Tất cả tình cảm đều như một sợi dây, một ngày nào đó sẽ đan thành tấm lưới.
Chuyện cũ đột nhiên tới, có một đoạn thời gian Dung Duyệt nghiện hút thuốc.
Chuyện này Dung Hoài không biết, Tịch Mộ không biết, có thể nói ngoại trừ Dung Duyệt, không có ai biết việc này.
Thi tốt nghiệp kết thúc, cả lớp hẹn nhau đi hát karaoke.
Dung Duyệt ngồi trong góc phòng, nghe giọng hát tê tâm liệt phế của bạn học, đột nhiên lên cơn thèm thuốc lá.
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác nôn nóng đến vậy, dù đã mở cúc áo cũng không cách nào thuyên giảm.
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người bên cạnh, nhân lúc không ai để ý tới mình, Dung Duyệt lén lút chạy ra ngoài.
Tìm được cửa thoát hiểm, hắn đi xuống tầng dưới, trải một tấm khăn giấy trên hành lang.
Dung Duyệt miễn cưỡng ngồi xuống, sau đó rút một điếu thuốc từ trong túi, ngậm vào miệng.
Động tác của hắn không quá thành thạo, bật hộp quẹt hai lần mới châm lửa thành công, hắn ghé vào ngọn lửa, cảm giác tứ chi tê liệt trong nháy mắt.
Lúc Dung Duyệt bắt đầu hít một hơi thuốc, cửa thoát hiểm tầng trên bị đẩy ra.
Dung Duyệt cầm thuốc lá.
"Lăng Tiêu, tớ có chuyện muốn nói với cậu." Giọng nữ vang lên khiến người ta quen thuộc, là Bạch Phong Nguyệt.
Tiếp theo đó cũng chỉ là một màn tỏ tình tốt nghiệp bình thường.
Nhưng khi thanh âm của Bạch Phong Nguyệt hạ xuống, đáp lại cô bé là một hồi im lặng thật dài.
"Cậu rất tốt, thực sự tốt..." Giọng Lăng Tiêu vẫn trầm ổn như thế.
"Nhưng..." Lăng Tiêu cân nhắc từ ngữ.
"Cậu rất thông minh, tớ không cần viện lý do linh tinh cậu cũng hiểu.
Tớ không thể đồng ý, không phải vì nguyên nhân gì khác, mà vì tớ đã thích một người."
"Ừ." Giọng Bạch Phong Nguyệt lí nhí.
"Dù cậu ấy thích Dung Duyệt, cậu gần như không có cơ hội cũng không có vấn đề sao?"
Câu trả lời của Lăng Tiêu khiến người ta có chút tuyệt vọng.
"Không có vấn đề."
"Cảm ơn cậu." Giọng nói của Bạch Phong Nguyệt đã bắt đầu nghèn nghẹn.
Phía trên lại im lặng một lúc lâu.
"Tớ đi trước." Lăng Tiêu chủ động lên tiếng, cánh cửa lần nữa bị đẩy ra.
Lăng Tiêu vừa rời đi không được mấy phút, trong hành lang truyền đến tiếng nức nở của Bạch Phong Nguyệt.
Dung Duyệt bỏ điếu thuốc trong tay vào miệng.
Hắn vừa hút thuốc vừa ngẩng đầu, sau đó bên tai truyền đến tiếng bước chân di chuyển, Bạch Phong Nguyệt bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn.
Gương mặt của cô bé thực sự thê thảm tới cực điểm, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Khuôn mặt tròn vốn đáng yêu, bây giờ biểu tình xấu đến mức thịt xô hết lại với nhau.
Bạch Phong Nguyệt thấy Dung Duyệt đang hút thuốc lá, kinh ngạc tới nỗi nước mắt cũng quên chảy.
"Cậu...!hút thuốc?"
Dung Duyệt lặng lẽ vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
Bạch Phong Nguyệt đi tới ngồi xuống, Dung Duyệt quay đầu nhìn cô bé một cái, sau đó rút cho cô một chiếc khăn giấy.
