THỜI GIAN CÙNG ANH, VỪA HAY ĐÚNG LÚC

Trở lại khu trò chơi, Quý Lộ Trì đang chơi hăng say. Quý Quân Hành đứng bên cạnh, hai tay đút túi, lười biếng đợi cậu chơi xong.

Nào biết cậu nhóc vừa xoay đầu, nhìn thấy Lâm Tích, chớp chớp mắt.

“Chị Lâm Tích, anh dỗ chị xong rồi hả?”

Lâm Tích sững sờ.

Quý Quân Hành thực sự không ngờ, một câu dỗ chị ấy của mình, có thể bị thằng nhóc này bán đứng.

Vốn cậu còn nhàn nhã đợi Quý Lộ Trì chơi xong ván này, thế nhưng lần này, cậu đưa tay ôm cậu nhóc lên.

Dọa Quý Lộ Trì hét lớn: “Anh, em còn muốn chơi.”

“Không cho chơi nữa, ăn cơm.”

Giọng Quý Quân Hành lạnh nhạt, nhưng lại không biết thế này, lại thêm giấu đầu hở đuôi.

May mà Quý Lộ Trì không phải kiểu la lối lăn lộn om sòm, cậu được Quý Quân Hành ôm đi khỏi khu trò chơi, nằm bò trên vai cậu uất ức nhìn sang bên kia.

Cuối cùng, cậu nhóc thực sự không nhịn được, nhỏ giọng thương lượng hỏi: “Anh ơi, ăn cơm xong chúng ta chơi nữa có được không?”

Nếu nói Quý thiếu gia lớn như vậy có điểm yếu gì, thì Quý Lộ Trì chính là một trong đó.

Đừng thấy cậu bình thường luôn quản đông quản tây với Quý Lộ Trì, nhưng nếu thằng bé thật sự làm nũng cầu xin cậu, thì cậu chưa một lần không đồng ý.

Cậu khẽ liếc nhìn Quý Lộ Trì, “Được.”

“Yeah.” Quý Lộ Trì huơ tay, bộ dạng vui vẻ, lây cho Lâm Tích, cô đi theo ở bên cạnh, khẽ bật cười.

Nào biết hai người đang cười đến vui vẻ, thì vị đại thiếu gia này lại không nhanh không chậm nói: “Nhưng phải xem biểu hiện của em.”

……

Lập tức, cậu nhóc vốn còn thoải mái nằm bò trong ngực Quý Quân Hành, uốn éo cái mông, trong miệng lầu bầu: “Anh mau thả em xuống đi, Trì Trì có thể tự đi được. Anh ôm sẽ mệt đó.”

Khỏi nói, ngay cả Lâm Tích cũng bị vẻ thông minh này của Quý Lộ Trì chọc, có chút dở khóc dở cười.

Thằng nhóc này, có hơi thông minh quá rồi.

Lúc Quý Quân Hành không nói chuyện, nó nằm sấp trong ngực người ta, một chút cũng không đau lòng anh trai ôm nó mệt.

Vậy mà bây giờ, liền trở nên thân thiết đáng yêu.

Đến khi nó trượt cái bịch xuống khỏi ngực Quý Quân Hành, thấy Lâm Tích đang cười, liền nghiêm túc nói: “Chị Lâm Tích, chị cũng phải ngoan, nghe lời anh, như thế anh mới cho chúng ta đến chơi nữa đó.”

Ở Quý gia, Quý Quân Hành nói một là một. Đặc biệt là chuyện của Quý Lộ Trì, bởi vì sức khỏe thằng bé luôn không tốt, nên Ôn Toàn vô cùng cưng chiều nó, đã đến mức muốn gì cho cái đó.

Quý Tuyển Hằng gần như cũng thế.

Duy chỉ có Quý Quân Hành yêu cầu nghiêm khắc với thằng bé, ăn cơm không ngoan sẽ bị giáo huấn, ầm ĩ vô lý vòi vĩnh đồ chơi cũng sẽ bị mắng.

