẩy chiếc khăn voan của nàng ra, dịu dàng mỉm cười, nhưng câu đầu tiên nàng há miệng ra nói lại là. "Bây giờ không phải lúc cười đâu, ta phải tháo đồ trên đầu xuống đã."

Tô Trọng Vũ chưa bao giờ cảm thấy thất bại như vậy, từ khi biết đến người con gái tên là Nhiêu Nhiễm này, hình như hắn đang kiếm sống nhờ vào việc phải hầu hạ người khác.

Làm một vị tướng quân, hắn cảm thấy chuyện này cực kì không được.

Vì vậy mỗi lần đến Phượng Loan cung, hắn luôn nỗ lực thể hiện sự tồn tại của mình. Lúc thì xối trà nóng vào người, khi thì cố ý náo loạn để người kia để ý.

Cuối cùng Bát Bảo cô cô ở gần đó cũng phải nhìn chán ngán, mỗi lúc bà thấy hắn sắp đổ nước lên người là lại lớn tiếng kêu la.

"Ai nha, vạn tuế gia bị bỏng nước trà rồi."

Hai người vốn chẳng có cơ sở tình cảm gì, nhưng sống chung với nhau lại hòa hợp đến bất ngờ.

Trước khi gặp Nhiêu Nhiễm, hắn không có cảm giác thích hay không thích với nữ nhân nào cả, chỉ cần cân nhắc đến thế lực, nối dõi tông đường, chỉ đến thế mà thôi.

Nhưng Nhiêu Nhiễm lại không giống người khác.

Hắn cũng không rõ là không giống chỗ nào, chỉ cảm thấy ở cùng nàng rất tuyệt. Nàng không xu nịnh, cũng không thích hư vinh, thấy hắn đến cũng chỉ liếc nhìn một cái, sau đó nói một câu: "Ngồi đi."

Hắn thích cảm giác như vậy, như một đôi vợ chồng rất bình thường.

Cũng có lúc hắn bị ý nghĩ này hù dọa, thế nhưng sau khi bãi triều, bước chân lại tự giác đi về phía Phượng Loan.

Sau khi đại hôn, ngoài Nhiêu Nhiễm ra, hắn không chạm vào bất kì phi tử nào nữa.

Trước khi Tô Trọng Vũ đăng cơ đã có ba phòng trắc phi, hai người thị thiếp.

Với một vương gia hai mươi bảy tuổi mà nói, chuyện này chẳng đáng là gì.

Nhiêu hoàng hậu có lúc nổi hứng lên sẽ gặp gỡ, ôm ấp mấy hài tử, chọc cho chúng nương nương ấm ức.

Hậu cung phải được mưa móc hài hòa, ai không được mưa móc thì bất bình là phải.

Lạc quý phi là người thấy bất mãn nhiều nhất, bởi vì trước khi Nhiêu Nhiễm xuất hiện, nàng là phi tử được Tô Trọng Vũ sủng ái.

Nhưng mà, nàng cũng là một người rất thông minh, bàng quang khuyến khích vài con chim đi lên thăm dò trước.

Nhưng không biết vị hoàng hậu nương nương kia đã nói gì với nàng, nói chung, từng người khi quay trở lại như cà tím phơi sương.

Nàng hạ quyết tâm, tối muộn một chút sẽ cử hàng đi đến Phượng Loan điện, ngoan ngoãn chào hỏi:

"Nghe nói buổi trưa có mấy vị muội muội tới quấy rầy Hoàng hậu nương nương, là do ngày thường thần thiếp quản giáo không nghiêm, thỉnh cầu nương nương thứ tội."

Trước Nhiêu Nhiễm, chuyện lục cung vẫn do nàng quản lý. Lần này, nàng dến với ý đồ rõ ràng, một là muốn giảng hòa, hai là muốn thể hiện địa vị của mình không giống như người khác.

Lúc nàng nói những lừi này, Nhiêu hoàng hậu đang vuốt lông của Bạch Thánh Hiên, nghe xong vẫn lạng lùng như cũn.

"Thì ra hôm nay mấy người tới đây đều là tỷ muội của cô, là người một nhà thì không cần khách sáo."

Tỷ tỷ quản giáo muội muội vốn là lẽ thường tình, Lạc quý phi muốn đề cao giá trị của bản thân cũng phải xem này có cho phép hay không.

Một câu tỷ muội trong nhà đã khẳng định chắc chắn, tong vũng nước đục cứ tranh tranh đoạt đoạt này, vị trí của nàng không cần bàn thêm nữa.

Phan Chi Hoa là người thông ming, lập tức nàng cười nói lại ngay.

"Nương nương nói phải, chúng thần thiếp cùng nhau phụng dưỡng Hoàng thượng, thân chẳng khác một nhà. Chỉ có điều trẻ tuổi không hiểu chuyện, suốt ngày cứ lo lắng ai sẽ được chuyên sủng, ngày tháng sau cũng chẳng dễ chịu."

