THỔ CÔNG CHÚA LÀ VỢ CỦA TA

" A a, kia Mặc Hồ cám ơn Tiểu Tứ trước. " Li Tịch nhảy xuống cây vì ta nhặt lên cây quạt sau đó lại nhảy lên.

Ta nhất định phải luyện võ công giỏi, nếu như hoàng huynh Li Tịch không để cho ta cùng nàng ở cạnh nhau, ta nhất định sẽ đem Li Tịch từ nơi đó cướp đi. Mặc dù ta vẫn còn là ở phía đơn phương yêu mến.... Nhưng ta có lòng tin khiến Li Tịch yêu ta!

Ta nhận lấy phiến, lập tức cố gắng lùa lá cây. Li Tịch thấy vậy cũng nhẹ nhàng cười một tiếng, rất nhanh rất nhẹ, ta ngẩng người vì nụ cười kia.

Chạng vạng tối, Họa Nhi tung tăng đi tới cây.

" Mặc Hồ tỷ tỷ, Li Tịch tỷ tỷ, mẹ kêu các tỷ trở về. " Họa Nhi ngẩng đầu nhìn.

" Được... Nhưng chúng ta không có đem lá cây tốp xuống. " Ta nói.

" Phốc xích! Các tỷ thật vẫn tốp sao, trước kia sư tỷ cũng trở về cùng mẹ nói các nàng không muốn phá hư từng ngọn cây cọng cỏ, không nghĩ tới hai ngươi nhưng vậy thì nghiêm túc. " Họa Nhi cười nước mắt cũng bay ra.

" Thiết, ta không tin tốp lá đối với chúng ta không chỗ tốt. " Ta kéo tay Li Tịch, muốn từ trên cây leo xuống. Nhưng mà Li Tịch giật mình, hai ta liền đi xuống.

" Đi thôi, đần Hồ. " Li Tịch cũng không quay đầu lại nói.

Đần... Đần Hồ!? Ai là đần Hồ, ta chổ nào đần!

Ta ngơ ngác đi theo Họa Nhi cùng Li Tịch. Vừa suy tính ta rốt cuộc nơi nào đần. Ta có nói lời rất đần sao? Thật giống như không có nha. Ta có làm chuyện rất đần? Thật giống như không... Nha! Hóa ra giá Li Tịch là đang cười ta không hiểu khinh công!

" Tiểu Tứ! Ta cùng nàng nói nha, ta không phải là không hiểu khinh công, là ta muốn... Giảm cân mới leo cây. " Ta đỏ mặt nói.

"... Ờ ~ " Li Tịch ngạc nhiên một chút, sau đó lập tức làm ra phản ứng.

Ờ?! Li Tịch quả nhiên một chút cũng không khả ái!

Chúng ta rời rừng rậm, lần nữa vượt qua nơi nào đó, không phải hành lang,, nhưng lần này mục tiêu không phải là phòng của Tử Mị, cũng không phải phòng Li Tịch, mà là ta mong đợi đã lâu phòng ăn, ta cũng không dám chắc người cổ đại sao kêu phòng ăn mình nhỏ, dù sao ở nơi đó ta có thể ăn cơm là được rồi.

" Đần Hồ tỷ thế nào còn đứng ở đây? " Đáng giận thúi Họa Nhi! Bà không đứng chổ này chẳng lẽ phải đứng chổ kia. Ta thề nếu như Họa Nhi không phải là con gái của Tử Mị, ta tuyệt đối sẽ một cước đá vào mông nó.

" Vậy ta xin hỏi khả ái Họa Nhi, ta nên đi đâu ăn cơm đây? " Ta treo lên một cái nụ cười giả tạo hỏi.

" Đi đâu ăn cơm? Đần Hồ tỷ không phải nên đi nấu cơm sao? " Họa Nhi nghi ngờ hỏi.

Nấu cơm? Tại sao là ta đi làm? Ta lại không muốn!

" Tại sao vậy? Ta chưa từng nghe nói qua ta muốn nấu cơm. " Ta nói.

" Mẹ không có nói!? " Họa Nhi khó tin nhìn ta.

" Không có! " Ta bất đắc dĩ nói. Hóa ra ta tới đây là làm người giúp việc sao?

" Vậy tối nay chúng ta ăn cái gì!? " Họa Nhi sờ bụng nói.

Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai, ta lại là lần đầu tiên nghe nói ta phải phụ trách làm cơm tối!

" Ô ô, Họa Nhi đói bụng rồi, muốn ăn cơm cơm!!! " Họa Nhi ngang ngược nằm trên đất.

" Họa Nhi ngoan, tỷ đi làm, Họa Nhi ngoan ngoãn ngồi ở phòng chờ ăn đi. " Li Tịch ôm lấy Họa Nhi ở dưới đất nói.

Li Tịch nấu cơm? Ta có thể ăn được cơm Li Tịch làm!?

" Ai... Li Tịch tỷ nấu sao? Họa Nhi bây giờ lại không bụng đói. " Họa Nhi cự tuyệt. " Họa Nhi ngoan, tỷ ta một chút cũng không khổ cực, muội không cần lo lắng, ngoan ngoãn đến phòng chờ đi. " Li Tịch sờ đầu Họa Nhi một cái.

Là ta ảo giác sao? Họa Nhi thế nào mặt lại trưng ra kiểu "Không bằng một súng gϊếŧ ta đi ". Cũng may là cổ đại không có súng, nếu không ta tuyệt đối là đầu tiên cầm súng đi thành toàn ngươi đúng như ý nguyện.

" Mặc Hồ, ngươi muốn giúp một tay không? " Li Tịch hỏi.

" Không thành vấn đề. " Ta thoải mái đáp ứng. Ta nhớ bạn ta có nói một câu " Vĩnh viễn chớ cự tuyệt thỉnh cầu của mỹ nữ ", sau đó những lời này thành câu nói vàng của ta.

Chính là như vậy, ta liền đi theo Li Tịch.

" Tiểu Tứ, nàng biết làm cái gì? " Ta trước bếp thổi lửa hỏi. Ừ, làm nhiều quen tay, ta rất nhanh liền nổi lên lửa.

" Cũng sẽ " Li Tịch cầm một đuôi cá nói.

" Vậy chúng ta chúng ta làm cái gì ăn? " Ta hỏi.

" Tùy thích. " Li Tịch đem cá thả vào cái chảo lớn nhưng không có để dầu nói.

" Ai... Cái đó... Nàng còn không có cho dầu, cá sẽ dính vào chảo. " Ta nhắc nhở.

" Ta... Ta dĩ nhiên nhớ. " Li Tịch lấy nước chuẩn bị cho vào.

" Ngừng tay! Đó là nước... " Ta nhắc lại. Hóa ra Li Tịch là không biết nấu cơm. Hừ hừ, còn cười ta không hiểu khinh công.

" Ngươi im lặng. Chẳng lẽ ta không biết đó là nước sao? " Li Tịch buông xuống nước, cầm lên dầu nói.

Tốt, ta không ồn ào nàng, ta làm xong mình ăn. Hừ!

Qua hẹn nửa giờ, ta hoàn thành đường thố ngư ( *) cùng cơm trứng. Ta thừa nhận phối hợp rất kỳ quái. Khi ta cầm kỳ quái phối hợp chuẩn bị trở về phòng, cá hấp của Li Tịch "Cuối cùng cũng" hoàn thành. Ta biết tại sao Họa Nhi lúc đó mặt biến hóa "Không bằng một súng gϊếŧ ta đi ", không tồi ta không cầm súng gϊếŧ chết nàng. Nhưng mà, ta vừa muốn Họa Nhi đáng đời, một bên là Tử Mị mặc niệm. Ta đi ăn khả ái cơm tối của ta, các ngươi đi ăn cơm tối " Sức khỏe " lại " Ngon " đi.

" Tiểu Tứ, ta trở về phòng trước. "Ta nâng cơm nhẹ nhàng đi trở về phòng để ăn cơm tối của ta.

Ở phòng giằng co một hồi, lúc ta chuẩn bị động đũa ăn mỹ vị trứng túi cơm kia, Li Tịch đột nhiên đẩy

cửa phòng ra, trực tiếp ngồi đối diện ta.

"Ai... Tiểu Tứ nàng mau liền ăn xong rồi? " Ta dám đánh cuộc nàng chỉ ăn một miếng liền để lại Tử Mị cùng Họa Nhi tiêu diệt cá " Sức khỏe " kia.

" Ừ, ngươi ăn đi, không cần phải để ý đến ta. " Li Tịch một bên nhìn chăm chú vào cơm ta, một bên vừa uống trà.

Lúc ta há miệng ra chuẩn bị đem trứng túi cơm thơm ngát kia bỏ vào trong miệng, Li Tịch lại lên tiếng.

" Đó là cái gì? Ta chưa thấy qua cách làm kỳ quái như vậy. " Li Tịch tiếp tục mắt nhìn cơm nói.

" Muốn... Muốn nếm thử một chút không? " Ô, trứng túi cơm khả ái của ta, ta trong lòng khóc 69 dòng sông.

" Vậy ta không khách khí. "Li Tịch một tay đem cơm đoạt lấy đi, sau đó từng miếng từng miếng nhai kỹ, hoàn toàn không để ý ta có ăn hay chưa.

" Ăn ngon không? " Bây giờ ta giống như đứa con nít vậy chảy nước miếng nhìn cơm nói.

" Cũng không tệ lắm. " Li Tịch nhìn dáng vẻ ta cười khẽ nói. Cũng không tệ lắm!? Đây chính là cơm của ta, nàng ít nhất phải nói "Ăn thật ngon! Nàng là một thiên tài! " Mới đúng.

" Muốn ăn sao? "Li Tịch dùng muỗng lần lượt để cơm vào cho ta ăn.

" Muốn! " Ta không chút do dự ăn một miếng cơm, sau đó ta ý thức được đó là Li Tịch đút ta ăn cơm, ta lại đỏ mặt.

" A, cơm này mùi vị thật là khá. " Li Tịch lại ăn một miếng. Kia... Đó là gián tiếp kiss sao!? Ta không được.

Ta đứng lên, giống như một mũi tên vậy cầm đường thố ngư lao ra khỏi phòng, vọt tới phòng ăn.

Nhưng mà, tình cảnh bên trong càng làm ta thất kinh. Họa Nhi cùng Tử Mị cái bụng dán sống lưng đói bụng đến nằm ở trên bàn.

Họa Nhi ngửi được đường thố ngư, tinh thần làm rung lên ngồi thẳng, hướng ta ném tới ánh mắt xin giúp đỡ.

" Muốn... Cùng nhau sao? " Ta hỏi.

" Muốn! " Hai mẹ con lập tức không chậm trễ chút nào liền động đũa.

Cuối cùng, ta chỉ ăn vào một chén cơm trắng.

- Đường thố ngư ( *): hình như là cá @@

Bình luận

Truyện đang đọc