THỢ SỬA GIÀY


Chút bất mãn cuối cùng của ông Nhiếp với đứa con dâu nam Lâm Tri đã tan gần hết lúc ông mang thùng cá thắng lợi trở về.
Chiều hôm đấy, sau khi cặp đôi Nhiếp Chấn Hoành về, hai đồng chí phụ nữ trong gia đình chê cánh mày râu ở nhà ngáng lối, nên quẳng hết họ đi câu cá, chỉ để lại mình anh đàn ông duy nhất là Vương Hạo ở nhà để phát huy tác dụng quan trọng.
Nghe nói món câu cá đã trở thành hoạt động ngoài trời được các chú các bác luống tuổi và cao tuổi yêu thích nhất, bố Nhiếp cũng là một thành viên mẫn cán trong khối này.

Khu phức hợp nơi gia đình họ Nhiếp đang ở nằm ngay gần một công viên sinh thái mới xây.

Người ta xây riêng một ao cá để dân tình thả câu.

Vì thế bình thường mỗi lúc rảnh rỗi, ông Nhiếp rất thích vác cần và ghế ra, cứ ngồi đấy là hết hẳn một ngày.
Hồi chân Nhiếp Chấn Hoành mới què, anh cũng bị bố già đưa ra ngồi câu cá ven hồ mấy bận.
Bố bảo, tâm phải tĩnh, đừng có rối lên.

Đôi lúc mình phải kiên nhẫn, thuận theo tự nhiên, rồi cá sẽ cắn câu thôi.
Nhưng ngày ấy Nhiếp Chấn Hoành vẫn chưa thấm nhuần đạo lý này lắm.

Anh nhìn cái cần câu im lìm nửa ngày, bắt đầu nôn nóng, cuối cùng nhấc cần bỏ chạy lấy người luôn, sượng sùng tự điều khiển xe lăn về nhà.
Về sau, anh sửa giày một mình trong tiệm, mới chậm rãi ngộ ra lời bố nói.
Ngoài khoảnh khắc cá cắn câu, thì quá trình câu cá hầu như rất cô độc buồn tẻ.

Mình lẻ bóng nhìn mặt nước chằm chằm, không nhúc nhích.

Có lẽ phải mất rất lâu thì mới có cá cắn câu, có thể dù kiên nhẫn chờ mút mùa, mà vẫn chẳng thu hoạch được gì cả.
Ta không thể biết trước điều gì sẽ xảy ra.
Giống hệt như cuộc đời của mỗi người vậy.
Nhưng cũng chính vì quá trình không đoán trước được kết quả này, nên khoảnh khắc xao động ta đã phải chờ đợi bấy lâu mới càng trở nên bất ngờ và đáng trân quý hơn.
Nhiếp Chấn Hoành không khỏi nghiêng đầu nhìn Lâm Tri.
Giờ ngẫm lại, có lẽ… khoảnh khắc nhìn thấy cậu ngố này bước vào tiệm sửa giày, trái tim anh đã xao động.
Dù thế, Nhiếp Chấn Hoành vẫn chẳng rành rẽ vụ câu cá câu mú này.

Ngược lại, Lâm Tri chưa bao giờ động vào cần câu, sau khi quan sát một loạt động tác của ông Nhiếp, thì bắt đầu vụng về mắc mồi vào lưỡi, thử thả câu.
Ông Nhiếp ngồi ngoài rìa lạnh lùng theo dõi.

Tuy cũng thầm mỉa mai trong lòng là lũ trẻ này chắc chẳng ngồi được bao lâu, nhưng thấy động tác sai lệch của Lâm Tri, ông vẫn không cầm được lòng mình mà lên tiếng sửa cho cậu.

Cuối cùng, người nói nhiều nhất suốt cả quá trình lại là ông.
Nhiếp Chấn Hoành vừa nghịch di động vừa cười quan sát hai người tương tác với nhau, còn Lâm Tri thì luôn rất nghiêm túc.