"Rất bẩn."
Bạch Phong Nguyệt nhận khăn, lau nước mắt, xì nước mũi.
Dung Duyệt nhìn dáng vẻ của cô, dập thuốc.
"Cậu lại có thể hút thuốc?" Bạch Phong Nguyệt vẫn chưa hoàn hồn.
"Trẻ con đừng học." Dung Duyệt nói một câu dím dỏm chẳng hề hài hước.
Bạch Phong Nguyệt không tiếp tục truy cứu.
"Cậu nghe thấy hết rồi à?"
"Ừ." Tính cách của Dung Duyệt đôi khi cũng khá gà mẹ, bây giờ hắn đang dọn tàn thuốc, quét sạch rác xung quanh.
"Dung Duyệt, cậu sẽ đồng ý Tưởng Lâm Lâm chứ?" Vì quá đau lòng, Bạch Phong Nguyệt nói không suy nghĩ.
Dung Duyệt không hề nghĩ ngợi.
"Không."
"Tôi biết cậu sẽ không đồng ý, người cậu thích là người đó đi?! Người hai năm trước cậu chạy ra sân bay tiễn ấy..." Biểu hiện của hắn quá rõ ràng, Bạch Phong Nguyệt muốn giả bộ không nhìn ra cũng không được.
"Người đàn ông đó...!Thẩm Miên." Dung Duyệt không che giấu tâm tư.
"Đúng vậy, cậu có vấn đề gì sao?"
"Dung Duyệt là người đồng tính à?" Bạch Phong Nguyệt đòi thêm một chiếc khăn giấy, tiếp tục lau nước mắt.
Nhưng mà Dung Duyệt có phải là đồng tính hay không cô không cảm thấy kỳ quái là được.
Có đôi khi cô còn cảm thấy Dung Duyệt căn bản không sống cùng thế giới với bọn họ.
"Câu hỏi của cậu rất kỳ lạ." Dung Duyệt nói.
"Nếu cậu muốn tìm hiểu sức hấp dẫn của anh ấy với tôi, vì sao không hỏi tôi thích anh ấy ở điểm nào mà phải bắt đầu từ xu hướng tính dục? Thật nực cười khi thảo luận về đàn ông hay đàn bà, con người hay những sinh vật khác để kết luận ái tình, đều là chuyện rất hoang đường."
Bạch Phong Nguyệt cảm thấy tư tưởng này của Dung Duyệt mới là chuyện hoang đường nhất.
Bạch Phong Nguyệt cho rằng mình dùng cách truy hỏi là có thể khiến Dung Duyệt quên đi chuyện xấu hổ cô vừa làm.
"Cậu thích anh ấy đến vậy sao không theo anh ấy sang Anh, dựa vào thành tích của cậu, dùng chút tiền không phải là vấn đề lớn!"
Dung Duyệt nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô.
"Không thú vị."
Bạch Phong Nguyệt im lặng.
Cậu yêu đương còn muốn thú vị thế nào?
Dung Duyệt quan sát cô một lúc, đột nhiên nói.
"Khóc xong rồi thì về đi!"
Bạch Phong Nguyệt nghe vậy định đứng lên, nhưng vì quá béo nên cô không thể lập tức đứng vững.
Dung Duyệt đưa tay cho cô.
Nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng của Dung Duyệt, Bạch Phong Nguyệt lại khịt mũi.
"Cậu nói nếu tôi giảm béo thành công liệu có khả năng hơn không?"
"Khả năng cái gì?"
"Khả năng...!Lăng Tiêu đồng ý tôi."
"À..." Dung Duyệt quay đầu, cho cô một nụ cười.
"Sao tôi biết được?"
Bạch Phong Nguyệt: "..." Dù hắn cười với cô đẹp cỡ nào, cô đều cảm thấy tên này chỉ đang lấy lệ mình.