"Trong lòng thần thiếp hiểu rõ, tỷ muội trong hậu cung cũng khổ như nhau, cho nên nếu có cơ hội nào, thần thiếp vẫn hay thúc giục thánh thượng đi dạo sang chỗ các tỷ muội khác."

Nói gần nói xa như thế là muốn so đo về học vấn đấy à.

Nhiêu hoàng hậu nghĩ vậy, nàng nghiên người dựa trên nguyễn tháy thêu phượng hoàng mẫu đơn.

"Ta rất thích nghe mấy lời cô vừa nói. Nhưng từ trước đến giờ ta không thích tỏ vẻ ngoài như vậy, vừa hay cô là người có tâm, nên giúp ta để ý nhiều một chút. Nếu như ngày nào đó Hoàng thượng có đi tới chỗ các phi tần khác, cô nhớ thúc giục ngài đến chỗ ta đây. Qua đêm ở chỗ ta thì không tính là chuyên sủng ấy nhỉ, như vậy chẳng phải vẹn của đôi đường sao?"

Cô hùng hồn thế à?

Phan Chi Hoa trố mắt nghẹn họng nhìn không mặt không cảm xúc đằng kia, nàng cảm thấy cái mồm mép nhanh nhẹn xưa nay chẳng còn hữu dụng. Rốt cuộc cũng hiểu rõ tại sao, khi những người kia quay về lại trắng bệch cả mặt mày như thế.

Là một hoàng hậu, nàng ta không dụ dỗ, không nghiêm khắc, nàng chỉ dùng sự vô liêm sỉ của mình làm người khác phải câm miệng mà thôi.

Nếu Lạc quý phi cứ bỏ qua như vậy thì quá coi thường nàng rồi.

Trên có trương lương kế, dưới có quá tường thê.

Buổi tối không gặp được Vạn tuế gia, không có nghĩa là ban ngày không thấy được.

Cách năm ba ngày lại chạy tới dâng canh, ngại ngùng xấu hổ ngoái đầu nhìn đã tập nhiều lần từ trước.

Nhưng có những lúc, không phải cứ nỗ lực thì sẽ có thu hoạch.

Thời gian Thánh thượng ở bên cạnh Nhiêu hoàng hậu càng lúc càng nhiều, nào có thời gian mà quan tâm kẻ khác, nàng thấy hơi lo lắng, cho nên tìm đến Mẫn phi để cùng nhau bàn bạc.

Vị Mẫn phi này tính ra cũng có thể xem là tỷ muội nhà Nhiêu hoàng hậu, tuy là họ hàng thân thích khá xa, nhưng dù sao cũng có quen biết với Nhiêu Nhiễm từ trước khi tiến cung.

Nàng tiếp cận nàng ta là muốn thăm dò thử xem, không ngờ người này lại kín kẽ vô cùng, chỉ đưa ra ít hương liệu vẫn thường hay sử dụng.

"Nghe nói gần đây tỷ tỷ ngủ không yên giấc, có lẽ là do suy nghĩ quá nhiều. Miếng đàn hương này có thể giúp tỷ ngủ ngon hơn mỗi đêm, ban ngày cũng lại giúp người ta tỉnh táo, tỷ mang theo người."

Lúc đó, nàng chỉ nghĩ người kia không muốn dính thị phi, cũng không cưỡng cầu thêm nữa, tiện tay nhận số hương liệu kia.

Lúc ấy, Hoàng hậu nương nương vừa sinh một bé trai. Tình cảm đế hậu như keo sơn, chỉ tiếc là sau khi sinh sức khỏe của hoàng hậu nương nương không thoải mái cho lắm.

Nàng tận dụng thời gian đưa canh cho Hoàng thượng tỉnh thần, cũng không biết trời cao chiếu cố thế nào, đêm đó thánh thượng lại để nàng ở lại Cần Chính điện qua đêm.

Thê tử vừa sinh con trai, phủ quân đã xảy ra quan hệ với thị thiếp, dù là ai cũng khó mà tiếp nhận được.

Trong cơn tức giận Hoàng hậu nương nương bệnh tình càng lúc càng nặng thêm, thánh thượng cực nhọc ngày đêm, không buồn nghỉ ngơi chỉ túc trực bên nàng ba ngày ba đêm.

Lạc quý phi vốn được thánh sủng lại vô tình bị đẩy vào lãnh cung.

Mãi đến tận khi bị giam trong lãnh cung lạnh lẽo, tối tăm không thấy ánh sáng mặt trời, Phan Chi Hoa vẫn không sao hiểu rõ, vì sao sáng sớm hôm ấy, khi mở mắt ra, Thánh thượng lại chán ghét trừng mắt nhìn nàng như vậy

Bình luận

Truyện đang đọc