THỊNH SỦNG CHI HẠ

“Đây là ai?”

A Mâu Công chúa nhỏ xinh chỉ đứng tới hông Phó Chiêu, vì vậy khi hắn đẩy hơi mạnh thì nàng ta ngã lăn xuống đất. Bàn chân trắng nõn với những ngón mềm mại của tiểu cô nương lộ ra dưới lớp váy lụa thêu hình chim phượng, người ngoài có thể thấy chiếc lục lạc nhỏ quấn tơ đỏ thấp thoáng trên mắt cá chân nàng ta. A Mâu ngơ ngác ngước nhìn Phó Chiêu, sau đấy bất chợt chửi ầm ĩ.

Phó Chiêu nghe không hiểu nhưng nhìn mặt công chúa là đoán được nàng ta chả nói gì hay ho. Hắn thờ ơ liếc A Mâu đang ngồi trên đất với ánh mắt lạnh lùng và không có chút thương xót nào.

Tỳ nữ vội vàng đến đỡ A Mâu dậy, nàng ta vẫn tức tối chỉ trỏ Phó Chiêu lẫn chửi rủa hắn. Phó Chiêu nhíu mày, hắn bực bội nói, “Tiết kiệm sức lực đi, bản hoàng tử chẳng hiểu gì cả.”

Ôi chà, cô công chúa kia cũng có hiểu đâu.

Mai Như đực mặt ra, bây giờ nàng chỉ nghĩ đến một câu: ông nói gà, bà nói vịt. Nàng hấp tấp tiến lên, cất lời chào hỏi để chặn miệng A Mâu, “Công chúa điện hạ.”

A Mâu quen mặt Mai Như nên mới ngừng mắng, nàng ta quay đầu rồi hậm hực hất cằm, “Yến Vương đâu?” A Mâu chưa đầy mười tuổi song từng cử chỉ đều biểu lộ sự quý phái bẩm sinh của một nàng công chúa.

Lúc nghe tiểu công chúa hỏi về Phó Tranh đầu tiên, nội tâm Mai Như chặc lưỡi vài tiếng vì hắn còn ngoài mặt vẫn cung kính đáp, “Yến Vương điện hạ bị thương, hiện tại ngài ấy đang nghỉ ngơi ở doanh trại.”

“Cái gã vô lễ này là ai?” A Mâu vừa nghiêng đầu vừa chỉ Phó Chiêu.

Tuy nghe ù ù cạc cạc nhưng Phó Chiêu nhìn ra nàng ta khinh thường mình. Hắn là hoàng tử cao quý nước Đại Ngụy thì sao chịu bị khinh rẻ bởi công chúa của quốc gia bại trận, chưa kể nàng ta còn lùn tịt. Thành thử Phó Chiêu chẳng hề khách khí mà nhìn xuống bằng ánh mắt coi khinh.

Ánh mắt lạnh nhạt kia làm A Mâu phẫn nộ giậm chân.

Mai Như thấy hai vị này sắp cãi lộn như nít ranh bèn gấp gáp đứng chắn ở giữa và giải thích, “Công chúa điện hạ, đây là hoàng tử thứ mười một của Đại Ngụy.” Nàng quay sang Phó Chiêu, “Điện hạ, đây là công chúa Tây Khương.”

Phó Chiêu “a” một tiếng rồi bảo Mai Như, “Ai thèm quan tâm nàng ta là công chúa hay không, Tuần Tuần, chúng ta đi thôi!” Bây giờ công chúa phải cầu xin hắn chứ làm gì có chuyện hắn phải bận tâm nàng ta?

Cái tính bốc đồng của hắn trỗi dậy, Phó Chiêu vừa dứt lời liền nắm chặt tay Mai Như và kéo nàng ra ngoài.

Hắn đâu còn là thiếu niên cao ngang Mai Như giống hồi trước. Phó Chiêu cao hơn hẳn Mai Như, lực tay cũng mạnh, hắn đột ngột kéo khiến nàng suýt ngã nhào. Phó Chiêu chẳng dừng bước, hắn tiếp tục kéo nàng đi.

Hắn bỏ đi vậy chỉ sướng thân hắn. Mai Như là sứ thần, là thể diện của triều Ngụy. Thế này mà về thì sao báo cáo thành quả được, nếu xui còn bị trách móc nặng nề.

Mai Như thở dài thườn thượt, nàng gọi hắn từ phía sau, “Điện hạ.”

Âm thanh nhỏ nhẹ kia vương chút oán tránh, Phó Chiêu ngỡ ngàng tới mức dừng phắt lại. Hắn chợt phát hiện tay mình đang nắm gì đấy, dù cách lớp áo thì hắn vẫn nhận ra là cổ tay mảnh khảnh của cô nương nhà người ta. Đầu óc Phó Chiêu nổ tung, hắn cuống quít buông tay rồi đứng khoanh tay tại chỗ. Hắn đứng trong chốc lát mới lặng lẽ nhìn Mai Như.

Mai Như trừng mắt đáp trả nhưng sắc mặt nàng chẳng tỏ vẻ mất tự nhiên. Lông mày lẫn đuôi mắt nàng đượm ý cười bất lực, nàng cười hai đứa bé coi chuyện quốc gia đại sự là trò đùa.

Phó Chiêu dời mắt, hắn ngoan ngoãn đi cạnh Mai Như.

Lần này hắn nghe theo Mai Như, không tự tiện bỏ đi nữa.

Phó Chiêu và A Mâu Công chúa ngồi hai ghế riêng biệt ở phía trên. Mai Như ngồi cạnh Phó Chiêu, ngồi bên A Mâu là vị tể tướng chạy trốn khỏi thủ phủ cùng nàng ta.

Tể tướng là một ông lão già khọm, ông thấy Mai Như chẳng những trẻ tuổi mà còn là con gái thì tất nhiên bất mãn. Ông thổi râu phì phò, trừng mắt nhìn Mai Như ở đối diện, “Triều Ngụy cử một đứa nhóc miệng còn hôi sữa đến tống cổ chúng ta?”

Mai Như đáp lại với biểu cảm sắc bén cùng thái độ đúng mực, “Lão tiên sinh nói vậy thì quá bất công. Duyên Xương Đế của triều ta nhân hậu, ngài niệm tình công chúa nhỏ tuổi và mới mất song thân nên phái ‘đứa nhóc miệng còn hôi sữa’ như ta đi sứ. Thế mà sao qua miệng lão tiên sinh lại thành tống cổ các ngài? Các ngài nghĩ vậy khác nào tự xem thường bản thân?”

Tể tướng chẳng ngờ miệng lưỡi Mai Như sắc sảo vậy, ông hít vào một hơi thật sâu, chưa kịp phản pháo thì Mai Như đã nói tiếp, “Hơn nữa, chính sứ lẫn phó sứ triều ta hy sinh cho tổ quốc, những người khác vẫn đang mất tích. Vì vậy còn mình ta mạo hiểm đến đây. Chúng ta chưa đòi món nợ máu này mà lão tiên sinh lại chấp nhặt với chúng ta ư?”

Người xung quanh tuyệt đối không nghĩ một câu của tể tướng sẽ dẫn tới hàng chục câu của Mai Như, thế nên ai nấy đều sững sờ.

Phó Chiêu ngồi trên kia cũng hết hồn.

Thật tình hắn chả hiểu Mai Như đang nói gì, nhưng vẫn trầm trồ khen ngợi nàng. Từ chỗ hắn có thể thấy góc nghiêng bình thản của thiếu nữ, đặc biệt là con mắt hoa đào tuyệt đẹp đong đầy sự lãnh đạm thong dong. Hình ảnh ấy khắc sâu vào lòng Phó Chiêu, giúp hắn bình tĩnh và yên tâm.

Trên hết, hôm nay Phó Chiêu mới phát hiện Tuần Tuần thật sự rất đẹp.

Cô gái trước mặt hắn sở hữu làn da trắng hơn tuyết cùng vẻ đẹp rực rỡ động lòng người. Để tiện làm việc, nàng búi tóc kiểu con trai. Nàng ung dung ngồi phía dưới, mọi động tác đều thong thả và tự nhiên, song từng cái nhướn mày hay liếc mắt lại thành định nghĩa cho hai chữ duyên dáng.

Phó Chiêu chăm chú ngắm Mai Như, hắn vô thức nở nụ cười.

Trong lúc hắn cười, cô công chúa cạnh bên khịt mũi đầy khinh miệt.

Phó Chiêu lạnh lùng lườm nàng ta, cứ nghĩ tới việc kinh thành có người đồn thổi thất ca yêu đương con bé công chúa này là hắn thấy nực cười. Hắn thì thầm ba chữ bằng vẻ mặt vô cảm, “Tướng bại trận.”

A Mâu lập tức nổi đóa và trừng mắt với hắn, nàng ta hất cằm để chứng tỏ sự oai phong của một công chúa. Có điều Phó Chiêu khá cao, hắn ngồi thẳng lưng rồi cúi đầu nhìn là đủ trên cơ nàng ta. A Mâu giận dữ gấp bội.

Hai người ngồi trên đấu đá một cách ấu trĩ, đám người phía dưới cũng chả ai nhường ai.

Trước khi tới đây, Mai Như đã thảo luận mọi điều khoản với Phó Tranh: định mức cống nạp hằng năm, cắt nhường thành trì, và điều kiện thông thương giữa hai bên. Chuyến đi sứ này gồm năm người với những sở trường riêng, mỗi người phụ trách một điều khoản. Hiện giờ Mai Như gánh toàn bộ trách nhiệm nên khá vất vả. Học tập từ Bình Dương tiên sinh lẫn Hồng Lư Tự giúp nàng mưa dầm thấm đất, nhưng so ra kiến thức của Mai Như kém hơn các vị sứ thần khác và nàng cũng chẳng thông thạo bằng họ.

Nàng hơi lo lắng.

Phó Tranh biết việc này từ lâu. Trước chuyến đi, hắn bắt Mai Như học vô số thứ; từ địa thế Tây Khương đến tình hình mậu dịch hai nước, cả những điều dùng để uy hiếp. Hắn làm thế với mục đích tránh cho Mai Như mắc lỗi.

Mai Như ghét nhất ở gần hắn, may Phó Tranh không hành xử thất lễ nên hai người miễn cưỡng bàn bạc trong hòa bình. Đó giờ Mai Như chỉ đọc sách về những điều hắn nói, nhờ hắn giảng giải mà nàng hiểu rõ hơn. Suy cho cùng, nàng biết nhiều nhưng không thạo.

Phó Tranh thấy sắc mặt Mai Như vẫn căng thẳng bèn ngừng nói, hắn hờ hững nhìn nàng khi trấn an, “A Như, hiện tại kỹ năng xuất sắc nhất của nàng không phải kiến thức, mà là cái miệng tinh ranh. Nàng chắc biết cãi lộn đúng không?”

Lúc nói những lời trên, hắn nhìn chằm chằm bờ môi đỏ của Mai Như.

Mặt Mai Như cũng đỏ, nàng lại muốn đâm hắn một nhát.

Phó Tranh thấy thế liền cười khẩy, đôi mắt lạnh băng nhìn sang chỗ khác. Hắn dửng dưng bảo, “Chẳng phải nàng giỏi nhất là chọc giận người ta còn gì?”

Oo———oOo———oΟ

Những người ngồi dưới tranh cãi ồn ào.

Mai Như biết lúc nào nên cứng rắn, lúc nào có thể tạm nhượng bộ, lúc nào nói lời vô thưởng vô phạt. Nàng tuân theo mấy nguyên tắc đó nên coi như đủ khả năng đơn độc khẩu chiến với nhiều người. Hôm ấy, miệng lưỡi lẫn cổ họng Mai Như khát khô, đầu còn kêu ong ong. Khi rời khỏi hành cung, nàng thậm chí chả muốn mở miệng.

Phó Chiêu đi kế bên nàng cũng giữ im lặng.

Đến cổng cung điện là sẽ gặp lại Mai Tương, vì vậy hắn ngượng ngùng ca ngợi, “Tuần Tuần thật lợi hại.”

Hắn khen đột ngột khiến Mai Như sửng sốt quay lại, nàng lùn hơn nên cần ngẩng đầu. Đôi mắt lúng liếng của thiếu nữ sáng lấp lánh giữa trời chiều nhá nhem, nàng bình thản nhìn Phó Chiêu làm hắn cười thẹn thùng.

Hắn mà cười thì trông khác hẳn Phó Tranh. Nắng hoàng hôn bao phủ Phó Chiêu, vẻ lạnh lẽo trên gương mặt hắn tan biến và nhường chỗ cho sự ấm áp ngây ngô của thiếu niên. Khuôn mặt hắn còn hơi ửng hồng.

Hắn tự dưng cười làm Mai Như bất giác cười theo.

Nàng nhẹ nhàng hỏi, “Điện hạ, hồi nãy ta cãi lộn trông đáng sợ lắm nhỉ?”

“Không hề!” Phó Chiêu cấp tốc lắc đầu.

Tuần Tuần vừa nhàn nhã ngồi, vừa thong thả phản bác; dáng vẻ ấy cực kỳ đáng ghét nhưng cũng đẹp vô ngần.

Hắn thoáng ngập ngừng trước lúc nói, “Ta thấy ngoài cung có bán hạnh chín sớm, Tuần Tuần muốn nếm thử không?”

Mai Như đang khát nước nên gật gù, “Ừm.” Nữ tử nói thêm, “Sách vở ghi rằng trái cây Tây Khương giòn ngọt. Chúng ta hiếm lắm mới đến đây, đã làm việc mệt nhọc thì nên cúng tế cho cái bụng…”

Hai người tán gẫu trong lúc chậm rãi ra ngoài hành cung. Phó Chiêu lẳng lặng nghiêng đầu nhìn Mai Như nhưng hắn mau chóng dời mắt, không biết hắn nghĩ gì mà mím môi cười.

Khi tới bên ngoài thì bọn họ mới biết sạp bán hạnh chín sớm đã dọn hàng. Hai người phí công mong ngóng nên thấy hơi hụt hẫng. Mai Như nhận xét, “Chúng ta không có lộc ăn.”

“Biết đâu sẽ có thì sao?” Phó Chiêu nói.

Đêm đó, cung điện không mở tiệc vì đề phòng bị tập kích lần hai, trạm dịch cũng tăng cường canh gác.

Dù rất mệt song Mai Như không ngủ sớm, nàng cầm bút viết lại tiến độ công việc hôm nay. Nàng tự làm hết mọi thứ do thiếu nha hoàn hầu hạ, thiếu nữ tất bật nghiền mực rồi thắp nến.

Đột nhiên, Mai Tương gõ cửa ở bên ngoài, “Tuần Tuần.”

Mai Như nhanh nhẹn mở cửa, “Ca ca có chuyện gì thế?”

Tối nay Mai Tương tuần tra, hắn lo cho em gái nên ghé thăm nàng. Mai Tương đang cầm một giỏ hạnh chín sớm, hắn giải thích, “Tuần Tuần, Thập Nhất điện hạ nhờ ta mang đến cho muội giải khát.”

Những trái hạnh chín sớm nằm ngập giỏ, chúng tròn trịa và mang màu xanh xanh vàng vàng. Bề mặt lấm tấm nước chứng tỏ chúng đã được rửa sạch.

Mai Như ngạc nhiên hỏi, “Điện hạ lấy hạnh từ đâu?” Rõ ràng bọn họ đâu thấy người nào bán lúc rời cung.

Mai Tương lắc đầu, “Điện hạ không nói.”

Mai Như chọn đại một quả rồi cắn thử. Quả thật ăn vừa ngọt vừa giòn, nàng tức khắc thỏa mãn híp mắt. Mai Như tiện thể chia sẻ, “Ca ca nếm thử nhé?”

Đối mặt với đứa em mình hết mực yêu thương, Mai Tương không thể hỏi kỹ càng hay nhiều lời về vài vấn đề. Cứ tưởng tượng có thằng ngố ngoài kia nhớ nhung cô em như hoa tựa ngọc là người làm anh như hắn lại bực bội. Nhưng xem chừng Thập Nhất điện hạ đối đãi Tuần Tuần khá ổn; hai người có thể cãi cọ thoải mái với nhau, hắn còn biết dùng thức ăn dỗ Tuần Tuần vui. Thôi, Mai Tương tạm thời mắt nhắm mắt mở vậy.

Hôm sau, Mai Như khom lưng cảm ơn khi gặp Phó Chiêu, nàng hỏi, “Điện hạ lấy đống hạnh kia từ đâu thế?”

Phó Chiêu không trả lời, chỉ thèm thuồng nói, “Ăn ngon không?”

Những lời trên khiến Mai Như thấy kỳ lạ, nàng kinh ngạc bật thốt, “Ngươi không để lại quả nào cho mình à?”

Phó Chiêu biết mình lỡ mồm, hắn lắc đầu.

Mai Như đưa cho hắn số quả hạnh nàng bỏ vô túi tùy thân, các quả hạnh trông tròn bội phần khi ở trong tay nàng. Phó Chiêu chỉ lấy một quả, nhưng hắn không ăn mà cứ cầm miết.

Hôm nay hai bên tiếp tục thương nghị. Phó Chiêu điềm nhiên ngồi phía trên, tay hắn vân vê quả hạnh kia.

A Mâu ngồi cạnh hắn, nàng ta thấy vậy bèn kêu “hứ” rồi sai bảo gì đấy với cung nữ hầu cận. Lát sau, những cung nữ đó bưng mấy mâm trái cây đến và xếp hàng loạt trước nàng ta. A Mâu đắc ý liếc xéo Phó Chiêu, nàng ta lo ăn chứ chả thèm chia cho hắn!

Phó Chiêu cười khẩy, hắn chậm chạp cất quả hạnh vào tay áo rồi ngang nhiên ăn miếng dưa trên cái mâm trước mặt.

A Mâu trợn mắt há mồm song Phó Chiêu ngó lơ nàng ta, hắn ăn hết miếng này đến miếng khác.

Hình như làm vậy chưa đủ nên hắn sai người hầu bưng một mâm tới chỗ Mai Như.

A Mâu tức muốn chết, nàng ta gấp rút bảo cung nữ dọn đi hết. Những kẻ này thật vô liêm sỉ; đã muốn bọn họ tiến cống bạc lẫn mỹ nhân mà còn ép chia cắt thành trì, giờ thì cướp luôn mâm trái cây!

Mai Như thấy gã sai vặt của Phó Chiêu bưng trái cây xuống liền ngước nhìn hai người ngồi phía trên. Nàng nhìn sơ thôi cũng biết bọn họ lại cãi nhau bất chấp ông nói gà bà nói vịt.

Mai Như day ấn đường, nàng tranh luận cũng mệt nên rất tự nhiên mà bốc dưa ăn để giải khát.

Các ông lão ngồi đối diện chứng kiến cảnh này thì giật nảy mình. Xưa nay chưa có ai cư xử thế, vị cô nương do triều Ngụy phái tới thật…tự nhiên như ruồi.

Bình luận

Truyện đang đọc