THIÊN VỊ CÓ MỘT KHÔNG HAI

Edit: Khang Vy

Beta: Peachh

Dịch Nhiễm cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay anh, cơ thể không nhịn được mà khẽ run lên giống như có một dòng điện truyền qua. Tự cổ vũ tinh thần, cô nhìn sang Lâm Chiêu, không hề chịu thua, "Vậy anh thử mà xem!"

Động tác của Lâm Chiêu dừng lại, ánh mắt nhìn cô mang theo sự tìm tòi.

"Dịch Nhiễm, em còn nhớ em đã nói gì không?"

Trái tim cô lỡ mất một nhịp, Lâm Chiêu nhận ra phản ứng của cô, thong thả ung dung quay đầu, mắt nhìn về phía trước, cảm nhận được tay chân Dịch Nhiễm luống cuống, nghĩ đi nghĩ lại mới tiếp tục mở miệng, "Em nói rằng anh muốn nghe cái gì thì em sẽ nói anh nghe cái đó."

Giọng nói anh trầm thấp, con ngươi đen nhánh trong xe tối tăm thần bí lại mang theo hơi thở nguy hiểm.

Giống như muốn từng chút từng chút một kéo cô vào trong thế giới của anh.


Anh hơi ngẩng đầu, dáng vẻ thành thạo, "Em cảm thấy anh muốn nghe em nói cái gì?"

Dịch Nhiễm: "..."

Anh đang cố ý bắt nạt cô đấy à?

Loại chuyện này, anh không thể chủ động một chút sao?

Cô vừa bực tức vừa không biết nói thế nào, lời là do cô nói, bây giờ chẳng khác nào bê đá tự đập vào chân mình.

Xe nhanh chóng chạy về phía trước, Lâm Chiêu không chọc cô nữa, nhưng trái tim Dịch Nhiễm không thể bình tĩnh được.

Thật ra trong quan hệ giữa hai người, cô là người nợ anh nhiều hơn, Dịch Nhiễm cũng thường xuyên suy nghĩ, có phải mình nên dỗ dành anh thật nhiều, khiến anh cảm thấy an toàn nhiều hơn hay không.

Sau khi xe dừng lại, hai người cùng nhau đi vào thang máy. Dịch Nhiễm do dự hồi lâu mới nắm lấy tay Lâm Chiêu, anh hơi sửng sốt một chút rồi cúi đầu nhìn tay hai người, lại nghiêng đầu nhìn cô gái phía sau lưng.


Cô đang cúi đầu, vẻ mặt đỏ ửng.

Dịch Nhiễm không dám nhìn biểu tình của Lâm Chiêu, cô nắm tay anh nhưng không thấy anh đáp lại, theo bản năng quơ quơ tay.

Lâm Chiêu: "..."

Ting! Thang máy đã dừng lại, hai người đi ra khỏi thang máy, Lâm Chiêu nắm ngược lại tay Dịch Nhiễm, đi tới trước cửa căn hộ hai người ở.

Hai người đứng đối diện nhau, Lâm Chiêu nhìn thoáng qua bàn tay hai người, như đang suy tư gì đó rồi nói: "Em mấy tuổi rồi hả Dịch Nhiễm?"

Cô ngẩng đầu liếc anh một cái rồi rút tay ra.

Có lẽ là do quá khẩn trương, lúc này tay cô đã cứng đờ.

"Đừng nói anh lợi hại bao nhiêu." Cô lẩm bẩm một tiếng, "Sẽ có lúc quen tay hay việc thôi."

Dường như cô nghe thấy tiếng cười khẽ, hiện tại đầu cô có hơi mơ màng, đại não không chịu sự khống chế.

Cô cảm giác có người đưa tay xoa mặt mình, khẽ ngẩng đầu, cảm nhận được ngón cái của Lâm Chiêu cọ qua khoé môi mình.


Giống như một ám chỉ nào đó.

Dịch Nhiễm hiểu rõ, thẳng thắn thành khẩn hỏi, "Anh muốn em chủ động hôn anh đấy à?"

Lâm Chiêu nghe vậy, đáy mắt kinh ngạc, sau đó buông tay xuống, nghiêm túc nói: "Anh trông giống... gấp không chờ nổi sao?"

Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, chân thành gật đầu.

Đúng vậy, cảm giác anh cho em chính là đói bụng ăn quàng đó.

Đôi môi Lâm Chiêu hơi mím lại, rất nhanh đã điều chỉnh trạng thái, vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, "Vậy thì ngại quá."

Dịch Nhiễm: "??"

"Là em sinh ra ảo giác rồi."

Dịch Nhiễm: "..."

