THỔ HÀO, CHÚNG TA LÀM BẰNG HỮU CÓ ĐƯỢC HAY KHÔNG?

Lâu tới mức giống như đã trôi qua cả thế kỷ, tính khí của nam nhân vẫn còn dừng lại ở trong thân thể của Nghiêm Mộ Thanh. Nghiêm Mộ Thanh từ khi bị nam nhân bắn vào trong cơ thể, sau đó vẫn luôn ngốc lăng, giống như không thể tin tưởng được tất cả những chuyện này hết thảy đều là sự thực.

Thẳng tới khi tiếng nói chuyện của nữ nhân ở dưới lầu tới gần, tiếng giày cao gót dẫm lên trên cầu thang. Nghiêm Mộ Thanh đáng thương run lẩy bẩy, trước ánh mắt của nam nhân, y không thể không đặt tay vòng qua cổ của hắn, toàn bộ khuôn mặt chôn ở trong ngực của nam nhân, Trong tiếng nói của y mang theo chút nức nở, nhỏ giọng: “Van cầu cậu…”

Lý Chí còn đang ảo não về việc bản thân bị Nghiêm Mộ Thanh kẹp cho trực tiếp bắn, nghe được tiếng thỉnh cầu đáng thương hề hề của nam nhân, không khỏi lại cứng lên. Thân thể trong lồng ngực mình theo từng đợt đâm mạnh của tính khí, lại run rẩy. Lý Chí liếm liếm môi, hai tay nâng lên mông của Nghiêm Mộ Thanh, nhẹ giọng hỏi, “Cầu ai?”

Nghiêm Mộ Thanh giống như đem tất cả khí lực, nắm chặt lấy tay của Lý Chí, móng tay không khỏi ở trên da thịt của nam nhân, tạo ra một vết máu giống như hình hồ điệp. Mắt thấy thanh âm của tiếng giày cao gót đã sắp tới tầng ba, lập tức sẽ tới nơi này của bọn họ, tiếng khóc nức nở trong lời nói của Nghiêm Mộ Thanh càng phát ra dày đặc hơn, “Van cầu cậu, Lý Chí… Ô…”

Lý Chí xoa xoa hai phiến thịt mông của Nghiêm Mộ Thanh, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai của y, dặn: “Nghiêm tổng, kẹp chặt, đừng có đem con của tôi vẩy ra khắp trên hành lang.” (ý là đừng để tinh dịch chảy ra -_-)

Lập tức y cảm giác được tính khí trong cơ thể càng thêm bành trướng hơn, song song với lúc đó, tiếng mở cửa đóng cửa vang lên.

Lý Chí cùng Nghiêm Mộ Thanh dùng tư thế dựa sát vào nhau, nghe thấy tiếng giày cao gót ở bên ngoài đang chậm rãi đi lên lầu, Nghiêm Mộ Thanh không khỏi thật sâu thở ra nhẹ nhàng. Lý Chí không nói gì nở một nụ cười, sau đó hắn nhắc nhở, “Nghiêm tổng, ôm chặt tôi.”

Còn chưa đợi xem nam nhân phản ứng lại như thế nào, Lý Chí liền dùng một bàn tay đem mông của Nghiêm Mộ Thanh nâng lên, một bàn tay khác cường thế ôm trọn thắt lưng của y, dùng tư thế vẫn còn đang cắm ở trong cơ thể của y hướng về phía phòng ngủ đi tới. Nghiêm Mộ Thanh xấu hổ ý thức được từ chỗ hai người gắn kết, có chất lòng đang chảy ra, nhỏ giọt trên sàn nhà.

Đem nam nhân đang trong trạng thái đà điểu đặt xuống trên chiếc giường không lớn không nhỏ của chính mình, Lý Chí hài lòng phát hiện ra đối phương nửa thân trên vẫn còn tây trang giày da, ngay cả caravat cũng đều chưa có cởi bỏ. Phía trên caravat là ấn ký dấu hôn màu đỏ mà hắn để lại trong lúc vui vẻ. Nghiêm Mộ Thanh tầm mắt rời rạc không dám nhìn hắn, Lý Chí mặc kệ, dùng tay của mình không chút khách khí xoa nắn thắt lưng của đối phương. Trong chốc lát lại nổi lên tâm tư đùa giỡn, hắn cúi xuống, dùng thân thể của chính mình bao lên trên thân thể đáng thương của nam nhân, mang theo chút tàn nhẫn hỏi, “Nghiêm tổng, lần đầu bị nam nhân làm tới bắn tinh, cảm giác như thế nào a?”

Nghiêm Mộ Thanh gục xuống, ý đồ che đi những tình tự suy nghĩ trong mắt, cứ như vậy bị giam cầm ở trong lồng ngực của nam nhân, cùng đối phương giằng co.

Lý Chí lại ha ha nở nụ cười, hỏi: “Cùng Lâm Lị Lị ở trên giường có thích bằng bị tôi thao không?”

Thấy người ở dưới thân không trả lời, Lý Chí hung hăng cắm vào bên trong y một chút, thẳng tới khi đem Nghiêm Mộ Thanh sáp tới bắn ra.

Lý Chí nắm lấy cằm của Nghiêm Mộ Thanh, bắt buộc y phải nhìn chính mình, lại một lần nữa hỏi: “Ân? Là bị tôi thượng thích hơn hay là thượng Lâm Lị Lị thích hơn?”

Nói xong lại dùng sức đâm vào trong mông của Nghiêm Mộ Thanh hai cái.

Nghiêm Mộ Thanh tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời vấn đề của nam nhân, “Không… có…”

“Ân? Cùng Lâm Lị Lị lên giường không có thích?”

“Không… không phải…” Nghiêm Mộ Thanh lắc lắc đầu, “Tôi cùng Lị Lị… không có… làm… Ô! Ân ân…” Y còn chưa nói xong thì dương v*t bên trong cơ thể bỗng nhiên đã mạnh mẽ trừu sáp, thẳng tới khi làm cho Nghiêm Mộ Thanh không thể nhịn được, phát ra vài thanh âm rên rỉ bất lực.

Lý Chí một bên đồng thắt lưng, ngoan tuyệt cắm vào bên trong thân thể của người bên dưới, một bên sờ soạn tính khí của y: “A, tôi cùng cảm thấy như vậy, không uống công bộ dạng tiểu huynh đệ của Nghiêm tổng lại sạch sẽ tới như vậy, vừa nhìn qua đã biết là chưa từng dùng tới.” Sau đó không lâu lắm, Nghiêm Mộ Thanh ở ngay tại trong tay của hắn bắn ra. Lý Chí cười nhạo: “Công năng cũng không ra làm sa, vẫn là Lý tiểu huynh đệ có phần uy mãnh hơn, người nào sử dụng thì người đó biết, cậu nói có phải hay không, Nghiêm tổng?”

Lấy tính cách câu nệ của Nghiêm Mộ Thanh, Lý Chí thậm chí có thể tưởng tượng ra được y rất ít khi tự mình thủ dâm.

Không nghĩ tới người năm đó khiến cho hắn mất mặt khó xử trước bao nhiêu bạn bè trong trường, hôm nay chính mình lại khai bao cho y.

Lần trừu sáp này không hề khô ráo giống như trước, Lý Chí biết đây là tác dụng bôi trơn của tinh dịch trước đó mình bắn ra trong huyệt. Hắn hơi hơi nheo lại mắt, mang theo xu hướng săn mồi, nhìn người dưới thân theo động tác của bản thân không ngừng lắc lư, lại nhắm mắt trốn tránh sự thực.

“Nghiêm tổng, cậu nhắm mắt lại cũng không có biện pháp thay đổi sự thật rằng cậu đã bị tôi khai bao.” Lý Chí rất nhanh đâm mạnh tới điểm mẫn cảm trong cơ thể của nam nhân, nhìn thấy bộ dạng Nghiêm Mộ Thanh ở dưới thân thể của mình bất lực vặn vẹo, cực kỳ thỏa mãn tâm lý muốn tàn sát bừa bãi, rất nhanh lại bắn ra ở trong mông của Nghiêm Mộ Thanh.

Lý Chí chậm rãi rút ra tính khí của bản thân, quan sát một chút bốn phía tiểu huyệt của người dưới thân đã bị chính mình sử dụng quá độ. Hắn mang theo thỏa mãn tới bệnh trạng, nhìn tinh dịch của mình không ngừng chảy ra khỏi huyệt khẩu của Nghiêm Mộ Thanh, bởi vì thô bạo sáp nhập mà bị xé rách, cho nên vẫn còn trộn lẫn bên trong một chút tơ máu. Hắn tiến tới bên tai của Nghiêm Mộ Thanh, dùng một loại thanh âm trầm thấp, giống như tẩy não, đối với y nói,”Nghiêm Mộ Thanh, cậu vừa mới bị một kẻ nông thôn thao, chẳng những bị thao, còn bị bắn ở bên trong.” Hắn dường như sủng nịch hôn ở khóe mắt của Nghiêm Mộ Thanh, “Bắn ở trong mông.”

Nghiêm Mộ Thanh lại phát huy đầy đủ bản tính đà điểu của mình, nhắm mắt lại giả chết.

Lý Chí không thú vị bĩu môi, vẫn là ôm nam nhân hướng phòng tắm đi tới, giúp nam nhân rừa sạch thân thể. Hắn nhưng thật ra nghĩ muốn tiếp tục làm ra hành vi cầm thú, bất đắc dĩ, nam nhân rất nhanh đã không còn ý thức. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng vẫn dùng thuốc tiêu viêm đã mua ở hiệu thuốc buổi sáng nay, giúp nam nhân bôi lên trên tiểu huyệt ở phía sau, sau đó ôm Nghiêm Mộ Thanh trở mình rồi ngủ.

……….. Thấy như thế nào cũng là có chuẩn bị mà tới a, Lý Chí đồng chí.

Bình luận

Truyện đang đọc