Nói đúng hơn, ngoại trừ lần đó Dung Duyệt gào khóc trước mặt bọn họ, Bạch Phong Nguyệt chưa từng nhìn thấy biểu tình chân thực như vậy xuất hiện trên mặt hắn.
Hai người sóng vai quay trở lại phòng hát, Dung Duyệt đứng trước Bạch Phong Nguyệt, mở cửa phòng.
"Ê, sao không thấy Bạch Phong Nguyệt và Dung Duyệt đâu vậy?" Tiếng nói bất ngờ truyền vào tai hai người.
"Tao biết rồi! Nói không chừng là tỏ tình tốt nghiệp đó! Tao thấy Bạch Phong Nguyệt và Dung Duyệt làm bạn cùng bàn ba năm, đúng là hiếm thấy!"
"Nhưng Dung Duyệt chướng mắt Bạch Phong Nguyệt đi.
Nếu thích, cậu ta cũng phải thích người như Tưởng Lâm Lâm!"
Mọi người ồn ào, Tưởng Lâm Lâm bị đẩy ra trung tâm bàn tán, tình thế khó xử.
"Câm miệng! Đừng có nói lung tung!" Lăng Tiêu quát bọn họ.
"Nói đùa thôi, làm gì căng." Có người nịnh Lăng Tiêu nghiêm túc, cậu ta vừa xoay đầu liền nhìn thấy người bên cạnh cửa.
"Ặc...!Dung Duyệt, Bạch Phong Nguyệt."
Dung Duyệt quay đầu nhìn Bạch Phong Nguyệt một cái, phát hiện vẻ mặt cô không chút thay đổi, nhìn không ra đang thờ ơ hay đang kìm nén chính mình.
Dung Duyệt thở dài, hắn cầm tay Bạch Phong Nguyệt, hướng về phía bọn họ vẫy vẫy.
"Bọn tôi có chuyện đi trước."
"Hể!!"
Tiếng ngạc nhiên này không chỉ đến từ mọi người mà còn đến từ Bạch Phong Nguyệt.
Dung Duyệt nhoẻn cười, kéo cô rời đi, bỏ lại cả lớp đang trợn mắt há mồm và Tưởng Lâm Lâm thương tâm.
"Vãi!" Bọn họ đi rồi, mọi người mới kêu la om sòm.
Bạch Phong Nguyệt không đỡ sốc hơn bọn họ bao nhiêu.
Đến khi ra khỏi tòa nhà, cô mới bình tĩnh lại.
"Cậu biết hành động vừa rồi của cậu chẳng khác nào nói với bọn họ cậu và tôi..."
"A, xích đu." Dung Duyệt trông thấy một chiếc xích đu giữa công viên, lập tức thả tay Bạch Phong Nguyệt, chạy đi.
Bạch Phong Nguyệt nhìn Dung Duyệt ngồi trên xích đu đung đa đung đưa, vẻ mặt bất lực, chỉ có thể đi tới, ngồi lên chiếc xích đu bên cạnh.
"Vậy giờ cậu định làm gì?" Dung Duyệt ở bên cạnh cô vừa đẩy qua đẩy lại, vừa hỏi.
"Là sao?" Bạch Phong Nguyệt ngơ ngơ ngác ngác.
"Lăng Tiêu."
"Còn có thể thế nào, tôi chỉ muốn cho cậu ấy biết thôi." Cho cậu ấy biết, thật sự rất cảm ơn cậu đã nói giúp tớ vào ngày đầu tiên tớ đến lớp, cảm ơn cậu đã dịu dàng với tớ, tớ rất thích người ấm áp như cậu.
"Chẳng có gì hay, thứ mình thích không phải nên giành tới tay sao?" Dung Duyệt kéo sợi dây trên xích đu.
Bạch Phong Nguyệt nhìn trời.
"Tôi sắp sang Anh."
Xích đu của Dung Duyệt đột nhiên dừng lại, hắn nhìn chằm chằm Bạch Phong Nguyệt hết sức chuyên chú.
Bạch Phong Nguyệt bị ánh nhìn của hắn làm cho sợ hãi.