Anh có ý gì vậy chứ! Ám chỉ người như cô không có lực hấp dẫn đấy à? Nghĩ tới lời anh vừa nói, hỏi cô đã mấy tuổi rồi, Dịch Nhiễm tuyệt đối có lý do để tin tưởng, anh ghét bỏ cô không đủ gợi cảm.

Còn đang định bộc phát cơn giận, Lâm Chiêu đột nhiên ấn cô lên cửa.
Đôi mắt Dịch Nhiễm chớp vài cái, vừa định nói đợi thêm khoảng thời gian nữa xem, Lâm Chiêu lại đột nhiên mở miệng.

"Chuyện này mà bảo em chủ động, giống như đã làm khó em vậy."

Anh ngước mắt nhìn cô, không hề có một lời, im lặng trưng cầu ý kiến của cô. Dịch Nhiễm có chút khẩn trương, nhưng lại không hề sợ hãi. Tầm mắt cô dừng trên đôi môi anh, nhìn chằm chằm một lúc rồi lại nhìn về phía mắt anh.

Không hề né tránh.

Coi như đang nói cho anh biết, thật ra là có thể.

Lâm Chiêu cúi đầu, rồi lại dừng ở lúc còn cách cô có vài centimet. Dịch Nhiễm cho rằng anh không làm nổi, không nghĩ tới anh lại hơi nghiêng đầu, một nụ hôn rơi xuống khoé môi cô.

Vô cùng nhẹ nhàng, Dịch Nhiễm cảm giác bên môi giống như có một ngọn lửa nhỏ, lại giống như một ngọn lửa ném vào đống cỏ khô, rất nhanh đã tràn lan ra khắp mọi nơi.
Cơ thể Dịch Nhiễm không nhịn được mà khẽ run.

Anh nhìn phản ứng của cô, lại ôm chặt cô vào lòng.

"Em quá khẩn trương rồi, anh sợ sẽ dọa đến em."

Hai người đã quen nhau hai mươi mấy năm nay, sao trước kia không phát hiện da mặt người này dày vậy chứ.

Rõ ràng trước kia trông như một người lạnh lùng khó gần, tại sao sau khi chính thức xác nhận quan hệ lại nói nhiều lời như lang sói vậy không biết.

Phía sau lưng cô là cửa, không còn chỗ lui. Tối nay đã trải qua rất nhiều chuyện, cô cũng cần thời gian để tiêu hoá.

"Em mệt rồi." Dịch Nhiễm tuỳ ý tìm lý do.

Lâm Chiêu ừ một tiếng, bình tĩnh mở miệng, "Trở về nghỉ ngơi sớm một chút."

Anh buông lỏng cô ra, hơi thở kiều diễm tràn ngập giữa hai người vẫn chưa tan đi.

Ngày mai là cuối tuần, có thể nghỉ ngơi cả một ngày.

Nếu như đã quyết định bắt đầu yêu đương, vậy phải bồi dưỡng tình cảm thật tốt mới được.
"Ngày mai anh rảnh không?"

Lâm Chiêu cụp mắt suy nghĩ, "Ngày mai anh phải tới Hải Thành một chuyến."

Dịch Nhiễm: "..."

Cô gật đầu, "Vậy được rồi, anh nghiêm túc làm việc thật tốt nhé."

Lâm Chiêu xoa nhẹ tóc cô, "Nhưng mà buổi tối anh có thể về rồi."

"Chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm."

Trái tim Dịch Nhiễm nhảy nhót, "Vậy thì tốt, buổi tối cùng nhau ăn cơm."

"Ừm." Anh đáp lời rồi nói, "Lần trước chưa ăn sinh nhật với em, lần này bù lại."

Sau khi vào nhà, trong đầu hiện lên từng thước phim điện ảnh, cùng với lời Lâm Chiêu vừa mới nói.

Không hiểu sao lại như thế, chỉ là từng câu từng chữ anh nói ra giống như những lời ngọt ngào nhất trên thế gian này, tinh tế dịu dàng.

Cho nên, đây chính là tình yêu sao?

Dịch Nhiễm ngã lên giường, nhịn không được lăn qua lăn lại vài vòng.

Trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Hy vọng ngày mai có thể tới thật nhanh.

Buổi tối thứ bảy, Dịch Nhiễm ngủ tới khi tự thức dậy. Cô cảm thấy cả người được thả lỏng, rửa mặt xong xuôi cũng tập một bài thể dục.

Sau đó cô tìm tin tức liên quan tới mình trên mạng, trong lúc đó còn nói chuyện với Thẩm Nghệ Trúc.

Thẩm Nghệ Trúc: "Dịch Nhiễm, em xem lại Lương Nặc trong buổi phát sóng lần đó chưa? Cười chết chị mất, trước kia thì ra vẻ như tiểu công chúa xa hoa tinh xảo, sau đó chuyện của Tống Dương bị phanh phui, lớp trang điểm của cô ta cũng không che được vẻ mặt đấy, haha."

Thẩm Nghệ Trúc gửi cho cô vài tấm ảnh chụp, Dịch Nhiễm nhìn thử, phát hiện biểu tình Lương Nặc đúng là không tốt lắm.

Năm tấm ảnh, có ba tấm là cô ta đang nhìn Cố Tắc Yến rồi.

Lúc ở bên Cố Tắc Yến, tuy rằng cô ngu ngốc nhưng vẫn có thể nhận ra được những người bên cạnh anh ta thích anh ta.
Ví dụ như cô gái tên Trịnh Viện, mỗi lần nhìn thấy cô đều không có sắc mặt tốt chút nào.

Người kể cô nghe quá khứ của Lương Ngôn với Cố Tắc Yến cũng là cô ta.

Nhưng mà, Lương Nặc thích Cố Tắc Yến, mọi chuyện tiếp theo sẽ thế nào cũng rất khó đoán.

"Dịch Nhiễm, lời hôm đó em nói khiến người ta cảm động lắm đấy!"

"Người em thích là người thế nào vậy?"

Thẩm Nghệ Trúc vô cùng tò mò.

Thật ra một câu cũng khó để hình dung, Dịch Nhiễm chống cằm suy nghĩ rồi mở miệng, "Chính là muốn lúc nào cũng ở bên anh ấy, anh ấy không ở bên cạnh, em sẽ nhớ anh ấy."

"Thật là buồn nôn mà." Thẩm Nghệ Trúc mắng một câu rồi lại dặn dò, "Nhưng mà bây giờ em phải chú ý, hiện tại độ hot của em khá cao, công khai cuộc sống cá nhân cũng không nhất định là chuyện tốt, dễ bị cắn ngược lắm."
"Em biết mà." Dịch Nhiễm suy nghĩ cẩn thận vì sao Lâm Chiêu lại chọn Thẩm Nghệ Trúc làm trợ lý cho cô.

Sở thích của hai người khá giống nhau, hơn nữa lúc ở bên nhau cũng không có khoảng cách gì cả, hơn nữa cách đối nhân xử thế của cô ấy lại vừa đúng mực vừa bình tĩnh, bổ sung rất nhiều cho cô.

Hai người trò chuyện, đột nhiên bên phía Thẩm Nghệ Trúc có tiếng động lạ. Dịch Nhiễm thấy sắc mặt cô ấy không đúng, chỉ kịp hỏi một câu, giây tiếp theo, màn hình điện thoại của Thẩm Nghệ Trúc rung lên.

Hình ảnh trên màn hình lắc lư hồi lâu mới dừng lại, Dịch Nhiễm thấy được trần nhà Thẩm Nghệ Trúc, sau đó thấy một người đàn ông, anh ta giơ tay lên tát Thẩm Nghệ Trúc một cái.

Dịch Nhiễm kinh hô một tiếng, tiếp tục hỏi đang xảy ra chuyện gì. Giây tiếp theo, màn hình điện thoại tối sầm, điện thoại bị tắt máy.
Cô cũng bất chấp tất cả, khoác áo khoác rồi chạy ra khỏi nhà, đi tới nhà Thẩm Nghệ Trúc, cũng cách nơi này không xa.

Dịch Nhiễm chặn một chiếc taxi, báo địa chỉ rồi bảo tài xế lái nhanh lên.

Mười phút sau, tới tiểu khu nhà Thẩm Nghệ Trúc, Dịch Nhiễm vọt vào trong, tới nhà mới phát hiện cửa nhà không đóng, cô sợ hãi tột độ đi vào, thấy Thẩm Nghệ Trúc đang nằm trên mặt đất, một người đàn ông đang bóp cổ cô ấy.

Lúc đó, Dịch Nhiễm chỉ cảm thấy máu toàn thân chảy ngược, nhìn trái nhìn phải đưa tay vớ lấy bình nước trên tủ, không chút do dự mở nắp, trực tiếp hất lên trên đầu người đàn ông kia.

Anh ta kêu một tiếng rồi che mặt đứng dậy. Nước này không quá nóng, Dịch Nhiễm sợ anh ta đánh trả lại vung bình nước lên đập vào trán anh ta.

