THIẾU TƯỚNG NGÀI CHO EM MỘT TÌNH YÊU


Ánh mắt đang sầu thảm của Chung Ngụy bỗng chuyển sang có chút sáng lánh, Nhâm Phó Hạ nói thích anh, là thật? Chút vui vẻ anh không giấu nổi mà để lộ ra ngoài.
Nhâm Phó Hạ nhìn cả nhà ba người lớn của Chung Ngụy cười vui vẻ sau câu nói của mình thì cô cũng có chút vui mà cười theo.
“Vậy hai đứa có tính kết hôn chưa.”
Bỗng sao nụ cười của Nhâm Phó Hạ cứng ngác trước câu hỏi này! Cô chỉ nói thích thôi mà, chưa tới nỗi yêu rồi dẫn tới kết hôn đâu.

Có một điều cô không biết rằng chính lời nói thích vừa rồi là vấn đề đẩy cô vào việc bàn tán hôn nhân này.
Suy nghĩ của người lớn rất đơn giản nhưng cầu kì, thích chính là sẽ dẫn tới kết hôn luôn.

Mà Nhâm Phó Hạ thì lại không hề hay biết việc này.
Nhìn thấy Phó Hạ khó trả lời Chung Ngụy hiểu rằng cô thật sự chẳng hề yêu anh nên không nghĩ tới kết hôn, nhưng vẫn có chút tiếc nuối mà giúp cô trả lời.
“Bà, hai bọn cháu chưa nghĩ tới việc đó sớm.”
Nghe vậy bà nội chỉ cười nhẹ.
“Vậy cũng tốt, năm nay không hợp tổ chức hôn lễ nào.


Để nhìn hai cháu kết hôn chắc bà sẽ cố sống tới năm sau nữa.”
“Bà nhờ người xem mệnh rồi! Ông đó nói hai đứa rất hợp nhau, mệnh tương thông nên bên nhau chắc sẽ làm được nhiều việc lớn.”
“Mẹ lại đi xem mấy thứ kì quái à!”
Bố Chung Ngụy ngán ngẩm nói, thấy vậy bà vợ liền thầm đấm vào bụng một cái, nhỏ giọng nói: “Nói tào lao gì vậy!”
“Ai lấy nhau cũng phải xem mệnh chút chứ! Nếu không hợp mệnh mà cứ cố chấp lấy thì sau này sẽ là người còn người không đấy.”
Hợp mệnh? Nhâm Phó Hạ chưa từng để ý đến mấy thứ này.
...
Bữa sáng kết thúc trong niềm vui vẻ, bố Chung và mẹ Chung liền nói lời tạm biệt về phòng nghỉ ngơi.

Họ làm quân nhân nên đi đường chắc cũng mệt nhiều lắm, giờ trên bàn chỉ có người dọn dẹp và ba bà cháu ngồi tám chuyện.
“Cháu dâu.”
“Dạ...”
“Cháu cho bà biết cháu ưng thằng cháu bà nhiều chỗ nào nhất.”
Nhâm Phó Hạ cười nhẹ, thầm nghĩ: Bà đang hỏi gì kì vậy.
Cô quay lại nhìn Chung Ngụy đang im ru bên cạnh một cái rồi cất lời.
“Cháu ưng tính cách anh ấy!”
“Ổ, vậy sao? Nó từ nhỏ đã ở trong môi trường quân đội nên bà khó mà tiếp xúc nên không biết tính cách nó ra sao, cháu có thể cho bà biết nó tốt như thế nào mà cháu ưng không?”
Nhâm Phó Hạ nhớ lại những cử chỉ ân cần của Chung Ngụy rồi nói.
“Anh ấy rất tốt, tính tình điềm đạm, lại rất chững chạc trưởng thành.”
“Haizz...!là bà cháu thế mà biết tính cách nó qua cháu dâu đấy.

Cháu cứ bận nhiều vào, dù sao bà già này sớm muộn cũng xuống hố nên không cần cháu nữa đâu.”
“Bà nội nói gì vậy?”
Nói xong bà ấy thở dài đứng dậy, câu nói của Chung Ngụy lọt vào tai nhưng bà coi như không thấy mà nở nụ cười điềm đạm nói với Phó Hạ.
“Cháu có muốn ra sau nhà với bà không?”

“Sau nhà sao?”
“Ừm, chỗ đó không biết còn hoa gì nở nữa! Hai bà cháu chúng ta tới đó để thư giãn nào.”
Sau nhà ra sao mà có thể thư giãn được vậy? Nhâm Phó Hạ tò mò, nhưng chưa kịp nghĩ gì đã bị bà cầm tay dắt đi.

Thấy vậy cô liền quay mặt lại nhìn Chung Ngụy với vẻ hoang mang, Chung Ngụy cười nhẹ đưa tay ra bảo cô cứ đi đi, còn anh thì theo sao.
Ba người rời khỏi căn nhà ra bên ngoài, đã buổi trưa nhưng bầu trời lại không có nắng, trời mây âm u, bầu không khí như vậy cũng khá thích.
Nhâm Phó Hạ được bà nội của Chung Ngụy dắt đi bên tường, đi tới nơi mà Chung Ngụy hay lái xe vào để.

Qua tường trước Nhâm Phó Hạ ngạc nhiên với độ dài của căn nhà, cô nuốt ực nước bọt.
"Mình biết căn nhà này to nhưng không ngờ nó lại rộng như vậy! Đùa người à."
Chung gia lớn hơn mức mà Nhâm Phó Hạ tưởng.
Đang bần thần nhìn mọi cảnh bỗng nhiên Chung Ngụy tiến tới cất giọng.
“Bà nội, để cháu bế bà.”
“Vẫn còn lương tâm à!”
Chung Ngụy cười mỉm ôm bà mình lên, cả ba tiến về phía trước.
“Cháu dâu, cháu ở đây cũng một tháng rồi nói cho bà biết có ưng nhà này không hả.”
Nhâm Phó Hạ cười tủm tỉm trả lời: “Nhà rất tốt ạ.”
“Vậy cháu có hay dạo sau nhà không?”

Phải trả lời sao đây ta, Nhâm Phó Hạ chưa từng đi nơi nào trong căn nhà lớn rộng này ngoại trừ căn phòng mình ở, phòng khách và phòng bếp, cô bây giờ nhận ra là mình chẳng biết Chung gia nó như thế nào.
“Cháu...!cháu thật ra...!chưa ra sau nhà bao giờ.”
Nghe xong bà nội liền đưa mắt nhìn lên Chung Ngụy, ra giọng chất vấn: “Có phải cháu cấm cháu dâu của bà không hả?”
Chung Ngụy ngớ người, anh bị oan.
Nhâm Phó Hạ hốt hoảng giải thích: “Không phải do anh ấy đâu bà, là do cháu thôi! Công việc của cháu bận rộn nên ngày nào cũng ra ngoài sớm về muộn nên thật sự chẳng có thời gian để khám phá nhà chút nào.”
“Ôi vậy sao? Thế thì hôm nay bà phải dẫn cháu ra sau nhà cho bằng được rồi.”
“Lần tới đây gần nhất của bà đã từ hai tháng trước, không biết khu vườn ra sao rồi.”
“Vâng.”
Cuối cùng đã đi qua bờ tường dài của căn nhà, một quanh cảnh xanh tươi hiện ra tầm mắt của Phó Hạ.

Cô chớp nhoáng mà quan sát mảnh vườn của nhà họ Chung.
Cây cối xanh tươi, hoa đầy nơi dải dác thành hàng, nhìn mọi thứ gọn gàng tạo nên một cảm giác thật tươi tắn.
Chung gia còn có một nơi thuần khiết đẹp đẹp đẽ như vậy sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc