THỔ PHỈ CÔNG LƯỢC

Bởi vì thân phận A Khám đặc thù, bề ngoài lại quá mức khác người, tất nhiên không tiện lộ diện ra bên ngoài, cho nên chỉ có thể ngày ngày chờ ở trong Ôn phủ, chưa đến hai ngày thì bắt đầu khó chịu, gặp ai cũng bày ra tư thế muốn phun lửa.

"Ngươi cảm thấy chuyện này thế nào?" Thẩm Thiên Phong rót ly trà cho hắn.

"Hả?" Diệp Cẩn hồi thần, chớp chớp mắt hỏi, "Chuyện gì?"

"Tộc trưởng bộ tộc Phá Mãnh." Thẩm Thiên Phong nói.

"Hắn à." Diệp Cẩn nghĩ nghĩ, "Người đầy lông."

Thẩm Thiên Phong: "..."

Diệp Cẩn ôm mèo ngáp một cái, lười biếng đi về phòng ngủ một giấc, để lại Thẩm minh chủ ngồi một mình trong viện rất khổ não, người đầy lông cũng không phải chuyện tốt gì, rốt cuộc có gì đáng nhớ mãi không quên.

Mà lúc này Ôn đại nhân cũng rất khổ não, đang ngồi xổm ở cửa viện, chống quai hàm ngóng trông nhìn ra bên ngoài.

Mộc Thanh Sơn tận tình khuyên bảo: "Cho dù đại nhân thủ ở chỗ này không di chuyển, cũng không thể hối thương thuyền đi nhanh một chút."

"Sao còn chưa có thư nhỉ." Ôn Liễu Niên xòe ngón tay tính, "Ngày cũng không sai biệt lắm a."

"Đảo Lạc Anh cách nơi này còn có một khoảng, gần đây trên mặt biển lại đang có bão, con thuyền sẽ đến trễ không xem là ngoài ý muốn." Mộc Thanh Sơn nói, "Nếu đại nhân tưởng niệm đại đương gia, không bằng lấy thư lúc trước ra xem lại lần nữa đi?" Nghĩ đến cũng có một xấp lớn thật dày, hẳn là có thể ứng phó qua khoảng thời gian này.

Ôn Liễu Niên rầu rĩ nói: "Không có ý nghĩa, đều có thể đọc làu làu."

Mộc Thanh Sơn: "..."

Ôn Liễu Niên hỏi: "Sư gia có muốn nghe không?"

Mộc Thanh Sơn nhanh chóng lắc đầu.

Ôn Liễu Niên tiếp tục than thở.

Ngoài viện truyền đến một trận âm thanh ồn ào, Mộc Thanh Sơn tưởng là ám vệ đang đánh nhau, vừa định chạy ra ngoài xem thử, thì thấy Vô Ảnh ghé vào trên lưng Vô Phong, hai người một đường lảo đảo xông vào.

"Đại nhân." Vô Phong cười đặt Vô Ảnh ở một bên.

"Vô Phong thiếu gia." Ôn Liễu Niên có chút kinh hỉ, "Sao ngươi lại đến đây?"

"Vài ngày trước vẫn ở phụ cận đảo Bối Sa tra xét, nghĩ cách nơi này cũng gần, thì thuận đường qua thăm A Ảnh." Vô Phong nói, "Không gặp rắc rối gì chứ?"

"Tất nhiên không có." Vô Ảnh kháng nghị.

"Vất vả rồi." Mộc Thanh Sơn nói, "Mau vào nhà ngồi đi, ta đi pha trà."

"Nhưng có điều tra được gì không?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Cũng không có quá nhiều tin tức hữu dụng." Vô Phong lắc đầu, "Phụ cận đảo Bối Sa sương mù dày đặc, thương thuyền trước giờ cũng chỉ có thể đi đường vòng. Trên mặt biển không thể so với trên đất liền, lén lút tra cũng khó khăn hơn rất nhiều, có nguy hiểm hay không tạm thời không nói, vẫn lo lắng nếu bị phát hiện hành tung sẽ đả thảo kinh xà, cho nên chỉ có thể thủ ở bên ngoài.""Cũng là như trong dự kiến." Ôn Liễu Niên nói, "Bằng không cũng sẽ không được Sở Hằng chọn để dưỡng giao nhân."

"Chẳng lẽ một chút biện pháp cũng không có?" Mộc Thanh Sơn đặt khay trà lên bàn.

"Trước mắt đến xem, xác thực không có biện pháp có thể vào trong." Vô Phong nói, "Chiến thuyền của Sở Hằng cứ cách ba tháng sẽ tiến tới đảo Bối Sa một lần, nói với người bên ngoài là đến tác chiến diễn luyện."

"Ngược lại là chúng ta có thể quang minh chính đại đưa ra yêu cầu, muốn một đường đến xem cuộc chiến." Ôn Liễu Niên nói, "Nhưng loại diễn luyện này cơ hồ cứ cách vài ngày đều sẽ có, địa phương cũng không hoàn toàn giống nhau, nếu chúng ta cố tình muốn đến đảo Bối Sa, đối phương hẳn là sẽ nghi ngờ."

"Ngoài sáng không được, trong tối cũng không được, chẳng lẽ cứ chờ như vậy?" Mộc Thanh Sơn hỏi.

"Nếu không tìm được biện pháp khác, cũng chỉ có thể tiếp tục chờ." Ôn Liễu Niên nói, "Bằng không sợ là sẽ thất bại trong gang tấc."

Mộc Thanh Sơn nói: "Cũng không biết phải chờ tới khi nào." Gần đây phụ tử Sở gia dị thường an phận, không chỉ ngày ngày mang binh tuần tra ở trong thành, còn thường xuyên mở kho phân phát lương thực, thậm chí còn ở trong thành xây học đường, nhìn tư thế có vài phần chăm lo việc nước, muốn chờ bọn họ lộ ra dấu vết cũng không dễ dàng.

"Nếu Sở Hằng có thể vẫn như thế, cũng là không tệ." Ôn Liễu Niên nói, "Cho dù chỉ là làm dáng cho chúng ta xem, ít nhất người được lợi là dân chúng."

"Dự tính bây giờ hắn đang thắp hương khẩn Phật, mỗi ngày trông ngóng đại nhân đi sớm một chút." Vô Ảnh cắn một ngụm mật đào trong tay, "Vậy chúng ta liền không đi !"

"Đúng rồi." Vô Phong gõ gõ đầu hắn, "Trên thư đại nhân có nói qua, có người muốn cầu hôn ngươi?"

"Khụ khụ." Vô Ảnh bị sặc, bi phẫn nhìn Ôn Liễu Niên, "Đã nói là phải giữ bí mật a !"

Ôn đại nhân bình tĩnh nhìn trời.

"Bình Lãng bang hiện giờ cửa nát nhà tan, đừng lấy việc này ra trêu ghẹo ta nữa." Vô Ảnh chùi miệng.

"Không phải trêu ghẹo, bất quá tiên sinh xem thư xong, cũng nói nên lưu ý một cửa hôn nhân cho ngươi." Vô Phong một tay ôm chầm bả vai hắn, "Nói cho ca ca nghe xem, thích dạng cô nương thế nào?"

Vô Ảnh nghĩ nghĩ, "Tính tình tốt, biết làm món canh đậu hủ canh cá và bánh đường, không thể lúc nào cũng quấn lấy ta, tốt nhất còn phải biết chút công phu quyền cước."

"Còn gì nữa không?" Vô Phong mở to hai mắt.

"Hết rồi." Vô Ảnh lắc đầu.

Vô Phong giật giật khóe miệng: "Kêu ngươi chọn tức phụ, chứ không phải kêu ngươi miêu tả Vương đại nương phòng bếp trên đảo Lạc Anh."

"Phốc." Mộc Thanh Sơn bị chọc cười.

"Không bằng mời chư vị anh hùng Truy Ảnh cung làm mai?" Ôn Liễu Niên đột nhiên nghĩ tới, dù sao rảnh rỗi cũng không có việc gì làm, xử lý một hồi việc hôn nhân cũng tốt."Đến đến đến, chúng ta hảo hảo thương nghị một chút, xem nên tìm dạng người nào thì thích hợp với ngươi." Vô Phong kéo đệ đệ thân yêu đi ra ngoài.

Vô Ảnh ôm chầm cây cột lệ rơi đầy mặt, mau buông ra ta, rõ ràng chính ngươi còn chưa thành thân a !

Trước mắt, đảo Bối Sa tạm thời không vào được, hơn nữa Sở Uyên đã từng hạ chỉ ra lệnh mọi người tận lực không được đả thảo kinh xà, đám người Ôn Liễu Niên cũng không có động tác tiếp theo. Chỉ là ấn lệ tiến đến quân đội tuần tra, lại thường xuyên đến thôn xóm xung quanh dò hỏi dân tình, giữ đúng khuôn phép làm chuyện khâm sai nên làm.

Đoạn Bạch Nguyệt vẫn như trước treo cờ hiệu tế tổ, xa xa đối mặt với hải quân Sở quốc, giống như bị một cái gai đâm vào ngực, rút không được xê dịch cũng không xong. Sở Hằng cũng từng âm thầm phái ra tâm phúc, nghĩ muốn nhân cơ hội khơi mào mâu thuẫn giữa hắn và Thẩm Thiên Phong, nhưng đều giống như đá chìm đáy biển - Không chỉ không xảy ra chuyện gì, thậm chí ngay cả người cũng biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, cứ vài lần như thế, cuối cùng phụ tử Sở gia mới ý thức được Đoạn Bạch Nguyệt không phải nhân vật đơn giản, mới xem như an phận một chút.

Hạ đi thu đến đông lưu chuyển, đảo mắt lại đến cuối năm. Diệp Cẩn cùng Thẩm Thiên Phong một đường vòng lại Giang Nam bồi cha mẹ đón năm mới, Thượng Vân Trạch mang theo Mộc Thanh Sơn rời bến xem hiếm lạ chưa trở về, Vô Ảnh cũng trở về đảo Lạc Anh. Hôm giao thừa, sáng sớm Ôn Liễu Niên đã rời giường, viết không ít câu đối xuân cho dân chúng trong thành, lại đi bộ một vòng trong phòng bếp, sau đó chống quai hàm, ngồi trên cửa thở dài.

Năm nay tựa hồ hơi lạnh.

"Đại nhân !" Ám vệ vui sướng, vội vàng dắt một đàn ngỗng tiến vào.

Ôn Liễu Niên: "..."

"Dân chúng đưa." Ám vệ giải thích, "Từ chối không được, chúng ta liền trả tiền."

"Nhiều như vậy a." Ôn Liễu Niên nhìn nhìn bốn phía, "Muốn nuôi ở đâu."

"Để chạy khắp nơi là được." Ám vệ nói, "Nghe tụi nó kêu 'dát dát' cũng náo nhiệt."

Ôn Liễu Niên lập tức càng muốn khóc, cư nhiên phải dựa vào ngỗng kêu mới có thể náo nhiệt.

"Vài ngày trước Đại Minh vương có viết thư gửi đến đây, nói công phu đại đương gia gần đây đột nhiên tăng mạnh." Ám vệ ngồi ở bên cạnh hắn, "Loại thời điểm này, không nên cắt ngang."

"Ta biết." Ôn Liễu Niên xoa bóp ngón tay, nhưng vẫn là rất nhớ.

"Đợi sau khi dùng cơm xong, chúng ta bồi đại nhân đi dạo trên đường." Ám vệ tiếp tục dỗ, "Có cá sẽ phát sáng."

"Ừm." Ôn Liễu Niên thầm nghĩ, cá sẽ phát sáng a.

Hai con Hồng giáp lang phơi nắng dưới ánh mặt trời, bò 'vèo vèo' ở bên ngoài vào, xòe xúc tu muốn ăn sâu.

Đón năm mới.

Ôn Liễu Niên đứng lên vỗ vỗ xiêm y, vừa tính toán đến phòng bếp múc thịt vụn, bên ngoài lại truyền đến một tiếng 'Tiểu Liễu tử', vì thế không khỏi ngẩn ra, thò tay ngoáy ngoáy lỗ tai, thầm nghĩ có phải là mình nghe được ảo giác rồi không. Ôn phu nhân xách theo làn váy, vô cùng cao hứng từ bên ngoài bước vào.

"Mẫu thân !" Ôn Liễu Niên kinh hỉ vạn phần.

"Ha ha !" Ôn phu nhân cười đến không thể khép miệng, theo phía sau còn có Ôn Như Mặc và Chu Đỉnh Thiên, Chu Mộ Bạch cũng đi theo, còn có một cỗ xe ngựa chất đầy hàng tết.

"Phụ thân !" Ôn Liễu Niên suýt chút nữa bật khóc.

Ôn Như Mặc vui tươi hớn hở, thuận tiện đắc ý liếc mắt nhìn Chu Đỉnh Thiên, thế nào, con ta, gọi ta trước.

"Khụ !" Chu Đỉnh Thiên ho khan hai tiếng.

"Nghĩa phụ." Ôn Liễu Niên hoan hoan hỉ hỉ nhào qua.

"Lại béo thêm một chút." Chu Đỉnh Thiên ôm hắn ước lượng, "Rất tốt."

"Eo nhỏ." Ôn Liễu Niên nhấn mạnh.

"Béo một chút mới tốt, có quan uy." Chu Đỉnh Thiên thả hắn xuống đất, "Vốn dĩ ba ngày trước thì đến rồi, kết quả trên đường vừa vặn gặp được Lý chưởng môn chúc thọ, qua đó uống chén rượu cho nên đến trễ một chút."

Ôn Liễu Niên chóp mũi ửng đỏ, vẫn là cảm thấy chính mình đang nằm mơ.

"Trong nhà có Nhị bá con với đại ca con lo liệu, chúng ta liền đến thành Đại Côn đón năm mới, cũng không thể hàng năm cứ để con một mình ở bên ngoài được." Ôn phu nhân nắm chặt tay hắn, cười nói, "Coi như ra ngoài giải sầu."

Vốn còn nghĩ phải lạnh lẽo đón năm mới, không nghĩ tới lập tức cả nhà đều đoàn tụ, ám vệ cao hứng phấn chấn thu xếp chỗ ở cho mọi người, Chu Đỉnh Thiên và Ôn Như Mặc đi trên đường mua rượu, Ôn phu nhân cũng xắn tay áo thu xếp muốn làm món đầu sư tử, đang muốn trổ tài nấu ăn, đột nhiên liền có một tráng hán cao to thô kệch từ bên ngoài xông vào, bộ mặt rất là dữ tợn, lập tức bị hoảng sợ.

"Mẫu thân." Ôn Liễu Niên vội vàng chạy đến phòng bếp, "Hắn tên là A Khám, là tộc trưởng bộ tộc Tây Nam, không phải là người xấu."

"Thì ra là đến từ Miêu Cương a." Ôn phu nhân vỗ vỗ ngực, "Bộ dạng nhưng rất rắn chắc, thành thân chưa?"

Ôn Liễu Niên: "..."

"Còn chưa." A Khám thô thanh thô khí nói, "Trở về rồi cưới."

Ôn phu nhân nhìn trái nhìn phải quan sát hắn một vòng, lắc đầu nói, "Đã đến Trung Nguyên rồi, thì phải mặc nhiều một chút, mặc như vậy sao mà ra ngoài."