Phong cách bé ngoan hiếu học của cậu cực kỳ thỏa mãn cái tính thích lên mặt dạy đời của ông Nhiếp.
Kết quả khiến hai cha con họ Nhiếp không ngờ được nhất chính là, sau buổi chiều nay, Lâm Tri lại thu hoạch được nhiều cá nhất.
Nhiếp Chấn Hoành đưa Lâm Tri đi câu cá cùng vốn chỉ vì muốn kéo gần khoảng cách giữa bố già nhà mình với bé con.

Dù anh biết với tính cách của Lâm Tri, chắc chắn cậu sẽ ngồi được rất lì, nhưng không ngờ bé con của anh lại câu cá giỏi thế.
Vụ này đúng là chó ngáp phải ruồi.

Cuối cùng ông Nhiếp luôn miệng gọi Lâm Tri là hạt giống tốt, lờ lớ thằng con mình đi, hẹn ngày giờ thả câu lần tới với Lâm Tri luôn.
Lâm Tri không đồng ý ngay, chỉ ngước đầu nhìn về phía anh Hoành nhà cậu.

Nhiếp Chấn Hoành cười, xoa đầu cậu, “Em muốn tới lúc nào cũng được.

Lần sau mình mang cả bảng vẽ theo, phong cảnh chỗ này đẹp, bao giờ không có cá thì mình vẽ tranh.”
“Dạ!”
Ông Nhiếp ngồi cạnh đấy nghe, vốn đang nhíu mày định bảo câu cá là phải tập trung, nhưng thấy hai đứa tình chàng ý thiếp thân mật như thế, ông lại dừng miệng.

Ông lắc đầu, ngồi xổm xuống đổ hai lưới cá vào xô cân lên, hàng lông mày lại vô thức giãn ra.
*
Bữa cơm tất niên gia đình bắt đầu trong những lời dạo đầu hồ hởi phấn khởi của MC trong CCTV.
(CCTV: đài truyền hình trung ương Trung Quốc.


Đêm Giao Thừa đài CCTV hay có Gala Chào Xuân rất nổi tiếng.)
Mười mấy món chính được thay phiên mang lên bàn: gà, vịt, cá, bò, lợn chiên xù, há cảo, khau nhục, chân giò… Món nào món nấy đều thơm ngon hấp dẫn, đủ đầy đúng vị.
Nhà có đầu bếp hàng thật giá thật, nên mấy năm nay mọi người trong gia đình họ Nhiếp đều béo thêm mấy ký.

Về sau bà Liêu xem kết quả khám sức khỏe, hạ lệnh chỉ cho con rể trổ tài vào những dịp lớn như tiệc tất niên thôi.
Gia đình họ Nhiếp chẳng câu nệ gì lúc ăn cơm.

Nhất là ngày tư ngày Tết thế này, chỉ cần cơm no rượu say là đủ rồi.

Được bữa cả nhà đông đủ, ông Nhiếp vốn định nâng chén rượu phát biểu mấy câu cảm nghĩ của chủ nhà, nhưng mọi người chỉ chăm chăm vào thức ăn trên bàn, chẳng ai nhìn ông cả, còn động đũa đến là nhanh nữa.
Ông Nhiếp thấy món thịt lợn chiên xù khoái khẩu của mình sắp bị gắp sạch, lập tức buông chén rượu, gia nhập chiến trường.
Tuyết đã bay ngoài trời từ lúc nào chẳng hay, nhưng trong nhà vẫn hừng hực khí thế.
Đây là lần đầu Lâm Tri được tham dự một bữa cơm tất niên náo nhiệt thế này.

Không biết là vì có anh Hoành bên cạnh, hay tại bầu không khí của gia đình họ Nhiếp quá ấm áp thoải mái, mà cậu cũng vô thức hòa nhập vào cuộc chiến tranh cướp đồ ăn trên bàn cơm.
Dưới sự yểm trợ của Nhiếp Chấn Hoành, Lâm Tri cướp được kha khá món mình chưa ăn bao giờ.

Cậu còn tự cho là bản thân kín đáo lắm, chia cho anh Hoành và mình mỗi người một nửa, lại không biết đã bị bố mẹ anh chị nhìn thấy hết rồi.
Nhiếp Triển Hà đột nhiên hiểu ra tại sao hồi trước em trai lại xin mình video về hamster.

Còn bà Nhiếp thì càng trào dâng tình mẫu tử, cười tủm tỉm cướp miếng thịt lợn chiên xù cuối cùng của ông bạn già, nhét vào cái bát đầy ụ của Lâm Tri.
Hết bữa cơm, Gala Chào Xuân đã chiếu gần xong.
Mọi người đều có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng pháo châm đì đùng náo nhiệt ngoài kia.

Lũ trẻ con nhấp nhổm, ồn ào vòi đi xem.
Nhiếp Chấn Hoành phải giúp anh rể dọn dẹp bát đũa đồ ăn thừa, còn bận việc trong phòng bếp, nên dỗ Lâm Tri đi cùng chị mình ra ngoài chơi với mấy đứa cháu.


Lâm Tri ngoan ngoãn vâng dạ, mặc áo phao và quàng khăn thật kỹ trước ánh mắt chăm chú của anh Hoành, rồi đeo đôi ủng đi tuyết vào, xong xuôi mới nắm tay Bé Lớn mở cửa nhà ra.
“Oa! Tuyết nặng hạt quá!”
Bên ngoài, tuyết bay lả tả.

Chỉ mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi thôi, mà một lớp trắng mỏng đã đọng trên cành cây và mặt đất.

Bé Lớn mới vào nhà trẻ, đã bao giờ thấy tuyết nhiều thế này đâu, nó hưng phấn nhấc gót chạy ra ngoài, Lâm Tri vội vàng theo sau.
Nhiếp Triển Hà đang đẩy Bé Út trong xe nôi vốn cũng định ra theo, thấy thế thì vội vàng dừng bước ở trong nhà.

Chị gào ra ngoài dặn thằng khỉ con nhà mình đừng chạy xa quá, nhưng hiển nhiên chẳng có tác dụng gì, may mà Lâm Tri túm được cu cậu, chị mới yên lòng.
Chẳng qua Chị Nhiếp vẫn hơi thất sách.
Lâm Tri cũng giống thằng cu lớn, chưa thấy tuyết nặng hạt như thế ở Dung Thành bao giờ, lòng hiếu kỳ của cậu cũng chẳng thua gì Bé Lớn.
Sau khi dắt thằng bé về sân, cậu cũng chẳng chạy lung tung, mà cùng chơi đắp người tuyết với Bé Lớn.

Tuyết không đọng dày tron sân, nhưng đã phủ khắp xe cộ ven đường.

Hai cậu nhóc ấu trĩ bèn vơ tuyết, đắp một con người tuyết thật to trong sân.
Đấy còn là đắp theo hình con Mecha mà Bé Lớn thích nhất.
Lúc đắp người tuyết, Lâm Tri không tránh được phải đi qua đi lại.

Cậu đeo đôi giày mới toanh anh Hoành làm cho mình, chân ấm sực, không lạnh chút nào.

Nhưng vì quá tập trung vào việc đang dở tay, nên cậu không hề để ý món quà lãng mạn mà người đàn ông lén giấu dưới đế giày.
Nhưng Bé Lớn thì tinh mắt hơn, cu cậu nhận ra ngay mặt đất Lâm Tri đi qua có điểm khác lạ.
“Oa! Anh Tri Tri ơi!”
Bé Lớn chỉ vào đằng sau Lâm Tri, nói, “Hoa mọc ra dưới chân anh kìa!”
Lâm Tri ngơ ngác ngoái lại, liếc xuống mặt đất theo hướng ngón tay thằng bé chỉ.
Sau đó đôi mắt cậu bỗng dưng mở to ——
Giữa nền đất ngập tuyết trắng, là một chuỗi những đóa hoa nhỏ trắng tinh như thể được phác họa bằng bút chì màu bạc.
Những cánh hoa uốn khúc phức tạp và cành lá vươn mình được ấn mạnh lên nền tuyết mịn như một con dấu.