Sau đó thừa dịp anh ta bị đau mà quỳ xuống, Dịch Nhiễm kéo Thẩm Nghệ Trúc chạy ra bên ngoài.
Lúc này Thẩm Nghệ Trúc đã không thở nổi, nghiêng ngả lảo đảo chạy xuống cầu thang. Dịch Nhiễm nghe tiếng bước chân phía sau thì sợ hãi vô cùng, nhưng vẫn lôi kéo Thẩm Nghệ Trúc chạy xuống dưới.

Nhìn thấy có người trong tiểu khu, Dịch Nhiễm bắt đầu kêu cứu, "Cứu mạng, có người muốn gϊếŧ người!"

Việc này cuối cùng nháo tới đồn công an. Sau khi vào đồn công an, người kia bắt đầu ồn ào tố cáo Dịch Nhiễm xen vào chuyện vợ chồng bọn họ, Dịch Nhiễm nhớ tới vết thương trên cổ Thẩm Nghệ Trúc, hận không thể đập anh ta cái nữa.

Cái này mà gọi là chuyện vợ chồng à???

Vết thương trên cổ Thẩm Nghệ Trúc vô cùng đáng sợ, đỏ hằn lên hình bàn tay.

Điện thoại của cô có tin nhắn, là Lâm Chiêu. Anh nói rằng anh còn đang trên cao tốc, hỏi cô tối nay muốn ăn ở đâu.

Chỉ là với tình hình bây giờ, hai người bọn họ cũng không có cách nào hẹn hò được rồi.
Dịch Nhiễm tóm lược câu chuyện cho anh nghe, đầu bên kia cũng không trả lời ngay.

Biểu tình Thẩm Nghệ Trúc trống rỗng khiến cô sợ hãi, Dịch Nhiễm kéo tay áo cô ấy, "Nghệ Trúc, chị không sao chứ?"

Đối phương liếm môi, cười tự giễu, "Dịch Nhiễm, chị và anh ta ở bên nhau tám năm rồi."

Dịch Nhiễm nhíu mày, "Chị muốn tha thứ cho anh ta sao?"

Đối phương lắc đầu, "Anh ta sắp gϊếŧ chị tới nơi rồi thì còn tha thứ gì nữa?" Cô ấy ngẩng đầu nhìn trần nhà, nhếch môi, tràn ngập tuyệt vọng, "Hôm nay anh ta đánh chị là vì tiền lương của Sang Duy tăng thêm, bây giờ chị kiếm được nhiều tiền hơn anh ta."

Phản ứng đầu tiên của Dịch Nhiễm chính là, đầu óc tên này có vấn đề à?

"Trước kia cũng từng định chia tay, nhưng anh ta không đồng ý, luôn thay đổi cách đi theo chị, ảnh hưởng tới cuộc sống của chị. Chị tới từ vùng quê nhỏ, anh ta là đồng hương với chị, ba mẹ chị khuyên chị nhẫn nhịn, nhưng dựa vào cái gì chứ?"
"Dịch Nhiễm, đột nhiên chị cảm thấy mình không xong rồi."

"Chuyện này chị không sai." Dịch Nhiễm vô cùng tức giận, từ trước tới nay cô không ngờ cuộc sống lại có người như vậy.

"Chúng ta mời luật sư, tố cáo anh ta. Vết thương của chị nghiêm trọng thế này, anh ta cố ý đả thương người khác."

Thẩm Nghệ Trúc cũng đồng ý với ý kiến của cô, vẻ mặt có lỗi mở miệng, "Ngại quá Dịch Nhiễm, vì chuyện của chị mà đã làm phiền tới ngày nghỉ của em rồi."

"Có gì đâu chứ, chúng ta là bạn bè mà."

Một lát sau, ngoài cửa tựa như ầm ĩ hẳn lên. Theo âm thanh, hai người nhìn qua, Dịch Nhiễm kinh ngạc mở to hai mắt.

Thẩm Nghệ Trúc nhìn người đàn ông trung niên uy nghiêm xuất hiện ở cửa, lập tức có một suy nghĩ.

Người này nhất định rất có gia thế.

Người đàn ông mặc tây trang, biểu tình nghiêm túc, bên cạnh còn có vài người mặc tây trang đi theo.
Dịch Nhiễm đột nhiên đứng dậy, Thẩm Nghệ Trúc lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, sau đó chỉ thấy Dịch Nhiễm lắp bắp mở miệng.

"Ba... ba."

Dịch Giang xụ mặt, biểu tình khó đoán.

"Bản lĩnh lớn quá."

Dịch Nhiễm: "..."

"Biết đánh người, lại còn vào đồn công an nữa."

Bình luận

Truyện đang đọc