THỎ HOA ĐÀO

Trans: My

Beta: Yam

Bị hơi thở tràn ngập đầy ý xâm lược của đàn ông bọc lấy, mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh bất giác đỏ tới tận mang tai, tay chân luống cuống, giống như một con vật nhỏ bị sa chân vào bẫy chỉ có thể run rẩy cuộn mình bất lực nhìn cậu.

Ánh mắt kia không biết là đang cự tuyệt hay là ngấm ngầm mời mọc, hoặc cũng có thể là lạt mềm buộc chặt. 

Dù sao Ninh Tây Cố cũng cảm nhận được sự cám dỗ sâu sắc…

Ngay cả khi biết bản chất nông cạn dung tục của cô, cậu vẫn bị ánh mắt và vẻ ngoài này đánh thẳng vào tâm can, máu trong cơ thể cứ sục sôi dồn về tim tựa như muốn nổ tung ra khỏi lồng ngực.

Cả một tối, lớp trang điểm của Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn rất hoàn chỉnh, có lẽ là do vốn dĩ làn da của cô đã tốt, chỉ cần đánh một lớp phấn lót mỏng, màu da đều đặn, gương mặt vẫn rất sạch sẽ. Cô trời sinh có một đôi mắt rất đẹp, màu nâu nhạt như hổ phách ngập nước, trong suốt sạch sẽ không nhiễm chút bụi trần, lại có phần ngây thơ đáng yêu.

Giờ phút này dường như là do bị cậu bức bách, cô quả thực chẳng khác gì một thiếu nữ mới biết yêu, đáng thương, bất lực.

Vẻ bề ngoài của cô cũng là một thiếu nữ nhỏ nhắn dịu dàng.

Chọc cho Ninh Tây Cố có chút khó chịu, thầm nghĩ, chẳng trách cô chỉ dựa vào gương mặt này đã có thể trở thành một hotgirl mạng. Rõ ràng là một người con gái đã bước chân ra ngoài xã hội nhiều năm như vậy, mà vẫn có thể giữ được vẻ thuần khiết trong sáng tới như vậy. 

Đàn ông trên đời đều thích trông mặt mà bắt hình dong, hễ không cẩn thận thì sẽ bị đồ ngốc này lừa gạt, không phải sao?

Trái tim Nhạc Quỳnh Quỳnh đập loạn xạ.

Ninh Tây Cố đột nhiên dựa lại gần như vậy, bỗng chốc thị giác của cô bị vẻ đẹp trai kia đánh úp. Hơn nữa, hôm nay từ lúc theo cô đến đây, cậu luôn tỏ ra là một người thanh tâm quả dục, lạnh lùng lãnh đạm, đột nhiên nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy thật giống như một tên đạo sĩ phạm giới.

Làm gì có cô gái nào không đỏ mặt được cơ chứ?

Ninh Tây Cố mười chín tuổi đang ở điểm ngoặt giữa nam sinh và đàn ông, thân hình của cậu đã là một người đàn ông trưởng thành với bờ vai rộng và bộ ngực cường tráng, so với những người đàn ông đã bước vào xã hội thì cậu có khí chất nhẹ nhàng tươi mát hơn rất nhiều.

Ngay cả cách bày tỏ dục vọng của cậu cũng có vẻ nóng bỏng mà sạch sẽ, không có một chút ngán ngẩm và bẩn thỉu nào cả.

Cậu rất biết giữ chừng mực, chỉ là khao khát cô, nhưng lại không động tay động chân, vẫn giống như một thân sĩ.

Đã rất lâu rồi cô mới có cảm giác rung động thế này.

Nhìn thì có vẻ lâu, nhưng thật ra lại chỉ có hai hoặc ba giây mà thôi.

Một lúc sau Nhạc Quỳnh Quỳnh mới lấy lại tinh thần, đôi tay mềm nhũn đẩy cậu ra, nhẹ nhàng đẩy nhưng không thể đẩy ra được. Cô đẩy cái thứ hai, Ninh Tây Cố mới hiểu rõ là mình bị cự tuyệt, thế là không tình nguyện mà ngồi thẳng dậy, kéo giãn khoảng cách.

Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng ngồi thẳng dậy, cố gắng nâng cao tầm mắt nhưng vẫn phải ngẩng mặt lên nhìn Ninh Tây Cố, phô trương thanh thế nói: “Cậu, cậu đừng có mà được voi đòi Hai Bà Trưng nhé, hôm nay không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Cậu quên rồi? Tôi là bà chủ, chỉ tôi mới có thể động tay động chân với cậu, cậu không thể.”

Ninh Tây Cố cây ngay không sợ chết đứng nói: “Tôi cũng đâu có làm loạn đâu, tôi chỉ hỏi chị thôi, đây là công việc của tôi, tôi rất kính nghiệp.”

Ninh Tây Cố không chút luống cuống nói: “Cho nên, khi nào thì chị mới động tay động chân với tôi? Bà chủ.”

Thật sự là trên đầu chữ sắc là một chữ dao*. Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ, nuốt nước bọt.

(*Chữ 色(Sắc) có bộ thủ bên trên giống như bộ con dao, ý chỉ háo sắc và tình dục sẽ làm giảm sự cảnh giác của con người với nguy hiểm, làm họ dễ bị thương hơn.)

Bây giờ cô không dám nhìn thẳng mặt Ninh Tây Cố. Cậu đẹp trai quá đi mất, đẹp tới nỗi một người bảo thủ như cô cũng nổi lên ý nghĩ xấu xa.

Hơn nữa cảm giác được một cậu chàng đẹp trai cầu xin hầu hạ thật sự khiến người ta âm thầm sảng khoái… Chỉ là Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không phải là một con nhóc miệng còn hôi sữa mới bước ra xã hội, cô tự nhận mình là lão-giang-hồ, không lâu sau đã tỉnh táo lại từ trong cám dỗ.

Biết thả thính người ta như vậy, vẫn có mặt mũi mà nói mình là xử nam? Nhất định là gạt người! Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ mặt, khinh thường nghĩ.

Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ đến thân phận kim chủ của mình, có phần không biết xấu hổ nói: “Giục cái gì? Cậu gấp làm gì? Cậu tự nhận thức về bản thân chút đi được không? Tôi mới là bà chủ. Chú ý quan hệ chủ tớ một chút.”

“Cậu chỉ cần ngoan ngoãn làm một con cún con của tôi là được rồi.”

Ninh Tây Cố cảm thấy có hơi kỳ quái.

Cậu không cảm thấy mình đang bị sỉ nhục, mà còn cảm thấy cô rất đáng yêu.

Chỉ một từ thôi nhưng dường như đã lấy lại quyền chủ động về tay mình, cậu nói: “Tôi nghe lời như vậy, chị quyết định thuê tôi chưa?”

Tim Nhạc Quỳnh Quỳnh đập điên cuồng, thực ra cô đã nghĩ xong rồi.

Ở bên cạnh Ninh Tây Cố khá vui, dù sao cũng chỉ ba ngàn tệ thôi. Ở công ty của cô, đây là tiền lương cho những công việc lặt vặt, cô có ngu đâu mà không thuê, cứ coi như nuôi một con cún hình người là được.

Nhưng không thể trực tiếp đồng ý.

Không phải như thế sẽ khiến cho tên xấu xa kia đắc ý sao? Trước tiên cứ lừa cậu đã, sau đó, phải khiến cho cậu chờ đợi đến mức nóng lòng, mới chậm rãi nói cho cậu biết cậu đã được nhận thì hơn.

Đúng lúc này chuông điện thoại của Nhạc Quỳnh Quỳnh reo lên, cô liếc nhìn, là chị em tốt của cô Doãn Tiểu Thiền gửi tin nhắn.

Cô phất phất tay, giống như muốn đuổi con cún con nhất định phải dính lên người mình.

Ninh Tây Cố buộc phải lui sang bên cạnh một chút.

Chị ta đang than phiền với ai đó sao? Ninh Tây Cố nghĩ, không cẩn thận nhìn thấy màn hình điện thoại của Nhạc Quỳnh Quỳnh. Ảnh đại diện của cô là hình thủy thủ mặt trăng, mặt bánh bao hình tròn, đáng yêu y như cô vậy.

Chít chít: [Có chuyện gì vậy? Mình nghe không hiểu, thứ ngoại ngữ plastic của cậu, ai mà nghe hiểu được. Nhưng nếu cậu nghĩ rằng họ mắng cậu, vậy thì chắc chắn là mắng cậu rồi.]

[Ai làm vậy? Mình đi mắng lại cô ta.]

Nhạc thỏ con: [Không cần đâu, mình hỏi người khác mới biết được, quả thực là đang mắng mình, nhưng mà con cún con mình tìm được đã giúp mình mắng lại bọn họ rồi.]

[Nè, cho cậu xem những bức ảnh hôm nay mình chụp được. [Ảnh] [Ảnh] [Ảnh]]

[Cậu có cảm thấy mình lẫn trong đó cũng tỏa ra khí chất của đại tiểu thư không hahahaha.]

Ninh Tây Cố nhất thời nghẹn lời, còn tưởng rằng cô sẽ buồn bực vì bị khinh thường, đây là cô không thèm quan tâm luôn à? Hiện tại cậu đang vô cùng hoài nghi, không biết não và xương sống của Nhạc Quỳnh Quỳnh có liên kết với nhau không.

Nhạc Quỳnh Quỳnh trừng mắt liếc cậu: “Đi, đi, đừng nhìn lén.”

Cô trừng mắt với Ninh Tây Cố, sau đó chỉnh điện thoại sang một góc độ mà người ngồi bên cạnh không thể nhìn trộm.

Nhạc Quỳnh Quỳnh gửi mấy tấm ảnh chụp chung của cô cùng Ninh Tây Cố đi: [Nhanh, nhanh, giúp mình chọn một tấm, mình muốn đăng lên vòng bạn bè, để cho thằng bắt cá hai tay kia tức chết đi! Có điều mình cảm thấy mình xinh đẹp quá đi mất, tấm nào cũng hoàn hảo, mình không chọn được, hì hì.]

Chít chít: [[Trợn trắng mắt.jpg] Được rồi được rồi, mình biết cậu là đại mỹ nữ. Mình cảm thấy tấm thứ ba được đấy.]

[Tấm này trông đẹp nhất, mẹ nó, sinh viên đại học mà cậu thuê thực sự đẹp vãi lều, mẹ nó còn là xử nam nữa.]

Chít chít: [Tối nay cậu chuẩn bị lăn giường với cậu ta à?]

Nhạc Quỳnh Quỳnh: “…”

Tay của Nhạc Quỳnh Quỳnh run lên, mặt đỏ rực, cô nhanh chóng liếc nhìn Ninh Tây Cố ở bên cạnh, sợ bị cậu nhìn thấy. Dù là da mặt cô dày, nhưng cũng sẽ có lúc xấu hổ.

Con lưu manh này! Nhạc Quỳnh Quỳnh đang đỏ mặt vì những lời nói thô tục của cô nàng, nhưng trong đầu cũng không nhịn nổi mà nghĩ đến thông tin của Ninh Tây Cố.

Ánh mắt cũng không nhịn được mà hướng về phía người Ninh Tây Cố.

Ninh Tây Cố kiên nhẫn chờ đợi, có hơi nhàm chán, nhưng vì tôn trọng quyền riêng tư, Nhạc Quỳnh Quỳnh đã không cho phép cậu xem, đương nhiên cậu không định nhìn lén, cũng không biết bọn họ đang nói chuyện gì, mờ mịt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Nhạc Quỳnh Quỳnh nuốt một ngụm nước bọt: “Không, không, không có gì…”

Nhạc Quỳnh Quỳnh thừa nhận mình thật sự có chút hứng thú với cơ thể của Ninh Tây Cố. Nhưng nói ra thì có thể lại có hơi nực cười, cô chỉ muốn làm với người mình thích mà thôi.

Cho nên, vẫn phải kiềm chế một chút.

Ninh Tây Cố nói: “Nếu chị muốn nghịch điện thoại thì chúng ta đổi vị trí đi, để tôi lái xe, tôi có bằng lái xe đấy.”

Không chỉ có bằng lái ô tô, xe gắn máy, cậu còn có bằng lái du thuyền và dù lượn.

Lái xe có hơi mệt, Nhạc Quỳnh Quỳnh “Ồ” một tiếng: “Được, vậy cậu lái xe đi.”

Hai người xuống xe thay đổi chỗ ngồi.

Ninh Tây Cố ngồi vào ghế lái, bật định vị, chọn nhà của Nhạc Quỳnh Quỳnh. Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn thoáng qua, nói: “Đừng đến nhà tôi, tới trường của cậu đi.”

Ninh Tây Cố trầm mặc, không nhúc nhích.

Nhạc Quỳnh Quỳnh trừng mắt: “Cậu thất thần cái gì?”

Đáy lòng vụt qua một tia nôn nóng cùng cảm giác thất bại dày đặc, cậu siết chặt tay lái, buồn bực hỏi: “Chị, chị thật sự không giữ tôi lại qua đêm hả?”

“Còn sớm lắm. Hừ.” Người phụ nữ cặn bã Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Cậu đừng hỏi mãi, sao cậu háo sắc thế? Còn làm loạn tôi sẽ trực tiếp ném cậu xuống, để cậu tự bắt taxi về nhà, không thanh toán đâu.”

Nói như vậy, Ninh Tây Cố cũng cảm thấy quá là không kín đáo. Nhưng thật ra so với những thứ khác, điều khiến cậu khó chấp nhận nhất chính là, vì sao Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn lỗ mãng và tùy ý như vậy, mà cậu lại không thể chinh phục được?

Từ nhỏ Ninh Tây Cố đã rất háo thắng, đáy lòng vô tri vô giác nổi lên khát vọng chiến thắng.

Ninh Tây Cố duỗi tay, mất hứng mà nhập vị trí trường học. 

Chọn điểm đến là trường học của mình. 

Từ nhỏ tới lớn, chỉ cần cậu đặt mục tiêu thì không có gì là không thể làm được.

Theo lý mà nói, loại phụ nữ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu như Nhạc Quỳnh Quỳnh, đáng ra phải dễ dàng lọt vào tay cậu rồi mới đúng. Đến một người phụ nữ như vậy mà cậu còn không thể theo đuổi thì cậu còn ra thể thống gì?

Mãi đến khi tới nơi, Ninh Tây Cố vẫn không nghĩ ra đáp án. 

Ninh Tây Cố không muốn xuống xe.

Nhạc Quỳnh Quỳnh đợi một phút đồng hồ, cũng không lập tức mở miệng đuổi người, chỉ ném cho cậu ánh mắt không vui, để cậu tự cảm nhận.

Ninh Tây Cố chậm rì rì cởi dây an toàn ra, mất hết hào hứng mà định xuống xe. 

Nhạc Quỳnh Quỳnh thậm chí còn không nói lời tạm biệt, vẫn giữ bộ dạng gọi là đến đuổi là đi, lại bắt đầu cúi đầu kiểm tra tin nhắn mới trên điện thoại.

Ánh sáng xanh yếu ớt chiếu lên mặt cô.

Ninh Tây Cố tựa lên xe, có chút tức giận, nói: “Bà chủ, chị còn chưa đưa tiền.”

Lúc này Nhạc Quỳnh Quỳnh mới nhớ ra, từ trong túi xách lấy ra hai tờ một trăm tệ màu hồng nhạt, sau khi suy nghĩ một hồi lại rút ra hai tờ nữa, đưa cho cậu: “Này, thêm hai trăm nữa là tiền thưởng cho cậu, cảm ơn cậu hôm nay đã ra mặt giúp tôi.”

Ninh Tây Cố còn chẳng thèm nhìn, tùy tiện cầm lấy số tiền này, nhìn cô chằm chằm: “Bao giờ chị lại đến thông báo là thuê hay không thuê tôi đây?”

Nhạc Quỳnh Quỳnh rất hưởng thụ cảm giác cậu say đắm mình như vậy, cô không khỏi dương dương tự đắc mà giở giọng cặn bã như cũ: “Hôm khác. Vội vàng làm gì?”

Ninh Tây Cố lại hỏi: “Còn quần áo thì sao?”

Bộ vest hơn tám vạn của cậu còn đang để ở nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh đấy..

Nhạc Quỳnh Quỳnh hào phóng nói: “Chị tặng cho cậu đó, tuy rằng tốn mấy ngàn tệ cũng không sao, tôi quay về sẽ nghĩ lại, nếu tôi thuê cậu, sau này sẽ mua thêm cho cậu.”

Cạn lời. Sa mạc lời luôn.

Ninh Tây Cố nở nụ cười, cậu chưa từng gặp chuyện thú vị như vậy bao giờ, cậu cảm thấy cũng không sao cả, vui vẻ còn quan trọng hơn tám vạn.

Ninh Tây Cố bước lùi về phía sau, mặt hướng về phía cô, vẫy tay: “Chị gái, tạm biệt.”

Như kiểu không nỡ rời đi.

Ngọt quá đi. Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm nhận được niềm vui thích khi chơi đùa cùng nam sinh trẻ tuổi rồi, tên khốn mà cô hẹn hò trước đây không có ngọt bằng một phần mười của Ninh Tây Cố.

Trái tim của Nhạc Quỳnh Quỳnh bị Ninh Tây Cố rót đầy mật, khó tránh khỏi mà dịu dàng thêm vài phần: “Cậu đi cẩn thận một chút, đừng có mà bước lùi.”

Ninh Tây Cố dừng lại, nói lần nữa: “Chị, tạm biệt.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh đành phải tàn nhẫn, định đóng cửa.

Ninh Tây Cố đột nhiên chạy lại, níu lấy cánh cửa. Nhạc Quỳnh Quỳnh bị dọa sợ, nói: “Cậu làm sao vậy? Làm tôi sợ đấy.”

“Thật sự xin lỗi.” Ninh Tây Cố đứng ngoài cửa, ánh mắt sáng rực nhìn cô, nhét tiền lại. “Chị, tôi không cần tiền nữa, chị có thể đến tìm tôi nữa được không?”

Trái tim Nhạc Quỳnh Quỳnh chậm mất nửa nhịp, sau đó lại đập thình thịch. 

Ninh Tây Cố vì tình thế bắt buộc mà nhìn cô chằm chằm, cậu không tin mình không tán đổ người phụ nữ dung tục dễ bị lừa này.

Bình luận

Truyện đang đọc