THIÊN VỊ CÓ MỘT KHÔNG HAI

Edit: Khang Vy

Beta: Peachh

Lúc Dịch Nhiễm nghe được lời Lâm Chiêu nói, trái tim đột nhiên nhảy dựng lên. Nghiêng đầu nhìn anh, thấy anh vẫn ra vẻ bình thường không có chuyện gì, khuôn mặt bình tĩnh nhìn về phía trước.

Sau khi màn cầu hôn của Hạ Sương và Ôn Tranh được quay lại xong, Ôn Tranh đứng ở một bên, nùng tình mật ý nhìn người trong lòng quay quảng cáo.

Lâm Chiêu thấy dáng vẻ không biết làm sao của Dịch Nhiễm, mở miệng hỏi, "Muốn đi sao?"

Dịch Nhiễm gật đầu, "Ừm."

"Vậy thì đi thôi." Không chờ Dịch Nhiễm mở miệng, Lâm Chiêu đã xoay người ra khỏi studio. Dịch Nhiễm đi theo phía sau anh, cũng không biết nên nói gì.

Cũng không biết anh nghĩ thế nào về những lời Hạ Sương nói với anh.

Dịch Nhiễm không muốn anh hiểu lầm, cô hi vọng người đàn ông như anh có thể gặp một người con gái tốt sớm một chút.


Sau khi rời khỏi, cô đi dạo quanh Tây Sơn một vòng, vừa đi vừa viết viết vẽ vẽ, sau khi mệt rồi thì tính ăn cơm tối xong mới trở về.

Nơi này có dịch vụ trải nghiệm du lịch nông trại, lời bình luận trên mạng không tồi chút nào. Dịch Nhiễm đi vào gọi vài món ăn, ăn xong cũng chỉ cảm thấy bình thường mà thôi.

Cô cũng bớt mất hứng thú, dần dần cảm thấy chán nản.

Thu dọn đồ đạc định trở về. Từ Tây Sơn về nội thành chỉ có hai chuyến xe một ngày. Dịch Nhiễm chờ tới 7 giờ tối mới có xe đón.

Cô tính toán thời gian, về tới nhà có lẽ cũng phải hơn 9 giờ tối rồi. Dịch Nhiễm cũng không lo lắng, ngày mai là chủ nhật, cô vẫn có thời gian.

Xe đến nội thành, sau khi Dịch Nhiễm xuống xe thì nhìn đồng hồ một cái, sau đó dùng điện thoại đặt xe, mới vừa lên xe chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng sấm sét từ bên ngoài truyền vào.


Mãi mới về tới nhà, trời lại đổ mưa, rõ ràng buổi sáng vẫn còn nắng gắt. Dịch Nhiễm nhịn không được mắng thầm bản thân, bao nhiêu lần rồi mà vẫn quên không đem theo dù ra khỏi cửa.

Xuống xe, Dịch Nhiễm dùng túi che trên đầu chạy nhanh về nhà, hạt mưa lớn to như hạt đậu đánh vào người khiến cô đau tới mức nhíu mày.

Dịch Nhiễm chạy được vài bước đã thấy có một người đứng ngay hàng mái hiên trước nhà. Thân hình đối phương cao gầy, tay còn cầm dù màu đen.

Lúc nghe được tiếng động, người nọ xoay người, sau khi thấy rõ đó là ai, Dịch Nhiễm vừa tức giận lại vừa khẩn trương.

"Anh tới đây làm gì?"

Cố Tắc Yến nhìn ánh mắt của Dịch Nhiễm, nội tâm phẫn uất nhưng vẫn duy trì sự bình tĩnh, cầm dù tới bên cạnh cô.

"Dịch Nhiễm, chúng ta vào trong rồi nói."

"Chúng ta không có gì để nói hết!" Dịch Nhiễm hất tay anh ta ra, sức lực rất lớn khiến đồ vật trên tay cũng rơi hết trên mặt đất. Cố Tắc Yến bị cô đẩy lùi về sau vài bước, dù cũng tuột khỏi tay, rơi xuống đất.


Dưới màn mưa to tầm tã, toàn thân hai người ướt đẫm.

Dịch Nhiễm không muốn nhìn anh ta, khom lưng nhặt đồ vật.

Cố Tắc Yến vẫn chưa khoẻ lại nên không chịu được sức đẩy như vậy. Nước mưa ướt đẫm khuôn mặt, giờ phút này, trong đầu anh ta chỉ còn lại khung cảnh Lâm Chiêu kéo tấm rèm che xuống.

Từ trước đến nay, anh ta không hề hay biết, ghen tuông lại khiến người ta đánh mất lý trí tới vậy.

Dịch Nhiễm nhìn Cố Tắc Yến chỉ cảm thấy buồn nôn, giọng nói giống như cất chứa dao nhỏ, một câu lại một câu nói ra.

"Cố Tắc Yến, chúng ta đã chia tay rồi, anh có thể giống đàn ông một chút được không?"

"Còn theo dõi được tới nơi này, anh thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm!"

Cố Tắc Yến nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Dịch Nhiễm, cười nhạo một tiếng, mái tóc ướt rũ ở giữa trán, khuôn mặt đều là nước mưa, đôi mắt ngày càng sắc lạnh.
"Dịch Nhiễm, em kiên quyết muốn chia tay với anh như vậy, rốt cuộc là vì sao?"

Thấy cô không nói lời nào, anh ta nói thay.

"Điều kiện của Lâm Chiêu tốt hơn anh, là một người tốt, cũng khó trách em..."

Dịch Nhiễm ngây người, cô không rõ tại sao Cố Tắc Yến lại biết Lâm Chiêu.

"Anh đang nói gì vậy?"

Cố Tắc Yến cười khẽ bước tới, anh ta cúi đầu nhìn Dịch Nhiễm, con ngươi đã bị sự đố kỵ thiêu đốt.

"Dịch Nhiễm, em vẫn luôn là dáng vẻ này, lúc nào cũng đơn thuần gì cũng không hiểu." Cố Tắc Yến nhớ tới dáng vẻ của cô khi ở bên cạnh một người thất vọng như anh ta, dáng vẻ khờ khạo phác hoạ một tương lai tốt đẹp, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy trái tim khó chịu.

"Lúc theo đuổi đã nói sẽ mãi thích anh, thật ra cũng chỉ có như thế, có lẽ... em chỉ muốn hưởng thụ thành tựu của quá trình này mà thôi."
"Bây giờ nhìn anh như vậy, trong lòng em rất thoải mái đúng không? Anh nghi ngờ, em chưa từng thật tình trả giá bao giờ." Cơ thể ốm đau mấy ngày nay nháy mắt bùng nổ, Cố Tắc Yến không hề lựa lời mà nói.

Nhưng sau khi nói xong những lời này, nhìn thấy sự thất vọng nơi đáy mắt Dịch Nhiễm, Cố Tắc Yến chỉ cảm thấy yết hầu như bị gì đó bóp chặt, một câu cũng nói không nên lời.

"Dịch... Dịch Nhiễm... anh..."

Anh ta muốn đền bù, vươn tay kéo cô nhưng lại bị Dịch Nhiễm hất ra.

Hốc mắt cô đỏ bừng, nhưng không hề rơi một giọt nước mắt nào. Dịch Nhiễm nhìn anh ta, cô cũng không cảm thấy mình phải đau lòng cho người đàn ông này.

"Anh đã nói xong rồi thì có thể đi."

Cố Tắc Yến nghe thấy tiếng bước chân và tiếng mưa lớn xung quanh, tiểu khu này đã quá xưa cũ, mặt đất cũng không bằng phẳng, một trận mưa lớn đã tích tụ thành từng vũng nước lớn.
Người đi tới có bước chân trầm ổn, anh ta ngẩng đầu, nhìn thấy người nọ nhẹ nhàng kéo Dịch Nhiễm vào lòng, bảo vệ cô dưới dù của anh.

Lâm Chiêu cúi đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt kinh ngạc của Dịch Nhiễm nhìn mình, sắc mặt cô tái nhợt nhưng có thể nhìn ra viền mắt phiếm đỏ của cô

"Khóc sao?"

Giọng nói anh hoà vào với tiếng mưa, nghe không có chút chân thật nào. Tiếng hít thở của Dịch Nhiễm ngày càng nặng, cô biết cảm xúc của mình lúc này không hề ổn định.

Cô lắc đầu, cố chấp nói, "Không hề."

Cố Tắc Yến híp mắt nhìn hai người trước mắt, cười lạnh, "Tối muộn thế này mà Lâm tổng còn tới tìm người?"

Lâm Chiêu cũng không để ý tới anh ta, chỉ nhìn Dịch Nhiễm.

Dịch Nhiễm cụp mắt khẽ nói, "Anh không cảm thấy mình ghê tởm sao?"

Cơ thể cô không cảm nhận được cái lạnh, cả người run rẩy chỉ vì phẫn nộ.
"Lúc trước tôi theo đuổi anh là vì có cảm tình với anh, tôi và anh chia tay là vì anh không đáng để tôi thích. Từ đầu tới cuối tôi đều ngay thẳng, dựa vào cái gì mà anh lại đổ hết vấn đề lên đầu người khác chứ?"

"Cố Tắc Yến, anh cần tôi nhắc anh nhớ lại xem anh từng đối xử với tôi thế nào sao?"

Chỉ có lạnh nhạt, không có một ngày nào là bọn họ giống như người yêu cả.

"Dịch... Dịch Nhiễm." Cố Tắc Yến tự biết mình nói sao, anh ta cũng không biết tại sao chuyện lại thành ra thế này. Trước kia, bất kể là xảy ra chuyện gì anh ta đều có thể bình tĩnh giải quyết, nhưng khủng hoảng và ghen ghét trước mắt khiến lời mà anh ta nói ra càng ngày càng khó chịu.

"Đi thôi." Lâm Chiêu cúi đầu khẽ nói bên tai Dịch Nhiễm, muốn đưa cô đi.

"Lâm tổng, mấy năm nay Dịch Nhiễm vẫn luôn ở bên tôi, cô ấy vẫn luôn thích tôi."
"Anh biết cô ấy theo đuổi tôi thế nào không?"

Dưới cơn mưa lớn, giọng nói Cố Tắc Yến bị bóp méo khiến Dịch Nhiễm cảm thấy xa lạ.

Lâm Chiêu nghe xong, bước chân dừng lại rồi quay đầu. Khuôn mặt anh dưới chiếc dù trở nên âm trầm, ánh mắt u ám xuyên qua thấu kính toát ra sự lạnh buốt. Cố Tắc Yến không tự chủ phải lùi về sau vài bước.

Lâm Chiêu cảm nhận được áp lực của người bên cạnh, anh nhẹ nhàng vén tóc lên thay cô, lần nữa ngẩng đầu, thong thả ung dung mở miệng.

"Anh xứng sao?"

Giọng nói bị tiếng mưa rơi lấn át, lạnh lẽo lại sâu xa. Bọn họ đi rồi, Cố Tắc Yến vẫn cảm thấy lời này quanh quẩn bên tai, hai tay anh ta không khắc chế nổi mà run rẩy, thế giới giống như biến thành một mảnh hư vô, hết thảy đều biến mất.

Dịch Nhiễm được Lâm Chiêu đưa lên xe, sau khi Lâm Chiêu bảo tài xế lái đi cũng quay đầu nhìn cô, cởϊ áσ khoác đắp lên người cho cô.
Dịch Nhiễm run rẩy rồi nói, "Lát nữa em sẽ trở về."

Lâm Chiêu còn đang chỉnh áo cho cô, nghe thấy lời này, động tác trên tay khựng lại, sau đó anh vẫn tiếp tục, đáp lại lời cô nói.

"Bây giờ em chỉ có hai sự lựa chọn."

Thấy Dịch Nhiễm nhìn mình, Lâm Chiêu rút tay ra, dáng vẻ không nhanh không chậm.

"Hoặc là đi theo anh, hoặc là bây giờ anh gọi cho chú Dịch kêu chú Dịch tới đón em về nhà."

Sao có thể cường thế như vậy chứ, Dịch Nhiễm u oán liếc anh một cái, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Chiêu, cô cũng trở nên nhút nhát.

Mưa gió mang tới cảm giác khó chịu, tâm tình của anh bây giờ không tốt chút nào.

Dịch Nhiễm ngửi thấy hương rượu nhàn nhạt trong xe, ngày thường xã giao thương nghiệp không thể tránh được, Dịch Nhiễm cũng từng thấy anh uống rượu. Chỉ là từ trước tới nay Lâm Chiêu luôn biết giới hạn của mình, sẽ không để mình rơi vào tình trạng trầm mê.
Nhưng hôm nay, dường như anh uống hơi nhiều.

"Anh còn ổn không?"

Lâm Chiêu dựa vào ghế, tầm mắt dừng ở màn mưa bên ngoài cửa sổ xe, không để ý tới cô. Dịch Nhiễm chột dạ nắm chặt ngón tay, tuy rằng bây giờ muốn phá tan sự xấu hổ giữa hai người, nhưng tình trạng trước mắt cũng không phải thời cơ tốt.

Một đường im lặng.

Xe đi vào một khu dân cư, Dịch Nhiễm nhìn quanh bốn phía.

Nơi này là Thuỷ Vân Loan, cách Sáng Thế rất gần, Dịch Nhiễm mơ hồ nhớ rõ Lâm Chiêu có vài bất động sản ở đây.

Tới bãi đỗ xe ngầm, nhận thấy ý đồ của anh, Dịch Nhiễm không chịu xuống xe. Lâm Chiêu cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đợi cô bên ngoài. Thời gian từng phút từng giây trôi qua, cô cảm giác chân ngày càng mỏi, thân thể sắp không chống đỡ nổi nữa, mà cô cũng không thể lay chuyển nổi anh nên đành ngoan ngoãn xuống xe.
Vào trong thang máy, Lâm Chiêu quẹt thẻ. Dịch Nhiễm ngước mắt nhìn con số không ngừng tăng, cuối cùng dừng lại ở tầng 11.

Dịch Nhiễm đi theo Lâm Chiêu ra khỏi thang máy, thấy anh yên lặng không nói một lời mở cửa, cô đi theo phía sau, càng ngày càng cảm thấy lo sợ bất an.

Sau đó thấy anh lấy điện thoại ra gọi một dãy số, nói với đầu bên kia vài câu, nội dung ít ỏi, chỉ bảo đối phương mang quần áo nữ tới.

Đại não Dịch Nhiễm hỗn loạn, lời vừa rồi Cố Tắc Yến nói lại hiện lên trong đầu. Thật ra, trong lòng cô cũng đã chuẩn bị bắt đầu lại một lần nữa, sau này cô chỉ muốn làm việc thật tốt, không muốn làm bản thân mềm yếu nhu nhược trước kia nữa.

Nhưng hôm nay Cố Tắc Yến lại ở trước mặt Lâm Chiêu, mổ xẻ đoạn ký ức trước kia, khiến sự khó nhằn của Dịch Nhiễm lên tới cực điểm.
Muốn rời xa Lâm Chiêu, không muốn đối mặt với anh.

"Ngày mai em sẽ về."

Cô nghe thấy tiếng cười khẽ, khàn khàn trầm thấp. Lại thấy anh lấy rượu ở trong quầy rượu ra, rót một ly rồi tựa vào quầy bar.

Áo khoác tây trang của anh đang nằm trên người cô, hiện giờ anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, dây lưng ngay ngắn, phía dưới là đôi chân thẳng tắp.

Anh nắm chặt ly rượu trong suốt, bên trong là chất lỏng màu nâu, dưới ánh đèn hơi hơi toả sáng.

Lâm Chiêu khẽ lắc ly rượu, nhắm mắt lại rồi uống một hơi cạn sạch.

"Lâm Chiêu."

Nghe thấy cô gọi tên mình, thần chí của anh mới thanh tỉnh lại đôi chút, lại giống như không hề tỉnh táo như vậy, theo bản năng bước tới gần cô.

Lâm Chiêu như vậy thật sự rất xa lạ, Dịch Nhiễm lui về phía sau, mãi cho tới khi sau lưng là mặt tường, cô không thể lui nổi nữa.
Bàn tay Lâm Chiêu đưa tới phía cô, một tay để bên tường, một tay đặt sau đầu cô.

Khoảng cách giữa hai người tức khắc được kéo lại gần, Dịch Nhiễm đang cảm thấy ngoài ý muốn lại nghe anh mở miệng:

"Lúc trước... là vì anh ta sao?"

"Một người như vậy..."

Anh nhíu mày, đồng tử hơi co lại, đáy mắt xẹt qua sự tự giễu.

Cô nhìn thẳng vào anh, lần đầu tiên Dịch Nhiễm cảm nhận được sự khó chịu của anh.

Lúc trước, bởi vì Cố Tắc Yến mà cô khiến anh mất hết mặt mũi.

Vì một người như vậy, cô đã khiến cho Lâm Chiêu kiêu ngạo phải cúi đầu.

"Em xin lỗi."

"Ha ha." Anh than nhẹ một tiếng rồi lắc đầu.

"Anh không cần lời xin lỗi của em."

Dịch Nhiễm cảm nhận được hơi thở của Lâm Chiêu, hương tuyết tùng hoà vào với hương rượu mạnh quanh quẩn ở chóp mũi khiến Dịch Nhiễm cảm thấy sợ hãi.
Anh cúi người, "Lâm Chiêu." Cô lại hô tên anh, động tác của anh mới hơi dừng lại.

Dịch Nhiễm nhắm mắt, ngơ ngẩn nói, "Anh uống nhiều quá rồi."

"Ừm." Anh khẽ than, giọng nói còn mang theo vẻ lười biếng, "Anh biết mà, sẽ không làm em dị ứng cồn đâu."

Dường như môi anh cọ qua tai cô, chỉ có hơi thở ấm áp, lại không có cảm xúc chân thật.

Dịch Nhiễm cảm thấy tay Lâm Chiêu siết chặt, cô được đặt trong một lồng ngực ấm áp, cảm giác ấm áp này chỉ lướt qua trong nháy mắt, rất nhanh đã rời đi.

Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, đại não lại như có vô số pháo hoa nổ tung.

Lâm Chiêu buông lỏng tay cúi đầu nhìn cô, biểu tình lại khôi phục như ngày thường.

Cô nhớ trước kia ba cô từng nói.

Lâm Chiêu giỏi nhất là khắc chế.

Lúc này, điện thoại anh lại vang lên, anh cúi đầu nghe máy rồi đi tới cửa.
Dịch Nhiễm cảm giác bên tai ong ong, hết thảy cảm quan như thoát khỏi cơ thể, cô mờ mịt đứng đó, không biết tiếp theo nên làm gì.

Cạch! Là tiếng đóng cửa, cô máy móc ngẩng đầu, thấy Lâm Chiêu đi tới phía mình, trên tay còn cầm theo một cái túi.

"Quần áo."

"Ừm, cảm ơn." Dịch Nhiễm mở ra xem, đồ được chuẩn bị đầy đủ, có áo ngủ, cũng có quần áo ngày mai tắm rửa.

Bỗng nhiên mặt cô đỏ bừng.

"Đi tắm đi." Anh nói với cô một câu rồi chỉ tay vào một căn phòng.

"Phòng tắm ở bên kia."

Thấy cô bất động, đôi mắt Lâm Chiêu khẽ run, lại bước tới gần cô.

"Muốn anh bế em đi sao?"

Cô gần như chạy trối chết.

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Chiêu: Anh không cần lời xin lỗi của em, anh chỉ cần em.

Bình luận

Truyện đang đọc