THIẾU NỮ 9 TUỔI

Nan Nan ngủ một mạch đến trưa, khi ánh nắng rọi vào mắt, cô mới thấy có cái gì đó sai sai. Nan Nan giật mình bật dậy, trời đất, trưa rồi, cô còn phải xử lí sổ sách nữa

Thời Thiên đi vào, nhìn thấy Nan Nan đã dậy bèn đi chuẩn bị nước rửa mặt

- A Thi, hôm qua cô đưa ta về à?

- Tiểu chủ nhân, là Thái tử điện hạ ạ

- Cái...sao..sao cô lại để hắn bế ta về vậy???

- Tiểu chủ nhân, cái này...thuộc hạ sao làm chủ được, chủ nhân thứ tội

- Thôi bỏ đi bỏ đi

- Với lại tiểu chủ nhân - Thời Thiên ngập ngừng- Cảnh này còn bị Lạc thị nhìn thấy..

- Cái gì??!!!

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, vừa hay một cung nữ bên ngoài đi vào thông báo Lạc Hy tới, Nan Nan lo lắng cố lấy lại điềm tĩnh đồng ý cho y vào

- Thái tử phi vạn an

- Lạc...Lạc Hy

- Sổ sách ngày hôm nay của người thần thiếp đã giúp người hoàn thành, người vất vả rồi

- Lạc..Hy tối qua...

- Thái tử phi nương nương, nếu không còn chuyện gì khác, thần thiếp cáo lui

Nan Nan đơ cứng không làm được gì, tâm trạng rối bời lo lắng, làm sao đây,phải làm sao cho tốt đây

- A Thi, ta phải làm sao

- Tiểu chủ nhân người là Thái tử phi, với lại phục ấn rồi, người sợ gì chứ. Hơn nữa vừa rồi người không nên để y ngang ngược như vậy

- Ai da cô không hiểu, thôi không nói nữa

- À phải rồi- Thời Thiên ghé vào tai Nan Nan- Y Lan Ly có cho gọi thuộc hạ

Nan Nan gật đầu bảo nàng ta đi,sau đó Dư Kỳ và Dung Nhi giúp cô thay y phục. Nan Nan đi tới Ngọc viện, ha,tên Lẫm Lẫm này vẫn ngủ, xem ra đúng là văn là một liều thuốc ngủ hiệu quả

Một lúc sau Thời Thiên về

- Thế nào rồi?- Nan Nan tò mò hỏi

- Tiểu chủ nhân, Y Lan Ly có hỏi về món ăn yêu thích của Thái tử,còn về tiêu chuẩn, cái này phải nhờ người rồi ạ

Nan Nan hơi ngập ngừng, cô làm sao biết được tiêu chuẩn của Phong Triệu Nghiêm chứ, chả lẽ lại đi hỏi Lạc thị

- Phong Nghiêm, hắn bao giờ về

- Thái tử nếu không ở lại hoàng cung thì chắc cũng sắp về rồi ạ. Thái tử phi,người cũng nên chuẩn bị bữa trưa cho Thái tử rồi

Nan Nan lần này thay thực đơn của Phong Nghiêm thành tất cả các món trước đây hắn thích,trù nương hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì

Phong Triệu Nghiêm vừa về, hắn suýt giật mình khi thấy Nan Nan đang trong phòng mình

- Nàng..nàng làm gì ở đây??

- Thái tử điện hạ hỏi gì kì vậy, đây là chức trách của thần thiếp mà

Nghe cái giọng điệu này, nàng ta rốt cục là muốn nịnh bợ cái gì đây

- Thái tử để thần thiếp giúp người thay đồ

- Ra ngoài

Nan Nan ra ngoài đi đi lại chờ Phong Nghiêm thay đồ, thấy Lượng Cửu cứ nhìn mình, Nan Nan miễn cưỡng cười lại

- Thái tử- Nan Nan gõ cửa- Ngài thay đồ xong chưa thế?

- Vào đi- Phong Nghiêm có vẻ bực bội

Nan Nan sai người bày thiện lên rồi cười thân thiết

- Thái tử mời dùng bữa

Phong Nghiêm nhìn bàn ăn rồi dùng đôi mắt nửa mở nhìn Nan Nan

- Muốn gì?

- Thái tử nói gì vậy? Nhìn thần thiếp giống kiểu người mặt dày vậy sao

- Đúng vậy

Nan Nan cười gượng

- Nghe nói tối qua Thái tử đích thân bế thần thiếp về,thần thiếp chỉ muốn cảm ơn thôi

Nghe Nan Nan nói xong, hắn càng cau mày hơn, sau đó nhìn bàn ăn đầy nghi ngờ. Nan Nan bỗng thấu được biểu cảm của hắn, vội vàng giải thích

- Cảm ơn thật mà. Ngài không tin thần thiếp ngồi ăn với ngài

- Khỏi đi. Nàng thân là Thái tử phi, không thể tùy tiện ngủ ở chỗ khác, ta cũng không thể để một người khác vác nàng về. Nàng hiểu chứ

Nan Nan ngạc nhiên, cô đúng là đang có ý trách Phong Nghiêm về chuyện đó, giờ té ra là cô nghĩ sai rồi, hắn làm vậy chính là giữ thể diện cho Giang Lăng Y. Nan Nan lập tức đổi hướng chủ đề

- Ngài đừng nghĩ nhiều, ta cảm ơn ngài thật mà. Thái tử nghĩ xem, nếu là ngài của trước đây, chắc chắn sẽ mặc kệ ta, không phải sao

Phong Nghiêm chơm chớp mắt, không nói gì

- Phải rồi,mấy hôm trước ta có...gặp vài thiên kim nhìn yếu liễu đào tơ, người thì đanh đá chảnh chọe. Sao nam nhân các ngài vẫn thích vậy

Nan Nan toát mồ hôi khi thấy Phong Nghiêm nhìn mình,hắn không nghi ngờ gì chứ. Sau rồi,Phong Triệu Nghiêm tập trung ăn, đôi mắt dường như không mấy để tâm

- Gia phối sao tránh được

Trời đất sai kịch bản rồi sai kịch bản rồi

- Vậy hẳn..Lạc Hy có gì đó đặc biệt hơn..ha

- Nàng ấy biết điều,ôn hòa

Biết điều,ôn hòa. Còn gì không ta

- Làm sao có ít vậy được. Y hẳn phải có gì thật đáng yêu để ngài thích chứ

- Chỉ vậy thôi

Nan Nan đơ cứng,trời đất moi thông tin từ tên này mà thót hết cả tim. Đánh liều một lần thôi,không được thì phải nói dóc một chút với Y Lan Ly rồi

- Nghe giọng điệu ngài nói, chả giống như y là kiểu ngài thích. Kiểu ngài thích là gì vậy, đáng yêu, yêu kiều hay là thuần khiết

Phong Triệu Nghiêm dừng lại, nhìn Nan Nan, kiểu hắn thích, bản thân hắn còn chưa từng nghĩ đến. Trước mặt hắn, một nữ nhân kỳ quái nhưng đôi mắt lại sạch tuyệt đối, so với trước đây như hai người khác nhau

- Khụ- Phong Nghiêm bỗng bị sặc,hắn đang nghĩ gì thế này- Bỗng dưng nàng hỏi mấy chuyện này làm gì

- Ta...ta tò mò- Nan Nan đứng tim- Ha ha tò mò vậy thôi Thái tử thần thiếp cáo lui

Nan Nan chạy một mạch ra khỏi Điện long viện, sợ muốn chết ạ

- Tiểu..tiểu chủ nhân- Thời Thiên ngập ngừng - Người có thể hỏi ma ma tổng quản của Điện long viện mà

- Cái..Trời đất sao cô không nói sớm vậy??

- Thuộc hạ không biết.. Tiểu chủ nhân tha tội

- Được rồi được rồi

Nan Nan tính về Uyển viện, bỗng nghe thấy tiếng nói quen thuộc

- " Quả quận vương.. Quả quận vương.."

Mẹ nó,sao chướng tai quá đi mất, tên nhóc thối kia dậy rồi. Lần này không phải là bắt côn trùng nữa, là đá banh, tên nhóc thối muốn phá hay sao

- Tên nhóc thối nhà ngươi, nghịch vừa thôi, không sợ bị tét hả?!

- Bổn vương không phải tên nhóc thối, bổn vương là Quả quận vương, bổn vương không phải trẻ con, bộ muốn tét là tét hả

Lẫm Lẫm lè lưỡi, Nan Nan cười nộ

- Thái tử đang ở trong, ta vào nói với hắn

Lẫm Lẫm ngạc nhiên nhiên,y cứ tưởng Thái tử mấy ngày nữa mới về chứ,y lộ vẻ lo lắng làm Nan Nan rất đắc ý. Bỗng Lượng Cửu đi đến, chắp tay chào Nan Nan và quận vương

- Thái tử phi nương nương, Thái tử chính sự bận rộn, mong chuyện hậu viện Thái tử phi giải quyết ổn thỏa

Nan Nan đơ người,hắn mà bận,hắn là cố tình làm khó cô thì có. Lẫm Lẫm đá vào chân cô trêu chọc

- Này

Nan Nan không nói gì,nổi giận đá quả banh vút một phát. Nhất thời nổi giận đá mạnh,banh rơi vào chậu hoa sứ vỡ tan. Nan Nan tá hỏa, mấy chỗ khác chả nói,đây lại là chậu hoa sứ của Điện long viện

- Ha ha ha ha- Lẫm Lẫm cười vỗ tay

- Có chuyện gì vậy- Vương ma ma cáu gắt đi đến

Nhìn thấy y mà Nan Nan toát hết mồ hôi,y tựa như bà dì ghẻ khó tính vậy, y còn chẳng có tí thiện cảm với Nan Nan, cô phải làm sao đây

- Vương ma ma,là nô tỳ đặt chậu hoa không cần thận liền bị rơi xuống

Một cung nữ chạy đến tự nhận làm Nan Nan khó hiểu

- Vừa đến mà đã vụng về như vậy làm sao mà hầu hạ chủ tử..

- Khoan đã- Nan Nan nhận thấy dự cảm không tốt- Người mới đến mong ma ma nhân từ bỏ qua cho

Vương ma ma giờ mới để ý đến Nan Nan, chụm gối hành lễ

- Nếu Thái tử phi đã mở lời, lão nô không dám không tuân

- Ơ không đúng..

Lẫm Lẫm định mở lời liền bị Nan Nan bịt miệng lại, cô cười tỏ ý không có gì rồi xua Vương ma ma đi

- Này ngươi chơi bẩn, nói dối không tốt, bổn vương đi mách ma ma

- Đợi đợi đã..- Nan Nan dỗ ngọt- Quận vương điện hạ thân mến, bỏ qua, xí xóa xí xóa a

- Xí xóa cũng được thôi- Lẫm Lẫm vênh mặt- Bổn vương được lợi gì?

Nan Nan cố gắng kiềm chế

- Muốn gì..muốn gì cũng được

- Ha là ngươi nói đó

Lẫm Lẫm tươi cười chạy đi, Nan Nan cười không phục, cô ấy vậy mà khuất phục trước một thằng nhóc, nó làm đệ cho cô còn chưa xứng. Đáng ghét đáng ghét

- Thái tử phi vạn an

Nan Nan giờ mới để ý vị cung nữ này

- Ờ..cơ mà rõ là chậu hoa này đâu phải ngươi làm đổ, sao lại nhận vậy?

- Thái tử phi - Thời Thời Thiên nói nhỏ- Người không nhận ra nàng ta sao?

Nan Nan ngạc nhiên, trầm ngâm một lúc rồi thốt lên

- Cô..Hà Bích Vân??

Hà Bích Vân cười dịu dàng

- Được Thái tử phi nhớ đến tên đúng là phúc phận của nô tỳ

Nan Nan nhìn Hà Bích Vân từ chí cuối

- Sao cô lại...

- Thái tử phi, nô tỳ chỉ muốn danh chính ngôn thuận vào đây, nên đã ứng tuyển làm cung nhân ở đây

- Chỉ vì muốn kết giao với ta??

- Nô tỳ biết thân phận hèn mọn không xứng ở bên cạnh Thái tử phi, nhưng người như Thái tử phi nô tỳ không thể không quý mến, ngưỡng mộ. Thái tử phi không muốn kết giao với nô tỳ cũng được, chỉ mong nô tỳ có thể hầu hạ ở tẩm viện của người

Thực sự lần này Nan Nan khó mà không mềm lòng, cô còn nhớ khi mới chỉ biết nói, mẹ cô đã dạy với cô rằng vạn sự người nào cũng có thể tiếp xúc, chỉ riêng người trong sáng, ngây thơ tuyệt đối không thể tiếp xúc

Nhưng..Nan Nan thực sự mềm lòng rồi, cô quay lưng đi không nói gì, chỉ bảo Thời Thiên

- Tùy...tùy cô sắp xếp

Thời Thiên hơi ngạc nhiên, sau cùng cũng thấu được suy nghĩ của Nan Nan

- Hà Bích Vân, ngươi đến hầu hạ tại Uyển viện đi

- Tạ ơn Thái tử phi, tạ ơn A cô nương

Nan Nan về tẩm viện cứ suy nghĩ lung tung, Thời Thiên hiểu được cũng không hỏi nhiều

- À đúng rồi, Y Lan Ly hẹn ở chỗ nào vậy?

- Thái tử phi vẫn là ở đó

Nan Nan đi đến Hoa viên, Y Lan Ly đã đang đợi ở đó

- Công chúa đợi lâu rồi

- Không có, ta mới đến một lúc thôi

Y Lan Ly nhấn mạnh chữ một lúc, ý nói đợi ở đây lâu lắm rồi, cơ mà Nan Nan đâu có hiểu, vẫn cười rất tươi

- Ra vậy, ta cứ nghĩ mình đến muộn chứ

Y Lan Ly chán trường nhìn Nan Nan

- Mong Thái tử phi đã có thứ mà ta cần

- Sao không có

Nan Nan thuật lại tất cả thông tin cô đã lấy được, Y Lan Ly vừa nghe,vừa sai thị nữ ghi lại

- Thông tin này của Thái tử phi rất hữu ích, nhưng Thái tử rất khó gần, phải có cách tiếp cận cho thiện cảm chứ

Câu hỏi này đúng là thách thức Nan Nan, nếu cô không trả lời được, Y Lan Ly sẽ không tín nhiệm cô nữa. Như có cứu tinh, Nan Nan bỗng nhớ ra lúc lướt wed, cô vô tình phát hiện ra những đoạn tin nhắn tỏ tình rất hot. May quá may quá lại nhớ được mấy chuyện nhỏ nhặt này

- Cái này dễ thôi công chúa, khi đến cạnh Thái tử, công chúa chỉ cần hỏi một câu thôi

- Hỏi một câu- Y Lan Ly nghi ngờ - Vậy câu đó là gì?

- " Ngài ăn cơm chưa?"

Hà Bích Vân đang quét cổng, nhìn ngó xung quanh rồi lén chạy ra chỗ vắng

Một bóng người ở đó đang đợi nàng ta

- Sao rồi

- Muội tiếp cận được Thái tử phi rồi, ban đầu thấy huynh cứ bảo kết bạn với y muội còn rất khó hiểu, ai ngờ tiếp xúc, muội thấy y thực sự rất tốt,rất đáng kết bạn. Huynh yên tâm, muội sẽ làm được

Bóng người quay lưng lại, cười dịu dàng với Bích Vân

- Ta tin muội

Bình luận

Truyện đang đọc