THỊNH SỦNG CHI HẠ

Phó Chiêu vẫn ngày ngày đến dạy Mai Như bắn cung.

Mai Như không muốn đi, cũng chẳng muốn thấy mặt hắn, thế là Phó Chiêu giở trò dụ dỗ, “Tuần Tuần, ngươi định tác hợp nhị tỷ tỷ của ngươi với thất ca còn gì?”

Vấn đề này khiến Phó Chiêu sốt ruột hơn cả Mai Như. Mấy ngày qua, thất ca của hắn hành xử hơi kỳ quặc. Chu Tố Khanh gãy chân lẫn bị xước mặt, Phó Tranh bất ngờ phái người đưa thuốc mỡ cho nàng ta!

Hắn hoàn toàn không hiểu ý đồ của Phó Tranh.

Tức nghĩa thất ca tính mượn thế lực Hạ gia? Khi nào Chu tỷ tỷ cập kê thì sẽ cầu hôn?

Phó Chiêu thẳng tính, hắn vừa nghe tin tặng thuốc liền cuống quýt hỏi Phó Tranh, “Thất ca, nhân phẩm Chu tỷ tỷ không tốt, nàng ta hại Tuần Tuần hết lần này đến lần khác. Ngược lại, nghe đồn nhị tỷ tỷ của Tuần Tuần cực tốt tính, dung mạo cũng rất xứng đôi với thất ca. Hơn nữa Mai Thần có thể sắp vào nội các, vì sao thất ca không thử suy xét nhị tỷ tỷ của Tuần Tuần?”

Lúc ấy Phó Tranh bình thản nhìn hắn rất lâu rồi mới hững hờ bảo, “Đệ không nên hỏi chuyện này.”

Phó Chiêu tỏ vẻ bất mãn, “Chu tỷ tỷ chả tốt lành gì!”

“Thập nhất đệ,” Phó Tranh nhíu mày, hắn ngắt lời bằng cái giọng nghiêm khắc, “đặt một người mà chúng ta hiểu rõ ở cạnh bên không phải chuyện xấu.”

Những lời trên quá thản nhiên, Phó Chiêu thoáng chưng hửng trước lúc nỗi khó chịu dâng trào. Tính thất ca lạnh băng giống cái đầm giá rét sâu không thấy đáy, khiến người khác chẳng nhìn thấu hay dám đến gần; họ buộc phải đứng ngắm từ xa qua lớp sương lạnh mịt mờ. Hiện tại thất ca đã tới tuổi bàn hôn sự, hắn mong mỏi thất ca cưới người nào tử tế, đủ sức làm thất ca cười và hào hứng trò chuyện cùng. Ai muốn gọi kẻ xấu là tẩu tẩu chứ?

Phó Chiêu quýnh quáng cam đoan, “Thất ca, nhị tỷ tỷ của Tuần Tuần vô cùng tốt.”

Phó Tranh khẽ khịt mũi, hắn nhìn xuống để che giấu biểu cảm trên mặt. Nam tử mím môi rồi lãnh đạm trách mắng, “Đệ với Mai tam cô nương đừng suy nghĩ vớ vẩn hay tác hợp lung tung nữa!”

Phó Tranh dừng nói, sau đấy hắn quả quyết phất tay áo, “Ta sẽ không cưới nhị tỷ của nàng.”

Phó Tranh kiên quyết cự tuyệt tới mức chả chừa đường lui. Kể từ đấy, Phó Chiêu đành bàn chuyện này với mỗi mình Mai Như.

Mai Như cũng biết Phó Tranh tặng thuốc, nói đúng hơn là các cô nương tại bãi săn đều biết việc đó; bọn họ còn lén thảo luận nữa. Khi đi thăm Chu Tố Khanh, ánh mắt mọi người hàm chứa sự hâm mộ – suy cho cùng hai người này là thanh mai trúc mã, Yến Vương điện hạ đối đãi Chu Tố Khanh rất đặc biệt.

Quan hệ giữa họ chắc chắn cũng đặc biệt.

Phó Chiêu thấy không thể trì hoãn nữa bèn âm thầm thương lượng với Mai Như, “Hay ngươi mời nhị tỷ lẫn tứ muội của ngươi đi cưỡi ngựa với ta và thất ca? Rủ thêm Mạnh cô nương và Mạnh công tử…”

Mai Như bác bỏ, “Không ổn, nhị tỷ tỷ của ta coi trọng danh dự lắm.”

