THIẾU TƯỚNG NHẸ MỘT CHÚT - DIỆN PHẤN TẠI TRẢO THUỶ

Ngoài phòng giải phẫu bệnh viện Khang Nhân, các hộ sĩ bước đi vội vàng ra ra vào vào, Lãnh Phong mang theo một thủ hạ chờ ở hành lang.

Lãnh Phong gắt gao nhìn chằm chằm chỗ ngoặt hành lang, biểu tình căng thẳng lạnh lẽo, dường như ẩn chứa một viên bom chỉ cần chạm vào là nổ ngay.

Tiếp tục có hai tên hộ sĩ chạy chậm vào phòng giải phẫu, ánh mắt Lãnh Phong nhìn chằm chằm hành lang chỗ ngoặt càng thêm lạnh, ngay khi sắp bùng nổ, Diệp Lê Hải mặc đồ giải phẫu đi cùng một hộ sĩ vội vã đi vào trong phòng phẫu thuật.

Quân phục trên người Lãnh Phong cùng đôi tay đều dính một lượng lớn máu, đứng ở hành lang đặc biệt nổi bật, Diệp Lê Hải thấy Lãnh Phong cả người như vậy không khỏi sững người.

“Cuộc phẫu thuật này làm không tốt thì đừng nghĩ tới làm bác sĩ nữa!” Đối mắt với Diệp Lê Hải, Lãnh Phong hung tợn mà cảnh cáo.

Không biết tên họ Diệp này làm trò gì mà tới chậm như vậy, hiện tại Kiều Hạm một giây cũng không thể chậm trễ!

Phát hiện trên người Lãnh Phong không phải máu của hắn, Diệp Lê Hải tức khắc hiểu rõ đây đều là máu của Kiều Hạm, trầm giọng nói một câu “Không cần anh nói, tôi cũng sẽ cứu cô ấy trở về ” rồi vội vàng tiến vào phòng giải phẫu.

“Thiếu tướng, đã bắt được hai tên bắn súng ở tầng trên và tầng dưới, nhưng không tìm được Mẫu Đơn, thuộc hạ đã phái các huynh đệ điều tra toàn bộ thành Tùng Tây, ngài còn điều gì phân phó?” Thuộc hạ tâm phúc thở hồng hộc chạy tới hội báo.

Trong mắt Lãnh Phong đầy hàn ý, lời nói ra càng khiến người không rét mà run: “Để mắt hai tên kia, giữ sống, tìm được Mẫu Đơn cũng phải bắt sống về đây!”

***

Buổi tối hai ngày sau, Kiều Hạm cuối cùng chậm rãi tỉnh lại.

Lãnh Phong vẫn luôn canh giữ bên cạnh giường bệnh vui mừng khôn xiết, hai ngày kiệt sức và lo lắng dường như bị cuốn trôi trong khoảnh khắc cô mở mắt, nắm lấy tay cô hơi lạnh dịu dàng hỏi: “Cảm giác thế nào, có thể nghe thấy anh nói chuyện không?”

Kiều Hạm nhất thời không kịp phản ứng lại, chỉ gật gật đầu.



Thời điểm nhìn Lãnh Phong đi ra ngoài gọi hộ sĩ tới, Kiều Hạm mới nhớ tới mình tại sao ở bệnh viện.

Cô ở tiệc tối hôm đó trúng đạn rồi.

Rất nhanh, Diệp Lê Hải mang theo hai hộ sĩ tiến đến làm vài kiểm tra nhỏ cho Kiều Hạm để xác định cô đang hồi phục.

Kiểm tra xong, Diệp Lê Hải nói cô đã không còn trở ngại, thân thể cũng rất khỏe mạnh, hơn nữa viên đạn không bắn trúng chỗ hiểm, chỉ là lúc ấy mất máu quá nhiều, về sau cũng có truyền máu nhưng chưa đủ, phải ăn nhiều đồ protein tốt cho máu mới có thể mau hồi phục, hơn nữa mấy ngày sau cũng phải nằm trên giường dưỡng bệnh.

Kiều Hạm một bên nghe, một bên lặng lẽ quan sát sắc mặt Lãnh Phong.

Cô còn tưởng rằng Lãnh Phong nhìn thấy Diệp Lê Hải sẽ phát sinh một hồi “đại chiến”, không nghĩ tới anh không nói lời ác ý nào, chỉ nghiêm túc ngồi nghe Diệp Lê Hải nói tình hình, cho nên cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Diệp Lê Hải cùng các hộ sĩ đi xong, Lãnh Phong hỏi Kiều Hạm muốn ăn cái gì, Kiều Hạm không có cảm giác đói, liền lắc đầu: “Em không muốn ăn lắm.”

“Vậy khi nào em muốn ăn thì nói sau.” Lãnh Phong trở lại cạnh giường bệnh, sắc mặt cô tái nhợt cùng ngữ khí suy yếu làm anh đau lòng, xoa xoa bàn tay mềm mại của cô, trầm giọng hỏi: “Miệng vết thương đau không? Có chỗ nào không thoải mái phải nói cho anh biết nhớ chưa.”

“Không đau.” Kiều Hạm nói, để Lãnh Phong nâng dậy, cô nằm không đau, nhưng phải dùng lực đứng dậy thì miệng vết thương ở bụng liền bắt đầu ẩn ẩn đau.

“Ba mẹ cũng ở đây theo dõi hai ngày, chiều nay anh bảo bọn họ về nghỉ ngơi trước, sáng mai họ sẽ lại đây.” Lãnh Phong nâng cô dậy, lót gối đầu phía sau, sau đó rót cho cô ly nước ấm: “Em có thấy là ai nổ súng không?”

“Không có.” Kiều Hạm lắc đầu.

Sau tiếng súng đầu mọi người đã bắt đầu hỗn loạn, thời điểm tiếng thứ hai vang lên cô đã trúng đạn ngã xuống đất, cũng không có thấy là ai nổ súng.

Bình luận

Truyện đang đọc