THỔ PHỈ CÔNG LƯỢC

"Cái gì?" Nghe A Quý nói xong, không chỉ là Lưu Hướng Nam, ngay cả Lưu Uyển Chi cũng hơi kinh ngạc.

"Thiên chân vạn xác a lão gia tiểu thư, ngay cả dây đỏ cũng treo đầy nhà rồi, còn tìm thợ may làm xiêm y." A Quý nói, "Người trong nhà ai cũng không khuyên được, không còn biện pháp nào khác đành phải đến tìm lão gia."

"Hồ nháo !" Lưu Hướng Nam tức giận đến mức ho sặc sụa.

"Nếu trong nhà Lưu bang chủ xảy ra chuyện, vậy chuyện này tạm thời gác qua một bên đã." Thẩm Thiên Phong nói, "Không bằng trở về xem thử trước?"

"Thật là xin lỗi chư vị." Lưu Hướng Nam cũng không dự đoán được, cố tình sẽ xảy ra chuyện ngay lúc này, cũng có chút không giải thích rõ. Ngày thường đều nghe lưu manh háo sắc, mà bây giờ nghe được muốn thành thân, quả thực chính là trúng tà.

Dưới gối Lưu Hướng Nam chỉ có một nhi nữ và một nghĩa tử, 'Thiếu gia' trong miệng gia đinh, tất nhiên chỉ có thể là Lưu Chấn Uy - chồng cũ của Đào Hoa. Nhưng đã quen lang thang đến chốn thanh lâu, sao đột nhiên lại muốn thành thân, hơn nữa đối phương còn là nữ tử không rõ lai lịch?

Nghĩ đến chuyện này, người còn lại trên bàn cũng có chút mê man. Ôn Liễu Niên đột nhiên nói thầm một câu: "Chẳng lẽ là bị yêu nữ Ma Giáo quấn lấy?"

"Yêu nữ?" Lưu Hướng Nam giật mình.

"Ta chỉ là tiện miệng nói vậy thôi." Ôn Liễu Niên chặn lại nói, "Lúc trước xem qua một tiểu thoại bản, cũng là nói có nam tử đột nhiên liền nổi điên muốn thành thân, sau này người trong nhà tìm cao nhân, mới phát hiện là bị người kê đơn, triệu chứng cũng giống."

"Nói không chừng thật sự là như thế." Lưu Uyển Chi cũng nói, "Bằng không dựa theo tính tình đại ca, sao có thể làm ra loại chuyện hoang đường này."

"Vài năm trước, Ma Giáo đã bị Tần cung chủ tiêu diệt, cũng không biết là yêu nữ chạy từ nơi nào chạy tới." Lưu Hướng Nam đau đầu, "Mà thôi, ta trở về xem thử trước."

"Chúng ta cũng đi cùng với Lưu bang chủ đến Bình Lãng bang." Thẩm Thiên Phong nói, "Nếu thật sự là yêu nữ, vẫn là phải mau chóng bắt được, để tránh làm hại võ lâm."

"Minh chủ nguyện ra tay tương trợ, tại hạ tất nhiên là cầu còn không được." Lưu Hướng Nam đứng lên, "Vậy ta về khách điếm thu thập trước, một canh giờ sau, lại đến Ôn phủ tìm minh chủ."

Thẩm Thiên Phong gật đầu đáp ứng, sau khi nhân mã hai bên tự mình trở về chỗ ở, Diệp Cẩn hỏi: "Thật sự muốn đến Bình Lãng bang? Có lẽ chuyện hôm nay, nói không chừng là do Lưu Hướng Nam đang diễn trò."

"Không đến Bình Lãng bang, sao có thể nhìn ra hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?" Thẩm Thiên Phong nói, "Cho dù là có cạm bẫy, chỉ là một tên Lưu Hướng Nam, cũng đối phó không nổi với đám người chúng ta."

"Ta lại cảm thấy chuyện hôm nay, không giống như đã diễn tập trước đó." Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm, "Thứ nhất, khi Lưu Hướng Nam vừa nghe được tin tức, giống như thật sự có chút khiếp sợ; Thứ hai chuyện Ma Giáo là ta cố ý nói ra, trước đó, hắn tựa hồ không có ý muốn mời chúng ta đến Bình Lãng bang.""Vậy vì sao phải đến thành Đại Côn, chẳng lẽ thật sự là nhìn trúng Tiểu Ảnh?" Diệp Cẩn lầm bầm lầu bầu - Tuy rằng dựa theo lời Đào Hoa nói, nhân phẩm cùng đạo đức người Lưu gia tựa hồ đều có chút vấn đề, nhưng Lưu Uyển Chi nhìn trúng Vô Ảnh, Lưu Hướng Nam đến cửa cầu hôn không hề có mâu thuẫn với nhau. Huống hồ Vô Ảnh tuổi còn trẻ võ công lại cao, bộ dạng cũng rất được người thích, bị chiêu làm con rể cũng đúng.

"Khụ khụ !" Vô Ảnh phun ra một ngụm nước.

"Đại nhân." Đào Hoa cũng từ ngoài cửa bước vào, lúc nãy ám vệ đến tìm nàng, đã đem chuyện xảy ra ở tửu lâu hôm nay đại khái nói một lần.

"Có muốn đi cùng chúng ta đến Bình Lãng bang không?" Diệp Cẩn đưa cho nàng một ly trà.

"Ừm." Đào Hoa gật đầu, "Bất quá người Lưu gia đối ta rất rõ ràng, cho dù dịch dung, cũng khó bảo đảm sẽ không bị nhận ra, cho nên ta sẽ âm thầm đi theo."

"Về chuyện Lưu Chấn Uy đột nhiên muốn thành thân, cô nương thấy thế nào?" Thẩm Thiên Phong hỏi.

"Dựa theo hiểu biết của ta, hắn sẽ không làm ra loại chuyện này." Đào Hoa lắc đầu, "Quả thật giống như là trúng tà."

"Mặc kệ hắn là bị cái gì." Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Đến Bình Lãng bang trước rồi nói tiếp !"

Sau khi mọi người ngắn ngủi thương nghị, quyết định để Thượng Vân Trạch và Mộc Thanh Sơn ở lại thành Đại Côn tiếp tục trông chừng Sở Hằng, để tránh hắn lại âm thầm làm ra chuyện gì nữa, toàn bộ người còn lại thì cùng nhau đến trấn Tiêu Gia. Vô Ảnh vốn dĩ cũng rất muốn ở lại, nhưng cuối cùng vẫn là không cam nguyện cùng nhau lên đường, tâm vô cùng mệt.

"Đến Bình Lãng bang?" Sau khi Sở Hằng nghe được tin tức này, nháy mắt từ sau bàn đứng lên.

"Ừm." Sở Thừa nói, "Lưu Hướng Nam là âm thầm đến thành Đại Côn, trước đó cũng không thông báo, giữa trưa hôm nay mời đoàn người Thẩm Thiên Phong ăn cơm, không lâu sau thì cùng xuất phát đến trấn Tiêu Gia, nghe tiểu nhị tửu lâu nói, hình như là Lưu Chấn Uy muốn thành thân."

Sắc mặt Sở Hằng tối đen.

"Cha." Sở Thừa dè dặt cẩn thận dò xét, "Có cần nắm chặt thời gian động thủ?"

"Có Thẩm Thiên Phong và người Truy Ảnh cung ở đó, hiện tại e là không ai có thể động được hắn." Sở Hằng ngữ điệu lành lạnh.

"Vậy phải làm sao đây?" Sở Thừa vội la lên, "Nếu Lưu Hướng Nam đem chuyện lúc trước nói thẳng ra - "

"Vậy thì bản thân hắn cũng không sốngđược." Sở Hằng oán hận cắt ngang lời hắn, "Dựa theo luật pháp Đại Sở, là muốn tru di cửu tộc."

