THỎ HOA ĐÀO

Trans: My

Beta: Yam

Ninh Tây Cố quan sát vẻ mặt của Nhạc Quỳnh Quỳnh.

Thái độ của Nhạc Quỳnh Quỳnh không hề nghiêm túc chút nào, giống như nghe được một câu chuyện cười thú vị, cô không nhịn được bật cười thành tiếng: “Ồ.” Cô không nhanh không chậm đáp: “Để tôi xem trước đã.”

Trước đây Ninh Tây Cố chưa từng bị như vậy, trong lòng thầm tính toán, cảm thấy bản hợp đồng của mình soạn rất tốt, công bằng công chính, chặt chẽ hợp quy tắc, có lẽ… Có lẽ đến bảy tám phần, không, có năm sáu phần nắm chắc có thể ký được với Nhạc Quỳnh Quỳnh.

Ninh Tây Cố im lặng, kiên nhẫn chờ Nhạc Quỳnh Quỳnh đọc xong.

Thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh gần như đã đọc xong, cậu mở miệng giải thích về bản hợp đồng mà mình soạn ra: “Trước hết, giống như chị đã nói, chị thuê tôi làm bạn trai, nói giải thưởng và thành tích đều không quan trọng, tố chất cơ thể mới là trọng yếu. Cho nên tôi nghĩ những dịch vụ không liên quan đến việc này sẽ không nằm trong phạm vi công việc của tôi, ví dụ như dọn dẹp, nấu ăn và dạy ngoại ngữ, những việc đó chị có thể tìm người chuyên ngành, còn tôi chỉ phụ trách những công việc mà bạn trai phải làm.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn cậu chằm chằm với đôi mắt sáng như sao, miệng lầm bầm “Ừm~”, thỉnh thoảng lại gật đầu.

Khiến cho Ninh Tây Cố nhìn cô tới nỗi có hơi xấu hổ đến khó hiểu, càng thêm thấp thỏm không yên. Cậu chưa từng trải qua một cuộc đàm phán nào mà không đứng đắn không nghiêm túc như vậy.

Người phụ nữ này làm sao vậy chứ?

Ninh Tây Cố không vừa lòng mà tổng kết: “Chị nói nếu tôi muốn được tuyển thì phải làm đúng theo quy tắc quy trình, kèm theo sơ yếu lí lịch cùng với giấy khám sức khỏe, như vậy mới chính quy. Vậy bây giờ hai ta đã đạt được thỏa thuận, tôi đã được tuyển dụng, vậy cũng nên có một bản hợp đồng chính thức.”

Cuối cùng Ninh Tây Cố cũng trình bày hết những ý kiến của mình, cậu hơi cau mày, nhìn thẳng vào Nhạc Quỳnh Quỳnh, nói xong thì im lặng, chờ Nhạc Quỳnh Quỳnh trả lời.

Nhạc Quỳnh Quỳnh giống như bị thất thần, mãi một phút đồng hồ sau mới hỏi: “Nói xong rồi sao?”

Ninh Tây Cố: “Ừm.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh trực tiếp đẩy bản hợp đồng do cậu tự tay viết về, đưa ra một câu trả lời đơn giản cho bản yêu cầu lao động dài ngoằng mà Ninh Tây Cố đã dốc hết tâm huyết: “Không thể.”

“Cậu thật phiền phức, không làm nữa thì thôi.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh quả thật đã được trải nghiệm cảm giác vui vẻ đến mức không cần phải suy nghĩ bất cứ thứ gì, còn muốn giữ Ninh Tây Cố lại để chơi với mình. Nhưng suy cho cùng, cũng chỉ là tìm thú vui thôi, nếu như có nhiều điều kiện như vậy thì không còn gì thú vị nữa rồi.

Còn bao nuôi cái gì nữa? 

Bye bye thì bye bye, người tiếp theo càng nice. 

Một đao mất mạng.

Ninh Tây Cố hít sâu một hơi. Cậu tự nhận mình là một người luôn bình tĩnh hòa nhã, thế nhưng mỗi lần gặp Nhạc Quỳnh Quỳnh, cậu đều tức giận đến mức gan cũng cũng đau.

Vẻ mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh vô cùng bình thản, kiêu ngạo đến tột độ.

Ninh Tây Cố khéo léo nói: “Chúng ta có thể thương lượng một chút…”

Còn chưa nói hết câu đã bị Nhạc Quỳnh Quỳnh cắt ngang, cô khoanh tay trước ngực, vắt chéo chân, trực tiếp nói: “Không cần thương lượng.”

Ninh Tây Cố nói: “Vậy chị viết ra điều kiện chị thấy hợp lý nhất, đưa cho tôi xem một chút.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh bẹp miệng không vui, lấy ra một tờ từ xấp giấy trắng trên mặt bàn, cô cầm lấy bút, nhanh chóng viết xuống một đoạn: 

[Thân là người được thuê, tôi đồng ý vô điều kiện với mọi yêu cầu của bà chủ. (không vi phạm pháp luật)]

Chữ viết nguệch ngoạc, rồng bay phượng múa.

Viết xong.

Nhạc Quỳnh Quỳnh trực tiếp đập tờ giấy xuống trước mặt Ninh Tây Cố, tràn ngập khí thế của một cô tra nữ chính hiệu: “Cậu muốn ký hay không?”

Ninh Tây Cố: “…”

Nhạc Quỳnh Quỳnh còn nói: “Tôi thuê cậu để tìm thú vui chứ không phải để tìm phiền phức, cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì? Nếu như cậu không chấp nhận được yêu cầu của công việc này, vậy thì từ chức đi, tôi cũng không ngăn cản. Tôi sẽ thanh toán tiền theo ngày cho cậu, thấy cậu cũng nấu cơm quét dọn vệ sinh giúp tôi, tôi trả cậu sáu trăm, như vậy đủ rồi chứ? Cầm lấy rồi đi đi.”

Ninh Tây Cố: “…”

Đúng là tự lấy đá đập chân mình, hình như Nhạc Quỳnh Quỳnh đang rất tức giận.

Vì sao lại tức giận? Ninh Tây Cố thật sự không hiểu tâm tư của con gái, nói gì đến tâm tư của người phụ nữ xấu xa càn rỡ, tùy tiện như Nhạc Quỳnh Quỳnh. 

Rõ ràng trước lúc đi ngủ, bọn họ vẫn rất tốt, Nhạc Quỳnh Quỳnh còn luôn cười với cậu… Mặc dù trước lúc đưa ý kiến của mình, cậu cũng nghĩ đến Nhạc Quỳnh Quỳnh sẽ mất hứng, nhưng không ngờ cô lại trở mặt hoàn toàn như vậy.

Ninh Tây Cố hối hận và ảo não.

Hai tay cậu đan chéo đặt ở trên bàn, cúi thấp đầu, bình tĩnh lại một lát, đầu óc điên cuồng vận hành, nghĩ biện pháp xử lý tiếp theo xem có cơ hội chuyển bại thành thắng hay không.

Sau đó, cậu nhận ra, không có cơ hội.

Mấu chốt của cuộc đàm phán này là ở chỗ, Nhạc Quỳnh Quỳnh thực sự không quan tâm cậu có ở lại hay không.

Cậu không cam lòng bị Nhạc Quỳnh Quỳnh đùa giỡn rồi đá đi như vậy. Cậu tuấn tú lịch sự, cả đời cậu chưa từng bị một ai chơi đùa hết lần này đến lần khác như vậy.

Không thể cứ hết lần này tới lần khác bị cô đuổi ra khỏi cửa một cách tồi tệ như thế.

Ninh Tây Cố khó khăn mở miệng: “… Chúng ta thương lượng lại một chút đi?”

Nhạc Quỳnh Quỳnh nói thẳng: “Không thương lượng, bây giờ cậu hoặc là kí, hoặc là cút.”

Ninh Tây Cố nhìn chằm chằm vào tờ giấy kia khoảng hai phút, mới cầm bút lên, dùng sức đến nỗi các đốt ngón tay trắng bệch, tựa như muốn bóp nát cây bút.

Cậu nghiến răng nghiến lợi ký tên của mình xuống, ấn mạnh đến mức giống như muốn xuyên qua cả mặt sau của tờ giấy.

Thật ra Nhạc Quỳnh Quỳnh có hơi kinh ngạc.

——Mẹ nó thế mà cũng ký à? Thật sự ký rồi à??!!

Tuy rằng có thể không có hiệu lực pháp lý, nhưng dù sao cũng coi như tỏ rõ thái độ.

Nhạc Quỳnh Quỳnh không khỏi suy nghĩ linh tinh, Ninh Tây Cố rất thiếu tiền sao, cậu sao vậy ta? Người nhà bệnh nặng thiếu tiền? Anh đang gấp rút muốn trở thành con sói hoang của cô à?

Đúng là kiếm được một món hời. Nhạc Quỳnh Quỳnh vui vẻ vô cùng.

Cô đã điều tra rồi, mấy người mẫu nam ở câu lạc bộ còn không đẹp trai bằng Ninh Tây Cố, mỗi lần hẹn gặp đều phải mất một đến hai ngàn tệ, hơn nữa còn không dọn dẹp cũng chẳng nấu cơm.

Nhạc Quỳnh Quỳnh nheo mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Ninh Tây Cố, cách một cái bàn, cô nghiêng người về phía cậu, có chút đê tiện hỏi: “Cậu ký thật à?”

Ninh Tây Cố nghe thấy câu này thì trong lòng lập tức sụp đổ. Bằng không thì sao? Hả? Cô có ý gì? Chẳng lẽ Nhạc Quỳnh Quỳnh lại đùa giỡn với cậu sao? Vốn cho rằng một giây sau mình sẽ bị ném ra ngoài, vậy mà cô lại đột nhiên hỏi một câu như vậy?

Nhạc Quỳnh Quỳnh tựa như một đứa trẻ đã thực hiện được trò đùa dai của mình, cô tựa vào bàn, ngẩng đầu nhìn cậu, cười vui vẻ.

Ninh Tây Cố lại mê man, vậy bản hợp đồng này là nghiêm túc, hay chỉ là một trò đùa thôi vậy?

“Đùa thôi, tôi có phải loại bà chủ lòng dạ xấu xa đâu, hơn nữa cái này không tính là hợp pháp, có điều tôi rất thích thái độ của cậu. Hì hì.” Nhạc Quỳnh Quỳnh cầm lấy bản hợp đồng, tự viết xuống tên của mình, gấp lại, vui vẻ nói: “Tôi giữ trước đã.”

Cô chống một tay lên má, lười biếng nhìn Ninh Tây Cố nói: “Nhắc mới nhớ, chúng ta còn chưa thảo luận xem xưng hô với đối phương như thế nào đâu.”

Trong lòng Ninh Tây Cố tràn đầy hối hận.

Luôn có cảm giác như đang ở trên thuyền giặc, không xuống được nữa.

Ninh Tây Cố hỏi: “Chị* muốn tôi gọi như nào? “Chị”?”

(*Tác giả ban đầu dùng 你 và 我, giống như You và I trong tiếng Anh, đến câu này mới dùng 姐姐 (Tỷ tỷ).)

“Gọi “Chị” đi. Lúc trước không phải cậu cũng gọi tôi là chị sao? Tôi cảm thấy rất ổn.” Nhạc Quỳnh Quỳnh nói, “Gọi “Bà chủ” rất già, hơn nữa cậu vừa đi ra ngoài đã gọi tôi là “Bà chủ”, vậy thì ai cũng biết tôi dùng tiền thuê cậu rồi.”

Ninh Tây Cố nghĩ nghĩ, nói: “Vậy thì chị có thể…”

Cậu đang định đưa ra ý kiến, Nhạc Quỳnh Quỳnh đã tự làm chủ, hào hứng bừng bừng nói: “Tôi đã nghĩ ra biệt danh cho cậu, một cái gọi là “Bé thanh cao”, cậu xem cậu thanh cao như vậy, có phải là quá hợp không? Còn có một cái là “Uông Tử” bởi vì cậu là cún con tôi dùng tiền mua, Uông Uông* không dễ nghe, mà cậu còn nhỏ tuổi, cho nên tôi nghĩ ra cái tên này.”

(*Gâu gâu)

“Thế nào? Thế nào? Cậu chọn cái nào?”

Nhạc Quỳnh Quỳnh gọi cậu là cún con, giống như đang khinh thường cậu, nhưng hình như cũng vô cùng thân mật, khi gần khi xa đùa giỡn cùng mập mờ. Điều kì lạ là, cậu không hề tức giận mà còn cảm thấy vô cùng thú vị. 

Mặt Ninh Tây Cố đỏ tới mang tai trước hành động này của cô.

Cậu chưa bao giờ bị đặt biệt danh như vậy.

Mối quan hệ giữa cậu với bố mẹ khá lạnh nhạt, cậu cũng không có mấy người bạn, cho dù có đi chăng nữa, với tính cách lạnh lùng tĩnh lặng của cậu thì cũng sẽ chẳng có người nào dám nói đùa trước mặt cậu như vậy, hoàn toàn là đều rất tôn trọng cậu.

Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn cậu bằng đôi mắt xinh đẹp, Ninh Tây Cố lắc đầu, cô truy hỏi: “Cậu thích cái nào hơn? À, cậu xấu hổ nên không chọn được phải không? … Vậy chi bằng tôi gọi hết nhé, muốn gọi thế nào thì gọi.”

Người cao ngạo như Ninh Tây Cố cũng bị cô đánh bại  hoàn toàn: “Tôi…”

Đồng hồ báo thức của Nhạc Quỳnh Quỳnh vang lên, cô liếc nhìn lịch trình trong ngày, nói: “Được rồi, muộn rồi, cậu mau về trường đi, tôi phải tăng ca ở nhà.”

“Chúng ta hẹn gặp sau.”

Chủ đề của Ninh Tây Cố đột nhiên bị dập tắt, cậu đành phải nắm lấy chủ đề quan trọng nhất: “Hả? Vậy lần sau khi nào thì chị tìm tôi?”

Nhạc Quỳnh Quỳnh suy tư: “Ừm… Hai ngày nữa là được nghỉ tết nguyên đán rồi, cậu có về nhà không? Nếu không về nhà thì có thể đến tìm tôi.”

Ninh Tây Cố tiếc nuối vạn phần, nói: “Tôi phải về nhà, tôi đã đồng ý với bố mẹ rồi.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh “À” một tiếng: “Vậy chuyện này để ra tết xem xét thời gian rồi sắp xếp vậy.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh tiễn cậu ra cửa, Ninh Tây Cố miễn cưỡng đi ra ngoài, nghĩ thầm, hôm nay cậu cũng không được giữ lại qua đêm…

Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa ngủ dậy, đầu tóc rối bù, có chút lộn xộn, trên gò má tuyết hiện lên hai vệt ửng hồng, cả người tỏa ra hơi thở vui vẻ hạnh phúc tựa như ánh mặt trời, tuy rằng có chút lôi thôi nhưng rất tự tại.

Nhạc Quỳnh Quỳnh tươi cười: “Tạm biệt nhé, bé thanh cao.”

Vào giây phút này, cậu sững người trước nụ cười đó của cô, giống trong đầu đang mơ hồ choáng váng. Cậu nghĩ, cô cũng đáng yêu đấy chứ. 

Nụ cười của Nhạc Quỳnh Quỳnh lần này thật sự rất trẻ con, hoàn toàn khác với lần bọn họ khiêu vũ trước đó. Nói thế nào nhỉ? Nó làm cậu nhớ đến cô bé ở trên núi Alps trong “Heidi”, tựa như một cơn gió trong lành.

Cậu biết trong lòng Nhạc Quỳnh Quỳnh có chút xấu xa, nhưng cậu không thể ghét bỏ nó.

Bất tri bất giác Ninh Tây Cố cũng cười rộ lên, ngay cả chính cậu cũng không nhận ra giọng nói của mình dịu dàng và bất lực biết bao: “Tạm biệt. Chị, chị nhớ phải đến tìm tôi sớm nhé.”

“Cho dù không thể đến tìm tôi, vậy thì chị có thể nhắn tin qua Wechat, nói chuyện với tôi nhiều hơn.”

“Ồ.” Nhạc Quỳnh Quỳnh trả lời qua loa một tiếng, Ninh Tây Cố hoàn toàn không nhìn ra một tiếng lầm bẩm này của cô là đồng ý hay là không đồng ý.

Bây giờ Ninh Tây Cố cũng không muốn phải về nhà gặp bố trong dịp tết nguyên đán. So với việc về khu biệt thự lạnh lẽo kia, cậu càng muốn ở cùng Nhạc Quỳnh Quỳnh hơn, cho dù là bị Nhạc Quỳnh Quỳnh làm cho tức chết cũng được.

Ninh Tây Cố thật sự không muốn về nhà.

Cậu lê thê mãi đến chạng vạng tối ngày 31, khi mọi người trong kí túc xá về hết cậu mới từ từ lên đường.

Cậu chẳng thèm mang theo cái gì, tay không rời đi, không quên đóng cửa và cửa sổ, kiểm tra các thiết bị điện đã tắt hết chưa, sau đó mới khoá cửa lại.

Đi ra ngoài gọi xe đến sân bay.

Đến sân bay đã là hơn nửa tiếng sau.

Ninh Tây Cố trực tiếp đi vào khu đăng kí VIP.

Trên đường băng, một chiếc máy bay tư nhân màu bạc đang yên tĩnh đợi một mình cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc