THIẾU TƯỚNG NGÀI CHO EM MỘT TÌNH YÊU


Gần cuối, giọng hét lớn của cô chị lớn cũng yếu đi kèm theo những giọt nước mắt.

Nhâm Đạt và phu nhân của mình nhìn nhau, vẻ mặt rất đáng tiếc, rất thương cho Nhâm Bích Ngọc.

Thế là họ không ép nữa, liền chuyển đổi mục tiêu sang Nhâm Tư Tư.
“Tư Tư, bố mẹ nuôi con nhiều năm, yêu thương con như vậy! Con cũng nên báo hiếu, giúp bố mẹ lần này được không?” Nhâm phu nhân nhẹ giọng cầu xin, bà ta cũng lộ ra vẻ phần tiếc nuối vì cô con gái nuôi này.
Nhâm Tư Tư buồn bã trả lời: “Vâng, con cũng rất muốn báo...!hiếu cho cha mẹ...!nhưng...!con...!con vừa biết mình mắc bệnh ung thư cha mẹ à! Con thật sự không dám...!ảnh hưởng mọi người, con...!lo...!con cũng sợ hức...!hức...”
Vừa nói Nhâm Tư Tư bắt đầu tuôn dòng nước mắt, Nhâm phu nhân vừa nghe cũng gần như bị tạch, Nhâm Đạt thì bất lặng.
“Con nói...!còn mắc ung thư.” Nhâm Đạt hỏi lại.
“Vâng...!con...!con xin lỗi!”
“Lâu chưa, sao con không nói!” Nhâm Đạt hét lớn.
Nhâm Tư Tư sợ hãi trả lời: “Mới hôm qua con khám mới biết, bác sĩ nói đang trong giai đoạn hai, cần nhanh chóng ra nước ngoài điều trị mới có cơ may sống được...!bố...!con sợ lắm!”
Nhâm Tư Tư khóc lóc không ngừng, cô ta còn ngã quỳ dưới đất trông thảm thiết khác với gương mặt mà Nhâm Phó Hạ hay thấy trước đó, thê thảm đến đáng đáng thương.
Nhâm Đạt hoang mang dần, ông không thể dập tắt niềm ấp ủ của chính mình và con gái trong lần biểu diễn nhạc ở thủ đô Mỹ được, nhờ cô con gái thứ hai, nhưng con bé cần được điều trị gấp.

Vậy...!lần kết hôn với yêu cầu, lời hứa đó của bà cố nội làm sao đây?

Nhâm Phó Hạ bước vào, Nhâm Đạt thấy vậy liền lộ ra đường nét mừng rỡ.

Ông ta tiến tới nhờ lấy Phó Hạ nhanh chóng.
“Phó Hạ, con phải giúp gia đình.

Mọi người ai cũng đều có nỗi khổ hết, con hãy chấp nhận hôn sự này đi.”
Nhâm Phó Hạ đứng im, cô ngơ ngác nhìn lấy ba người kia một cái rồi nhìn bố mình, cô hỏi: “Cái gì chứ, làm gì có hôn sự?”
Tiếng nói của mọi người rất lớn, nhưng Nhâm Phó Hạ không nắm bắt được tình hình đầu nên cô không biết họ đang làm gì.
Nhâm Đạt nhanh liền biểu ý: “Bà cố nội của con có di nguyện hứa với một người sẽ cho con cháu hai bên kết hôn với nhau, nghe nói gia tộc đó là quân nhân có quyền, tiền thế, con đi gả cho nhà đó sẽ không cần lo gì cả.

Phó Hạ, con phải gả đi biết không?”
Nhâm Phó Hạ bắt đầu cau mày, gì mà có cả hôn ước từ đời trước rồi lại di nguyện đời trước vậy.
“Con không gả!”
Điều này chẳng có gì tốt đẹp cả, Nhâm Phó Hạ tuyệt đối không được chấp thuận.
Lời nói buộc trên miệng vừa nói ra Nhâm Phó Hạ liền bị giáng cho một bạt tai, cú đánh đau điếng khiến cho cô bị choáng ngợp không kịp tiếp nhận gì đã ngã dưới đất.

Cú tát vừa rồi không phải đau, mà là quá đau.
“Mày không có quyền từ chối! Ăn ở nuôi mày, ai chu cấp tiền cho hả.

Không kể mày còn lấy tiền đi nuôi một thằng vô dụng, bây giờ mày nên trả ơn sinh nuôi thành công này.

Rõ chưa hả.”
“Đúng rồi đấy Phó Hạ, con là con gái út! Con hãy nghe lời cha con đi, bố mẹ thật sự không phải bắt ép con gì.

Nhưng chị con phải bước tiếp sự nghiệp của mình, chị hai con lại bị ung thư ngày mai nên ra nước ngoài điều trị, còn mỗi con, con cũng hai hai tuổi rồi phải hiểu chuyện đi chứ, trả ơn sinh thành đi con gái...!mẹ mệt lắm hu hu.”
Nhâm Phó Hạ đứng dậy, bên má cô thấy rõ năm ngón tay in ra.