"Vậy..." Tiến thoái lưỡng nan(*), Sở Thừa cũng có chút không biết phải làm thế nào cho đúng.

(*) Tiến thoái lưỡng nan: rơi vào tình cảnh éo le, không biết tiến hay lùi.

"Trước bình tĩnh xem bọn họ muốn làm gì, rồi hẳn tính toán đến tình huống xấu nhất." Sở Hằng cắn răng, "Nếu là chuyện bại lộ, vậy thì nghĩ biện pháp mượn sức Đoạn Bạch Nguyệt !"Sở Thừa trong lòng thở dài, xoay người ra cửa chuẩn bị.

Giống như lời gia đinh nói, trong Bình Lãng bang đã sớm bị Lưu Chấn Uy ép buộc đến lộn xộn. Dây đỏ thiệp mời hạ lễ chất chồng đến mức chỗ nào cũng có, người đến người đi nháo ầm ầm, dân chúng lập tức chen chúc ở cửa xì xào bàn tán, Lưu phu nhân không lay chuyển được đứa con nuôi này, liền nằm ở trên giường than thở cả ngày, chỉ cầu lão gia có thể mau chóng trở về ngăn cản.

Tiểu Linh Tử mặc một thân tơ lụa, mang theo nha hoàn người hầu dạo bước trong hoa viên Lưu phủ.

"Thế nào, hài lòng không?" Lưu Chấn Uy ôm bả vai nàng hỏi.

"Tất nhiên là hài lòng." Tiểu Linh Tử nũng nịu nói, "Đã biết tướng công đối xử với ta rất tốt."

Lưu Chấn Uy cười lớn, mang theo nàng tiếp tục đi vào bên trong. Hạ nhân xung quanh đều nghĩ không rõ ràng, nữ tử này nhìn qua nhiều lắm chỉ có thể tính là bộ dạng thanh tú, nói chuyện làm việc thì ẻo lả đến mức khiến da đầu người ta run lên, nửa phần không được người thích, nghe nói là người bán dược liệu giả, rốt cuộc thiếu gia là nhìn trúng điểm nào, cư nhiên gióng trống khua chiêng đòi cưới cho bằng được.

Đi tới một hòn giả sơn, Tiểu Linh Tử vươn tay hái một đóa hoa đào, vốn dĩ cổ áo xiêm y đã thấp, lần này càng lộ rõ xuân tình vô hạn, nhìn thân thể trắng nõn kia, nhớ tới tư vị lúc trước ở trên giường rũ màn che, Lưu Chấn Uy chỉ cảm thấy bụng dưới căng cứng, cũng mặc kệ xung quanh có người, chặn ngang ôm lấy người chạy vào sâu trong rừng cây, không lâu sau liền truyền đến từng trận tiếng rên rỉ ái muội. Đám hạ nhân giật mình nhanh chóng trốn xa, nghĩ rằng lúc trước tuy nói thiếu gia cũng là nổi danh háo sắc, nhưng cũng không phóng đãng đến mức giống như bây giờ, cư nhiên giữa ban ngày cũng không kiêng kị?

Lưu phu nhân nằm ở trên giường nghe được chuyện này, đầu đau lập tức tăng thêm ba phần, nếu không phải Lưu Hướng Nam trở về kịp thời, suýt chút nữa nàng đã bị tức chết.

"Tướng công." Bên trong phòng ngủ, Tiểu Linh Tử ôm cổ Lưu Chấn Uy, nhỏ giọng làm nũng, "Nếu cha chàng không đáp ứng việc hôn nhân của chúng ta, vậy phải làm sao đây?"

"Hắn không đáp ứng ta cũng phải kết hôn với nàng." Lưu Chấn Uy cầm tay nàng, mềm mại đến nỗi sắp tan chảy.

Tiểu Linh Tử bóc vỏ một quả quýt, mới đút hắn ăn được một miếng, bên ngoài liền truyền đến một trận tiếng bước chân, rồi sau đó cửa phòng liền bị người một cước đá văng.

"Nghịch tử !" Thấy tình hình trong phòng, Lưu Hướng Nam cơ hồ giận không thể kiềm chế được.

Lưu Chấn Uy vội vàng thả Tiểu Linh Tử ra, đứng lên sửa sang lại y quan, lại lấy hoa cài trên đầu mình xuống: "Cha."

"Ngươi còn biết có người cha này !" Khí tức trong phòng vô cùng dâm mỹ, trên đất còn có vài chai lọ lăn lốc. Lưu Hướng Nam ngay cả cửa cũng không muốn bước vào, trực tiếp vươn tay chỉ, nói: "Đem yêu nữ không rõ lai lịch này đuổi ra ngoài cho ta !"

"Lưu bang chủ." Tiểu Linh Tử lập tức hai mắt rưng rưng.

"Cha." Lưu Chấn Uy cường ngạnh nói, "Ta muốn kết hôn nàng.""Lai lịch không rõ hành vi lại phóng đãng, sao Lưu gia có thể cho phép tiện nữ như ả vào cửa !" Lưu Hướng Nam quả thực muốn bổ đầu của hắn ra xem trong đó đang chứa cái gì, "Ngươi rốt cuộc là uống nhầm thuốc gì?!"

"Ta chính là thích Tiểu Linh Tử." Lưu Chấn Uy nói, "Sớm thành thân, còn có thể giúp Lưu gia mở rộng sản nghiệp, phụ thân nên cao hứng mới phải."

"Ta còn phải cao hứng?" Lưu Hướng Nam thở hổn hển. Lúc trước hắn nghĩ rằng Lưu Chấn Uy trúng tà, hiện tại nhìn qua ánh mắt vẫn là rõ ràng chưa mất thần trí, nói chuyện cũng bình thường, không giống như là bị mê hoặc tâm trí, nhưng lạ là vì sao lại một lòng một dạ muốn thành thân?!

"Tòa nhà Bình Lãng bang ngược lại là không nhỏ." Đầu này phụ tử Lưu gia đang gà bay chó sủa, một đầu khác Ôn Liễu Niên rất là nhàn nhã, một bên cầm điểm tâm mua ở trên đường ăn, một bên tính toán đi dạo xung quanh.

"Đại nhân." Lưu Uyển Chi vừa vặn từ cửa tiến vào, trong tay còn bưng một chén chè.

"Lưu tiểu thư." Ôn Liễu Niên nói, "Vô Ảnh vừa mới đi ra ngoài rồi."

"Thật sao?" Lưu Uyển Chi trong lòng có chút tiếc nuối, "Vậy chén chè này mời đại nhân dùng."

"Đa tạ tiểu thư." Ôn Liễu Niên tiếp nhận chén, sau khi Lưu Uyển Chi bước ra ngoài, tới cửa lại dừng bước, xoay người còn nói một câu: "Ngày thường đại ca của ta cực kỳ thanh tỉnh, vẫn chưa từng như vậy, giống như uống lộn thuốc một lòng một dạ muốn thành thân, hẳn là đầu bị đụng ở đâu rồi." Cũng không phải là do người nhà ta ngốc, nhất định phải giải thích rõ ràng.

Ôn đại nhân nghe vậy rất nghẹn, một lòng một dạ muốn thành thân thì sao, ta lúc trước cũng là một lòng một dạ muốn thành thân !

Đợi sau khi Lưu Uyển Chi rời đi, Diệp Cẩn thử chè: "Không có vấn đề gì."

