THIẾU TƯỚNG NHẸ MỘT CHÚT - DIỆN PHẤN TẠI TRẢO THUỶ

Hôm sau.

Kiều Hạm ở trên giường tân hôn lớn chậm rãi mở mắt khi đã gần 10 giờ sáng, bên gối không một bóng người, Lãnh Phong không ở đây.

Đêm qua anh đè cô làm một hồi lâu mới xong việc, sau đó cầm khăn lông ướt từ phòng tắm đến lau nơi riêng tư của cô, cô tuy thẹn với hành động này, nhưng đã mệt đến mức mơ màng sắp ngủ, cũng không quản được nhiều chuyện như vậy.

May mà anh đã đi ra ngoài, bằng không Kiều Hạm thật không biết phải đối mặt thế nào với anh sau chuyện đêm qua.

Thấy trên đồng hồ treo tường kim đồng hồ chỉ hướng 10 giờ, Kiều Hạm giật mình ngồi đứng dậy.

Đã trễ thế này rồi!

Kiều Hạm ngồi dậy mới phát hiện eo mông đau nhức không chịu được, hai chân cũng run rẩy, nhe răng trợn mắt mà hòa hoãn một chút mới có sức lực ngồi bình thường.

Mới vừa ngồi xuống, một dòng chất lỏng nóng hổi chảy ra từ hoa huyệt, Kiều Hạm cúi đầu vừa thấy, thủy dịch hỗn hợp màu trắng ngà trộn lẫn tơ máu chảy ra, dính ướt khăn trải giường, chỗ bị ướt vừa lúc là nơi lưu lại máu xử nữ, thoạt nhìn vô cùng dâm mĩ!

Kiều Hạm đỏ mặt nhìn chằm chằm khăn trải giường, cô biết thứ dịch màu trắng ngà đó là gì, là thứ Lãnh Phong lưu lại trong cơ thể cô đêm qua...

Tinh dịch... Đàn ông...

Dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt chải đầu trang điểm hoàn hảo xuống lầu, Kiều Hạm thấy nha hoàn Tiểu Thúy của mình đang đứng dưới cầu thang trong đại sảnh.

Kiều Hạm đỡ tay vịn cầu thang, hai chân bí mật phát run, Tiểu Thúy vừa nhìn thấy cô thì mặt mày hớn hở mà đi lên đón: "Tiểu thư! Tiểu Thúy chúc tiểu thư tân hôn may mắn, sớm sinh quý tử!"

Sớm sinh quý tử...

Kiều Hạm không được tự nhiên mà hắng giọng, cùng Tiểu Thúy đi vào sảnh chính: "Tiểu Thúy, sao em không lên gọi ta?"

Muộn như vậy cô mới dậy, không biết phu nhân sẽ trách cô thế nào nữa.



"Là phu nhân căn dặn không cần quấy rầy tiểu thư, hơn nữa về sau nếu không có việc gì thì không cần lên lầu hai, chỉ cần ở trước điện thoại đại sảnh đợi lệnh, không cần quấy rầy thiếu tướng cùng ngài."

"Thì ra là vậy..."

Nói vài câu đã đến đại sảnh, Lâm Mạn Thu đang ngồi trên sô pha mềm mại xem báo chí, thấy Kiều Hạm tới, liền phân phó mẹ Lưu đứng ở một bên đi nhà ăn chuẩn bị.

"Chắc Tiểu Hạm đói bụng lắm, để mẹ bảo người làm hâm nóng cơm sáng." Lâm Mạn Thu hòa ái cười, kéo tay Kiều Hạm đi nhà ăn.

"Xin lỗi mẹ, Kiều Hạm dậy muộn..." Kiều Hạm nhẹ nhàng nói.

Ngày đầu tiên gả đến Lãnh công quán đã dậy trễ, mọi người khẳng định đều suy nghĩ cô cùng Lãnh Phong tối hôm qua làm chút chuyện gì...

"Dậy muộn có sao đâu, Lãnh công quán chúng ta không có nhiều quy củ như vậy, con cũng đừng thúc ép mình." Ngồi vào bàn ăn thật dài, Lâm Mạn Thu vỗ vỗ mu bàn tay Kiều Hạm, cùng cô ngồi xuống.

"Cảm ơn mẹ." Kiều Hạm ngượng ngùng cười, thời điểm ngồi xuống bởi vì hai chân vô lực, nên run rẩy ngồi vào ghế, tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng Lâm Mạn Thu hoàn toàn xem ở trong mắt, trong lòng rất là vừa lòng.

Xem ra con trai thật sự có hứng thú với con bé, tối hôm qua hẳn là ở trên người nó nỗ lực cày cấy một phen.

Mấy người hầu gái rất nhanh liền đem đồ ăn sáng nóng hổi bưng lên, món chính cùng điểm tâm cái gì cần có đều có, có mấy thứ còn là thức ăn yêu thích của cô. Kiều Hạm đang muốn động đũa, một chén đường phèn tổ yến liền đặt tới trước mặt cô, Lâm Mạn Thu nói: "Ăn tổ yến trước, đồ ăn tốt dễ hấp thụ."

"Dạ."

Kiều Hạm cầm lấy thìa bạch sứ, cái miệng nhỏ uống tổ yến, "Ăn ngon!"

Ở nhà cô phòng bếp sau khi hầm tổ yến luôn thích thêm bách hợp, cô không thích ở tổ yến mềm mại ăn đến vị giòn của bách hợp, mà ở Lãnh gia tổ yến không có thả bách hợp vào trong, cô thích.

"Thích thì tốt, con bây giờ hơi gầy, phải ăn nhiều một chút, năm sau mới sinh được tiểu bảo bảo!"

Bình luận

Truyện đang đọc