Mà lúc này làn da phần tát vẫn chưa hết rát nóng, cô đưa đôi mắt kiên quyết của mình ra nhìn họ rồi đáp nhẹ một câu.
“Con không gả.”

Nói xong cô liền chạy lên trên tầng, Nhâm Đạt choáng đầu hơi lảo đảo, Nhâm phu nhân khóc cũng lu mờ cả mắt, Nhâm Bích Ngọc thấy vậy liền chạy tới đỡ cha cả mẹ đi vào trong phòng.
Dường như chẳng ai để ý tới Nhâm Tư Tư, khuôn mặt cô ta kinh ngạc, mắt trợn tròn.

Rõ ràng cô đã kêu rất nhiều nhưng sao không ai nghe? Cô nói cô muốn gả mà, một gia tộc lớn, quân nhân? Sao cha mẹ lại không nói sớm, nếu Nhâm Tư Tư biết nhà đó có quyền thế như vậy thì đã không giả bộ giả thể rồi.
Ngày hôm sau...
Nhâm Tư Tư được cha đặt máy bay, mẹ sắp xếp hành lý ra sân bay cùng.

Cô ta cười nhẹ hoang mang nói: “Mẹ, nếu Phó Hạ không gả đi con gả cũng được.”
Nghe xong Nhâm phu nhân gần như bật khóc ngay tức khắc, bà nói: “Con gái của mẹ, con có hiếu như vậy mẹ cảm kích vô cùng, nhưng con cần điều trị.

Về việc gả đi cha và mẹ sẽ cố gắng thuyết phục Phó Hạ, con đi chỉ cần cố gắng điều trị hết bệnh khoẻ là mẹ vui rồi.”
Chuyến bay đang ở phía trước, Nhâm phu nhân nói xong liền đẩy Nhâm Tư Tư lên.

Nhìn Nhâm Tư Tư vừa quay mặt lại bà đã liền bật khóc, cho tới khi Nhâm Tư Tư ngồi vào khoang, máy bay bay rồi bà mới buồn bã rời về.
Về tới nhà hai vợ chồng họ cố khuyên Nhâm Phó Hạ, nhưng cô không màng để ý.
Sau hai ngày Nhâm Bích Ngọc cũng thu dọn hành lý mà ra sân bay bắt đầu chuyến đi tới Washington.
Trước ngày hôm đó, Nhâm Bích Ngọc rón rén tới phòng của Nhâm Phó Hạ.
Cốc cốc...
“Phó Hạ, em ngủ chưa!”
Đợi năm, mười giây cửa cũng mở.


Căn phòng tối thui Nhâm Bích Ngọc bước vào liền mở đèn, cô nhìn sang thấy Phó Hạ lười biếng nằm xuống.
...
“Có chuyện gì.”
“Chị biết, em thiệt thòi.

Bất kể ai bị ép hôn mà không phải với người mình yêu thì sẽ rất khó chịu, đặc biệt là không đồng ý.

Nhưng bố mẹ lần này thật sự vất vả...!chị nghe nói công ty của bố bị một số cổ đông mua chuộc phiếu giảm rớt rất nhiều, công ty dường như sắp không đứng vững nữa, nên chị mong em có thể gả để tạo sự vững chắc cho công ty.” Nhâm Bích Ngọc nhẹ nhàng nói, tuy nhiên vẫn có phần buồn cho lời nói này.
Nhâm Phó Hạ chau mày, bực tức nói: “Chị nói hay vậy sao chị không gả, chẳng phải chị là người đầu được bố mẹ đề cập tới hay sao?”
Nhâm Bích Ngọc buồn bã, cô ta rời ánh mắt nhìn xuống nền sàn.
“Nếu được, thì chị đã gả rồi! Nhưng chị không thể, em biết...!chị mắc bệnh máu trắng từ nhỏ mà đúng không? May có bố mẹ yêu thương, họ thử mọi cách từ y khoa với y dược cộng với sự may mắn chị mới sống tới tận bây giờ, nhưng dạo gần đây chị thấy không khoẻ lắm, chị sợ...!năm nay không ổn nổi nữa.”
“Em đừng lo bên đó, chị dò kỹ rồi! Đối tượng kết hôn đúng là một gia tộc nhiều đời làm quân nhân, người kết hôn với em là một chàng trai mới hai tám tuổi, nghe nói mới đây được thăng chức làm thiếu tướng, đời sống sạch sẽ, chưa từng rượu chè gái gú, lấy người đó không yêu thì cũng không có giam cầm.

Em không cần phải lo.”
Nhâm Bích Ngọc cười nhẹ, Nhâm Phó Hạ nghe vậy không vui liền phán một câu: “Nếu tốt như vậy sao chị không khỏi hết bệnh mà lấy hắn chứ.”.


Bình luận

Truyện đang đọc