THIẾU NIÊN SÁT VÁCH ĐẸP NHƯ HOA



Tiếng tim đập đồng nhất với tần suất hoa nở.

Thẩm Miên trong màn hình chớp mắt.

Dung Duyệt không ngừng dán lại gần, đến nỗi ở bên kia, trên màn hình điện thoại của Thẩm Miên chỉ thấy một đôi mắt to khủng khiếp.

Thẩm Miện bị dọa bật về phía sau, "Được rồi được rồi, mau để xa một chút, anh không nhìn thấy gì cả."
Nghe lời anh, Dung Duyệt mới lui ra.

Lúc này, Thẩm Miên phát hiện nó vừa từ trên giường bò dậy, tóc tai lộn xộn, đồ ngủ cũng xộc xà xộc xệch, trên cơ thể mảnh khảnh hình dáng xương quai xanh hết sức rõ ràng.

"Oa, đây là lần đầu tiên em video call với người khác." Dung Duyệt kinh ngạc.

Thẩm Miên nở nụ cười hạnh phúc như một vị cha già.

"Vậy sao?"
"Ừm." Dung Duyệt giơ ngón trỏ chọc một cái lên mặt Thẩm Miên trên màn hình.

Thẩm Miên: "Chúng ta tán gẫu đi."
Dung Duyệt: "Chúng ta vốn đang tán gẫu mà."
Hai người bọn họ luôn nói chuyện trên trời dưới đất, không có chủ đề cố định, có đôi khi chỉ đờ ra nhìn đối phương, dù là như vậy cuộc gọi vẫn duy trì.

Nói đến khi Dung Duyệt buồn ngủ, nó bất tri bất giác chui vào trong chăn, híp mắt, mông lung trò chuyện với Thẩm Miên.

Thẩm Miên cũng biết Dung Duyệt đã buồn ngủ, cuối cùng nói với nó: "Thực ra hôm nay anh có thể trả lời sớm, nhưng anh cố tình bơ nhóc."
"Tại sao anh muốn làm vậy?" Dung Duyệt khó hiểu, thế nhưng ý thức mơ hồ căn bản không thể suy nghĩ như bình thường.

Ánh mắt Thẩm Miên phức tạp, hỏi: "Vậy nhóc cho anh biết, rõ ràng nhóc có thể gọi cho anh trước nhưng tại sao không gọi?"
Ý thức của Dung Duyệt sắp gãy, nhưng vẫn gắng gượng cho anh một câu trả lời: "Em không biết."
Em không biết.

Em không biết thì ra em có thể gọi cho anh, hay em không biết sau khi gọi em nên nói gì, làm gì.

Hoặc em đúng là một thằng ngu, tự dằn vặt bản thân hằng ngày mới khiến em cảm thấy an tâm.

"Nhóc không biết đáp án của nhóc, anh cũng không biết đáp án của anh.

Nhưng mà anh muốn xin lỗi nhóc.


Xin lỗi, Dung Duyệt." Thẩm Miên nói: "Ngủ ngon."
Sau đó bên kia cúp máy, mà Dung Duyệt cũng đã ngủ.

Không biết có phải do câu nói của Thẩm Miên gợi ý hay không, ngày hôm sau Dung Duyệt tỉnh dậy, ở phòng khách tính thời gian rồi gửi tin nhắn cho Thẩm Miên.

"Anh dậy chưa?"
Rất rõ ràng, Thẩm Miên không có quy luật sinh hoạt như Dung Duyệt, đến nửa tiếng sau mới hồi âm.

"Anh vừa dậy."
Dung Duyệt có thể tưởng tượng được bộ dạng nhếch nhác, đầu tóc rối bời, không mở được mắt của Thẩm Miên, khóe miệng nó cong lên, đáp: "Ngủ tiếp đi!"
Thẩm Miên:...!
Dung Duyệt: Dạ?
Thẩm Miên: Thế nhóc tìm anh làm gì?
Dung Duyệt: Em muốn nói chuyện với anh.

Thẩm Miên: Xong bây giờ nhóc lại bảo anh đi ngủ?
Dung Duyệt: Không phải anh vừa dậy sao?
Thẩm Miên: Ừ anh tỉnh rồi.

Dung Duyệt thường xuyên cảm thấy kinh ngạc, không ngờ nó có thể vì chút chuyện vớ vẩn mà tranh cãi với người đó cả ngày.

Đến khi tắt khung chat, Tưởng Lâm Lâm đã tới tìm.

Thẩm Miên và Dung Duyệt sở hữu hai thế giới khác biệt.

Dung Duyệt cùng Tưởng Lâm Lâm đi dạo trên trấn Lung Cảnh.

Thiên nhiên bao quanh, kiến trúc nhà cửa nông thôn đa số đều đi sau thời đại phát triển nhanh chóng, thế nhưng những công trình kiến trúc này càng mang đến cho thị trấn vẻ bí ẩn và truyền thống lạ kỳ.

Tưởng Lâm Lâm trước mặt, cười đùa giống như mọi cô bé xinh xắn ở trấn Lung Cảnh.

Dung Duyệt chưa từng thấy Thẩm Miên ở Lung Thành, nhưng đại khái cũng có thể tưởng tượng.

Có lẽ anh sẽ ăn mặc thời thượng hơn, bạn bè của Thẩm Miên nhất định cũng là người giống như anh ấy.

Họ lịch sự, nho nhã, hiền lành, tốt bụng nhưng không hề ngu xuẩn.

Thẩm Miên có vô vàn đề tài với họ, thể hiện sự ưu tú của mình.

Nếu ngày đó sao băng không rơi qua trấn, bọn họ chính là hai người xa lạ giữa thế giới mênh mông rộng lớn.


Cho nên? Nếu một ngày Thẩm Miên kết thúc cái gọi là tuyển sinh đại học thì cuộc đời của bọn họ sẽ không còn giao nhau nữa sao?
Thẩm Miên sẽ trở thành một con người ưu tú, còn nó thì thế nào?
"Dung Duyệt, mau tới đây!" Tưởng Lâm Lâm nhìn thấy sạp cá vàng ở ven đường.

Cô bé ngồi xổm dưới đất, trong đôi mắt lấp lánh phản chiếu màu sắc sặc sỡ của sinh vật.

Dung Duyệt bước tới, cũng ngồi xuống giống cô bé, đôi mắt đen lấp láy ánh sáng rực rỡ.

Nó cũng yêu sinh mệnh tràn đầy sức sống này.

"Đúng vậy, thật đẹp."
Tưởng Lâm Lâm nhìn nó cười mỹ mãn.

Dung Duyệt biết cô bé đang cười.

Vì vậy quay đầu, nó quan sát nụ cười bình thường nhất đó, cũng cười theo.

Nếu nó biến thành một đứa trẻ bình thường, liệu một ngày nào đó nó có thể mỉm cười như thế chứ?
Trong mộng, bầu trời âm u, mây đen ùn ùn trên đỉnh đầu.

Bầy sói sau khi hút khí heli phát ra âm thanh sắc bén kỳ dị.

Trên cổ chúng quấn xích sắt đen, đầu còn lại của dây xích lấp lóe ánh chớp trên trời.

Chúng giật xích sắt, tranh nhau bò về phía giống loài có thể nắm giữ vận mệnh của chúng.

Một con thỏ cầm súng nhắm về phía bầy sói.

Nhưng chúng không biết trên cổ con thỏ cũng đang quấn xiềng xích, bị bầu trời trói buộc.

"Đoàng đoàng đoàng!"
Bầy sói phát ra tiếng gào thét ai oán trước khi chết.

Mà cổ con thỏ bị siết chặt, bầu trời đang kéo nó lên.

Lực quấn của dây xích quá lớn, đầu nó gục xuống mất đi ý thức.


Dung Duyệt vô cùng bất an, sau khi tỉnh giấc mồ hôi nhễ nhại.

Nó không xỏ dép, hoảng hốt mở cửa phòng xông ra ngoài.

Nhưng bên ngoài không có ai.

"Ba?" Dung Duyệt chật vật lên tiếng.

Không có âm thanh nào đáp lại nó, xung quanh yên tĩnh như đã chết.

Dung Duyệt mở danh bạ của Dung Hoài, run rẩy, nhanh chóng lật, một đống danh thiếp từ trong sổ rơi xuống đất.

Nó ngồi trên sàn nhà lạnh như băng, tìm từng tờ một, sau đó nắm chặt một tấm danh thiếp, nhấc điện thoại bàn bấm dãy số kia.

Trong lúc chờ điện thoại kết nối, âm thanh yêu cầu cuộc gọi của hệ thống liên tục vang lên, Dung Duyệt vừa nghe vừa túm góc áo, trên trán vẫn chảy mồ hôi.

"Ai vậy?" Giọng nói đầu bên kia điện thoại lạnh nhạt và lười biếng, "Không biết hôm nay là ngày nghỉ sao? Không biết bây giờ là mấy giờ à?"
Dung Duyệt hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh, "Bác sĩ Tịch Mộ, tôi là Dung Duyệt."
Bên kia Tịch Mộ im lặng một hồi, "Ừ, có chuyện gì vậy?"
Dung Duyệt vốn muốn hỏi bác sĩ khi nào đi làm, kết quả Tịch Mộ nói bọn họ đang nghỉ một thời gian, y liền hẹn Dung Duyệt ra ngoài gặp mặt.

Hôm nay Tịch Mộ có việc, nếu Dung Duyệt muốn gặp y chỉ có thể đến giáo đường.

Trấn Lung Cảnh có giáo đường, còn là đạo Cơ-đốc.

Lúc Dung Duyệt đến tìm, đám trẻ trong dàn đồng ca của nhà thờ đang hát vang.

Tịch Mộ khoác áo dạ, vẻ mặt lười biếng dựa vào ghế, rầu rĩ nhìn cảnh sắc trước mặt.

Mấy đứa nhỏ trong dàn đồng ca mặc áo choàng trắng thánh khiết, chất giọng vô cùng trong sáng của trẻ con ngân nga trong giáo đường nho nhỏ.

Tịch Mộ nghe, hai hàng lệ nhỏ xuống từ trong cặp mắt vô tình của y.

Dung Duyệt hoảng sợ đến mức mở to mắt.

Bài hát kết thúc, Tịch Mộ dẫn Dung Duyệt đi ra ngoài.

Để tiện nói chuyện, Tịch Mộ mang Dung Duyệt đến quán cà phê lân cận, gọi cho nó một cốc trà sữa.

Tịch Mộ trong lúc nghỉ ngơi khác xa Tịch Mộ lúc làm việc.

Y thoải mái dựa lưng vào ghế, nhấp từng ngụm cà phê đắng ngắt, ngẩn người một lúc lâu mới nhớ tới người trước mặt.

"Nhóc tìm tôi có chuyện gì?"
Dung Duyệt quấy trà sữa, "Tôi cảm thấy gần đây mình có chút bất an."
"Ồ." Tịch Mộ ngồi thẳng dậy, tựa hồ có hứng thú.


Kỳ thực Dung Duyệt không quá sẵn sàng trải lòng với người đàn ông xảo quyệt này về thế giới của mình.

Nhưng lúc này mộng cảnh của nó khiến người ta quá bồn chồn, cho nên nó vẫn quyết định nói thật.

Tịch Mộ hỏi: "Tôi thấy giấc mơ trước đây của nhóc cũng rất kỳ quái, vì sao bây giờ lại để tâm nhiều như vậy? Bởi vì đối thủ lần này của nhóc không đơn giản là động vật sống cùng thế giới như trước kia mà là thế giới này sao?"
Dung Duyệt rơi vào trầm tư.

"Tôi có thể hỏi vấn đề mình cảm thấy hứng thú không?" Tịch Mộ cười, "Vì sao nhóc muốn trở nên bình thường?"
Đối với vấn đề này Dung Duyệt càng mê man, "Tôi từng nói muốn trở nên bình thường khi nào?"
"Nhóc vừa nói mình đi chơi với một bạn học nữ, nhìn thấy cá vàng và nụ cười của cô bé ấy nên đã nghĩ liệu mình có thể bình thường, có thể cười như thế hay không."
"Nhưng không có nghĩa là tôi muốn trở thành như vậy."
"Nhóc muốn cười như vậy là đại biểu cho tâm trạng của nhóc." Tịch Mộ lại nhấc ly cà phê, "Tôi không giống bác sĩ Lý, không mù quáng theo đuổi cái gọi là bình thường.

Cho nên nếu nhóc muốn duy trì cuộc sống hiện tại, tôi sẽ chỉ cho nhóc cách duy trì sự cân bằng giữa thế giới của mình và thế giới này.

Nếu nhóc muốn giống như những người bình thường, tôi cũng có thể giúp.

Phân tích từ tâm lý hiện giờ, đối với những thay đổi đột ngột nhóc cần một thời kỳ quá độ."
Bình thường?
Dung Duyệt nghe y nói lập tức sáng tỏ, "Ý bác sĩ là do tôi đang trở nên bình thường nên tôi mới bất an?"
Tịch Mộ gật đầu, "Trong mắt tôi chính là như vậy." Y chỉ ngón trỏ vào Dung Duyệt, "Gần đây cuộc sống của nhóc hẳn cũng không tệ lắm phải không, được bạn bè yêu mến, được người thân nuông chiều, và được người mình để ý đáp lại.

Bây giờ nhóc đang đắm chìm trong hạnh phúc mới phải."
"Nhưng tôi không quen?"
"Chuyện này rất bình thường, giống như trong thời kỳ chiến tranh có nhiều người lao ra chiến trường, đến khi chiến tranh kết thúc, bọn họ trái lại không thể thích ứng với cuộc sống bình thường.".

ngôn tình ngược
Dung Duyệt đã hiểu, nó nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, bỗng nhiên bật cười, "Vì tôi chính là một kẻ quái dị, tôi thích hợp với tất cả những điều hoang đường, cho nên một khi cuộc sống dành cho tôi bình thường, tôi sẽ không yên tâm.

Điên cuồng, bệnh trạng và hoang tưởng mới là cách sống của tôi."
Tịch Mộ nhìn Dung Duyệt không chút dao động, dù nó đột nhiên cười rộ lên như bệnh nhân tâm thần y cũng không kinh ngạc.

"Nếu nhóc muốn thay đổi."
Dung Duyệt lắc đầu, không biết nên trả lời thế nào.

Nó hiểu rõ bản thân mình hơn bất cứ ai.

Bình thường với nó mà nói có tính sát thương đáng sợ, còn điên rồ mới có thể giúp nó bảo trì bản thân.

Nó phải đủ mẫn cảm, yếu đuối, tinh thần thất thường mới không bị thế giới này mê hoặc.

Nó đang đánh cờ với thế giới.

Nó phải có lợi thế nhất định, một khi nó chấp nhận bình thường sẽ lập tức thua trận, trở thành nô lệ hèn mọn của thế giới..


Bình luận

Truyện đang đọc