THỔ CÔNG CHÚA LÀ VỢ CỦA TA

Sau khi ly khai nơi ấy, ta và Du Nhã ở xung quanh đi loạn một đoạn đường, thế nhưng hay không đi ra cái rừng rậm chết tiệt này. Ta ở hiện đại vì Tiểu Ngữ, ta học nhiều loại đông tây trù nghệ, ma thuật, hợp khí... Rất nhiều, ta cũng đếm không hết. Sở dĩ cũng dưỡng thành nhất phó tráng kiện (*) khí lực, tuy rằng nhìn qua yếu yếu...

" Du Nhã, ngươi mệt mỏi sao? Mệt nói ta đến bối ngươi " Ta dừng lại, nghiêm trọng nhìn Du Nhã rơi lại ở phía sau.

" Không.... Còn có thể.... Đi " Du Nhã thở phì phò thuyết.

" Chớ giả bộ, để cho ta tới cõng ngươi đi. " Ta ngồi xổm xuống.

" Không... Không thể như vậy, sao... Có thể nào để.... " Du Nhã thở không được thuyết.

" Bắt đầu!! " Ta ra lệnh

Du Nhã như là bị giật mình, cũng không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn leo lên lưng của ta.

" Ngốc Du Nhã nha, ngươi đúng là muội muội của ta, muội muội tiếp thu ca ca chiếu cố đúng là thiên kinh địa nghĩa (*), biết không? " Tận tình khuyên bảo mà thuyết.

" Ừ! " Đơn giản một chữ, nhưng có thể nghe được ra bên trong bao hàm thiên ngôn vạn ngữ.

Một lát sau, ta liền nghe được phía sau truyền đến tiếng hít thở đồng đều, ta biết Du Nhã đang ngủ. Đột nhiên một cái lạnh lẽo tập kích lướt qua cái cổ, ta căng thẳng trong lòng, xin thề phải chiếu cố thật tốt cô muội muội này. Đồng thời, ta quyết định phải ở thế giới này một lần nữa đối đãi, sau đó đem gì Tiểu Ngữ vứt ra khỏi não.

Mệt chết ta! Ta tìm được một gốc cây sớm bị chém đứt thân cây ngồi xuống, cẩn thận đem Du Nhã ngủ say ôm vào trong lòng ngực.

Đột nhiên phía sau bụi cây cỏ xuất hiện chút ít động tĩnh, ta cảnh giác cầm lấy cành cây bên cạnh, hướng bụi cỏ đâm trạc. Một bóng trắng cấp tốc từ bụi cỏ bay đi ra, ta tĩnh táo nhìn bóng trắng.

Nguyên lai là chồn bạc đầu nhỏ, thấy con này là Tiểu Bạch hồ (*) ta thở phào nhẹ nhõm. Này chồn bạc nhìn qua thật đáng yêu, bắt về làm sủng vật cũng không có sai... Hắc hắc, ta từ ba lô lấy ra một mảnh bánh mì nhỏ, đặt ở bên cạnh chân. Có thể Tiểu Bạch hồ quá đói, không cần suy nghĩ liền đi tới phía trước một mặt ăn hết. Ta lập tức dùng ba lô trùm vào Tiểu Bạch hồ, ngọ ngoạy một hồi liền không có động tĩnh, ta hiếu kỳ mở vừa nhìn... Hoá ra đúng là con chồn bạc tham ăn, cư nhiên ăn bánh mì! Ta ba lô trên lưng tiếp tục lên đường.

Đi tới, sáng sớm bầu trời màu lam chẳng biết ở thời gian gì đổi lại màu trắng xiêm y. Lúc này, chúng ta cuối cùng đi tới nơi ngưởi ở đông đúc trên đường.

" Tránh ra, tránh ra! " Một xe ngựa trước mặt vọt tới.

Ta cấp tốc đem Du Nhã trên lưng ôm vào trong ngực, rồi mới dùng hết sức lực của cơ thể, hướng bên trái giật mình. Ta ôm thật chặc Du Nhã, để tránh khỏi nàng té bị thương.

" Xảy ra chuyện gì? " Một âm thanh từ bên trong truyền ra.

Ta ngẩng đầu nhìn lại, trên xe xuất hiện một cô nương khăn che mặt, nàng đi tới trước mặt ta, đồng thời ngồi xuống. Trên mặt nàng tuy rằng có khăn che mặt, vẫn mơ hồ phác họa đường viền hoàn mỹ. Ta dám khẳng định hạ khăn che mặt nàng tuyệt đối dáng dấp khuynh quốc khuynh thành.

" Vị công tử này không có bị thương chứ? " Ngôn ngữ thập phần ôn nhu hỏi.

" Không... Không có việc gì. " Ta khó nhọc trả lời.

" Trần nhị, dìu hắn lên xe đi. " Cô nương kia nói xong cũng lên xe.

Ta vốn muốn cự tuyệt, thế nhưng ta ngay cả cự tuyệt khí lực cũng không có, không thể làm gì khác hơn là mặc cho nàng bảo cái kia Trần nhị đưa người đặt lên xe. Chúng ta lên xe phía sau, xe ngựa cũng tiếp tục chạy. Ta cẩn thận đem Du Nhã đặt trên đùi, sau đó quan sát một chút trong xe.

Ngồi trên xe một lúc lâu, cô nương kia mở miệng hỏi: " Vị công tử này phải gọi như thế nào? "

" Tại hạ Mạc Vân Khuynh, đây là gia muội Mạc Du Nhã. " Lúc này thật cảm tạ đã từng xem qua kịch cổ trang.

" Cả gan cô nương phương danh là gì? " Trong lòng ta không ngừng khoe khoang mình có thể học đến nỗi như thế.

Cô nương kia đột nhiên gần kề mặt của ta, ta dừng ở tròng mắt thần bí kia. Cô nương kia mỉm cười, một hương thơm yếu ớt liền quấy rầy xoang mũi ta, cuối cùng ta đã ngủ mê man rồi.

- Nhất phó tráng kiện (*): cường tráng, mạnh mẽ.

- Thiên kinh địa nghĩa (*): đạo lý hiển nhiên.

- Hồ (*): con cáo

Bình luận

Truyện đang đọc