THIẾU UÔNG KỶ CÚ


Editor & Beta: Mai_kari
Kỳ ph.át tình dâng trào liên tục phải tới tận ngày thứ ba mới kết thúc, trong ba ngày này, từ trên giường đến phòng tắm, từ phòng khách sofa đến sàn nhà thư phòng, toàn bộ nhà đều tràn ngập mùi giao hòa tin tức tố của hai người họ.
Kỳ ph.át tình của Omega thông thường là ba ngày, nhưng Tương Thiếu Diễm do dùng thuốc ức chế khá lâu, nên đợt này phản công khá lợi hại, đến ngày thứ tư vẫn có dấu hiệu phát nhiệt rõ ràng, thế nhưng so với mấy ngày trước mà nói, thì đã xem như nằm trong phạm vi khống chế được, không đến mức nhiệt độ vừa dâng thì đầu óc chỉ muốn mỗi chuyện đó.
Ở suốt trong nhà mấy ngày liền có bao nhiêu phiền muộn, Uông Triết sau khi xác nhận cơ thể Tương Thiếu Diễm tạm thời không có vấn đề gì, mới đồng ý lời đề nghị muốn ra ngoài của hắn.

Thế nhưng cũng không thể đi quá xa, để tránh tình huống bất ngờ.
Trước khi ra cửa, Tương Thiếu Diễm chỉ tùy ý mặc mỗi cái áo khoác, Uông Triết vội vàng kéo hắn lại, giúp hắn kéo áo khoác lên cao, lại lấy ra khăn quàng cổ, trong ba tầng ngoài ba tầng đem cái cổ đầy hồng ngân của hắn che kín lại, hơn nửa khuôn mặt bị che bởi khăn quàng cổ, chỉ lộ ra mỗi con mắt đen nhánh lại lãnh liệt.
“Nhìn anh vậy thật dễ thương a …” Uông Triết lẩm bẩm nói.
Tương Thiếu Diễm da trắng, nên càng tôn lên đôi mắt đen nhánh của hắn, khăn quàng cổ bọc hơn nửa khuôn mặt cũng đã che mất đi sự kiệt ngạo thường ngày, nhìn qua càng thêm vài phần nhu thuận.
Đương nhiên chỉ giới hạn ở bề ngoài.
“Em mới dễ thương, cả nhà em ai cũng dễ thương.” Hắn trợn mắt lên nói.
Uông Triết cười haha, kéo hắn ra cửa.
Đi bộ hơn mười phút, bọn họ đứng ở trong sân bóng rổ, đã gần tết âm lịch, thời tiết vào đông vừa lạnh vừa rét, hầu như không có ai chơi bóng cả, bọn họ tìm chỗ không người, thuê một trái bóng, sau đó bắt đầu làm nóng người.
Bên trong sân cũng có hệ thống sưởi, nên Tương Thiếu Diễm cởi khăn quàng cổ, rốt cục cũng đã giải thoát khỏi trạng thái nghiêm kín kia, giật giật cổ tay mình, kiêu căng nhìn Uông Triết.
“Cho em vài trận?”
Kỳ thực hắn chơi bóng rổ cũng không quá xuất sắc, nhưng dường như chưa từng thấy Uông Triết chơi bóng, nghĩ chắc là y không chơi bóng.
Uông Triết cười: “Không cần nhường em đâu, dù sao em cũng không thắng được.”
Tương Thiếu Diễm không quan trọng nói: “Ân” một tiếng, lập tức đi tới trước rổ, khom người đập bóng, Uông Triết cũng đi vào trạng thái, nét mặt chuyên chú, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trái bóng trong tay hắn.

