THỔ HÀO, CHÚNG TA LÀM BẰNG HỮU CÓ ĐƯỢC HAY KHÔNG?

Lý Chí không có bị thất nghiệp giống như trong tưởng tượng của mình, tương phản, hắn bởi vì một báo cáo thiết kế xuất sắc mà được thăng chức tới bộ phận thiết kế.

Hắn gọi điện cho mẹ, nói tiền của mình đã tiết kiệm không sai biệt lắm, đủ để chi trả cho một căn phòng tại khu sầm uất, qua một đoạn thời gian nữa sẽ đem lão thái thái tới trong thành phố ở chung.

Lão thái thái vui vẻ cười tới toe toét, gặp người đều sẽ nói rằng con trai mình có tiền đồ, có năng lực ở trong thành phố sắp xếp chuyện nhà cửa.

Hết thảy đều xuôi gió xuôi nước, muốn nói điều duy nhất khiến cho người ta bất mãn thì đó chính là nam nhân sau đêm đó, như có như không, dường như trốn tránh mình.

Thời điểm hắn tới phòng uống nước, Nghiêm Mộ Thanh bắt đầu thu dọn cốc; thời điểm hắn tan tầm, văn phòng của Nghiêm Mộ Thanh vẫn như trước đóng chặt; công ty liên hoan, Nghiêm Mộ Thanh cũng luôn ngồi ở vị trí cách xa hắn nhất. Mỗi lần Lý Chí muốn tới gần nói chuyện cùng y, y luôn có thể tìm ra bất cứ lý do nào đó để bỏ đi.

Ăn xong rồi không cần phụ trách vốn dĩ là việc tốt, chỉ là Lý Chí cố tình lại rất không vừa lòng.

Giữa trưa ngày hôm nay, Lý Chí cùng An Duy ăn trưa ở con phố bên ngoài công ty xong trở về, bỗng nhiên ở cửa sổ sát đất của một quán café, thấy được thân ảnh quen thuộc.

Nghiêm Mộ Thanh, còn có nữ nhân ngồi ở đối diện y.

Thấy Lý Chí bất động như tượng thạch, An Duy cũng nhịn không được hướng theo tầm mắt của hắn, nhìn qua, “Nghiêm tổng cùng Lâm tiểu thư thật xứng đôi a, bất quá lại nói, Lâm tiểu thư thấy thế nào cũng không phải người có tính cách dâng trào tới mức ở trên cổ bạn trai để lại dấu hôn a. Nhìn người thực sự không thể nhìn mặt ngoài, ha ha…”

Nếu bình thường, Lý Chí khẳng định khinh thường để ý An Duy, chính là nữ nhân ngồi ở bên cửa sổ nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy tay của Nghiêm Mộ Thanh, Nghiêm Mộ Thanh cũng không giãy. Không biết y nói cái gì đó, Lâm Lị Lị buông mắt, ngượng ngùng nở nụ cười.

———- đôi tay với những khớp ngòn tay thon dài kia, từng bị bắt phải vỗ về lão nhị của hắn.

———- đôi tay nam nhân bị tính khí nóng bỏng làm cho xương cốt như nhũn ra, cơ hồ cầm không được nam căn của chính mình.

Giống như nhìn không được nữa, Lý Chí quay đầu hướng phương hướng của công ty đi qua, nhịn không được quay sang hỏi thăm An Duy chuyện của Lâm Lị Lị.

“Anh biết nữ nhân kia? Bạn gái của Nghiêm tổng?”

An Duy chuyên nghiệp, ra sức bán bạn bè đã 30 năm, “Đúng vậy, cùng một chỗ thực nhiều năm, thời điểm công ty mới thành lập, Lâm tiểu thư thường đi tới cùng Nghiêm tổng, đối với nhân viên của chúng ta lúc đó cũng thực thân thiết. Tính tính thời gian, cũng nên tới lúc kết hôn rồi.”

Kết hôn sao.

Lý Chí trong mắt xẹt qua vẻ lo lắng.

“Lại nói tiếp, công ty thời điểm mới thành lập cũng không an bình. Nghe nói cha của Nghiêm tổng là trùm bất động sản Nghiêm Khiếu Văn. Nhưng nếu thực sự có lão cha nhiều tiền như vậy, cậu ta cần gì phải chạy tới chạy lui mở công ty, trong khi cha của cậu ta đã có tới 5 cái công ty con. Tôi thấy Nghiêm tổng cùng với Nghiêm Khiếu Văn kia nửa điểm quan hệ cũng không có, chắc hẳn chỉ là đám nữ nhân viên kia buôn linh tinh mà thôi.”

“…” Nghiêm Mộ Thanh trong nhà có tiền, thời kì học đại học đây là chuyện mọi người đều biết, như thế nào nghe An Duy nói như vậy, hắn lại có cảm giác y thực vật vả mới có thể gây dựng sự nghiệp?

Hắn còn tưởng Nghiêm Mộ Thanh thổ hào là được cha cấp tiền mở công ty nữa kia, chậc.

Trở lại công ty, vừa mới ngồi xuống, Trần tỷ ở cách vách liền chạy tới, vẻ mặt nhiệt tình bưng café đưa cho Lý Chí.

“Tiểu Chí à, tuổi của cậu cũng không còn nhỏ, có hay không từng lo lắng qua vấn đề kết giao bạn gái a?”

“Khụ khụ…” Lý Chí thình lình bị sặc café, “Này… Trần tỷ, trong nhà tôi điều kiện không được tốt, không thể để cho cô nương nhà người ta theo tôi chịu khổ…”

“Nói cũng không thể nói như vậy, Trần tỷ nhìn tiểu tử cậu liền thấy rất tốt, người thì đơn thuần, lại chịu được khổ nhọc, bằng không để chị giới thiệu cho cậu một người bạn gái? Tiểu Hân đứa nhỏ này đối với vật chất không yêu cầu cao, chỉ cần có thể tìm được người đáng tin cậy… Chào Nghiêm tổng!”

Thời điểm Trần tỷ đang lải nhải, Lý Chí tựa như đi vào cõi tiên, bỗng nhiên thấy cô vội vội vàng vàng đứng lên. Lý Chí sau đó liền thấy, Nghiêm Mộ Thanh đứng tại trong hành lang, cùng những người khác chào hỏi.

“Xin chào Trần tỷ.” Nghiêm Mộ Thanh lộ ra nụ cười thanh thuần đáp lại ân cần thăm hỏi của Trần tỷ, y nâng lên cổ tay nhìn nhìn đồng hồ, trong thanh âm mang theo ý cười, “Cách thời gian làm việc buổi chiều còn 10 phút, Trần tỷ muốn làm bà mối thì cần phải nắm chặt thời gian.”

“Ôi chao, không có đâu, tôi nhìn liền biết Tiểu Lý là một mầm non tốt…”

Mắt thấy Trần tỷ lại muốn tiếp tục lải nhải, Lý Chí từ chỗ ngồi đứng lên, nhất thời không biết bản thân là muốn cùng nam nhân chào hỏi hay là giải thích chuyện vừa rồi.

Lý Chí còn ngượng ngùng đứng lên, Nghiêm Mộ Thanh lại như không phát hiện, trốn vào văn phòng của chính mình.

Lý Chí cắn chặt răng, nam nhân này đối với ai cũng đều tươi cười nhã nhặn thân thiết, vì cái gì chỉ duy nhất là không nhìn mình.

Rõ ràng… đã thân mật như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc