THIẾU UÔNG KỶ CÚ


Editor & Beta: Mai_kari
Cách ngày kỷ niệm thành lập trường còn chưa tới một tuần, các khoa đều đang tiến vào giai đoạn chuẩn bị cuối cùng, tổ đạo cụ trên cơ bản đã hoàn thành nhiệm vụ, không còn gì để làm, Tương Thiếu Diễm thỉnh thoảng còn có thể đi xem các bạn học luyện tập kịch, đại đa số thời gian nhàn hạ sẽ tới sân bóng rổ hoặc ở lỳ trong ký túc xá.
Sau hai ngày nghỉ dưỡng thì Uông Triết đã đi học lại, hắn vốn định đi đón đối phương, dù sao chống quải đi lại cũng không tiện.

Nhưng Uông Triết lại rất quật cường, sáng sớm thừa dịp hắn còn say ngủ thì lén dậy rửa mặt ra cửa, tối cũng không quấy rầy hắn mà lặng lẽ quay về ký túc xá, sau đó nhắn tin báo cho hắn biết y đã về phòng rồi không cần tới đón, căn bản không cho hắn có cơ hội để chăm sóc.
Tương Thiếu Diễm dù cho buồn bực cũng không có cách nào với y.
Thời gian hai người gặp mặt tại trường chợt ít hơn hẳn, trước đây rõ ràng trong trường học cũng có thể bình thường thấy nhau, hiện tại chỉ có thể ở trong phòng mới có thể nói với nhau vài câu.

Uông Triết không nhắc tới chuyện dạy hắn khiêu vũ nữa, Tương Thiếu Diễm cũng không có hỏi, cũng không có đi tìm người khác luyện, xấu mặt thì xấu mặt đi, không quan trọng nữa rồi.

Cứ như vậy liên tục duy trì cho đến đêm trước ngày kỷ niệm thành lập trường.
Tối đó, Tương Thiếu Diễm xem xong buổi tổng duyệt của khoa mình xong, trở lại ký túc xá cũng đã 9h, vừa vào cửa, phát hiện Uông Triết đã ở trong phòng, ngồi bên bàn đọc sách, thấy hắn trở về, cười nói.
“Học trưởng, anh về rồi, có muốn em dạy anh khiêu vũ không?”
Tương Thiếu Diễm sửng sốt, lập tức hừ một tiếng: “A, cuối cùng cậu cũng nhớ ra rồi ha?”
Miệng hắn tuy nói chẳng đáng, nhưng trong lòng lại ấm áp.
Mấy ngày nay hắn cơ bản đã từ bỏ tính khả năng chủ động xuất kích của Uông Triết rồi, trong đầu đang dự tính chờ cho vũ hội kết thúc, liền đem tên chó ngốc này vào trong ký túc xá hung hăng một trận, sau đó uy hiếp y đánh dấu mình.
Vừa đạt được mục đích vừa không mất đi tôn nghiêm, hoàn mỹ.
Nhưng nếu tên chó ngốc này rốt cục nguyện ý vì bản thân mà tranh thủ, vậy phải xem y đã chuẩn bị gì đã.
Uông Triết đứng dậy, chân không còn chống quải bước đi có chút bất ổn, thân hình cao to chậm rãi đi tới trước mặt Tương Thiếu Diễm, thoáng cúi đầu, giang hai cánh tay.

“Học trưởng, đặt tay lên vai em.”
Tương Thiếu Diễm diện vô biểu tình mà đi tới đặt tay lên vai, mới phát hiện vai của Uông Triết rất dày rộng, dưới lớp quần áo truyền tới nhiệt độ cơ thể ấm áp của y, khiến bàn tay hắn chợt thấy nóng.
“Học trưởng, em muốn ôm thắt lưng anh, xin lỗi.”
Uông Triết tới kề sát, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói, sau đó một cánh tay đặt ngay bên hông hắn, hơi hơi siết lại, ngực hai người bất chợt như sát chặt lại một chỗ.
Tương Thiếu Diễm đột nhiên hô hấp không thuận.
Hắn nhớ tới lần trước khi sắp té xuống thang, Uông Triết rất cố sức mà ôm lấy hắn, lực đạo đó dường như muốn đem thắt lưng hắn chặt đứt, tựa như muốn đem cả người hắn tiến vào trong cơ thể.


Lúc đó sự tình đột phát, nên hắn không có cẩn thận cảm nhận, nhưng hiện tại, trong hoàn cảnh bình thường không gian yên tĩnh, mỗi một hô hấp mỗi một nhịp tim đều được phóng đại, ngay cả trong lúc nói chuyện cũng có thể xuyên qua quần áo mà cảm nhận được sự rung động của lồng ng.ực.
Hắn phát hiện tiếng tim đập của mình nhanh hơn bình thường.
Hắn không biết hiện tại mình đang mang biểu tình gì được Uông Triết ôm vào ngực, dính sát vào lồng n.gực rắn chắn của y, ngẩng đầu chỉ có thể thấy được lỗ tai phiếm hồng của Uông Triết.
“Em, em còn muốn nắm tay anh, học trưởng …”
Tương Thiếu Diễm chủ động đưa tay cầm lấy bàn tay không được tự nhiên của Uông Triết: “Như vậy?”
“Uhm …”
Uông Triết hít sâu một hơi, thoáng thả lỏng cái ôm vô cùng thân mật hồi nãy, trên mặt có chút ửng đỏ: “Vậy, em bắt đầu dạy, học trưởng anh nhìn kỹ …”
Uông Triết khẩn trương nên quá mức cẩn thận cử động bước chân, mang theo hắn cùng khiêu vũ.
Tương Thiếu Diễm một động tác cũng không nhớ được.
Hơi thở của Uông Triết lướt qua gương mặt hắn, không có mùi vị Alpha, nhưng không hiểu sao lại khiến cho người ta cảm giác an tâm.

Mỗi bước chân của hắn đều như đang đạp lên đám mây, tim cũng bay nhảy không ngừng.
Lại một lần nữa lỡ đạp lên bàn chân của Uông Triết, Uông Triết nhịn không được “Áu” một tiếng, Tương Thiếu Diễm lập tức tỉnh táo lại, buông lỏng tay ra.

“Hôm nay tới đây thôi, dù sao hiện tại học cũng không kịp rồi.”
Còn tiếp tục khiêu vũ nữa, hắn sợ giây tiếp theo sẽ nhịn không được mà yêu cầu Uông Triết đánh dấu mình.
Vậy còn xấu mặt hơn không biết khiêu vũ nữa kìa.
Trong lòng ngực Uông Triết chợt thấy trống trải, sửng sốt một chút, mới nhẹ giọng nói: “Được, vậy học trưởng nghỉ sớm một chút đi, ngày mai sẽ mệt lắm đó.”
Hắn dừng lại một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Cùng Trâu học trưởng chơi vui vẻ nhé.”
Tương Thiếu Diễm sắc mặt nhất thời trầm xuống, không nói một tiếng nào mà bước vào phòng vệ sinh đóng sầm cửa lại, dùng nước lạnh hung hăng rửa mặt.
Rõ ràng đã nói là sẽ không từ bỏ hy vọng, mà chưa gì hết đã cam chịu vậy rồi hả chó ngốc.
Quả nhiên ngày mai sau vũ hội nên về đánh y một trận mới được.HẾT CHƯƠNG 15.


Bình luận

Truyện đang đọc