Hừ, chó ngốc khi nghiêm túc nhìn đẹp trai quá nha.
Tương Thiếu Diễm trong lòng tự mình huýt sáo, nhưng nét mặt bên ngoài thì bất động thanh sắc, đôi mắt lợi hại quét qua khẽ hở chung quanh y, đột nhiên nhào mạnh tới, từ giữa khoảng trống dưới cánh tay phải của Uông Triết khi y nâng tay lên mà luồn người qua, nhảy người lấy đà ném bóng.
“Phanh!” Bóng nhanh chóng rơi vào rổ rồi rơi xuống đất.
Tương Thiếu Diễm nhanh chóng lấy được bóng, có chút đắc ý: “Hôm nay tình trạng khá tốt nha.”
“Học trưởng thật là lợi hại.” Uông Triết hoa mắt.
“Bắt chước đi.”
Tương Thiếu Diễm vừa mới bắt đầu đã chiếm hết thượng phong, Uông Triết hầu như là không cách nào chạm được bóng, nhưng được vài vòng thì thế trận có chút biến hóa, cơ thể cao lớn của y bắt đầu chậm rãi chiếm ưu thế, hơn nữa y cũng học lẹ, có thể bắt chước lại động tác của Tương Thiếu Diễm.
“Khá tốt nha, nếu như tiếp theo trong 1 tiếng có thể từ tay anh ghi được 10 điểm, về nhà sẽ có thưởng.” Tương Thiếu Diễm xoa xoa đầu y.
“Được.”
Có động lực là phần thưởng, Uông Triết càng thêm ra sức, từ bị động phòng thủ chuyển thành chủ động xuất kích, vài lần cướp được bóng từ tay Tương Thiếu Diễm, đáng tiếc khi ném bóng thì chưa đủ chuẩn, không thể ghi điểm.
Y nhìn rổ bóng trên cao suy nghĩ 1 hồi, ngay sau đó sau một lần cướp được bóng, không có lựa chọn đứng từ xa ném bóng nữa, mà quả đoán chạy tới, nhảy lấy đà vươn tay lên tận rổ, Tương Thiếu Diễm cũng cố gắng nhảy lên ngăn cản, nhưng cơ thể Uông Triết quá cao to nên nhảy càng cao hơn hắn, ngay cả chiều dài tay khi vươn ra cũng vượt hơn hẳn, khi hắn đáp xuống đất thì Uông Triết đã vừa vặn đưa bóng vào thẳng trong rổ.
“Phanh!” Bóng vừa vào rổ, rổ nặng nề lay động mấy cái.
Tương Thiếu Diễm đáp xuống đất, bĩu môi: “Quá phận nha, dám khi dễ anh thấp hơn em sao?”
Uông Triết hồi nãy còn lộ ra khuôn mặt tươi cười lập tức trở nên khẩn trương: “Em không có! Em không phải … em không có mà.”
“Sợ cái gì chứ?” Tương Thiếu Diễm cười tới đê tiện, cố gắng phóng ra một ít tin tức tố như có như không, kề sát vào người y mà nói: “Rất thích bị em khi dễ đó, về nhà cố gắng khi dễ anh nhiều một chút, ca.”
Mặt của Uông Triết trong nháy mắt bạo hồng.
Tiếp theo đó vì phải che giấu bộ vị nào đó đang không ngừng cứng rắn, y căn bản không cách nào chuyên chú được, làm lỡ mất tới mấy cơ hội tốt, may mà y đang mặc quần vận động rộng, phần trên còn mặc áo khá dài, nên cũng không nhìn thấy rõ lắm.
Tương Thiếu Diễm liên tiếp ghi điểm, trọng triển hùng phong, cực kỳ hăng hái.
A, Diễm ca có một trăm phương pháp không khiến mình mất mặt.

Chơi hơn một tiếng, Uông Triết chỉ có thể ghi được 5 điểm, thất lạc nói: “Sau này em nhất định cố gắng luyện tập … Lần sau còn có thưởng không?”
“Để coi đã.” Tương Thiếu Diễm cười thầm trong lòng.

“So với luyện bóng, còn không bằng em đi luyện định lực của mình đi, sao mà dễ chọc như thế hả, nếu sau này có một Omega nào khác tùy tiện tới chọc em như thế có phải sẽ lập tức câu mất em hay không?”
“Sẽ không đâu, em chỉ có vậy với riêng anh thôi.” Uông Triết vội vàng la lên, nâng tay trái đang mang nhẫn lên phát thệ.

“Trong lòng cùng mắt em chỉ có mình anh.”
“Được rồi, mau thả tay xuống, anh nói đùa đó.”
Tương Thiếu Diễm kéo tay y xuống.

Chó ngốc khi ngại ngùng quả thật có chút ngại ngùng, nhưng khi cần trực tiếp thì cũng rất trực tiếp, khi biểu đạt tâm ý của mình thì không do dự mơ hồ, mang nét mặt kiên định nghiêm túc nói ra đầy chân tình, khiến cho người khác tim đập mạnh không ngừng.
Tương Thiếu Diễm kéo tay y lại ngắt nhẹ một cái, nâng mắt lên nhìn y, khóe miệng hàm chứa tiếu ý ám muội.
“Ca, anh có chút nóng.”
Uông Triết trong nháy mắt hô hấp rối loạn: “Vậy, chúng ta về đi, được không?”
“Uhm.”
Tương Thiếu Diễm hôm nay phá lệ nghe lời, tự mình đem bản thân một lần nữa khóa vào trạng thái kín đáo giống trước khi ra cửa, không cho tin tức tố đang muốn rục rịch phát ra kia tản ra ngoài.
Bọn họ trả bóng lại, chuẩn bị về nhà, vừa mới tới cửa sân vận động, thì lại đụng trúng một đám nam sinh cỡ năm 4, một đám người cười nói đi ngang qua người bọn họ, chợt có một nam sinh trong đám đó ngừng bước chân.
“Mịa nó, Uông Triết?”

Tương Thiếu Diễm nghe vậy quay đầu lại, thấy tên đó có chút quen mặt, cũng đồng thời quay qua nhìn Uông Triết: “Em quen hả?”
Uông Triết nhíu mày, không nói gì.
Tên nam sinh kia cười nhạt: “Không ngờ lại gặp mày ở đây ha, thù lần trước tao còn chưa báo đây, muốn giải quyết không?”
Uông Triết: “Hiện tại tôi không có thời gian, huống hồ lần trước ba người các anh cũng không thắng được tôi, anh thật muốn một mình đánh tay đôi với tôi?”
Y vừa nói thế Tương Thiếu Diễm chợt nhớ ra, đây chẳng phải là Trương Hồng của đội bóng rổ trường sao, là một trong ba tên mà trước khi nghỉ đông đã cùng Uông Triết đánh nhau một trận.
Trương Hồng vốn định cạy mình người đông thế mạnh, 5 người giải quyết 1 người hẳn là không thành vấn đề, nhưng lời này của Uông Triết vừa nói ra đem số lượng biến thành 1 đối 1, nếu giờ gã đi tìm giúp đỡ, thì chẳng có chút đàn ông gì cả, dù cho thắng cũng chẳng vẻ vang, một nam sinh ở cái tuổi này, sợ nhất chính là mất mặt.
“1 đối 1 thì 1 đối 1, tao sợ mày sao?” Trương Hồng kiên trì nói.
“Nhưng tôi thật không có thời gian.”
“Không có thời gian? Tao thấy mày là đang tìm cớ chạy trốn đó.”
Mấy tên nam sinh đứng bên cạnh cũng cười nhạo.
Tương Thiếu Diễm kéo khăn quàng cổ đang che mặt mình ra, diện vô biểu tình: “Y không có thời gian, tao có.”
“… Diễm ca?”
Tương Thiếu Diễm ở trường đại học T uy tín cũng không phải hư không, Trương Hồng vừa nhìn thấy ánh mắt hung lãnh của hắn, khí thế đang kiêu ngạo chợt yếu hẳn đi.
Gã có một người bạn đã từng trêu chọc qua Tương Thiếu Diễm, bạn của gã cũng coi như là thân cường thể tráng, nhưng cuối cùng cũng giống mấy tên Alpha khác chẳng biết phân biệt mà đánh nhau với hắn, bị đánh tới mặt mũi bầm dập vào nhập viện.

Lúc gã vào viện thăm, nói là Trâu Nhuệ ở cùng đội bóng rổ với gã cũng có ý với Tương Thiếu Diễm, thì người bạn đó lập tức nắm lấy tay gã, ngôn từ khẩn khẩn: “Khuyên Trâu Nhuệ từ bỏ đi, đừng có mạo hiểm … Cái tên Omega kia vốn chẳng phải là Omega a … Không, hắn vốn không phải là người a…”
Sự kinh hãi trên mặt của người bạn đó cho đến giờ gã vẫn không quên được.
Cho nên trước đó khi Trương Hồng thấy Trâu Nhuệ hầu như không mất quá nhiều khí lực đã theo đuổi được Tương Thiếu Diễm, còn cảm thấy sùng bái y, tuy rằng sau đó đã bị đá.

Nửa đường không biết từ đâu nhảy ra một tân sinh, cư nhiên có thể vượt mặt được Trâu Nhuệ phong vân cả trường đại học T, thu phục được Omega Tương Thiếu Diễm, trong lúc nhất thời khiến cả trường phải bàn tán xôn xao.
Trâu Nhuệ sau khi bị giật bộ cảm thấy vô cùng khó chịu, thường xuyên cùng bọn họ cười nhạo cái tên Alpha kia yếu nhược thế nào, vì là bạn bè cùng chung đội bóng, nên Trương Hồng tất nhiên cũng thấy khó chịu, ngày đó tình cờ gặp được Uông Triết, thấy Trâu Nhuệ muốn cùng y động thủ, nên mới tham gia vào, ai ngờ tên tân sinh đó lại chẳng hề yếu nhược như lời Trâu Nhuệ nói, quả thực là mạnh vô cùng, lúc gã bị đánh ngã xuống đất vẫn thấy như trong mộng, mắt thấy chẳng bao lâu sau đó Trâu Nhuệ cũng bị đánh té ngã xuống đất, gã nhịn không được nghĩ.
Người anh em à, thực lực chênh lệch, khó trách ngươi Omega của mày lại chạy theo người ta.

Nhưng suy nghĩ thì suy nghĩ thế, nhưng rốt cuộc mặt mũi cũng lớn hơn, nên gã không dám cho cha mẹ biết, một mình trong lòng nghẹn khí muốn báo thù, lúc này chính là cơ hội tốt, nhưng hết lần này tới lần khác lại lòi ra Tương Thiếu Diễm.
Uông Triết có thể một đánh ba thì gã biết, nhưng Tương Thiếu Diễm hẳn là cũng có thể 1 đánh hai, vậy chẳng phải gã chẳng có phần thắng sao?
“Diễm ca, đây là chuyện của tôi cùng nó, cậu đừng có xen vào.”
Mấy nam sinh khác không phải sinh viên trường T, thấy Tương Thiếu Diễm nhìn khá tuấn tú trắng nõn, không khỏi chê cười: “Trương Hồng, mày với một Omega khách khí như vậy làm gì?”
“Không phải, tụi mày —” Trương Hồng vừa muốn nói tụi mày chú ý ngôn từ một chút, thì Tương Thiếu Diễm đã dời mắt lạnh sang.
“Thấy bản thân là Alpha thì oai hùng quá nhỉ?” Khớp xương của hắn cũng muốn rung động.

“Có muốn để anh đây dạy tụi mày biết thế nào là tôn trọng Omega không?”
Mấy tên Alpha tâm cao khí ngạo kia lập tức nhíu mày, mắt thấy sắp phát hỏa, nhưng đột nhiên ngay giữa mũi, trong không khí mơ hồ phập phềnh mùi tin tức tố ngọt ngào, hít vào, khiến cho bọn chúng lập tức tâm thần rung động, nét mặt nhìn Omega đứng trước mặt trở nên vi diệu.
Uông Triết đang đứng ở phía sau lập tức ngăn trở động tác của Tương Thiếu Diễm, ôm chặt lấy hắn vào trong lòng, dùng lòng bàn tay che khuất hơn nửa khuôn mặt của hắn.
“Xin lỗi, hôm nay thật sự có việc, lần sau anh muốn đánh ở đâu tôi sẽ tới phụng bồi tại đó, còn nữa —“
Lòng ngực của y kề sát phần lưng của Tương Thiếu Diễm, thanh âm trầm thấp vang lên ngay bên tai.
“Hắn là của tôi, không được phép nhìn.”
Tương Thiếu Diễm tim chợt đập mạnh.
Hắn còn chưa kịp quay đầu để nhìn rõ biểu tình của người phía sau, thì Uông Triết đã ôm vai hắn xoay người vội vã dẫn hắn rời đi, từ góc độ này có thể nhìn thấy được đường cong bên mặt anh tuấn thân thể cường tráng của Alpha.
Một đám người bị bỏ lại chỉ biết hai mặt nhìn nhau, nửa ngày sau mới có người thấp giọng mắng.
“Mịa nó, tên Alpha đó là ai vậy, sao cảm giác còn mạnh hơn cả Nhuệ ca bên chỗ mày vậy?”
Trương Hồng trong lòng còn chút sợ hãi, vừa rồi ánh mắt của Uông Triết, gã đã từng thấy qua, đó là khi Trâu Nhuệ ở ngay trước mặt cười nhạo Uông Triết vô dụng, nói Tương Thiếu Diễm sớm muộn gì cũng sẽ chạy tới chỗ y cầu xin y làm, Uông Triết cũng là trong nháy mắt biến thành sắc mặt đó.
Tựa như một con sói bị xâm chiếm lãnh địa, trong mắt lục quang chợt tối đen, cuồng phong mưa rào, khiến người kinh sợ.
Trương Hồng nuốt nước bọt, không khỏi lúng ta lúng túng nói: “Trường Giang sóng sau đè sóng trước a …”hết chương 41.


Bình luận

Truyện đang đọc