Phó Chiêu đề nghị, “Chúng ta giả vờ hai bên tình cờ gặp là được.”

Hai người thống nhất xong, Mai Như nhanh chóng tìm nhị tỷ tỷ cùng tứ muội muội để rủ họ mai đi cưỡi ngựa. Bình tỷ nhi lập tức vỗ tay hoan hô. Thời gian qua Thiến tỷ nhi ốm đau miết nên ít ra ngoài, nàng ấy đồng ý chắc vì ngại các tỷ muội mất hứng.

Hôm sau, Mạnh An dẫn Mạnh Uẩn Lan với ba tỷ muội Mai phủ đi cưỡi ngựa.

Dù được Mạnh An tặng thỏ nhưng Mai Như chưa có cơ hội cảm ơn, vì thế nàng nhân tiện nói, “An biểu ca, cảm ơn vì đã tặng thỏ con cho ta.”

Nãy giờ Mạnh An chả dám nhìn nàng, lúc này hắn mới đánh bạo liếc một cái. Mai Như ăn mặc giống hôm đua ngựa; búi tóc kiểu nam tử, cả người tỏa sáng rực rỡ. Mắt nàng lúng liếng tựa loại rượu mạnh nhất chốn thảo nguyên, e rằng chỉ uống một ngụm đã đủ làm người ta say ngất ngây. Hắn cúi đầu, cứng ngắc đáp, “Như biểu muội thích là tốt rồi.”

Khi thấy Mai Thiến, Mạnh An càng xấu hổ và quyết cúi gằm đầu. Hắn lịch sự chào hỏi rồi dắt ngựa sang bên cạnh.

Trong năm người thì có ba người không biết cưỡi ngựa; Mạnh An dạy người nhỏ tuổi nhất là Bình tỷ nhi với Mạnh Uẩn Lan, còn Mai Như dạy nhị tỷ tỷ. Sau một hồi chỉ dẫn, rốt cuộc có tiếng vó ngựa lười biếng và thong dong vang lên ở phía sau. Cảm xúc trong lòng Mai Như im bặt, nàng siết chặt tay rồi ngoái đầu nhìn.

Phó Chiêu đơn độc đến với cái đầu ủ ê cúi xuống.

Mai Như nghi hoặc nhướn mày, Phó Chiêu gượng cười toét miệng.

Mai Thiến đang đứng cạnh Mai Như. Ánh mắt nàng ấy di chuyển giữa Phó Chiêu và Mai Như, nàng ấy thoáng trầm ngâm rồi lặng lẽ dời mắt. Dường như có màn sương mỏng bao phủ đôi mắt điềm đạm đáng yêu của Mai Thiến. Nữ tử vừa ngắm con ngựa trắng đứng cạnh mình, vừa nhẹ nhàng vuốt ve nó. Rất lâu sau, nàng ấy nghe âm thanh vui đùa ầm ĩ phát ra từ bên cạnh.

Mai Thiến ngơ ngác ngước nhìn.

Gần đấy, Mạnh An vẫn đang chỉ dẫn Bình tỷ nhi cùng Mạnh Uẩn Lan.

Oo———oOo———oΟ

Tới tận ngày chuyến đi săn mùa thu kết thúc thì Mai Như vẫn chẳng có dịp gặp riêng Phó Tranh, chứ nói gì đến tác hợp hắn với nhị tỷ tỷ.

Mai Như cố nhớ xem tai nạn gặp hổ ở kiếp trước của nhị tỷ tỷ phát sinh thế nào và tại thời điểm nào. Song nghĩ hoài mà nàng chả nhớ nổi chi tiết sự kiện ấy, vì vậy Mai Như thầm trông chừng Mai Thiến mấy ngày liền. Nhưng xung quanh nhị tỷ tỷ sóng yên biển lặng, không có gì phát sinh cả. Thậm chí nàng ấy còn chẳng thấy mặt thái tử lấy một lần!

Mai Như nghĩ quái thật, sao kiếp này lại khác hẳn kiếp trước?

Có điều nhị tỷ tỷ không bị thái tử dòm ngó là chuyện may mắn. Như vậy thì nhị tỷ tỷ chẳng cần thành thái tử phi, về sau Mai phủ bọn họ có thể cách xa đảng thái tử. Mai Như cũng yên tâm về rắc rối của mình. Nàng mới mười ba nên chưa đến tuổi bàn chuyện cưới xin, ngoài ra một khi về kinh thì thái tử đâu dám trắng trợn động vào nàng. Chưa kể gã còn phải lo những việc khác nữa.

Chuyến đi săn mùa thu kết thúc, đoàn người đông đảo trở về kinh thành.

Mai phủ tiếp tục đồng hành cùng Mạnh phủ; Mai Thiến và Mai Bình ngồi trong xe ngựa đằng trước, Mai Như với Mạnh Uẩn Lan ngồi xe phía sau. Bên ngoài, tiểu hoàng môn hầu hạ Phó Chiêu dặn Tĩnh Cầm, “Điện hạ chúng ta đưa mấy món này để tam cô nương giết thời gian.”

Mạnh Uẩn Lan nghe vậy liền cười khanh khách, “Tên điện hạ bánh bao quan tâm Tuần Tuần ghê.”

“Chuyện này mà cũng cả gan nói bừa hả?” Mai Như đe nẹt nàng ấy.

Mạnh Uẩn Lan che mặt cười, “Bộ không đúng sao? Ngày nào hắn cũng tận tâm dạy ngươi bắn cung và cống nạp thức ăn vặt.” Nàng ấy đắc ý gõ ngón tay, “Tuần Tuần ăn bốn vỉ bánh bao chay của hắn, cộng thêm một đống thịt khô, bánh sữa ngựa, rồi trà qua phiến[1]. Thế khác gì thành người của hắn?”

“Lại nói bậy!” Mai Như nhào đến chọc lét nàng ấy.

Mạnh Uẩn Lan hết đường trốn bèn cười nắc nẻ xin tha.

Bọn họ đang đùa giỡn thì Mạnh An nhỏ nhẹ gọi ở ngoài, “Lan nhi, Như biểu muội.”

Hai tỷ muội tức khắc ngồi nghiêm chỉnh. Nha hoàn hơi vén rèm lên, để lộ hai cô nương như hoa tựa ngọc. Chỉ nhìn thoáng qua Mai Như đã khiến Mạnh An đỏ mặt, hắn lẳng lặng chuyển sự chú ý sang lồng thỏ trên sàn xe. Cơ mà chiếc lồng lại nằm ngay cạnh chân Mai Như. Bộ váy bát phúc[2] màu trứng muối với hình trăm bướm vờn hoa, đuôi váy bất cẩn phơi bày đôi giày thêu hoa của cô nương. Mạnh An hấp tấp quay mặt đi, hắn bất chợt chẳng biết nên nói gì.

Mai Như quá rành vị biểu ca hiền như bụt này, nàng chủ động mở lời, “An biểu ca, con thỏ thích ăn thịt chứ không thích ăn cỏ!” Nàng lắc lắc lồng thỏ và thấy tay Mạnh An đang cầm cái lồng khác!

Mai Như hơi kinh ngạc.

Chắc vì cảm nhận được ánh mắt nàng nên Mạnh An cúi đầu giải thích, “Ta từng hứa sẽ tặng thỏ cho Thiến biểu muội. Hôm qua cuối cùng cũng săn được một con, vì thế hôm nay ta tính đưa để muội ấy giải sầu.”

Hắn nói chuyện rất hiền hậu như gương mặt trắng nõn vẫn ửng hồng.

Oo———oOo———oΟ

Lúc về không mệt bằng lúc đi, xe ngựa di chuyển chậm chạp như đang du ngoạn; coi bộ ngay cả bệ hạ cũng chẳng vội về kinh.

Càng đến gần kinh thành, thời tiết mùa thu càng rõ rệt.

Mai Như để dồn rất nhiều bài tập. Ban ngày nàng đọc sách cùng Mạnh Uẩn Lan trong xe ngựa, ban đêm lại tập trung vẽ tranh hoặc luyện tiếng man di vào thời gian nghỉ ngơi. Nàng nói chưa trôi chảy, vì ngoại trừ Bình Dương tiên sinh thì nàng không có cơ hội tập đối thoại với người khác. Thế là Mai Như tận dụng công việc tiếp đón công chúa Bắc Liêu để luyện nói. Nàng vốn để ý tiểu tiết, luôn ghi nhớ những gì mình nghe không rõ hay không hiểu. Chờ tới ban đêm về lều, nàng sẽ cẩn thận phân tích và nhớ kỹ toàn bộ. Nhờ vậy mà Mai Như nói ngày một lưu loát. Hơn nữa nàng nhạy bén bẩm sinh, mồm miệng linh hoạt, thừa sức ứng phó chiêu trò gây khó dễ từ mấy cô công chúa mà vẫn giữ nguyên lối cư xử khiêm tốn nhã nhặn.

Có lần Duyên Xương Đế tình cờ bắt gặp, ông gật gù rồi vừa chỉ Mai Như vừa khen ngợi, “Nhóc tỳ này có thể vào Hồng Lư Tự đấy.”

Khi ấy Mai Như thẹn thùng cúi đầu, “Để bệ hạ chê cười rồi.”

Một giọng nói lạnh nhạt bỗng cất lên, “Phụ hoàng, trong nhà kho Hồng Lư Tự có ít sách của Tây Vực nhưng chẳng ai đụng đến. Hay chúng ta để Mai cô nương xem thử?”

Duyên Xương Đế tò mò hỏi, “Thận Trai, sao con biết việc này?”

“Tự khanh[3] Lưu đại nhân từng hỏi nhi thần.” Phó Tranh bình tĩnh ứng đối, “Nhi thần không hiểu lấy một chữ Tây Vực song luôn tiếc cho đống sách bị đóng bụi, vì thế cứ canh cánh chuyện này trong lòng.”

Duyên Xương Đế gật đầu rồi quay sang Mai Như, “Ngươi hiểu tiếng Tây Vực không?”

“Thần nữ chỉ học sơ qua chứ không thông thạo.” Mai Như thành thật đáp.

Duyên Xương Đế bảo, “Lúc về kinh trẫm sẽ sai người mang sách đến phủ của Bình Dương tiên sinh, ngươi với Bình Dương tiên sinh hãy cố gắng nghiên cứu chúng.”

Ba người chỉ trao đổi vài câu là Mai Như lại gánh thêm việc, nguyên do thì bắt nguồn từ câu nói của Phó Tranh.

Mai Như cảm thấy khó hiểu, tại sao Phó Tranh tích cực giúp nàng thế?

Trên đường về kinh, Mai Như chỉ thấy Phó Tranh từ xa một lần. Mấy ngày nay nàng muốn vẽ tranh nên hay vén rèm ngắm cảnh bên ngoài, và nàng đột nhiên thấy Phó Tranh giữa hàng dãy xe ngựa trên con đường núi quanh co.

Hắn cưỡi ngựa cạnh xe ngựa Hạ phủ, không biết người trong xe nói gì mà Phó Tranh nghiêng đầu nhìn xuống.

Mai Như chỉ thấy được nửa khuôn mặt thờ ơ lãnh đạm của hắn.

Nàng đóng rèm xe.

Mai Như cầm bút chấm mực, tay nàng chợt khựng lại rồi lặng lẽ vén rèm lên.

Chắc đã nói xong nên Phó Tranh thúc ngựa lên phía trước. Bóng hình hắn luôn trơ trọi giữa đất trời mênh mông; xa cách và lạnh lẽo tựa vách núi cheo leo, làm người khác chẳng thể tới gần. Hễ tới gần thì sẽ rơi tan xương nát thịt giống nàng vậy.

Mai Như dời mắt rồi ổn định tâm trí trước khi đặt bút vẽ.

Nàng hiểu rõ nếu Phó Tranh không có duyên với nhị tỷ tỷ ở kiếp này và hắn cũng chả thích ai hay vướng bận điều gì, hắn nhất định sẽ cưới Chu Tố Khanh. Bất chấp việc hắn từng bảo Chu Tố Khanh chẳng tồn tại trong lòng mình. Tâm tư Phó Tranh thâm sâu cỡ đó thì đối phó Chu Tố Khanh dễ như trở bàn tay.

Mai Như ngẩn ngơ trong giây lát, nàng chỉ thấy đáng tiếc. Nàng ghét Chu Tố Khanh nên thật chả muốn chứng kiến nàng ta đạt được ý nguyện!

Mai Như bỗng dưng nghĩ đến gì đấy, nàng khẽ khàng thở dài.

Mạnh Uẩn Lan hiếu kỳ hỏi, “Sao Tuần Tuần thở dài thế?”

Mai Như im lặng cười đáp trả.

Bọn họ về đến kinh thành lúc cuối thu, sinh nhật dịp đông chí của Chu Tố Khanh là ở vài tháng sau. Những người biết chuyện đều ngấm ngầm chờ hôn sự giữa Yến Vương điện hạ với Chu Tố Khanh được định ra. Một khi hôn sự hai người thành ván đã đóng thuyền thì đây sẽ là câu chuyện mà người người ca tụng.