"Tốt, vậy tôi giúp cậu, cậu giúp tôi." Dung Duyệt tủm tỉm giơ ngón út.
"Giúp cái gì?" Bạch Phong Nguyệt hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì.
"Cậu giúp tôi gài bẫy Thẩm Miên, tôi giúp cậu gài bẫy Lăng Tiêu."
Bạch Phong Nguyệt nhìn cánh hoa nở rộ trong đôi mắt của Dung Duyệt, bất tri bất giác đưa ngón tay.
Hiện tại, nhiều năm trôi qua, ác ma cùng đồng minh của hắn cuối cùng đã gặp mặt.
Bạch Phong Nguyệt kéo tay Dung Duyệt, Lăng Tiêu đứng bên cạnh bọn họ, muốn nói lại thôi.
"Chúng ta cùng đi ăn cơm nhé?" Bạch Phong Nguyệt hỏi.
"Không ăn." Lăng Tiêu ôm một bụng tức.
"Nếu cậu ta không qua trường, thầy Tiết sẽ chém chết tôi."
"Cậu lại làm gì?" Đối với cá tính của Dung Duyệt, Bạch Phong Nguyệt cũng đoán được bảy tám phần.
Dung Duyệt không để tâm.
"Thầy ấy quản quá nhiều, tôi đang biểu đạt bất mãn của mình."
"Không thể quá phận." Bạch Phong Nguyệt cảnh cáo hắn.
Dung Duyệt huých cánh tay cô.
Lăng Tiêu ở bên cạnh quan sát, vẻ mặt khó mà tin nổi.
"Hai người xem ra rất thân."
Dung Duyệt và Bạch Phong Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, sau đó vỗ tay tán thưởng đối phương.
Lăng Tiêu lười để ý đến bọn họ, mau đến trường đi!
Hai người khoác tay, giống như một cặp đôi bình thường.
Lăng Tiêu vốn mặc kệ bọn họ, cho tới bây giờ, cậu chưa bao giờ muốn suy đoán tâm tư của Dung Duyệt.
Nhưng lúc ba người đang đi trên sân trường, một bóng người xông vào mắt Lăng Tiêu.
Tưởng Lâm Lâm ở cách đó không xa trông thấy cậu, sau đó chạy tới.
Cơ hồ theo bản năng, Lăng Tiêu cầm tay Bạch Phong Nguyệt, kéo cô ra khỏi tay Dung Duyệt.
Dung Duyệt nhìn Bạch Phong Nguyệt rời khỏi tay mình, sau đó đụng lên người Lăng Tiêu, hắn thờ ơ.
Vào lúc hắn đang suy nghĩ tiếp theo nên phản ứng như thế nào thì một bàn tay duỗi đến trước mặt hắn, ôm cổ hắn, lôi đi.
"Bạn học Dung Duyệt."
Dung Duyệt ngẩng đầu.
"Thầy Thẩm Miên."
Bạch Phong Nguyệt ở trong lòng Lăng Tiêu tim đập loạn một hồi, lập tức theo bản năng quay đầu tìm Dung Duyệt.
"Dung Duyệt." Mau cứu mạng!
Lăng Tiêu kéo cô lại.
Cậu cảm thấy Tưởng Lâm Lâm bị một người đàn ông đánh bại đã xem như đáng thương, nếu ngay cả con gái cũng không thắng được có lẽ đêm nay sẽ không ai ngủ yên!
Thẩm Miên nhìn Bạch Phong Nguyệt liều mạng giãy giụa, nhất thời không nhận ra cô bé này.
Anh cúi đầu hỏi cô: "Em là sinh viên trường này?"
Bạch Phong Nguyệt lần đầu tiên thấy Thẩm Miên trong khoảng cách gần, ngơ ngác lắc đầu.
Thẩm Miên xoay đầu cô về phía Lăng Tiêu, ánh mắt lạnh lùng như trời đông giá rét.
"Vậy em không thể tùy tiện vào đây."