"Xem ra bộ dáng đỏ mặt lúc trước ở trên bàn cơm, hình như là thật sự thích." Ôn Liễu Niên nói, "Về sau vẫn là kêu Vô Ảnh cách xa một chút thì tốt hơn." Nếu là hai bên lợi dụng lẫn nhau thì không sao, nhưng nếu Lưu tiểu thư này thật sự động tâm, vậy một đám đại nam nhân đi tính kế xuân tình của tiểu nữ, không khỏi có chút khiến người ta khinh thường.

"Minh chủ." Ám vệ đúng lúc từ bên ngoài tiến vào, "Vừa mới nghe được một tin tức."

"Tin tức gì?" Thẩm Thiên Phong hỏi.

"Nữ tử lưu lạc Lưu Chấn Uy mang về tên là Tiểu Linh Tử." Ám vệ nói, "Bất luận là bộ dạng hay là tuổi tác, đều cực kỳ tương tự như lời Đào Hoa tỷ nói."

"Tiểu Linh Tử?" Ôn Liễu Niên cảm thấy ngoài ý muốn, "Sao lại là nàng?"

"Là nàng mới không kỳ quái." Diệp Cẩn nói, "'Không biết đường về' vốn dĩ chính là dùng để thôi tình, nếu phối thêm dược vật, quả thật có khả năng mê hoặc tâm trí người khác, khiến bản thân trầm lún trong sắc dục mà không biết."

"Lúc trước còn muốn tìm, hiện tại lại không cần phí công." Thẩm Thiên Phong nói, "Nhìn tư thế này cũng không giống như là thật lòng muốn gả, tám phần là có ý đồ khác.""Nếu thật sự chạy tới quấy rối, vậy coi như là giúp chúng ta một phen." Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm, chung quy trong Bình Lãng bang này càng loạn, Lưu Hướng Nam mới càng dễ dàng để lộ dấu vết.

Lúc trước khi Đào Hoa ở Lưu phủ, bên cạnh Lưu phu nhân có một nha đầu tên là A Tinh, tâm địa thiện lương lại thông minh, thấy nàng bị người Lưu gia ức hiếp, thường xuyên sẽ lén lút giúp một phen, sau này gả cho Lưu Đại đốn củi trong thành. Lần này Đào Hoa cùng đám người Ôn Liễu Niên âm thầm vào thành, là ở trong nhà A Tinh.

"Tiểu Linh Tử muốn gả cho Lưu Chấn Uy?" Sau khi nghe ám vệ nói chuyện này, Đào Hoa cũng vô cùng giật mình.

"Nghe qua giống như là cùng một người mà Các chủ nói lúc trước." Ám vệ nói, "Bất quá không một ai trong Lưu phủ đáp ứng, hiện giờ Lưu Hướng Nam đã trở về Bình Lãng bang, dự tính việc hôn nhân này sẽ không thành."

Đào Hoa nhíu mày.

"Đại nhân nói Tiểu Linh Tử cũng không phải là thật lòng muốn gả, tám phần là có mục đích khác." Ám vệ nói, "Đào Hoa tỷ có nhớ ra được chút dấu vết gì không?"

Đào Hoa lắc đầu: "Lúc trước tính tình nàng không được tốt, hơn một nửa thời gian đều bị Các chủ nhốt ở trong phòng luyện công, cũng không tiếp xúc nhiều với ta, hơn nữa lời nói ra khỏi miệng, mười câu có chín câu đều là giả."

Ám vệ gật đầu: "Chúng ta sẽ tiếp tục theo dõi nàng, có bất cứ động tĩnh, đều sẽ đến đây thông báo một tiếng." Ám vệ nói, "Bất quá nếu Đào Hoa tỷ muốn xuất môn, vẫn là phải báo cho chúng ta biết trước một tiếng."

Đào Hoa đáp ứng: "Làm phiền chư vị."

Tuy nói trong nhà xảy ra việc này, nhưng minh chủ võ lâm tự mình đến cửa, cấp bậc lễ nghĩa vẫn là phải làm chu toàn. Vì thế vào buổi tối, Lưu Hướng Nam liền mở tiệc đón gió tẩy trần cho mọi người. Trường hợp này, Lưu Chấn Uy tất nhiên là không thể vắng mặt, để tránh giữa tiệc xảy ta sơ suất, trước đó Lưu Hướng Nam cố ý dặn dò nhiều lần, không được dẫn theo nữ tử không rõ lai lịch kia đến đây.

"Phụ thân lo lắng nhiều rồi, chuyện trong nhà, sao có thể phô bày nói trước mặt người bên ngoài?" Lưu Chấn Uy không quan tâm, "Huống hồ cho dù là sau khi thành thân, thân thế nghèo túng không ai nhận ra, tất nhiên ta sẽ không để người trong nhà mất mặt."

Tiểu Linh Tử dựa vào ở trên nhuyễn tháp, lười biếng nghe hai người bọn hắn ở bên ngoài nói chuyện.

Yến hội rất nhanh liền mở ra vô cùng náo nhiệt, giữa tiệc tất nhiên sẽ không ai nhắc tới Tiểu Linh Tử, mọi người đẩy bôi đổi trản, không khí rất là vui vẻ. Rượu qua ba tuần đồ ăn qua ngũ vị, Lưu Chấn Uy đầu choáng váng, nghiêng người ngã trên bàn.

"Làm phiền cốc chủ." Lưu Hướng Nam trong lòng tràn đầy sầu lo.

Diệp Cẩn nắm qua cổ tay của hắn, sau khi ngưng thần một lát thì lắc đầu: "Không có chuyện gì."

Lưu Hướng Nam ngực khó chịu, hắn đó giờ không tin quỷ thần hồ tiên, chỉ tin cổ trùng cùng bùa chú có thể mê hoặc nhân tâm, nhưng thần y đã nói không việc gì, vậy thì chỉ có thể là không việc gì.Diệp Cẩn ngồi trở lại vị trí, trong lòng càng muốn gặp Tiểu Linh Tử. Gần đây hành vi của Lưu Chấn Uy thật có chút không hợp với lẽ thường, rõ ràng là xảy ra sai lầm chỗ nào, tuyệt đối không phải ăn chơi một đêm xong liền đổi tính, nhưng xem mạch tượng của hắn, quả thật không việc gì - Có thể giấu diếm cổ trùng dưới mí mắt mình, thế gian này thật đúng là không tới vài người, có thể thấy tiểu nha đầu kia cũng là có chút bản lĩnh.

Lưu Hướng Nam gọi hạ nhân tới, nâng Lưu Chấn Uy đến khách phòng nghỉ ngơi.

"Lưu bang chủ." Ôn Liễu Niên ăn nửa ngày, cuối cùng là ngẩng đầu nói một câu, "Lúc đến thấy có không ít phòng ốc tinh xảo, không biết sau khi dùng cơm xong, bản quan có thể đi dạo trong nhà không?"

"Tất nhiên, đại nhân cứ tùy ý, chư vị cũng cứ tùy ý." Lưu Hướng Nam rất là sảng khoái, "Hiếm khi đến một chuyến, cứ việc xem như là nhà mình."

Ám vệ lặng lẽ đá Vô Ảnh một cái, cha vợ này của ngươi rất thẳng thắn a !

Sau khi ăn cơm xong mọi người tự mình trở về phòng nghỉ ngơi, đợi sau khi Lưu Chấn uy tỉnh dậy, Lưu Hướng Nam lại bí mật bàn bạc với một phen, cuối cùng triệt để dẹp bỏ suy đoán 'Bị người kê đơn' hoặc 'Sốt hỏng đầu óc' - Ngoại trừ một lòng một dạ muốn thành thân, hành vi cử chỉ thật sự là không có bất cứ dị thường.

"Cha, Thẩm minh chủ lúc này muốn ở trong nhà bao lâu?" Lưu Chấn Uy hỏi.

"Tất nhiên là càng lâu càng tốt." Lưu Hướng Nam nói, "Nếu là việc hôn nhân của Uyển chi thành công, vậy mới thật sự là uống được thuốc an thần, cũng không sợ người bên ngoài như hổ rình mồi."

"Nhưng Sở Vương gia đầu kia, cũng nắm không ít thóp của chúng ta." Lưu Chấn Uy lo lắng nói, "Gióng trống khua chiêng để Thẩm minh chủ vào trong nhà như thế, là triệt để xé rách da mặt với hắn, chỉ sợ tương lai..."

"Chuyện cho tới bây giờ, ta với ngươi cũng không còn con đường nào khác để đi." Lưu Hướng Nam nói, "Chỉ có thể đánh cược một phen."

"... Cũng đúng." Lưu Chấn Uy thở dài, lại nói, "Trong nhà đã thu thập sạch sẽ, tuyệt đối không để lại bất cứ dấu vết nào, cha cứ việc yên tâm."

"Ngươi làm việc, ta tất nhiên là yên tâm." Lưu Hướng Nam nói, "Chỉ là vì sao cố tình lại muốn kết hôn với nữ tử không rõ lai lịch kia?"

"Chỉ có chuyện này, xin cha để nhi tử làm chủ." Lưu Chấn Uy nghiêm mặt nói, "Ta thật sự thích Tiểu Linh Tử."

Lưu Hướng Nam lao tâm lao lực quá độ, lúc trước chỉ bất mãn hắn trêu hoa ghẹo nguyệt lung tung, nhưng hiện tại xem ra, cũng không bằng đi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Ôn Liễu Niên ở trong Lưu phủ đi dạo một vòng, sau khi trở lại khách phòng nói: "Cái gì cũng không phát hiện."

"Bên ngoài nếu thực sự lộ ra dấu vết, Lưu Hướng Nam cũng sẽ không mặc kệ chúng ta xông loạn khắp nơi." Diệp Cẩn chống quai hàm, "Đã để chúng ta xông, tất nhiên là đã sớm dọn dẹp sạch sẽ."

"Vậy bước tiếp theo phải làm cái gì?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Lấy cớ đi gặp Tiểu Linh Tử." Diệp Cẩn nói, "Ta có dự cảm, nàng hẳn là có thể giúp đỡ chúng ta đại ân."

"Thế nhưng Đào Hoa tỷ nói qua, nha đầu kia tính tình trước giờ không được tốt, lời ai nói cũng không nghe, chỉ thích đối nghịch với người bên ngoài." Ám vệ nhắc nhở, "Nghe qua so với yêu nữ Ma Giáo còn khó dây dưa hơn, nếu nàng chẳng những không chịu giúp nhóm chúng ta, mà còn muốn từ giữa quấy rối, thì phải làm thế nào?"

"Có Ôn đại nhân ở đây, tất nhiên không cần lo lắng." Diệp Cẩn nói.

Ôn Liễu Niên đang uống trà, sau khi nghe được thì sửng sốt: "Vì sao có ta thì không cần lo?"

"Cái miệng này của đại nhân, từ lão hồ ly trong triều, cho tới thổ phỉ núi Thương Mang, ai mà chưa bị lừa qua, huống chi đối phương chỉ là tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi." Diệp Cẩn nói, "Đơn giản chỉ là xảo quyệt một chút, không đủ khiến người ta sợ hãi, nói vài câu thuyết phục là được."

"Thật không?" Ôn Liễu Niên nghi hoặc.

"Thật !" Diệp Cẩn kiên định gật đầu.

"Vậy cũng được." Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt, "Để ta thử xem."

Ám vệ ở một bên cảm khái, quả nhiên đều là đại phu, cốc chủ với mấy tên lang trung bán thuốc dán bên đường vẫn là có chỗ giống nhau.

Đều biết lừa gạt người khác.

Bình luận

Truyện đang đọc