Mai Như chẳng bận tâm, nàng ghé qua chỗ Bình Dương tiên sinh hàng ngày.

Duyên Xương Đế thật sự sai người chuyển mấy chồng sách Tây Vực từ nhà kho Hồng Lư Tự đến phủ của Bình Dương tiên sinh.

Đống sách ố vàng, cũ mèm, mới lật ra đã khiến người ta ho sặc sụa vì bụi!

Bình Dương tiên sinh bất mãn nói, “Hoàng đế sai khiến thầy trò chúng ta như nô lệ vậy.”

Phiên dịch núi sách khổng lồ kia quả thật là việc đã tốn sức còn phiền hà. Sức khỏe Bình Dương tiên sinh kém, mỗi ngày chỉ dành một canh giờ để hướng dẫn Mai Như, vì vậy bà không thèm đọc đống sách này lần nào. Kết quả là Mai Như phải gánh toàn bộ trọng trách.

Mai Như biết lõm bõm về Tây Vực, cái gì không biết thì nàng hỏi Bình Dương tiên sinh hoặc đến Hồng Lư Tự theo sự cho phép của Duyên Xương Đế.

Ban đầu Đỗ lão thái thái là người phản đối dữ nhất, bà không tán thành việc Mai Như còn nhỏ đã chạy ra ngoài làm linh tinh. Song lúc nghe nàng được hoàng đế cho phép thì bà đành miễn cưỡng chấp thuận, đồng thời hết lòng khuyên răn Mai Như.

Thành thử Mai Như thận trọng gấp bội.

Ai dè Phó Chiêu biết nàng thỉnh thoảng ghé Hồng Lư Tự nên thường xuyên ra cung và đợi Mai Như tại đấy. Hắn sẽ hí hửng lắc bao giấy dầu trong tay, “Gần đây Cảnh Vân Lâu có món vịt kho tương khá ngon, ta tiện tay mang một con cho ngươi.” Hoặc khoe khoang, “Này là bánh xốp bách hợp trong cung, ngon miễn chê luôn.”

Sau khi gặp Mai Như, Phó Chiêu hay ghé chơi phủ Yến Vương.

Mỗi lần thấy hắn, Phó Tranh luôn hững hờ hỏi, “Thập nhất đệ lại rời cung?”

“Ta đi đưa đồ ăn cho Tuần Tuần.” Phó Chiêu thản nhiên đáp.

Phó Tranh cười lạnh lùng, “Đệ không có việc quan trọng phải làm hả?”

Phó Chiêu gãi đầu, “Thất ca, ta đào đâu ra việc quan trọng?” Các hoàng tử như bọn họ sống nhàn nhã là tốt nhất, bộc lộ tài năng sẽ dễ dàng chuốc họa vào thân.

Phó Tranh thoáng lặng im, hắn nhìn thập nhất đệ ngồi đối diện mình mà nặng nề nói, “Không phải thập nhất đệ để ý vụ tam cô nương bị thương sao?” Phó Chiêu giật mình rồi gật đầu, Phó Tranh chậm rãi tiếp lời, “Hiện giờ chúng ta tạm thời chưa động đến nửa còn lại của mối thù. Nhưng nếu đệ chả thèm quan tâm hay nghĩ cách thì khả năng cao nàng sẽ thuộc về gã.”

Phó Tranh dừng nói trong phút chốc rồi thở dài, “Ta đâu thể suốt ngày tính toán thay đệ và nàng.”

Phó Chiêu đỏ mặt, hắn xấu hổ bảo, “Thất ca đang nói gì vậy?”

Phó Tranh cụp mắt xuống, hắn nở nụ cười nhẹ nhàng hiếm hoi, sắc mặt cũng dịu dàng, “Chẳng lẽ ta hiểu nhầm à?”

Mặt Phó Chiêu đỏ bội phần, mãi hắn mới ấp úng giải thích, “Thất ca, ta chỉ thấy Tuần Tuần rất tốt. Ta vô cùng thoải mái và vui vẻ khi ở bên nàng.” Hắn cười ngây thơ.

Phó Tranh vẫn nhìn xuống, hồi lâu sau hắn “ừm” một tiếng với khóe miệng cong cong.

Bình luận

Truyện đang đọc