Mỗi bông sơn chi đều tựa một nụ hoa mới nhú, nở ra từ đóa hoa trước đó, nối liền lại thành một con đường hoa đẹp đẽ mà bí ẩn ở đằng sau cậu.
“Đây rốt cuộc là cái gì thế?”

Bé Lớn tò mò đi vòng quanh chân Lâm Tri.
Còn Lâm Tri thì có vẻ đã đoán được nguyên nhân, cậu nâng chân lên giẫm vào nền tuyết bên cạnh.
Quả nhiên, một đóa hoa lại nở rộ dưới gót giày cậu.
“Đây là…”
Lâm Tri mím môi, đôi má lúm đồng tiền cũng rực rỡ như sao sáng giữa màn đêm.
Cậu đi quanh nơi mình và Bé Lớn đang đứng, hưng phấn giẫm đôi ủng đi tuyết tạo thành một vòng tròn.

Rồi cậu mới ngồi xổm giữa bụi hoa Đông Xuân này, nghiêm túc chia sẻ món quà của mình với Bé Lớn.
“Đây là hoa sơn chi anh Hoành tặng anh đó!
“Hoa sơn chi làm bằng tuyết!”
Bên chủ nhà đất của khu đô thị này quản lý rất tốt, họ chuẩn bị những chiếc đèn màu nhỏ và đèn lồng cho mỗi hộ gia đình.

Giờ chúng đang được treo đầy hàng rào và cành cây của các nhà ven phố.

Nhìn từ xa, chỉ thấy một mảng sáng tươi đo đỏ, y như giăng đèn kết hoa, thắp sáng lung linh muôn nhà.
Khi Nhiếp Chấn Hoành rảnh tay ra khỏi phòng bếp, bước ra ngoài trong những âm thanh náo nhiệt vui đón Giao Thừa, anh chỉ cần liếc mắt một cái là thấy ngay Lâm Tri đang tươi cười xán lạn giữa đèn đuốc rực rỡ.
“Anh Hoành!”
Ở tầng không đằng xa, từng chùm pháo hoa hoành tráng nở rộ trong màn đêm ngày hội.
Giữa màn khói lửa ấm áp ấy, Nhiếp Chấn Hoành chỉ nhìn thấy bé con của anh đang chạy như bay về phía mình.
“Ấy, chậm thôi em.”
Tuyết đọng khắp khoảng sân, Nhiếp Chấn Hoành khập khiễng bước về phía trước, vừa cười vừa dang tay ra với Lâm Tri.
Trong nhà, tiếng đếm ngược đã vang lên đồng loạt trong Gala Chào Xuân.
Còn ở bên ngoài, giữa màn tuyết mùa Đông, ánh trăng và pháo hoa đan chéo nhau, rưới đầy mặt đất trắng tinh.

Theo những bước chạy về phía người đàn ông của cậu thanh niên, từng đóa hoa đáng yêu màu trắng cũng nở rộ đằng sau cậu.
“Anh Hoành, năm mới vui vẻ!”
Ve con nhẹ nhàng nhào vào lòng đại thụ.
“Tri Tri, năm mới vui vẻ.”
Nhiếp Chấn Hoành cười, ôm cậu trong vòng tay.
Trong hương hoa sơn chi vị tuyết đầu mùa, hai người ôm siết lấy nhau.
Nhiếp Chấn Hoành dịu dàng nâng mặt Lâm Tri, in những cái hôn dày đặc lên đó.
“Chúc bé cưng của anh sinh nhật vui vẻ, hạnh phúc mỗi ngày.”.


Bình luận

Truyện đang đọc