"Ôn đại nhân không cho ta ra ngoài." A Khám đi vào phòng bếp, tự mình xé một cái chân gà nướng ăn. Ngày ngày đều buồn chán ở trong phòng, lúc đầu rất khó chịu, về sau Ôn Liễu Niên đại khái cảm thấy như vậy cũng không ổn, vì thế liền bắt đầu dạy hắn một ít văn thao vũ lược đạo trị quốc, nghe còn rất có ý tứ. Ám vệ rảnh rỗi không có chuyện gì làm cũng sẽ dạy hắn một chút công phu quyền cước, ngẫu nhiên còn sẽ cùng nhau lén lút rời bến, xem như rất có lạc thú, vì thế cũng không tiếp tục sốt ruột đòi về.

"Thân phận đặc thù, không tiện để người khác nhìn thấy." Ôn Liễu Niên giải thích.

"Thì ra là như vậy a." Ôn phu nhân mềm lòng, thấy hắn ngồi xổm trên bậc thang im lặng cắn chân gà, cảm thấy rất đáng thương, vì thế liền sai người mua bộ y phục mới trở về, lại hỏi hắn thích ăn cái gì, buổi tối sẽ làm cùng nhau ăn. "Tộc Phá Mãnh không có đón năm mới." A Khám nói.

"Đã ở cùng một chỗ, vậy thì chính là người một nhà, năm mới phải cùng nhau ăn cơm." Ôn phu nhân sửa sang lại đầu tóc lộn xộn cho hắn, "Nhìn thấy ngươi liền nhớ đến Tiểu Liễu tử."

Ôn đại nhân trừng to mắt, chuyện này cũng có thể liên hệ được với nhau, chúng ta lớn lên cũng không giống nhau a.

"Đều là lưu lạc ở bên ngoài, có nhà lại không thể trở về." Ôn phu nhân thở dài, "Thế đạo không yên ổn a."

"Sẽ thái bình." Ôn Liễu Niên ở bên cạnh bổ sung. Trong khoảng thời gian này, bố cục đóng quân Sở quốc đã chặt chẽ hẳn lên, rất nhiều đóng quân Tây Bắc bị điều đến Đông Bắc, mà đội quân Thẩm Thiên Phàm ở Đông Bắc thì rút về Vương Thành, lực lượng quân bị một vùng Giang Nam rõ ràng bắt đầu chuyển sang Đông Hải, bên ngoài đều đang truyền, nói cử động này của Sở Hoàng tám phần là muốn đối phó Đoạn Bạch Nguyệt - Tế tổ tiên cũng có thể tế một hai năm, nói là không có ý đồ, kẻ ngốc cũng sẽ không tin.

"Muốn đánh nhau sao?" Ôn phu nhân hỏi.

"Có lẽ." Ôn Liễu Niên cười cười, mở ra một bao kẹo đậu phộng, "Năm mới, đừng nói những chuyện này."

Đợi sau khi mọi người từ bên ngoài trở về, A Khám đã bị Ôn phu nhân sửa sang lại một phen, tóc chải gọn gàng ngay ngắn chỉnh tề, đổi xiêm y mới, râu ria trên mặt bị cạo sạch sẽ, nếu không phải trên mặt còn có hình xăm, cơ hồ không nhận ra được hắn là ai.

Ám vệ nhào lên như ong vỡ tổ, người sau tiếp người trước vò loạn tóc của hắn, một đám ngỗng trắng chạy loạn khắp sân cũng theo góp vui, trong lúc nhất thời gà bay chó sủa loạn thành một đống. Chu Mộ Bạch xách theo bình rượu thả người nhảy lên đầu tường, để tránh bị hại cùng vô tội. Ôn phu nhân cười ha hả, xoay người trở về phòng bếp làm cơm.

"Người đến đây nhiều như vậy?" Sau khi nghe được thông báo, Sở Hằng nhíu mày.

"Không chỉ là song thân Ôn đại nhân, còn có chưởng môn nhân Khổng Tước môn và Tam thiếu gia." Mật thám nói, "Hơn nữa người Truy Ảnh cung, một sân nháo ầm ĩ."

Sở Hằng khổ não xoa xoa huyệt thái dương.

"Chúng ta vốn cũng không tính toán có động tác, cho dù cung chủ Truy Ảnh cung chạy đến cũng không đủ gây sợ hãi." Sở Thừa rót một tách trà cho hắn, "Phụ thân không cần lo lắng."

"Cũng cảm thấy người đến không có ý tốt a." Sở Hằng nói, "Đoạn Bạch Nguyệt đầu kia có động tĩnh gì không?"

"Phân phối thêm một đám quân đội đến, nhìn tư thế như là sắp có động tác." Sở Thừa nói, "Hoàng thượng đầu kia ý tứ thế nào?"

"Cũng giống như lúc trước, lệnh ngươi ta không thể manh động, để tránh khi hai bên giao chiến là lúc kiềm chế binh lực, bị cường đạo Đông Hải thừa dịp hư mà nhảy vào." Sở Hằng nói, "Đợi đến khi đại quân triều đình phân phối xong, thì chính thức khai chiến."

"Hoàng thượng hẳn là sẽ không cảm thấy, Đoạn Bạch Nguyệt sẽ vẫn an an phận phận đợi ở chỗ cũ, chờ hắn an bài thỏa đáng hết thảy đi?" Sở Thừa khinh thường."Vậy cũng có thể kéo dài thêm một ngày." Sở Hằng nói, "Thời gian chuẩn bị càng lâu, đối triều đình càng có lợi. Dựa theo thế cục hiện tại, cho dù Đoạn Bạch Nguyệt đột nhiên khai chiến, cũng có ngươi ta chắn ở phía trước, đủ để cho Thẩm Thiên Phàm dẫn quân chạy tới thành Đại Côn này."

Sở Thừa lắc đầu: "Đến lúc đó cho dù lấy được toàn thắng, chiến công cũng là của người khác, ngược lại là một vụ làm ăn không tồi."

"Vì mượn sức Nhật Nguyệt sơn trang và Truy Ảnh cung, triều đình hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất cho người Thẩm gia." Sở Hằng nói, "Đợi qua sang năm nghĩ biện pháp từ chỗ Tây Nam vương, thử trước một phen, xem mục đích của hắn rốt cuộc là cái gì."

"Nhưng lúc trước vì khơi mào mâu thuẫn giữa hắn với Thẩm Thiên Phong, coi như là đắc tội rồi." Sở Thừa cẩn thận nói, "Nghe đồn, Tây Nam vương cũng không phải là người lòng dạ rộng rãi, trước giờ đều là có thù tất báo."

"Người muốn làm chuyện lớn, nếu muốn câu nệ chút thù oán cỏn con này, cũng không thành khí hậu được." Sở Hằng nói, "Có thể hùng cứ một phương trở thành bá chủ, hẳn là biết cân nhắc có lợi hay có hại, biết lấy hay bỏ thế nào mới có lợi cho mình nhất. Hiện giờ triều đình xem hắn là cái gai trong mắt, chỉ có thể hợp tác với chúng ta, phần thắng mới có thể lớn hơn vài phần."

Sở Thừa gật đầu, xoay người ra ngoài chuẩn bị. Hạ nhân trong phủ thấy sắc mặt hắn âm trầm, tất nhiên là ai ai cũng câm như hến, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, xung quanh đều im ắng, tuy là hôm giao thừa, nhưng một chút cảm giác cũng không có, tạo nên mảng đối lập với Ôn phủ cách đó không xa.

Ôn phu nhân chiên xào phanh tạc, bày đầy một bàn đồ ăn còn ngại ít, lại bắt nồi nấu chút hải sản, mới cảm thấy hài lòng một chút. Đây là lần đầu tiên A Khám đón năm mới bên ngoài, cảm thấy có rượu có thịt có thể nói chuyện lớn tiếng, cũng không có quy củ loạn thất bát tao, còn rất tự tại, cũng cao hứng hẳn lên, đối Ôn phu nhân cũng cực kỳ thân cận, vẫn đều kể một vài chuyện xảy ra lúc trước ở Tây Nam.

"Ăn châu chấu hả?" Ôn phu nhân sắc mặt trắng bệch. Bạn đang �

"Khắp nơi đều là độc trùng?" Ôn phu nhân sắc mặt càng trắng hơn.

"Chê người đọc sách không có tác dụng?" Ôn phu nhân sắc mặt càng càng thêm trắng.

Khi nghe tới 'Nam tử có địa vị phải cưới ít nhất năm vị tức phụ', Ôn phu nhân rốt cuộc run như cầy sấy nhìn về phía nhi tử nhà mình, A Việt sẽ không như vậy chứ?

Ôn đại nhân bình tĩnh cắn một ngụm giò heo: "Mẫu thân suy nghĩ nhiều."

Đừng nói là cưới về nhà, dám nhìn lâu một chút ta sẽ đánh gãy chân hắn.

Quả nhiên là phi thường hung hãn.

Đảo Lạc Anh tại Đông Hải, lúc này cũng là đèn đuốc sáng trưng, Vô Ảnh mang theo một đám tiểu oa nhi ở bên ngoài chạy giỡn, Triệu Việt ngửa đầu uống xong rượu trong bôi, bên cạnh đặt Tế Nguyệt đao.

"Năm mới, chẳng lẽ còn tính toán đi luyện công." Vân Đoạn Hồn chậm rì rì châm rượu.

Triệu Việt cười cười: "Ta muốn trở về sớm một chút."

"Đợi đến khi luyện xong xuất sư, trước khi ngươi trở về thành Đại Côn, có lẽ có thể giúp Tiểu Liễu tử làm một chuyện." Vân Đoạn Hồn nói.

"Chuyện gì?" Triệu Việt buông chén rượu.

"Đến đảo Bối Sa." Vân Đoạn Hồn nói, "Chỗ đó là mê trận, không ai có thể xông vào, Tiểu Liễu tử từng viết thư đến, nói bên trong có lẽ có giao nhân."

"Giao nhân?" Triệu Việt nhíu mày, "Thật sự có?"

"Nói không chính xác, Tiểu Liễu tử tựa hồ cũng không tin tưởng lắm, bất quá có người thật sự thấy qua." Vân Đoạn Hồn nói, "Vô Phong đến đó tra xét hai lần, cũng không thu hoạch được nhiều lắm."

Triệu Việt gật đầu, cầm lấy Tế Nguyệt đao liền đi ra ngoài.

"Thiếu gia muốn đi đâu vậy?" Vô Ảnh hỏi.

"Luyện công." Triệu Việt không quay đầu lại.

"Năm mới cũng không nghỉ một ngày a?" Vô Ảnh khó hiểu.

"Vì Ôn đại nhân, đừng nói là năm mới, cho dù là trời sập cũng sẽ tiếp tục luyện." Vô Phong nói, "Ngươi chưa gặp được người trong lòng, tất nhiên không lĩnh hội được."

"Nói giống như ngươi đã thành thân rồi không bằng." Vô Ảnh mặt đầy ghét bỏ, "Ngay cả tay cô nương còn chưa nắm qua, còn không bằng ta."

"Nắm tay A La không tính, nàng mới bốn tuổi." Vô Phong gõ đầu hắn.

Vô Ảnh: "..."

À.

Vậy ta cũng chưa nắm qua.

Trong thành Đại Côn, Ôn Liễu Niên ngáp dài, nằm sấp trong chăn ngẩn người.

Đã tách ra được một năm rồi a...

Bình luận

Truyện đang đọc