Bạch Phong Nguyệt chưa từ bỏ ý định, tiếp tục quay đầu lại nhìn Dung Duyệt.
Ánh mắt của Thẩm Miên và Lăng Tiêu giao nhau, hai người họ chưa từng ăn ý đến vậy, một người lôi, một người kéo, nhanh chóng tách Dung Duyệt và Bạch Phong Nguyệt ra xa.
"Em phải đi gặp thầy Tiết." Dung Duyệt thấy Thẩm Miên đẩy mình đi, không nhịn được nhắc nhở.
"Ngoan, bây giờ anh sẽ dẫn em đi gặp thầy Tiết."
"Em muốn dẫn Bạch Phong Nguyệt theo."
Dung Duyệt vừa dứt lời, bước chân của Thẩm Miên lập tức dừng lại.
"Đó là Bạch Phong Nguyệt?" Anh im lặng một giây.
"Đúng là con gái tuổi mười tám, thay đổi rất nhiều." Nói xong, anh cúi đầu nhìn hắn.
"Nhưng ngược lại em không có quá nhiều thay đổi."
Dung Duyệt vén mái tóc dài ra sau tai, nghe vậy ngước mắt nhìn Thẩm Miên.
Thẩm Miên nhéo mặt Dung Duyệt, không dao động.
"Chính là không hề thay đổi."
Dung Duyệt im lặng không nói, tiếp tục bị anh đẩy về phía trước.
"Cho nên...!anh rốt cuộc có chỗ nào không được chứ? Dung đại thiếu gia." Thẩm Miên đột nhiên dừng lại, hỏi hắn.
Dung Duyệt cũng dừng theo, híp mắt quan sát Thẩm Miên.
Vẫn chưa đủ.
Chờ anh yêu em giống như em yêu anh.
Chờ đến khi cả đời này anh sẽ không nguyện ý rời khỏi em dù chỉ một bước.
Chờ anh ý thức được, năm đó anh vì những lý do ngớ ngẩn đó bỏ rơi em là quyết định sai lầm cỡ nào, đồng thời về sau dù có bất cứ nguyên nhân gì anh cũng không lựa chọn vứt bỏ em.
Về sau trải qua mấy năm, Thẩm Miên biết được suy nghĩ của Dung Duyệt liền quỳ xuống.
Đại thiếu gia, nếu cậu nói thẳng với anh ấy, hai người đã không cần giằng co như vậy.
Thẩm Miên mang Dung Duyệt tới văn phòng, thầy Tiết đã chờ hắn từ sáng sớm.
Thẩm Miên xoa đầu Dung Duyệt.
"Đi thôi."
Dung Duyệt nhìn anh một cái rồi mở cửa, biến mất trong tầm mắt của đối phương.
Thẩm Miên đưa người xong, chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ lúc quay người lại liền trông thấy một chiếc váy lông trắng.
Váy trắng quen thuộc, gương mặt quen thuộc.
Qua bao năm, Tô Thu Vũ đột ngột xuất hiện trước mặt anh.
"Đã lâu không gặp, Thẩm Miên."
Ánh mắt Thẩm Miên vẫn giống như trước đây.
"Cậu vẫn chưa từ bỏ ý định tới tên nhóc đó nhỉ." Tô Thu Vũ hướng về phía anh nói.
"Đồng tính luyến ái, ấu dâm, biến thái!"
Thẩm Miên đứng đó nhìn cô.
Nhắc tới người này, Thẩm Miên chỉ có thể nhớ đến lời tố cáo của cô ta.
"Đây chính là cách cậu thích một người à? Cậu thích nó nên hủy diệt nó sao? Cậu là đồ ích kỷ! Đầu óc có vấn đề! Nếu cậu thực sự thương nó, nên cho nó những điều tốt nhất, tình yêu thích hợp nhất.
Cậu không thể lựa chọn nó!"
"Kiến nghị cậu cho tôi quả thực là kiến nghị tồi tệ nhất." Đương nhiên, tệ hơn cả là tôi đã nghe theo lời cậu..