Cậu luôn xem Quý Lộ Trì như một đứa trẻ bình thường, cần phải dạy dỗ.

Mà không phải một đứa trẻ bị bệnh.

Tính cách ngọt ngào của Quý Lộ Trì ngày hôm này, rõ ràng cũng không thoát khỏi sự chăm sóc dạy bảo của Quý thiếu gia.

Bởi vì ai cũng biết, Quý Quân Hành nổi tiếng là ăn mềm không ăn cứng.

Lâm Tích được thằng bé dặn dò một tràng như vậy, hơi bất đắc dĩ lắc đầu, “Anh trai là bảo em ngoan ngoãn nghe lời……”

Lời cô còn chưa nói xong, thì nghe thấy một giọng nói hơi cứng nhắc: “Cậu cũng phải nghe lời.”

Cô vừa ngẩng đầu, thiếu niên đã hai tay đút túi, xoay đầu đi hướng khác.

Lâm Tích cúi đầu, phì cười.

Dám nói không dám nhận à.

*

Xung quanh trung tâm mua sắm đều là cửa sổ thủy tinh cực lớn, ánh sáng êm dịu lại sáng rực rỡ trên đỉnh đầu chiếu xuống, bên trong trung tâm giống như một chiếc hộp thủy tinh lấp lánh phát sáng.

Cả tầng bảy đều là nhà hàng, Quý Lộ Trì muốn ăn mì Ý, thế là Quý Quân Hành dẫn họ đi đến một nhà hàng Tây.

So sánh với chỗ khác, bởi vì người xếp hàng ở cửa, hơi ầm ĩ.

Thì nhà hàng Tây này không những trang trí độc đáo, mà cảnh vật chung quanh càng lịch sự tao nhã hơn.

Nhân viên phục vụ mặc đồng phục dẫn họ vào bàn ăn bên trong, ba người lần lượt ngồi xuống.

Quý Quân Hành thấy Quý Lộ Trì không hề do dự chọn ngồi bên cạnh Lâm Tích, không khỏi cau mày, vỗ xuống ghế bên cạnh, “Quý Lộ Trì, ngồi sang đây.”

“Anh, em muốn ngồi với chị Lâm Tích mà.” Quý Lộ Trì bây giờ biết cậu không thể đắc tội với Quý Quân Hành, nên giọng điệu nói chuyện đều là thương lượng.

Lâm Tích thấy cậu ngoan ngoãn, thì nói giúp: “Không sao đâu, để em ấy ngồi bên cạnh tớ đi.”

Quý Quân Hành híp mắt nhìn cô, rất lâu, cậu nói một câu không lý do: “Cậu sau này, chắc chắn không thể dạy con.”

Lâm Tích không biết vì sao cậu lại nói như vậy, vừa muốn phủ nhận.

Bởi vì thành tích của cô tốt, trẻ con nhà họ hàng luôn được đưa đến nhà cô, muốn để cô giúp bổ túc. Tính cách Lâm Tích dịu dàng, nói chuyện lại chậm rãi, lúc giảng bài, càng không nhanh không chậm. Cho nên trẻ con nhà họ hàng, đều rất thích cô.

“Mẹ quá cưng chiều con sẽ hư.”

Chỉ là lời cô biện bạch cho chính mình, còn chưa nói ra miệng, thì người đối diện đã mở miệng, khạc ra một câu như vậy.

Lần này Lâm Tích ngớ người thật sự, cô trừng mắt nhìn Quý Quân Hành.

Con gái độ tuổi này, không cẩn thận đụng phải tay con trai, đều sẽ đỏ mặt tía tai, càng khỏi phải nói đến chủ đề con cái này. Câu nói giỡn của Quý Quân Hành, khiến cô gái có tính cách trầm ổn như Lâm Tích, cũng đỏ mặt.

Cuối cùng, cô xoay mặt đi, thấp giọng nói: “Nói tào lao.”

May mà phục vụ rất nhanh cầm menu đến. Lâm Tích và Quý Lộ Trì cùng xem một quyển menu, menu có tiếng Anh lẫn tiếng Trung. Quý Lộ Trì chợt chỉ cột mì ý, chính xác đọc ra tên tiếng Anh của món đó.

Khỏi phải nói, phục vụ đang đợi ghi món bên cạnh họ choáng váng thế nào.

Dù sao khách hàng đến nhà hàng Tây này cơ bản đều là người Trung Quốc, rất hiếm khi có người chọn món, sẽ dùng tiếng Anh.

May mà Lâm Tích kịp thời giải thích: “Em ấy muốn chọn mì Ý hải sản phô mai này.”

“À à, vâng.” Phục vụ vội ghi lại.

Sau khi chọn món xong, Lâm Tích mới hỏi: “Trì Trì đều biết tiếng Anh trên menu sao?”

Quý Lộ Trì suy nghĩ một chút, “Biết rất nhiều, nhưng cũng có chữ không biết ạ.”

Lâm Tích ngạc nhiên không thôi, nói thực, lượng từ vựng tiếng Anh của cô đã có thể nói là rất lớn rồi, nhưng có những từ trên menu, cô cũng không biết.

“Trì Trì, rất lợi hại.” Cô nói lời tự đáy lòng.

Dù sao cũng là một đứa bé, Quý Lộ Trì nghe thấy Lâm Tích khen mình như vậy, đương nhiên đắc ý.

Cậu ngồi trên ghế, chân nhỏ lắc lư giữa không trung, tiếp tục nói: “Trì Trì còn biết rất nhiều thứ khác nữa đó.”

“Quý Lộ Trì.” Quý Quân Hành đối diện tựa vào lưng ghế, lười biếng nhìn, gọi tên cậ bé.

Vẻ mặt cậu hời hợt hỏi: “Anh đã nói gì?”

“Anh nói không được kiêu ngạo tự mãn.” Quý Lộ Trì rụt rụt cổ, nhỏ giọng nói.

Lâm Tích vừa thấy dáng vẻ này của cậu bé, thì không nhịn được muốn nói chuyện giúp cậu, bảo vệ cậu.

Nhưng cô vừa định mở miệng, lại nghĩ đến câu vừa rồi Quý Quân Hành nói, bất giác sững sờ. Nhưng hai người đối diện nhau, tầm mắt cô vừa nâng thì chạm phải cậu.

Trên mặt Quý Quân Hành treo vẻ cười nhạo như có như không.

Giống như đang nói, cậu xem tôi nói đúng rồi chứ.

Ăn cơm tối xong, Quý Quân Hành vẫn dẫn Quý Lộ Trì đến khu trò chơi chơi nửa tiếng. Sắp đến chín giờ, cậu như đinh đóng cột dẫn cậu nhóc và Lâm Tích về nhà.

Họ vừa lên xe, thì di động Quý Quân Hành reo lên.

Mặc dù Quý Lộ Trì ngăn cách ở giữa, nhưng Lâm Tích ngồi ở bên kia, vẫn nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến trong điện thoại cậu.

Là Ôn Toàn gọi đến, không yên tâm về họ.

Quý Quân Hành dựa vào lưng ghế, tư thế khoan khoái, lúc nói chuyện nhìn sang hai người họ, thấp giọng nói: “Uhm, bây giờ bọn con chuẩn bị về nhà rồi.”

Ôn Toàn bên kia có lẽ là hỏi Quý Lộ Trì có ngoan hay không.

Quý Quân Hành cụp mắt, lông mi dài phủ trên mí mắt cậu, che đi đôi mắt chứa ý cười.

Chỉ nghe thấy giọng nói của cậu vang lên trong khoang xe yên tĩnh, “ Ngoan, đều ngoan cả.”

Đều, đó chính là bao gồm cả cô.

Lâm Tích xoay đầu đi, xuyên qua cửa sổ xe, nhìn cảnh đêm không ngừng bị bỏ lại phía sau trên đường. Đèn neon chiếu rọi trời đêm tối đen thành một dải ngũ sắc.

Ban đêm thế này, thật đẹp.

*

Hôm thứ sáu chủ nhiệm lớp đã nói, trước kì nghỉ Quốc Khánh, trường học sẽ tổ chức thi tháng một lần. Vì thế Lâm Tích dù là cuối tuần làm khách ở Quý gia, cũng không muốn chậm trễ thời gian học tập của mình.

Buổi sáng ăn sáng xong, cô chơi cùng Quý Lộ Trì một lát, sau đó xin lỗi nói với cậu nhóc phải trở về làm bài tập.

Nào biết cậu bé còn thấu tình đạt lý hơn mình nghĩ, phất phất tay, “Chị mau đi đi.”

Lâm Tích nháy nháy mắt, vẫn là bảo mẫu bên cạnh luôn chăm sóc cậu, khẽ nói: “Lúc trước Quân Hành thiếu gia đã nói, không cho Trì Trì quấn cháu mãi.”

Khó trách.

Lâm Tích thấy cậu một mình chơi đồ chơi rất vui vẻ, thì yên tâm lên lầu. Sau khi về phòng, cô cầm bài thi giáo viên phát hôm thứ sáu ra, định làm bài tập xong trước, rồi mới đọc sách hướng dẫn.

Hiệu suất học tập của cô luôn cao, lúc làm bài tập, có thể duy trì sự chuyên chú tuyệt đối.

Đến khi cô làm xong vài tờ bài thi, định làm thêm mấy bài đọc hiểu tiếng Anh nữa, thì tiếng gõ cửa vang lên.

Lúc Lâm Tích đứng dậy, nhìn thấy đồng hồ để trên bàn, bất tri bất giác đã mười một giờ rồi.

Cô bắt đầu làm bài từ lúc tám giờ.

Cô đi tới mở cửa, phát hiện là Quý Lộ Trì ở cửa, thấy cô mở cửa, cậu bé giương mắt nhìn hỏi: “Chị ơi, chị làm bài xong rồi ạ?”

Thực ra cậu bé đã nhịn rất lâu, mười giờ, cậu muốn lên lầu, nhưng lại bị dì bảo mẫu ngăn lại.

Lúc này bảo mẫu đi phòng bếp lấy nước cho cậu, nên cậu lén chuồn lên.

Lâm Tích thấy dáng vẻ cậu giương mắt nhìn như vậy, thì mỉm cười gật đầu: “Làm xong rồi.”

“Chúng ta đi chơi đi, chị Lâm Tích, em dẫn chị đi một chỗ chơi rất vui.” Nói xong, cậu tóm lấy tay Lâm Tích, kéo đi ra ngoài.

Phòng khách Lâm Tích ở là ở tầng hai, Quý Lộ Trì lại kéo cô leo lên tầng.

Leo đến tầng bốn, cô một cầu thang nhỏ nối liền với gác xếp phía trên. Quý Lộ Trì kéo Lâm Tích, tiếp tục đi lên, cho đến khi hai người đứng ở gác xếp nhỏ.

Đây chắc là nơi để đồ, cũng không phải đồ lặt vặt, chắc là những đồ Quý Quân Hành và Quý Lộ Trì không dùng nữa.

Cậu nhóc uốn éo cái mông bắt đầu lật đồ.

Lâm Tích sợ cậu bị đụng phải, vội nói: “Trì Trì muốn tìm gì, nói với chị, chị có thể tìm giúp mà.”

“Không sao ạ.” Quý Lộ Trì không quay đầu, vẫn nghiêm túc tìm kiếm.

Cho đến khi cậu kéo một cái rương ra, Lâm Tích đi tới giúp. Cậu bé thông thạo mở cái rương ra, vừa mở ra, Lâm Tích hơi choáng váng, bởi vì trong rương để đầy cúp và giấy chứng nhận.

Quý Lộ Trì từ bên trong lấy ra một tấm huy chương vàng, thuần thục đeo lên cổ, cười hì hì hỏi: “Chị Lâm Tích, chị xem.”

Lâm Tích thấy dáng vẻ đắc ý của cậu, bất giác mỉm cười.

Nhưng lúc tầm mắt rũ xuống, cô nhìn thấy trong rương còn có một số khung ảnh, cô đưa tay cầm một cái trong đó lên. Cho dù trên ảnh có nhiều người, nhưng Lâm Tích vẫn liếc mắt liền nhìn thấy Quý Quân Hành.

Cậu vẫn không phải dáng vẻ của hiện tại, tuổi nhỏ hơn, vóc dáng cũng không cao như bây giờ.

Nhưng vẻ lười biếng trên mặt kia, giống y chang bây giờ.

Cho dù trong tay cậu cầm huy chương vàng, nhưng dáng vẻ thờ ơ kia, giống như đang nói, không phải chuyện gì trọng đại.

“Trì Trì, đây là huy chương và cúp của anh trai sao?” Lâm Tích lấy khung ảnh khác ra xem, không ngoài dự đoán, đều là Quý Quân Hành.

Quý Lộ Trì đang nghịch huy chương, cậu bé nhỏ giọng nói: “Anh không thích, nhưng mà Trì Trì thích.”

Những chiếc cúp và huy chương này, là Quý Quân Hành giành được khi tham gia thi đấu máy tính, bắt đầu từ cấp hai cậu đã đoạt giải. Lâm Tích biết có thể giành được nhiều huy chương vàng như vậy, chắc chắn đã bỏ ra biết bao tâm huyết, làm sao cậu có thể không thích được đây.

Nếu thật sự không thích, thì sẽ không cố gắng đến vậy.

Cho nên cô tò mò hỏi: “Anh trai, vì sao không thích?”

Quý Lộ Trì vốn giơ cúp lên chơi, bị hỏi như vậy, thì nghiêng đầu suy nghĩ, lúc định nói chuyện, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói nhàn nhạt.

“Các người ở đây làm gì?”

Lâm Tích và Quý Lộ Trì quay đầu lại cùng lúc, nhìn thấy Quý Quân Hành hai tay đút túi, mặt không biểu tình đứng ở phía sau nhìn họ.

Bịch.

Một tiếng bịch thanh thúy vang lên dưới đất, ba người cùng cúi đầu, thấy chiếc cúp màu vàng lăn một vòng dưới đất, mà cái đế còn ở lại bên chân Quý Lộ Trì.

Rơi, rơi hỏng?

Lâm Tích ngẩn người, nhất thời không biết nên làm thế nào.

Quý Lộ Trì cũng bị dọa sợ, đôi mắt to đen láy chớp mắt đầy nước, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Lâm Tích cúi người, nhặt chiếc cúp lên, cúi đầu nhìn mặt vỡ.

Vào lúc Lâm Tích cũng không biết mở miệng thế nào, để giải vây cho Quý Lộ Trì, thì người đứng đối diện, lại đi tới trước hai bước.

Quý Quân Hành đưa tay nhận lấy chiếc cúp trong tay cô, nhìn một cái.

“Cậu đừng tức giận, chắc chắn có thể sửa được. Tớ……”

“Hỏng thì cũng hỏng rồi.” Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên.

Lâm Tích sững sờ.

Sau đó, cô nhìn thấy Quý Quân Hành đưa tay vò loạn trên đỉnh đầu Quý Lộ Trì, kèm theo đó là tiếng cười khẽ của cậu.

“Anh sẽ không nổi giận với Trì Trì, không sao đâu.”

Khoảnh khắc này, giọng nói của cậu dịu dàng đến thế, Lâm Tích nhìn chăm chú khuôn mặt hơi cúi của cậu.

Trong chớp mắt, nơi nào đó trong lòng cô giống như sụp đổ.

Bình luận

Truyện đang đọc